Editor: Toujifuu
***
So sánh với sự náo nhiệt của quảng trường đối diện công hội chức nghiệp cùng đại sảnh nhiệm vụ, tòa kiến trúc học viện này rõ ràng quạnh quẽ hơn rất nhiều. Khi đi lên lầu ba, ta phát hiện chỉ có hai ba người đang lật xem thư tịch bên trong. Lăng Thiên tìm được quản lý viên của thư viện hỏi rõ vị trí thư tịch lịch sử, lôi kéo ta đi thẳng qua. Ngang qua một loạt giá sách, ta có một loại cảm giác trở lại thư viện đại học. Đi thẳng đến cuối bên phải lầu ba, Lăng Thiên nói cho ta biết một loạt hàng sát tường kia đều là sách lịch sử. Ta quáng mắt một trận, nhiều như vậy, cho dù chúng ta xem cả ngày lẫn đêm, một tuần cũng xem không xong a! Tiểu sử nào đó nào đó, truyền thuyết nào đó nào đó, sử thi nào đó nào đó… Ta bị những cái tên thành đống đánh bại, kêu thảm thiết:
“Lăng Thiên, chúng ta đi tìm người hỏi một chút đi, nói không chừng có người đã xem qua ghi chép của người Medarmin, để cho bọn họ giúp chúng ta chọn đi, bằng không thế này khác gì mò kim đáy biển?”
Lăng Thiên rõ ràng cũng là đầy mặt cười khổ, lúc này một thanh âm dễ nghe vang lên ở sau người:
“Xin nhỏ giọng một chút được không?”
Ta kinh hoảng phát giác hình như bản thân vừa phạm quy củ của thư viện a, vội nói tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi.”
Giương mắt nhìn, đề ý kiến chính là một nữ hài tử tóc vàng mắt xanh, đang cau mày tràn ngập nghi hoặc nhìn ta. Mạnh phản ứng lại, hình như ta phản xạ có điều kiện mà toát ra một câu tiếng Trung. May mắn Lăng Thiên nhanh nhạy, lập tức nói tiếp cho qua, sau khi rất thành khẩn mà nói tạ tội, nữ hài tóc vàng khoát khoát tay biểu thị không sao. Sau đó, nữ hài tử rất nhiệt tình mà hỏi chúng ta có chỗ nào cần trợ giúp hay không.
Nhìn ra được đó là một người thực hoạt bát, bộ dáng khả ái tiếu ý trong trẻo, khiến người ta rất dễ sinh ra hảo cảm. Lăng Thiên hàn huyên với cô vài câu, biết được cô trong hiện thực là học sinh ngành lịch sử, ở trong trò chơi cũng đặc biệt yêu thích nghiên cứu lịch sử trò chơi, vì vậy là khách quen của thư viện. Bất quá nhiều sách như vậy, cô cũng chỉ xem được khoảng chừng phân nửa, còn chưa thể xem hết toàn bộ sách ở đây. Nghe cô nói như vậy, càng thêm kiên định ý nghĩ của ta cùng Lăng Thiên, nhiệm vụ này khẳng định không có khả năng yêu cầu chúng ta trong một tuần tìm ra được đầu mối mờ ảo vô tung kia trong đống biển sách này, khẳng định là phải nghĩ biện pháp khác. Mà tiểu cô nương trước mặt này không phải là một cơ hội sao?
“Cô xem nhiều sách như vậy, vậy cô có biết tòa di chỉ thành cổ ở đông bắc Sư Tâm Thành kia không?”
Nhắc tới chủ đề mình cảm thấy hứng thú nhất, ánh mắt của tiểu cô nương gọi là Kamale kia rõ ràng sáng lên.
“A, cái di chỉ kia sao? Tôi đương nhiên biết, đó là một đại phong cảnh của Sư Tâm Thành! Khi tôi vừa tới liền đặc biệt nhờ người mang tôi đi xem, đáng tiếc cái gì cũng không phát hiện được. Bất quá tôi luôn luôn cảm thấy nơi đó khẳng định có cố sự, những bích hoạ lưu lại kia, còn có văn tự đặc biệt, cùng với những kiến trúc phong cách kỳ dị kia nữa, thoạt nhìn hẳn là một loại văn minh phát triển rất hoàn thiện. Tiếc nuối chính là tôi đến bây giờ vẫn chưa tìm được ghi chép về tòa thành cổ kia, hơn nữa cấp của chúng tôi quá thấp, không thể trường kỳ dừng ở nơi đó nghiên cứu. Hiện tại một trong những nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là giải khai bí ẩn của nơi đó. Trong hiện thực cũng không có di chỉ thành cổ thú vị như thế cho tôi thăm dò, không phải sớm đã bị người khác nghiên cứu, thì là còn chưa được phát hiện.”
Nghe ngữ khí nhẹ nhàng mà tràn ngập nhiệt tình của Kamale, cô đối với di tích thành thị của người Medarmin kia thực rất để tâm, vậy có phải chúng ta tìm cô hỗ trợ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều hay không đây? Cùng Lăng Thiên trao đổi một ánh mắt lòng hiểu mà không nói, Lăng Thiên hợp thời mà mở miệng:
“Kỳ thực ngày hôm nay chúng tôi đến cũng là muốn tìm đầu mối về tòa thành cổ kia. Chúng tôi trong lúc vô ý nhận được một nhiệm vụ có quan hệ tới nó, thế nhưng đến bây giờ còn chưa có người biết tình huống của nó. Nếu như Kamale tiểu thư có thể trợ giúp chúng tôi thì thật tốt quá.”
“Nhiệm vụ? Vậy hai người chẳng phải đã biết tin tức gì có quan hệ tới tòa thành cổ kia?”
Nữ hài thông minh, một chút liền thấu.
“Chỉ biết chủ nhân nguyên lai của tòa thành kia gọi là người Medarmin. Đặc thù cộng đồng của bọn họ là đầu lớn hơn so với người bình thường, tựa hồ sức chiến đấu rất mạnh.”
“Người Medarmin…”
Tiểu cô nương trầm tư một hồi, đột nhiên bước nhanh đến gần giá sách cực đại kia, bắt đầu tìm kiếm ở bên trong. Xem ra có hi vọng nga. ^^
“Lăng Thiên, anh thực biết dỗ dành tiểu cô nương a. Nhìn bộ dáng ban nãy của anh, không nghĩ tới cũng có thời điểm phong độ phiên phiên như thế a.”
Ta nhỏ giọng nói, Lăng Thiên kéo kéo khóe miệng, nói:
“Hiện tại là chúng ta đang cầu người khác, đương nhiên thái độ phải tốt một chút. Hơn nữa tôi cũng không chỉ biết dỗ dành tiểu cô nương.”
Người này, biểu dương một câu lập tức liền vểnh đuôi lên. Còn nói anh ta không chỉ biết dỗ dành tiểu cô nương, lâu như vậy, ta cũng chưa thấy anh ta dỗ dành qua người nào khác a. (Oh, vậy sao a~~ *hô hô*)
“A, tìm được rồi! Tôi nhớ là trước đây đã thấy qua mà.”
Kamale giơ một quyển sách giơ giơ lên với chúng ta. Ta sáp qua nhìn, trên một tờ mở ra kia đích xác vẽ một hình tượng người Medarmin.
“Các anh nhìn ở đây, ở đây nhắc tới một hồi chiến tranh ba ngàn năm trước, quốc vương Cuồng Sư cùng hàng xóm là người Medarmin lập quy ước đồng minh công thủ. Người Medarmin về sau trợ giúp quốc vương đánh lùi sự xâm lấn của địch quốc. Còn có một tờ này, có một loại vũ khí cổ xưa, gọi là Đao Của Medarmin, xuất từ tay một chủng tộc kêu là Medarmin. Đây là tin tức văn tự ghi chép về người Medarmin.”
“Không còn chuyện khác sao?”
Thật vất vả mới tìm được đôi câu vài lời ở trên sách về chủng tộc thần bí kia, lại không có quan hệ gì tới nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta hiện tại cần biết nhất chính là những người Medarmin kia đi nơi nào, chỉ có tìm được bọn họ, mới có thể tìm được quyền trượng thần khí.
Kamale lắc đầu:
“Tôi chỉ từng xem qua cái tên Medarmin trong quyển sách này, trong sách khác tuyệt không có giới thiệu về bọn họ.”
Ta nhận lấy quyển sách nhìn nhìn mặt bìa, đây là một quyển sách gọi là 《Bách Quốc Chiến Ký》, tác giả kêu là Iremarew Rothyo.
“Vậy cô biết người tên Iremarew này là ai không? Nếu như có thể tìm được hắn, hẳn là có thể biết được nhiều chuyện hơn.”
Ngón tay thon dài của Lăng Thiên chỉ cái tên trên mặt bìa hỏi, Kamale cười khẽ:
“Đó là một vị thi nhân cùng sử học gia rất có danh của Sư Tâm Thành ba trăm năm trước, sớm đã chết. Cho dù là trò chơi, cũng không có khả năng đặt ra một người sống ba trăm năm a. Bất quá đây cũng là một biện pháp, tuy rằng tìm không được Iremarew, thế nhưng gia tộc Rothyo cũng còn người khác a. Tôi biết nhà Rothyo còn có một người, nói không chừng ông ta có thể biết được chút gì đó.”
Kamale nói nói lại có chút do dự:
“Bất quá người kia… Nói như thế nào đây, tôi cũng không biết ông ta nghĩ như thế nào, dù sao không dễ ở chung lắm. Đương nhiên ông ta cũng không phải người xấu, bất quá tôi không thể bảo chứng ông ta nhất định biết, hơn nữa cho dù ông ta biết cái gì cũng không nhất định sẽ nói cho chúng ta biết. Mặc kệ, đi hỏi một chút trước lại nói đi.”
“Đến, chúng ta đi mau, tôi mang các anh đi tìm ông ta.”
Kamale mỗi tay một người lôi kéo ta cùng Lăng Thiên chạy hướng một góc của thư viện. Ban nãy còn nói với ta trong thư viện phải bảo trì yên lặng, hiện tại chính nha đầu này cũng chẳng thèm để ý những điều đó, chạy so với chúng ta còn nhanh hơn.
“Kamale, đừng nóng vội. Cô để cho chúng tôi đi gặp ai?”
“Người có khả năng biết tòa thành cổ bí mật kia.”
Cười thần bí, Kamale đẩy ra phiến cửa gỗ khép hờ kia.