Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 33: Tiết 33




Editor: Toujifuu

***

“Các vị dũng giả (người anh dũng), các ngươi nhanh như vậy đã tìm được vật lão nhi cần, thực sự là thực lực cường đại.”

Lão nhân kia rung rinh đong đưa đi qua, một tấm mặt cười như đóa hoa. Chúng ta lần lượt tiến lên đem đồ vật giao cho lão, lão đầu mỗi khi nhận được một vật đều sẽ làm ra vẻ nghiền ngẫm nhìn nửa ngày, kỳ thực khóe miệng kia đều đã sắp toét đến tận mang tai chỉ cần mắt không mù ai cũng đều có thể thấy được.

“Các vị, các ngươi đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại có thể lựa chọn phần thưởng của các ngươi.”

Lão đầu toét miệng cười nửa ngày, cuối cùng cũng chưa quên chuyện trọng yếu nhất. Lão đầu không biết làm cái gì, từ hư không toát ra một loạt mười viên cầu.

“Các ngươi có thể chọn một kiện vật phẩm không phải vũ khí, phòng cụ bản chức nghiệp sử dụng,. Trong những viên cầu này chính là phần thưởng, mỗi người có thể lựa chọn một cái mở ra. Đến, thử xem vận khí của các ngươi đi.”

Aiz, vì sao không dứt khoát như thế đây? Còn phải rút thưởng, vận đỏ đen của ta luôn luôn đều không tốt lắm a.

Nhóm đồng bạn từng bước từng bước đi lên trước mở ra viên cầu mình chọn trúng, Hoàng Cân Quân lấy được liền lớn tiếng thở dài, hắn lấy được chính là một lọ nước thuốc gia tốc. Vận khí của Tinh Không cùng Lăng Thiên cũng không được tốt lắm, cũng là bình chứa dược tề, bọn họ chưa nói có ích lợi gì, thế nhưng nhìn hai gương mặt thoáng mang theo thất vọng kia, cũng biết không phải là thứ tốt gì. Ba nữ hài tử ngược lại không có kiến thức gì, bất luận lấy được cái gì đều sẽ kinh hô một trận, có vẻ cao hứng bừng bừng.

Rốt cục đến ta, cũng không biết thần phật đầy trời ban nãy ta cầu có phù hộ cái người bình thường không thắp hương như ta đây hay không. Đi đến trước mặt một loạt viên cầu kia, ta lắc lư trái phải do dự. Sau khi nhìn từ trái đến phải lại từ phải đến trái lần thứ ba, ta rõ ràng cảm thấy phía sau truyền đến trận trận hàn ý. Được rồi được rồi, ta biết những tên đó đều là người không kiên trì, thôi đi, dù sao ta lại không có khả năng thực sự nhìn ra bên trong có cái gì, lão hồ ly đáng chết kia vô luận ta đứng trước mặt viên cầu nào đều bất động thanh sắc, ta cũng vô kế khả thi.

Nhắm mắt lại, ta tùy tiện đi lên vài bước đưa tay về phía trước, một viên cầu vào tay mà ra. Mở mắt nhìn, tốt, không phải bình dược. Nhìn thận trọng chút nữa, lòe lòe sáng sáng, trong lòng ta mừng rơn, đây không phải bảo thạch sao.

Bảo thạch ở trong trò chơi chính là thứ tốt, cơ hồ hết thảy vũ khí cùng phòng cụ đều có thể tìm thợ rèn khoan, khảm nạm những bảo thạch cực kỳ thưa thớt này. Mỗi một loại bảo thạch đều có công dụng đặc thù, có khả năng phụ gia một loại kỹ năng, có khả năng gia tăng công kích, lực phòng ngự, còn có khả năng gia tăng thuộc tính. Bảo thạch cũng phân đẳng cấp, bảo thạch càng cao cấp lại càng thưa thớt, càng khó có được, dù là bảo thạch cấp thấp nhất cũng là thứ có tiền cũng không thể mua, có thể xem như là vật hiếm lạ. Ta trước đây cũng dùng qua vài viên bảo thạch, không nghĩ tới lần này tiến vào trò chơi không quá mấy ngày đã có thể thấy nó, chẳng lẽ cầu nguyện ban nãy của ta ứng nghiệm?

Ta mặt mày rạng rỡ mà đem viên bảo thạch màu lục nhạt kia nắm trong tay, hoàn toàn không nhìn ánh mắt giết người phóng tới từ phía sau. Tiểu Lộ chu miệng, oán giận:

“Keo kiệt, để cho em nhìn xem có sao đâu.”

Lòng ta nghĩ, cái này quá có sao ấy chứ, cho em xem, hơn phân nửa lấy lại không được. Không nhìn sắc mặt của nhỏ, ta đem viên “Phong Chi Linh” này thu vào trong vòng tay. Tuy rằng chỉ là bảo thạch sơ cấp, thế nhưng nó có thể khiến cho tốc độ tiễn bắn ra cùng hành động của ta nhanh hơn 10%, đây là thuộc tính phụ gia phi thường thực dụng, căn bản là làm ra vì cung tiễn thủ.

Có lẽ là biểu tình hưng phấn của ta quá mức rõ ràng, Tiểu Lộ hung hăng mà hừ một tiếng với ta, đầu hếch lên, lôi kéo Thủy Tinh cùng Mã Não đi. Hoàng Cân Quân cũng vứt qua một ánh mắt chua lè, kêu Tinh Không đi. Chỉ có Lăng Thiên nhìn ta nửa ngày cái gì cũng không nói, sau cùng thở dài lắc đầu, một bên nói thầm “vận khí thật tốt”, một bên xoay người đi vào thông đạo lúc đến.

Ta đắc ý cười to ba tiếng, có thể khiến cho tiểu tử Lăng Thiên kia hâm mộ một hồi thực sự là rất khó có được a, ai kêu anh ta ra vẻ người lớn với ta. Vừa định đuổi theo, lão đầu bị ta xếp vào phạm trù hồ ly kia cư nhiên mở miệng gọi ta lại.

“Vị tiểu hữu này xin chờ một chút.”

Ta liếc lão một cái, lão đầu đầy mặt tươi cười mà nói:

“Xin hỏi con tiểu hầu tử trên vai ngươi kia là Truy Tùy Giả của ngươi sao?”

Ta sửng sốt, trực giác mà nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ghé trên đầu vai. Nhóc con này từ sau lần bị quái vật rống hôn mê liền luôn là bộ dáng hữu khí vô lực.

“Phải. Lão biết Truy Tùy Giả?”

Lão đầu cười càng thêm hài lòng, rất có chút vị đạo cao thâm khó lường.

“Nguyên lai các hạ chính là Thần Ngữ Giả đương nhiệm. Thực sự là thất kính. Tất nhiên như thế, lão nhi nơi đây có một thứ muốn đưa cho các hạ.”

Lão đầu đưa qua một thủy tinh cầu, thông qua trong suốt có thể thấy rõ ràng bên trong có một con thú nhỏ đang cuộn tròn.

“Trệ!”

Ta thấp giọng kinh hô. Nhóc này với con Trệ chúng ta giết chết ở trong mê cung kia giống nhau như đúc, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều, thoạt nhìn như là ấu thú vừa mới sinh ra.

“Các hạ nhận ra nó vậy quá tốt. Nhóc này mới bị đánh quay về nguyên hình, đang trong ngủ say. Ta nghĩ nếu như có thể trở thành Truy Tùy Giả của các hạ, nó sẽ thật cao hứng.”

Lão đầu nói xong xem xét liếc nhìn ta hai cái, ta hiểu được cái ý tứ gọi là đánh quay về nguyên hình kia. Cười khổ, quả cầu như thế, ai biết nó lúc nào mới có thể từ bên trong đi ra, hơn nữa đến bây giờ ta còn chưa biết Thần Ngữ Giả thế nào mới có thể thu phục Truy Tùy Giả, chẳng lẽ chờ sau khi nó đi ra tự động tới tìm ta nhận chủ? Loại chuyện trên trời rớt bánh thịt này ta không hy vọng xa vời có lần thứ hai.

“Linh tiên tiền bối, xin hỏi lão có biết tôi cần thế nào mới có thể thu phục Truy Tùy Giả không?”

Cái gì kêu không ngại học hỏi kẻ dưới, dạng mỹ đức truyền thống này là phi thường đáng giá chúng ta kế thừa cùng phát triển. ^^

“Nga, Truy Tùy Giả của Thần Ngữ Giả các hạ đều là hậu duệ của tiên thú, chúng nó có thể cảm thụ được tâm ý của ngươi, nếu như các hạ có thể khiến cho chúng nó sản sinh ra ý thân cận, chúng nó tự nhiên sẽ nguyện ý đi theo bên người.”

Lão đầu cười meo meo mà phun ra một câu như thế, liền không chịu nhiều lời nữa. Ta thấy hỏi không ra được cái gì nữa, đành phải xoay người đuổi theo bọn Lăng Thiên. Dọc theo đường đi ta đều suy nghĩ câu nói kia của lão đầu. Đầu tiên Truy Tùy Giả của ta đều là hậu duệ của tiên thú, nói cách khác không phải mỗi một con quái vật đều có thể thu phục, tựa như Tiểu Bạch, nhiều Đại Nhĩ Hầu như vậy cũng chỉ có nó trở thành Truy Tùy Giả, xem ra huyết thống tiên thú này cũng là thứ rất ít thấy. Thứ hai, cần khiến cho chúng nó sản sinh ra ý thân cận, nói đúng hơn là cần cho chúng nó yêu thích ta. Vậy thế nào mới có thể để cho chúng nó yêu thích đây? Theo trong trò chơi mà nói, được quái thú yêu thích nhất chính là ngự thú sư, bọn họ dựa vào mị lực cực cao có thể triệu được các loại chiến thú. Mị lực? Ta nhớ lại miếng ngực châm mang theo trước khi thu phục Tiểu Bạch, cùng giá trị mị lực từ 0 nhảy đến 1 kia… Chẳng lẽ Tiểu Bạch chính là như vậy mà tới? Tuy rằng ta rất muốn thử xem gỡ xuống ngực châm kia sẽ có hiệu quả gì, bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch khả ái có lẽ sẽ bởi vậy mà rời ta đi, cũng chỉ đành thôi. Nhóc con kia ta cũng thực yêu thích, đặc biệt vừa mới phát hiện biểu hiện không tồi của nó trong chiến đấu, ta thậm chí còn đặc biệt thiết kế vài loại chiến pháp cho nó, hiện tại để cho nó chạy ta thực luyến tiếc. Xem ra, chỉ có chờ lần sau thăng cấp thêm điểm giá trị mị lực, xem xem phản ứng của ấu Trệ trong thủy tinh cầu để nghiệm chứng suy đoán của ta.

Chạy đi một đoạn cự ly không ngắn, phía trước lộ ra ánh sáng. Ta từ trong thông đạo dưới đất chui ra, tất cả mọi người đều có mặt, còn thêm một con người vĩnh viễn cười đến tao nhã.