Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 32: Tiết 32




Editor: Toujifuu

***

Ba hạt châu để vào trong miệng hốc, hạt châu kia lóe lên một chút, liền không còn động tĩnh. Chúng ta yên lặng đợi một hồi, Lăng Thiên đưa tay thử thử, gật đầu với chúng ta. Tầng kết giới nhìn không thấy kia đã biến mất. Mọi người rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chỉnh lý vũ khí cùng dược phẩm của mỗi người, xếp thành đội hình chiến đấu nối đuôi nhau đi vào thạch thất.

Con Trệ kia cũng không chú ý tới những kẻ xâm lấn như chúng ta đây, vẫn phì phì ngủ say. Ta nhớ lại thời điểm lấy Định Trần Tinh trước kia, cũng là gặp một mê cung. Do Tiểu Vũ không có mặt, chúng ta ở trong mê cung chậm trễ không ít thời gian. Thế nhưng quái thủ hộ sau cùng lại không phí chút lực nào, chỉ nhớ rõ một đám người chạy vào, không đợi ta nhìn rõ ràng, chiến đấu đã kết thúc, sau cùng ta cũng không biết là ai giết BOSS kia. Nhưng khi đó mỗi người chúng ta đều qua cấp bảy mươi, mà chúng ta hiện tại mới hơn cấp hai mươi. Chênh lệch giữa hai bên cực đại, BOSS ngày hôm nay trong lòng ta thật đúng là không nắm chắc.

“Lăng Thiên, nhóc kia anh hiểu rõ không?”

Ta lặng lẽ truyền âm cho Lăng Thiên, Lăng Thiên ở phía trước khẽ lắc đầu. Ta thất vọng một trận.

Đoàn người ở địa phương cách Trệ không xa sắp xếp xong trận thế, Lăng Thiên đánh đầu Hoàng Cân Quân ở một bên chi viện. Ta đứng ở hàng thứ hai, phía sau là một hàng Tinh Không, Thủy Tinh, Mã Não cùng Trân Châu. Tinh Không cùng ta lần lượt là hỏa lực chính thương tổn vật lý cùng thương tổn ma pháp, Mã Não cũng có thể đánh ra giá trị thương hại. Thủy Tinh làm nhạc sĩ duy nhất của toàn đội, gia trì trạng thái cùng trị liệu chính là nhiệm vụ của nhỏ, tuy rằng kinh nghiệm vẫn quá ít, nhưng tốt hơn không có. Thủy Tinh nha đầu kia mấy ngày nay theo chúng ta cũng học không ít, chí ít sẽ không càng giúp càng phiền là được. Mà nhiệm vụ của Tiểu Lộ là tiến hành quấy rầy quái trợ giúp Hoàng Cân Quân, cũng không biết nhỏ có thể làm được hay không, chỉ hy vọng nhỏ không nên xảy ra sai lầm lớn gì. May mắn lực công kích của bảo bảo của nhỏ đều chưa đủ, cừu hận kéo được hẳn là sẽ không vượt qua thích khách công cao như Hoàng Cân Quân.

Trệ có lẽ đã ngửi thấy được mùi thuốc súng nồng đậm, chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Một thân da lông trơn bóng run run vài cái, tứ chi cường kiện hữu lực từ dưới bụng vươn ra chống đỡ mặt đất, Trệ mạnh mẽ đứng lên. Đứng ở tại chỗ lúc lắc đầu, Trệ nhìn về phía chúng ta.

Trong lòng ta thầm khen, đây thực sự là một con thú xinh đẹp. Thân thể thon dài tràn ngập lực lượng, nanh vuốt sắc nhọn biểu diễn ra lực công kích cường đại của nó. Trệ kia không thể nghi ngờ là sinh vật đẳng cấp cao nhất trong mê cung này, hẳn là so với chúng ta còn cao hơn. Đáng tiếc ta còn chưa học được thuật Trinh Trắc, không cách nào biết được đẳng cấp cụ thể của nó. Thế nhưng ánh mắt nó nhìn chúng ta, kiêu ngạo tràn ngập khinh thường, ta càng thêm khẳng định ngày hôm nay sẽ là một trận đánh ác liệt.

Tới bước này, nghĩ những thứ khác nữa đã không còn tác dụng, chỉ có phát huy ra thực lực cực mạnh của bản thân mới có thể chiến thắng nó, lựa chọn như vậy ta sớm đã làm nhiều lần. Hít sâu một hơi, ta để cho tâm bình tĩnh trở lại, đem hết thảy lực chú ý tập trung lại, điều động cảm tri của toàn thân, ta không chỉ quan sát nhất cử nhất động của Trệ, còn lưu tâm hành động của đồng bạn, ta cần thiết phối hợp hành động của bọn họ để quyết định chiến thuật.

Trệ vẫn duy trì một loại phong phạm vương giả, nó nhìn chằm chằm chúng ta nhưng không động thủ trước, chỉ là đứng ở nơi đó lẳng lặng mà nhìn. Hoàng Cân Quân đã tiếp cận gần đến nó, ta thấy hắn ở trước mặt Trệ thay đổi vài vị trí, tựa hồ có chút không biết hạ thủ thế nào. Từ điều này có thể nhìn ra Hoàng Cân Quân cách cảnh giới cao thủ thích khách còn kém quá xa, nếu như là Nam Cực hoặc là U Tuyền bên người Thu Thủy Trường Thiên, khẳng định trong nháy mắt đã có thể tìm ra điểm yếu của nó.

Lăng Thiên nhìn bộ dáng khó xử của Hoàng Cân Quân đại khái có chút không kiên nhẫn, anh ta không chờ Hoàng Cân Quân xuất thủ, bày trường kiếm liền giết qua. Trệ thấy có người giết hướng nó, vung đuôi nằm sấp người xuống làm ra tư thế công kích. Một kiếm của Lăng Thiên nhanh chóng mãnh liệt, Trệ kia phản ứng cũng không chậm, một cái móng vuốt đã cản được. Hoàng Cân Quân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, rốt cục bắt lấy cơ hội Trệ chuyên tâm đối phó Lăng Thiên mà nhào tới. Lăng Thiên đối phó những BOSS này đương nhiên là lão thủ, Hoàng Cân Quân trên cơ bản cũng tiến vào trạng thái, bắt đầu phát huy ra thực lực bình thường của một thích khách.

Có những hỏa lực như chúng ta chi viện, còn có kỹ xảo cao siêu của Lăng Thiên, Trệ rất nhanh đã bị dẫn xoay quanh. Hoàng Cân Quân coi như là một người biết phối hợp, hắn vừa nhìn thấy Lăng Thiên cùng Trệ quấn đấu đã lâu, liền tiến lên cho Trệ một đao đem lực chú ý của nó dời đi. Dưới sự nỗ lực của hai người bọn họ, Trệ bị kiềm chế vững vàng, Hoàng Cân Quân còn có ý thức mà chậm rãi dẫn Trệ đến một bên thạch thính. Chuyện này là ban nãy chúng ta đã thương lượng, dẫn dắt BOSS rời đi, lấy Định Trần Tinh trước lại nói.

Trệ đơn thuần làm sao là đối thủ của hai tên phần tử bạo lực kia, không bao lâu sau đã bị dẫn dắt rời đi. Hoàng Cân Quân hoan hô một tiếng nho nhỏ, quay người lại đem nhiệm vụ làm thuẫn thịt hoàn toàn vứt cho Lăng Thiên, hắn chạy đi lấy Định Trần Tinh. Hoàng Cân Quân mới đụng tới Định Trần Tinh, con Trệ bị Lăng Thiên kéo kia liền dựng thẳng bộ lông. Như có ý cảm ứng tâm linh, nó lập tức bỏ qua Lăng Thiên ngược lại đi bảo hộ bảo bối của nó. Hoàng Cân Quân bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ chiến lợi phẩm sắp lấy được để tách khỏi phong mang của nó.

Trệ rất phẫn nộ, sau khi nó phát hiện mục tiêu của chúng ta là Định Trần Tinh liền không chịu rời khỏi nó một bước nữa. Vô luận bọn Lăng Thiên dụ dỗ thế nào, đều không chút động đậy. Hoàng Cân Quân thất vọng cực kỳ, nhảy lên lủi xuống mà mài lượng máu của quái vật. Trệ tuyệt không để ý, nó oán hận đứng ở nơi đó “nhìn chằm chằm” chúng ta những người trước mặt này, kiên định mà muốn bảo vệ tinh thạch kia.

Thế nhưng cứ như vậy, ta cũng yên tâm, nếu Trệ thầm nghĩ muốn đứng tại chỗ, ta không còn cần tiếp tục cố kỵ nó có thể đột phá hai đạo phòng tuyến để giết qua. Bên chúng ta không kiêng nể gì mà đập nhánh tiễn, ma pháp qua.

Quái vật lợi hại thế nào cũng có hạn, dưới sự chung sức hợp tác của mọi người nó rốt cục mang theo bất đắc dĩ ngã xuống bên cạnh Định Trần Tinh.

Hoàng Cân Quân trước tiên nhào về phía tinh thạch kia, ta theo sát sau đó, nhằm phía những thứ Trệ rớt ra. Được xưng là BOSS lớn nhất mê cung này, tệ thế nào cũng nên có chút tích góp, thứ tốt nhất định có.

Vớt lên những thứ vụn vặt trên mặt đất, trong đó có ba kiện đều cần thiết giám định, trong lòng ta cười nở hoa. Hoàng Cân Quân cũng thỏa mãn mà quay về, sau khi người thủ hộ ngã xuống mới đi lấy thứ kia quả nhiên không phí khí lực gì. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất cất Định Trần Tinh vào giới chỉ, hình như sợ chúng ta sẽ đoạt nó đi mất. Trong lòng ta buồn cười, thứ kia có cái gì phải giấu, ta cũng không phải chưa thấy qua.

“Thu hoạch lần này không tồi, mọi người chuẩn bị phân thế nào?”

Ta đem chiến lợi phẩm bày ra, ba kiện vật phẩm đợi giám định kia nhận được quan tâm nhiều nhất.

“Mấy thứ này thuộc tính gì cũng không biết. Chờ giám định ra rồi mới phân đi. Ai có thể dùng thì cho người đó.”

Hoàng Cân Quân lấy được thứ Thu Thủy Trường Thiên cần, tâm tình tốt người cũng rộng rãi hơn.

“Được rồi, chúng ta trở về thành giám định rồi phân. Hiện tại đi giao nhiệm vụ trước.”

Đoàn người bảy rẽ tám ngoặt mà đi qua thông đạo, đi tới địa phương lúc ban đầu xuất phát. Bức tường kia vẫn ở nơi đó không chút thay đổi. Tay ta vịn tường, đột nhiên dưới tay không còn cảm giác, tường tự động tán đi, cửa thông đạo chậm rãi lộ ra. Lão đầu râu bạc kia đầy mặt tiếu ý chờ ở bên ngoài.