Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 27: Tiết 27




Editor: Toujifuu

***

Địa điểm của nhiệm vụ ngay dưới phiến sườn núi cỏ có cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần này. Cửa vào được thiết kế thập phần xảo diệu, không chỉ ở phía trên bị che bởi thảm cỏ không có bất luận cái gì khác biệt so với bên cạnh, còn có một ít bụi gai sinh trưởng rải rác, nếu như không phải nói trước nơi này có vấn đề, ai cũng sẽ không đi đến bên này. Ta một bên nhìn, một bên chậc chậc lấy làm kỳ.

“Các anh là thế nào phát hiện ra địa phương như thế?”

Hoàng Cân Quân đối với điểm này thập phần đắc ý, hắc hắc cười nói:

“Chúng tôi khi đó đuổi theo một con Đại Nhĩ Hầu chạy đến nơi đây. Nhóc con đó đặc biệt chạy nhanh, sau cùng vẫn bị chúng tôi đuổi đến luống cuống, liền chui vào rừng cây này, mới tiến vào đã không thấy tăm hơi. Về sau chúng tôi phát hiện nơi này có cái động. Khi đó không có kinh nghiệm, tôi cùng Tinh Không đi xuống xem xem, gặp được một lão đầu. Lão nhân kia cho một nhiệm vụ, nhưng chúng tôi không thể hoàn thành, bên trong thực sự quá phức tạp. Thế nhưng trong lúc vô ý cũng thấy vài thứ, bên trong có thứ môn chủ chúng tôi muốn tìm.”

Đang khi nói chuyện, hắn kéo ra khối ngụy trang che tai mắt người kia, nhóm bảy người chúng ta nối đuôi nhau đi xuống. Thông đạo dưới lòng đất rất thô sơ, chỉ là qua loa đào bùn đất tạo thành, hai bên trái phải còn có thể thấy tầng đất ẩm ướt, trong thông đạo tràn ngập vị đạo đặc hữu của cỏ xanh cùng bùn đất. Thông đạo thô sơ này không dài, rất nhanh hai bên trái phải đã bắt đầu xuất hiện rải rác đá vuông có quy tắc. Nhìn ra được nơi này trước đây là một thông lộ được người lát trải, chỉ là lâu năm thiếu tu sửa, có gạch đá rơi xuống lả tả. Càng đi vào trong, thông đạo lại càng quy tắc, bốn mặt đều được đá vuông cùng một cỡ lát bằng, mỗi một khoảng cách còn có thể có một lỗ nhỏ, bên trong có đèn nến đã khô cứng, đầy bụi bặm. Hoàng Cân Quân châm cây đuốc mang đến, chiếu sáng phạm vi năm mươi mét quanh chúng ta, nhưng ở trong thông đạo rất dài này thực sự không tính là gì, trước sau vẫn là một mảnh tối đen. Đi ở dưới lòng đất sâu thẳm, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mấy người chúng ta nhẹ vang, nhóm nữ hài tử yên lặng, không dám lên tiếng. Nhìn ra được, mấy nhỏ rất khẩn trương, nhưng vẫn cố cắn răng theo kịp đội ngũ. Ta hiểu ý cười, những tiểu cô nương này, ở trong mắt ta khả ái hơn nhiều so với cái loại mỹ nữ hơi chút liền cần người nâng niu. (Ta cũng thấy vậy ^^)

Hoàng Cân Quân dẫn đường phía trước, Lăng Thiên theo hắn, nhóm nữ hài tử đều ở chính giữa, sau đó là Tinh Không cùng ta. Chúng ta đi dưới lòng đất nơi đây khoảng chừng trên dưới nửa tiếng đồng hồ, thông đạo quanh co khúc khuỷu khiến ta hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng. Rốt cục, ánh lửa ngừng lại phía trước, chúng ta đi tới một giao lộ.

Đánh giá trên dưới một chút, bày ra trước mặt chúng ta, có ba con đường, tạo hình đồng dạng, tối om om đồng dạng, sâu không thấy đáy. Hoàng Cân Quân nhẹ giọng nói:

“Chúng ta ở chỗ này chờ một chút, người giao nhiệm vụ rất nhanh sẽ xuất hiện.”

Thừa chút thời gian đó, ta nhìn từ trên xuống dưới giao lộ này, tận lực phân biệt mỗi một chi tiết. Đến bây giờ nếu như ta còn không biết kế tiếp cần đối mặt là nhiệm vụ loại hình gì, một năm trước đây của ta coi như lăn lộn uổng phí. Loại tình cảnh này, là nhiệm vụ mê cung đặc thù điển hình, khó trách Hoàng Cân Quân nói quái bên trong dễ giết, mà bọn họ lại không thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì kế tiếp chúng ta phải đối mặt chính là khiêu chiến trí lực. Đương nhiên, cũng có người nói đây là khiêu chiến đối với sức quan sát, mà người nói lời này tự hào mình là đại sư phá giải mê cung, còn tổng kết ra vài đại pháp môn đi thông mê cung, rất là khoe khoang với chúng ta một phen. Khi đó cô nàng nói cái gì nhỉ? Ta tận lực nhớ lại, trời biết loại tình huống này trước đây ta đều chỉ cần để ý đi theo là được, hiện tại lại chỉ có thể dựa vào bản thân. Hoặc là mấy người bọn họ có ai có kinh nghiệm không? Ta nhìn nhìn biểu tình của mấy người Lăng Thiên, đầu mi của Lăng Thiên đều nhăn lại, Tinh Không cùng Hoàng Cân Quân lần trước đã không thể đi thông, mấy nữ hài tử kia liền càng không thể trông cậy vào. -_-

“Tiểu Vũ a, hy vọng biện pháp cô nói thực sự hữu dụng, bằng không ta cũng không có biện pháp.”

Ngay khi ta miên man suy nghĩ, một thân ảnh màu trắng lắc lắc lư lư xuất hiện ở trước mặt chúng ta. Mấy nhỏ Tiểu Lộ sợ đến mức hét lên một tiếng:

“Quỷ a!”

Ta tập trung nhìn, không phải, thân thể nửa trong suốt, còn tự dưng xuất hiện từ hư không, duy nhất không giống quỷ chính là dưới chân cái tên như cái lão đầu kia còn giẫm lên một vật dạng khói quỷ dị… Cái kia, chẳng lẽ là cái gọi là tiên vân?

“Ha ha, tiểu cô nương, không nên đánh đồng ta cùng với những vật do âm khí biến thành đó, tiểu lão nhi là linh tiên thủ hộ nơi đây.”

Nhìn xem, còn linh tiên nữa mới ghê, linh chẳng phải là một loại cách nói khác êm tai hơn chút của quỷ sao? Có lẽ so với quỷ bình thường mạnh hơn chút, trên thực tế đều là mấy thứ cùng loại.

“Như vậy, hiện tại chúng ta tiến vào chính đề đi. Các ngươi muốn tiếp nhận nhiệm vụ của ta sao? Nơi này là bảo địa linh tiên thượng cổ để lại, bên trong có các loại vật hữu ích với người, bất quá phải là người hữu duyên mới có thể đến. Nếu như các ngươi có thể tìm được vật ta yêu cầu từ bên trong, ta liền tặng cho các ngươi một ít đồ ta cất giữ làm phần thưởng.”

“Đinh —— Kích phát nhiệm vụ: Nhờ vả của linh tiên. Nhiệm vụ yêu cầu tiến vào trong mê cung tìm ra vật phẩm linh tiên cần, phần thưởng nhiệm vụ: một kiện trang bị bản chức nghiệp, kinh nghiệm: +1000, nhiệm vụ yêu cầu: đẳng cấp dưới 30, thời gian nhiệm vụ: 3 ngày. Không hoàn thành nhiệm vụ hoặc từ bỏ nhiệm vụ, không thể thoát ly từ trong mê cung. Xin hỏi có tiếp nhận hay không?”

“Tiếp nhận.”

Đều đã đến tận đây, đương nhiên phải vào xem một chút. Bảy người đều tiếp nhận nhiệm vụ, tổ đội xong Hoàng Cân Quân lựa chọn cửa chính giữa tiến vào. Lão nhân kia vung tay lên, thông đạo tối om om ở trung gian kia sáng lên, ánh nến hai trên vách được đốt cháy, quang ảnh sáng sáng tối tối để cho chúng ta cơ bản có thể thấy rõ đường bên trong.

Đi vào thông đạo, cửa vào phía sau lay động tựa như nước một cái, chậm rãi khép lại, biến thành một bức tường. Ta đưa tay sờ sờ, đây là thực thể. Đường lui đã mất, chỉ có thể đi về phía trước.

“Hiện tại làm gì?”

Có lẽ là trong thông đạo có ánh sáng, Tiểu Lộ hiện tại một chút cũng không sợ, hưng phấn mà hỏi. Ta vô ý thức nhìn về phía Lăng Thiên, không nghĩ tới anh ta cũng đang nhìn về phía ta. Ta cười, nói:

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trước tiên hiểu rõ nhiệm vụ của mỗi người một chút tương đối tốt hơn. Xem vật mọi người cần tìm có phải cùng một loại hay không. Hoàng Cân Quân, anh không phải nói các anh lần trước đã đi qua một đoạn đường sao? Có thể nói một chút tình hình hay không?”

Hoàng Cân Quân nhìn ta một cái, ừm một tiếng.

“Em phải tìm chính là Vô Sắc Tinh Sa.”

Tiểu Lộ hưng phấn nhất, một câu đã nói ra, có lẽ nhỏ đã xem vài lần. Thủy Tinh cùng Mã Não cũng nói:

“Chúng em cũng phải tìm cái đó.”

“Tôi không giống, tôi phải tìm Thiên Cần Lộ. Các người thì sao?”

Ta nhìn hướng Lăng Thiên, anh ta trầm mặc một chút, nói:

“Hoàng Trầm Thổ.”

“Tinh Không?”

“Như nhau.”

Ta lại nhìn về phía Hoàng Cân Quân, hắn cười nói:

“Tôi phải tìm Xích Quang Ti, môn chủ cần chính là Định Trần Tinh.”

“Định Trần Tinh?”

Cái tên rất quen thuộc a, thứ này ta trước đây không phải cũng đi tìm sao? Đó là hai tuần trước khi xảy ra chuyện kia, mấy anh em chúng ta cũng đã mất công phu thật lớn, lật hết một lượt xung quanh Đông Long Thành, mới tìm được. Hơn nữa thứ kia chỉ có một tác dụng, đó chính là… Chẳng lẽ Thu Thủy Trường Thiên cũng chuẩn bị làm nhiệm vụ kia? Không tồi a, xem ra mấy tháng nay trong trò chơi những bang phái này phát triển cũng rất nhanh a, khi đó trong toàn bộ trò chơi có tư cách động đến cái suy nghĩ này không vượt quá ba bang phái. Hơn nữa, đến bây giờ còn chưa nghe nói có bang phái nào chân chính hoàn thành. Ha ha, Định Trần Tinh, sợ là loại dễ tìm nhất trong mấy thứ đó đi. Ngũ tinh ngũ thạch, Thu Thủy Trường Thiên a, sự biến thái của nhiệm vụ đó ngươi mới chỉ nhìn thấy được một góc băng sơn a. ^^

Ta bỗng chốc hiểu rõ mục đích chân chính của Thu Thủy Trường Thiên, tâm tình trong nháy mắt tốt hơn, dẫn tới Lăng Thiên cũng phải quay đầu nhìn ta. Ta khoát khoát tay với anh ta, cười nói:

“Chúng ta đi thôi, phải tìm nhiều thứ như vậy, chỉ có ba ngày. Chúng ta phải bắt chặt thời gian.”