Thời gian cứ chậm rãi trôi, người của Phi Thiên minh phân công rất hợp lý, từng đám từng đám thay phiên nhau logout nghỉ ngơi. Rất nhanh đã đến chạng vạng tối ngày hôm sau. 8h tối, chỉ cần bảo vệ nơi đây thêm bốn giờ nữa thôi là tòa cứ điểm này sẽ không còn vấn đề gì rồi.
Thế nhưng ngay lúc đó, một chi đại quan, so về độ cường đại thì không thua Phi Thiên minh chút nào. Chi đại quân này cũng bị hệ thống cưỡng chế cải biến dung mạo. Chỉ khác một chút là trang bị của bọn hắn đều ánh lên màu xám nhạt.
Một tên do thám bên Phi Thiên minh thấy vậy, vội vã logout báo cáo tình huống.
Nửa giờ sau, quân đoàn thần bí này dùng thế lôi đình, rất nhanh đã tiếp cận khu vực phụ cận trung tâm sơn cốc.
“Ngươi tới là bằng hữu phương nào? Tòa kiến trúc thần bí này đã được Phi Thiên minh chiếm cứ, bằng hữu cho chúng ta chút mặt mũi, về sau sẽ hảo hảo cảm tạ a.” Phi Thiên Thần Vương thấy quân đội đối phương cũng không kém mình chút nào. Để tránh tổn thất không cần thiết, đành phải lộ ra thân phận của mình, nhìn xem có thể tránh một hồi tranh đấu không.
Thế nhưng, bên đối phương dù đã nghe Phi Thiên Thần Vương nói vậy nhưng vẫn không có chút ý tứ nào là dừng lại, một người trong đó hét lớn:“Tiến công! Ai bắt được Phá Thiên kích thưởng mười kim.”
Lực hấp dẫn của tiền tài bao giờ cũng vô cùng cường đại. Đây là chân cmn lý rồi. Mười kim là tương đương với mười vạn Rmb a. Thu nhập của một người bình thường trong một năm cũng chỉ có như vậy thôi. Huống chi cái giá phải bỏ ra chỉ là chết một làn trong game. Thế nên toàn bộ người trong quân đoàn thần bí vừa xuất hiện kia ai nấy phát điên hết rồi. Cuồng bạo trùng kích thẳng vào trong sơn cốc.
“Dựa vào! Thật sự là không biết sống chết, đừng để ta biết các ngươi là ai, ta sẽ cho các ngươi chết không được yên lành đâu!” Phi Thiên Thần Vương nộ khí trùng thiên hét lên.
Chiến đấu cứ như vậy mà bắt đầu. Ra trận đầu tiên dĩ nhiên là cung tiễn thủ của hai bên. Mà bên Phi Thiên minh, nhờ vào việc bố trí cung tiễn thủ trên các dây đại thụ trước đó, thế nên tầm bắn cao hơn so với bên tấn công nhiều. Vừa mới chiến đấu, bên phía quân đoàn thần bí kia đã nằm xuống một lượng không nhỏ.
Tiếp đó, khi lượt tên đầu tiên kết thúc cũng là lúc cận chiến của hai bên tiếp cận được nhau. Người của Phi Thiên minh ai nấy khí thế hừng hực, một bước cũng không nhường, gắt gao bảo vệ cho hậu phương, mà bên binh lính bên quân đoàn thần bí kia cũng đồng dạng, sử dụng đấu pháp chết thì thôi bố méo sợ. Trong phút chốc, trên lối vào sơn cốc đã chất đầy thi thể. Người này nằm xuống lập tức có người khác lao lên….
Phía quân đoàn thần bí nhìn đám cung tiễn thủ của Phi Thiên Minh thoải mái đứng sau đoạt mạng quân mình, ai nấy hận thấu xương, nhưng cũng không có biện pháp bởi vì vị trí Cung Tiễn thủ của Phi Thiên Minh được bố trí rất hợp lý. Tầm bắn vừa vặn xa hơn một chút so với trận địa quân tiền tuyến. Hơn nữa tầm bắn của cung tiễn thủ của đối phương muốn hạ gục cung tiễn thủ bên Phi Thiên Minh lại không đủ tầm bắn, khổ không làm sao nổi!
Thương vong hai bên không sai biệt lắm cứ theo tỉ lệ 1:1,3 mà tính. Chiến đấu càng kịch liệt, song phương càng nóng lòng. Cứ tiếp tục như vậy, đối với cả hai đều không có chỗ tốt. Thế nhưng đã đánh đến như vậy, ai lại nguyện ý nhượng bộ đây? Hơn nữa khả năng đình chiến càng là tiếp cận tới zero, bởi vì quân đoàn thần bí kia không hề có ý định bạo lộ thân phận.
“Chấp hành phương án hai!” Không biết là ai bên phía quân đoàn thần bí hét lên.
Lời vừa dứt, quân đội đang tấn công phía trước nhanh chóng lui ra sau, thoát ly khỏi phạm vi công kích của cung tiễn thủ Phi thiên mình. Sau đó bỗng nhiên có hơn trăm tên, trên người là giáp vẩy cá không biết từ đâu vọt tới phía trước, nhanh chóng phát động công kích.
Phi Thiên Thần Vương rất rõ ràng, những tên này chắc chắn đều là võ tướng, là tinh nhuệ bên phía đối phương. Chút binh lính ở tiền tuyến kia của mình căn bản không cách nào có thể ngăn trở bọn hắn. Kể cả đám Cung Tiễn thủ trên cây cũng không đem lại nhiều tác dụng.
Hắn lập tức chuyển qua kênh công hội, hét lớn :“Binh sĩ lui ra phía sau, võ tướng tiến lên quấn lấy bọn hắn.”
Nhưng mà lời chưa kịp dứt khỏi miệng, võ tướng của đối phương đã lọt vào trận doanh, triển khai giết hại điên cuồng. Coi như chỉ cần là sơ cấp võ tướng thôi cũng đã có thể miểu sát tứ giai binh rồi. Thế nên đợi tới lúc hơn 60 võ tướng của Phi Thiên minh kịp lao đến thì đối phương đã tiến vào sâu trong trận địa gần 100 trượng, binh lính tổn thất trên một nghàn, mà tổn thất của bọn hắn chỉ là hai sơ cấp võ tướng.
Chiến trường của các võ tướng, nếu như là tứ giai binh lính NPC có lẽ còn có chút tác dụng. Nhưng là người chơi thì dù có đạt tới tứ giai binh nhưng đội hình chả có, chiến đấu rời rạc thì cũng chả làm được cái gì. Mà rất rõ ràng, hai bên đang chém nhau đều là quân đoàn thành lập bởi các gamer.
......
Giằng co hơn một giờ, cuối cùng quân đoàn thần bí dựa vào ưu thế về số lượng võ tướng, giết cho võ tướng của Phi Thiên minh hầu như không còn ai. Rải rác mấy người thoát được đều lẫn vào quân lính, lẩn về trận doanh.
“Đao thuẫn binh hộ vệ hai bên, võ tướng phía trước, sử dụng trận hình mũi tên, công kích! Giết sạch những đám bỏ đi này cho ta......” Phía quân đoàn thần bí lại có người hạ lệnh.
Thế nhưng dù là quân đội sắc bén nhất, muốn cắm sâu vào biển người thế này cũng là sự tình không đơn giản. Huống chi độ sắc bén của quân đội này còn không được cao lắm. Thế nên phía quân đoàn thần bí đẩy về phía trận doanh đối phương, mỗi mét tiến lên đều là trả bằng một cái giá thảm trọng. Dĩ nhiên, vẫn còn thấp hơn so với bên Phi Thiên Minh.
Chiến đấu đến lúc này, chỉ còn nửa giờ nữa là kết thúc tranh đoạt chiến, mà khoảng cách của quân đoàn thần bí tới mục tiêu lại còn tới gần 400m. Mà lúc này ai nấy đều đã như nỏ mạnh hết đà, sức mạnh từ từ giảm xuống.
Ngược lại, bên Phi Thiên minh không ngừng có người online, sau đó tiến lên chặn đường.
Tình huống lưỡng bại câu thương như vậy, dĩ nhiên hai nhà buồn thôi nhưng vô khối nhà vui! Thế nhưng phía quân đoàn thần bí cũng không làm sao mà tránh được. Dù sao chiến đấu lâu như vậy, võ tướng cũng sẽ cạn thể lực, phải khôi phục.
Mà Phi Thiên Thần Vương lúc này lại đang rất mâu thuẫn, nửa vui nửa buồn. Vui chính là kết cục trên cơ bản đã định, tòa kiến trúc thần bí này đã là vật trong túi Phi Thiên minh rồi. Nhưng cay cú hơn là chính mình cũng tổn thất rất lớn. Nếu không có đám hỗn đản này, vậy việc nắm lấy kiến trúc thần bí có phải dễ hơn nhiều không, sao phải khổ như bây giờ, bên mình ít nhất có một nửa quân đội bị giáng cấp......
Thời gian còn lại 10 phút, bên phía quân đoàn thần bí đã không còn ôm chút hi vọng nào nữa rồi. Nhưng chiến đấu vẫn phải tiếp tục, ngươi không giết người khác thì người khác cũng sẽ giết ngươi a.
Đúng lúc này, trên kênh công hội Phi Thiên minh bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi :“Lão đại, có hai thằng điên đang từ phía bên kia sơn cốc xông đến. Bọn chúng mạnh đến rối tinh rối mù, chúng ta căn bản không ngăn nổi bọn chúng.”
Phi Thiên Thần Vương cả kinh, vội quay qua Phi Thiên Dạ Xoa bên cạnh nói:“Ngươi ở nơi này trông coi, đừng cho bọn kia thừa dịp xông lên, ta qua bên kia xem một chút.”
Phi Thiên Dạ Xoa gật gật đầu :“ Đại ca yên tâm, đám này đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không đủ sức uy hiếp chúng ta nữa. Ngươi qua bên phải cẩn thận một chút. Chỉ có hai người lại giám xông vào đại trận vạn quân, không có thằng điên nào không đủ thực lực mà làm thế cả.”
Phi Thiên Thần Vương gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Chạy đến rìa sơn cốc, từ rất xa hắn đã thấy có hai người đang lọt vào vòng vây biển người, tình huống tựa hồ không cách nào phá vây nổi.
Thế nhưng càng chạy đến gần, Phi Thiên Thần Vương càng cảm thấy có gì đó không đúng. Khoảng cách còn vài chục trượng, hắn thấy được một màn mà có lẽ cả đời cũng không thể quên: Hai nam tử trên thân là giáp vẩy cá, trong tay là điểm thép đoạt tung bay tựa mạn thiên hoa vũ, ma sát với không khí, toả ra lưu quang tràn ngập màu sắc. Loại hào quang thế này Thần Vương mới chỉ được nghe qua. Đó là lần tham gia trận đại chiến Thanh Long trại, lúc ấy tên Vương cấp võ tướng bảo vệ Thái Huyện lệnh, đã chiến một trận với võ tướng sơn trại dị tộc. Thời điểm bọn hắn fang nhau, nội kình tứ phía phía, cũng phát ra chút hào quang yếu ớt. Nhưng chỉ yếu ớt vậy thôi cũng làm cho người ta cảm thán mãi không thế. Mà hiện tại Thần Vương dám dùng cái đầu hắn để đảm bảo, nếu so với hai người trước mắt này, tên Vương cấp võ tướng của Thái huyện lệnh kia chỉ là cứt chó mà thôi. Căn bản không có tư cách so sánh cùng với bọn họ.
Chứng kiến hai tên điên kia phóng tới chỗ nào, binh lính khu vực đó liền chết một mảng lớn, hắn mới hiểu ra, hai thằng này căn bản không phải không cách nào phá vòng vây, mà là không có ý định phá vòng vây.
“Chỉ cần mình có thể có được hai võ tướng như vậy......” hai mắt Phi Thiên Thần Vương toát lên vẻ tham lam!
Tuy nhiên, thèm thì thèm vậy thôi, chứ Phi Thiên Thần Vương cũng không phải đồ đần. Cứ lấy thực lực hiện tại của đám gamer, muốn đối phó võ tướng có thực lực như vậy thì nhất định phải xài chiến thuật “hao tổn”. Đầu tiên là phải bào mòn thể lực đối phương, sau đó từ từ đánh cho trọng trương rồi mới bắt. Mà trước mắt chỉ còn không đến mười phút nữa là kết thúc tranh đoạt kỳ Phá Thiên, tất cả sẽ bị truyền tống ra ngoài phó bản. 10 phút? Làm nóng người cho bọn hắn còn chả đủ, sao có thể mài mòn nổi thể lực của hai con trâu này đây?
Phi Thiên Thần Vương ngửa mặt lên trời thở dài, vì cái gì, vì cái gì mà miếng bánh ngon đến như vậy rơi xuống trước mặt mình, mà mình lại không thể đớp được cơ chứ? Đây không phải cái hệ thống chết tiệt này muốn chơi mình sao?
Nghĩ nghĩ vậy, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình cho thật tốt. Hai võ tướng này với mình hiện tại, chỉ là phù vân mà thôi. Bảo trụ kiến trúc thần bí mới là cần thiết nhất. Thế nên hắn lập tức thông tri cho tuyến dưới, nhất định ngăn được hai tên ác ma khốn khiếp này.
Thời gian tiếp tục qua đi, chỉ còn lại có ba phút, mà lúc này hai võ tướng vẫn cách Phá Thiên khoảng 400m, hơn nữa tựa hồ cũng không có ý định tiến lên, Phi Thiên Thần Vương lúc này mới có chút yên tâm, chỉ là ngó qua đám thuộc hạ xong hắn lại nước mắt lưng tròng, mỗi giây chết hơn mười người a…
Một phút đồng hồ cuối cùng, Thần Vương đã hoàn toàn yên tâm. Bản thân hắn vẫn đang đứng vững vàng trên Phá Thiên, chờ đợi giờ khắc cuối cùng......