Không đề cập tới các thay đổi bất ngờ trong Thanh Long trại. Dương Thiên trước hết cứ mang theo tên thủ lĩnh cường đạo bay ra khỏi nơi này đã. Hiện tại, Thanh Long trại đến tường thành cũng đã không còn, muốn phong tỏa bộ dễ vậy sao. Sau đó không lâu, bọn Tôn Miễu cũng trước sau giết hơn mười tên lính đang phong tỏa cổng trại, chạy ra khỏi sơn trại.
Sau khi Dương Thiên và ba người Tôn Miễu hội họp ở chỗ giấu giác mã xong, Trần Khôi giao cho Dương Thiên một bản sơ cấp nội công • thực. Dương Thiên cầm trên tay ước lượng một lúc, mặc dù cái đồ chơi này đối với mình hiện tại không có nhiều tác dụng lắm. Nhưng về sau tuyệt đối sẽ là là đồ vật mà mọi người tranh nhau đến sứt đầu chảy máu. Nắm được vật này trong tay tuyệt đối sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Dương Thiên sau khi thu hồi bí tịch mới quay qua nói với tên thủ lĩnh cường đạo mang vẻ mặt đau khổ bên cạnh: “Ngươi nói qua một chút về bản thân mình đi, ngươi tên là gì?”
Gã cường đạo kia không ngờ cũng có vài phần cốt khí, nghe vậy liền đáp lời: “Một đám chuột nhắt, ỷ vào đông người, coi như đánh thắng cũng không phải anh hùng.”
Thấy tên này có vẻ đã tưởng nhầm mình là Thái lão đầu, Dương Thiên liền cười nói: “Chúng ta trước không thảo luận việc lấy đông hiếp yếu có phải anh hùng hay không. Ta chỉ muốn ngươi biết ta cũng không phải là người của triều đình, hơn nữa còn là người vừa cứu ngươi ra đấy.”
Tên cường đạo bĩu môi, trên mặt viết nguyên hàng chữ to đùng ‘không thể nào tin được’, nói: “Ngươi làm thế nào có thể chứng minh ngươi không phải người của triều đình?”
Dương Thiên dở khóc dở cười, nói: “Ta sao lại phải chứng minh ta không phải người của triều đình chứ? Mà nói cho cùng, ngươi tin hay không tin thì với ta cũng chả có quan hệ gì, cứu ngươi ra chỉ là ta tiện tay mà thôi. Bộ ngươi nghĩ ta có thể đạt được chỗ tốt nào từ tên thủ lĩnh vừa mất thành như ngươi à? Hơn nữa ngươi đối với ta mà nói cũng không có nhiều giá trị. Mở mắt ra mà xem ba võ tướng thủ hạ của ta đây, thực lực của ai mà không cao hơn ngươi mấy bậc chứ?”
Tên thủ lĩnh cường đạo nhìn nhìn ba người Tôn Miễu. Thực lực một khi đã đạt tới Vương cấp võ tướng, tự nhiên trên người sẽ sản sinh một loại khí thế. Tên thủ lĩnh cường đạo này mặc dù không thể cảm nhận được cụ thể thực lực ba người trước mắt mạnh tới bao nhiêu nhưng trâu hơn mình nhiều là chuyện có thể khẳng định. Do đó cũng lập tức tin tưởng Dương Thiên thêm vài phần.
Nói thật, Dương Thiên tóm tên thủ lĩnh cường đạo nay ra, đúng thật là có ý muốn chiêu hàng hắn. Cái ghế tiêu dao vẫn còn nguyên chưa bóc tem, hiệu quả như thế nào còn chưa rõ. Nói không chừng thử nghiệm thoáng một phát lại có thể có thêm một vị Vương cấp võ tướng thì sao! Mặc dù nếu chỉ nói đến lực chiến đấu cá nhân thì một Vương cấp võ tướng cũng không có ý nghĩa quá lớn. Nhưng hiệu quả mỗi ngày có thêm 46 bát giai binh lại không phải việc Dương Thiên muốn buông tha.
Dương Thiên nói: “Như thế nào đây? Suy nghĩ thông suốt chửa? Thông rồi thì nói về ngươi một chút đi?”
Tên thủ lĩnh cường đạo hừ một tiếng, nói: “Ta cũng không có gì nhiều để nói. Ta tên Vương Cường, xuất thân không tốt, đành phải lên núi làm cường đạo.”
Dương Thiên thầm cảm thấy có chút may mắn, nói: “Hiện tại hang ổ của ngươi cũng bị Thái lão đầu bốc xuống rồi. Đoán chừng ngươi cũng không còn chỗ nào khác mà đi. Hơn nữa ngươi xuất thân cường đạo. Mặc dù triều đình có diện tích lớn đến mấy cũng không có người có gan lớn đi thu nhận ngươi. Lãnh địa của ta mặc dù không lớn, nhưng thu nạp thêm một người như ngươi lại không thành vấn đề. Hơn nữa ta còn có thể bảo vệ ngươi an toàn.”
Tên thủ lĩnh trong lòng có chút máy động. Ngẫm lại thân hắn dù sao bây giờ cũng đã đi vào đường cùng, suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Ngươi thật có thể bảo đảm sự an toàn cho ta? Nếu như triều đình hạ lệnh bắt ngươi phải giao ra ta thì ngươi sẽ làm như thế nào?”
Dương Thiên nhận ra ý chí đối phương đã bắt đầu dao động, không còn kiên định như lúc đầu nữa, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Ta sao phải giao ngươi ra? Mặc dù thực lực của ta không phải quá mạnh. Thế nhưng hiện tại kể cả triều đình có muốn tiêu diệt ta thì căn bản cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi. Sau này thì càng không có khả năng rồi.”
Vương Cường nói: “Nếu thật như thế, vậy về sau ngươi chính là chúa công của ta! Chỉ cần ngươi không được giá, đem ta bán ra ngoài thì ta nguyện đời này chung thân đi theo làm tùy tùng của ngươi!”
Dương Thiên cười to, nói: “Tốt! Tốt! Thế là Bạch Vân trấn của ta lại có thêm một vị hổ tướng....... Đi! Chúng ta lập tức phản hồi Bạch Vân trấn.”
Mấy giờ sau, bọn người Dương Thiên rốt cục về tới Bạch Vân trấn.
Vừa về đến nơi, Vương lão đã vội vội vàng vàng tìm đến, nói: “Chúa công! Việc lớn không tốt, sáng hôm nay có người đánh Vọng Thiên trấn. May mà đã bị chi quân đội đóng trong trấn của chúng ta đánh lùi. Nhưng để đảm bảo an toàn nên ngay khi phát hiện dị thường, chúng ta đã đưa tất cả dân cư trong Vọng Thiên trấn trở về theo đường mật đạo. Hiện đóng lại tại Vọng thiên trấn chỉ còn 50 thủ vệ trường thương thất giai trấn giữ văn phòng trưởng trấn. Mặt khác đám cẩu tặc này khi tấn công cũng không phá hoại kiến trúc trong trấn. Do đó tổn thất không quá lớn.”
Dương Thiên kinh hãi, nói: “Đã tra ra rốt cuộc là người nào làm chưa? Chẳng lẽ là dị tộc phụ cận?”
Vương lão có chút hổ thẹn nói: “Thuộc hạ vô năng, đến giờ còn chưa điều tra ra người nào xâm phạm lãnh địa của chúng ta. Đám người đến tấn công, ai nấy đều đeo khăn bịt mặt. Trang bị cũng không có gì đặc sắc. Coi như là người chết trận cũng rất nhanh đã bị người khác hủy diệt thi thể. Bởi vậy trên chiến trường không tìm ra chút manh mối nào.”
Dương Thiên cau mày. Là ai vô duyên vô cớ đến đánh Vọng Thiên trấn cơ chứ? Theo lời Vương lão, đối phương ai nấy đều mang theo khăn che mặt, vậy có thể suy ra những người này tuyệt đối không phải là tộc nhân dị tộc. Bởi vì đám dị tộc nếu như muốn tới đánh mình, tuyệt đối sẽ không mang theo khăn che mặt làm cái quái gì.
Đã không phải dị tộc, vậy thì chỉ có thể là thế lực triều đình thôi. Thế nhưng nếu là triều đình thì vẫn rất nhiều nghi vấn, khả năng cũng không lớn. Vì nếu triều đình muốn tiêu diệt một Tam cấp hương trấn nho nhỏ, tùy tiện đưa ra vài vạn quân hoặc thậm chí ném ra vài cái lệnh treo thưởng, lệnh truy nã là được, việc gì phải che mặt.
Loại trừ hai thế lực này. Vậy chỉ còn duy nhất thế lực người chơi mà thôi. Cũng chỉ có bọn hắn khi công kích lãnh địa khác mới phải mang khăn che mặt. Bởi vì mỗi NPC hoặc là người chơi đều phải trải qua việc đăng ký chứng minh nhân dân với triều đình. Đây cũng là nguyên nhân đại đa số người chơi không dám công kích các lãnh địa khác. Vì chỉ cần ngươi lưu lại một cổ thi thể, vậy khi triều đình đến tìm hiểu, nhất định sẽ tra ra được bên tấn công là ai. Bởi vậy, việc che mặt và hủy thi diệt tích là chuyện tất yếu phải làm khi muốn táng lãnh địa của kẻ khác.
Thế nhưng nếu là người chơi. Vậy ai lại có lá gan lớn như vậy, dám đến tấn công lãnh địa của mình, nơi mà hiện tại đã là hương trấn cấp ba? Nói như thế nào trong trấn cũng có hơn bốn nghìn người a! Mấy thế lực bình thương có cho thêm tiền cũng không dám đem chủ ý đánh lên đầu mình như vậy. Thế nên sau khi tổng kết tất cả các điều trên, Dương Thiên đã lờ mờ đoán được phần nào sự việc. Quay qua Vương lão hỏi: “Đối phương tổng cộng có bao nhiêu người?”
Vương lão nói: “Nghe nói có bốn năm vạn, may mắn những người này thực lực đều rất yếu, quân kỷ còn kém hơn cả cường đạo. Dễ dàng bị năm mươi thất giai binh của chúng ta đánh tan tác.”
Dương Thiên nghe vậy càng xác nhận bọn này nhất định là người chơi rồi. Hơn nữa trên cơ bản rất có thể là người chơi trong huyện Thủy Trữ vì có hai điểm rất đáng ngờ sau. Thứ nhất là vừa vặn hôm nay là ngày Thái Huyện lệnh tổ chức cho toàn bộ lãnh chúa của các thế lực lớn đánh Thanh Long trại, đối phương biết khả năng mình sẽ tham dự lần chiến đấu này là rất lớn. Cho rằng trong lãnh địa nhất định không còn ai. Thứ hai hiện tại khả năng xảy ra chiến tranh vượt khỏi phạm vi một huyện là rất nhỏ. Dù sao cự ly hành quân quá xa, cần thời gian rất dài. Địa hình lại không thạo, rất dễ bị phục kích. Thế nên bỏ ra thời gian dài như vậy để mạo hiểm, còn không bằng cứ lẳng lặng mà luyện cấp. Có gì xử lý sau.
Nhưng là Dương Thiên lại không hiểu lắm về thực lực đám người chơi trong Thủy Trữ huyện. Hắn chỉ biết là lần trước, mấy người đến tìm mình đều có thực lực tương đối mạnh. Nhưng hắn cũng không cách nào khẳng định đối phương có phải là một trong mấy người lần trước đến không. Nhưng có một điểm Dương Thiên có thể khẳng định, đối phương đã tổ chức lực lượng cường đại như đến đánh mình, Vậy khả năng hắn đi tham gia đánh chiếm Thanh Long trại cơ hồ là bằng không. Chỉ cần mình tìm đúng điểm này thì nhất định có thể móc mấy tên cẩu tặc giám cắn trộm này ra. Về phần sau khi móc ra thì xử lý thế nào, Dương Thiên cũng không nghĩ nhiều. Hắn chắc chắn sẽ không báo quan, vì báo quan hắn cũng chẳng có căn cứ. Nhưng hắn còn có nhiều biện pháp khác, hơn nữa so với quan phủ xử lý còn hữu hiệu hơn nhiều.
Dương Thiên nói: “Chuyện này ta đã biết, về sau ta sẽ lưu ý nhiều hơn. Nhưng qua chuyện này, phòng ngự của Vọng Thiên thôn xác thực phải tăng cường rồi. Giờ ngươi lập tức phái thêm 150 thất giai binh qua đó cho đủ 200 người. Như vậy là đủ để ứng phó với đại đa số tình huống. Chờ sau này Vọng Thiên thôn thăng cấp lên tiểu thành ta sẽ sắp xếp thêm.”
Vương lão gật đầu, sau đó đi xuống đi an bài mấy chuyện Dương Thiên vừa giao.
Mà lúc này, trên diễn đàn đã chính thức náo đến lật trời.
Hấp dẫn mọi người nhất là một chủ đề có tên là: Người chơi vùng lên “tạo phản” tại huyện Thủy Trữ. Nội dung là qua cuộc đánh Thanh Long trại, người chơi đã chiếm được quyền khống chế huyện thành này. Về phần sau này có bị triều đình chèn ép hay không thì chưa biết. Thế nên lượng người ra vào chủ đề này rất đông, chủ yếu là để hóng tình hình xem đến đâu rồi.
Chuyện này là do một người chơi tự do ở huyện Thủy Trữ công bố ra ngoài. Hắn cũng tham gia toàn bộ quá trình của chuyện này. Hắn cho rằng lúc ban đầu là tên Huyện lệnh béo nuốt lời, muốn một mình nuốt trọn vật tư trong kho hàng của Thanh Long trại. Hơn nữa còn tìm một lý do rất trời ơi đất hỡi để đổ lỗi lên đầu đám người chơi, bao biện cho hành vi của mình. Thế nên số người chơi còn lại sau cuộc chiến phẫn nộ. Mà chả nhẽ sự phẫn nộ của mấy chục vạn người chơi còn lại này lại để cho tên Huyện lệnh kia khống chế sao? Bạo động lập tức xảy ra. Chỉ qua mấy giờ, toàn bộ quân đội của tên Huyện lệnh bị toàn diệt. Ngay cả bản thân tên Huyện lệnh và vị Vương cấp võ tướng dưới tay hắn cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm. Mà cùng lúc đó, toàn bộ người chơi đang có mặt trong Thanh Long trại rất nhanh đã thông tri cho bạn bè ở Thủy Trữ thành. Bạo động lập tức bắt đầu. Tất cả các nơi hiểm yếu trong thành đều bị người chơi khống chế. Đám quan to quyền quý ngày thường cao cao tại thượng, nay trước sức mạnh quân đoàn do vô số người chơi tạo thành cũng không khỏi cúi cái đầu cao quý xuống, ký tên của mình của những bản tấu chương đã được đám người chơi thảo sẵn. Nguyên nhân Thái Huyện lệnh tử vong bỗng dưng biến thành Huyện lệnh đại nhân bất tài, tùy tiện xua quân đánh Thanh Long trại không có kết quả rồi bị cường đạo sát hại. Cũng vì sai lầm này của hắn mà khiến cho mười vạn quân dưới trướng bị toàn diệt. Khi thấy tình hình nguy cập, các người chơi anh hùng vì nghĩa quên thân, hợp sức đánh tan đại quân đang muốn thừa thắng xông lên, tấn công Thủy Trữ huyện thành của cường đạo Thanh Long trại. Thuận đà cũng công phá luôn ổ cường đạo này. Một lần hành động, bình định trận bạo loạn.
Mặc dù chân tướng sự tình ai nấy đều có thể đoán được. Nhưng thế lực NPC lại không rõ ràng lắm, bởi vậy kết quả còn khó đoán trước. Tuy nhiên khả năng người chơi chiếm được lợi ích là rất lớn.
Tấu chương được một người ngồi Truyền Tống trận đưa đến vương đô Lạc Dương, sau đó tiến vào tử cấm thành dâng cho hoàng đế......
Ngày hôm sau, vốn đám người chơi trong Thủy trữ thành đang lo lo sợ sợ đại quân cường đạo phản công. Thế nhưng thực tế lại không như dự liệu. Chỉ có lẻ tẻ mấy ngàn cường đạo lao đến. Nhưng vừa thấy mấy chục vạn nhân mã của đám người chơi, còn chưa khai chiến đã cong đuôi bỏ chạy. Rất nhiều người suy đoán trong lòng, các thế lực xuất hiện trong thiên hạ đều rất hợp gogic. Ví như cường đạo phản công, điều kiện tiên quyết là trong cảnh nội phải còn đủ số cường đạo mới phản công được. Hiện tại ở huyện Thủy Trữ, ổ cường đạo lớn nhất đã bị chiếm lĩnh. Vậy số cường đạo còn lại được bao nhiêu mà đi phản công a? Chuyện này tương đương với hiện tại trong huyện Thủy trữ đã tương đối an toàn. Nạn cường đạo trên cơ bản đã được giải quyết! Rất nhiều người chơi có tâm tư bắt đầu động..., đây chính là cơ hội khó có được, nói không chừng có thể nhẹ nhàng nuốt vào mấy cái lãnh địa cấp thấp.
Đầu tháng tư, người chơi ở huyện Thủy Trữ cùng nhau đón xuân về. Triều đình chiêu cáo thiên hạ: Trong cuộc tiến công Thanh Long trại, 13 thủ lĩnh của các thế lực ở Thủy trữ huyện đại nghĩa quên thân, nằm gai nếm mật sa trường, huyết tẩy cường đạo, giữ gìn uy nghiêm triều đình. Công lao vô cùng to lớn, đặc ban thưởng mỗi một thế lực một khối võ tướng chuyển chức lệnh. Mặt khác ủy nhiệm lại Huyện lệnh mới để quản lý chính vụ huyện Thủy Trữ. Hi vọng mọi người nhiệt tình trợ giúp, tiếp tục làm tốt công tác phòng ngự huyện thành này, quân phí sẽ do người chơi tự chịu!
Mặc dù ban thưởng cũng không quá hấp dẫn. Nhưng cái này lại làm sáng tỏ một việc: Chỉ cần thao tác thỏa đáng, người chơi có thể tiêu diệt được thế lực NPC.
Hơn nữa quan trọng nhất là hiện tại trong huyện Thủy Trữ đã không còn quân đội triều đình. Mà triều đình cũng chẳng nhắc tới nửa chữ việc tổ kiến quân đội lần nữa, lại để cho người chơi tiếp quản phòng ngự. Cái này một phương diện xác thực là triều đình đã bị che mắt triệt để. Quăng nguyên một huyện cho đám người chơi để tiết kiệm quân phí tiêu hao. Một phương diện khác khả năng cũng cho rằng dù gì đây cũng chỉ là cái huyện bé tẻo teo. Coi như xảy ra vấn đề gì cũng không cách nào rung chuyển căn bản của cả Đại Hán. Vì vậy mới xuất hiện cái cục diện lần đầu tiên, người chơi làm chúa tể một thành thế này.
Tên Huyện lệnh mới được bổ nhiệm đến Thủy Trữ huyện, trong tay không một chút binh quyền, binh lính tùy thân cũng chả có. Vậy còn không phải tùy ý để đám người chơi vuốt ve?
Chiêu cáo truyền về huyện Thủy Trữ cũng biểu thị lần đầu tiên liên minh thế lực chơi tại server Vina chính thức được hình thành. Mười bốn thủ lãnh các thế lực tạo thành minh quân Thủy Trữ, cùng nhau chia cắt khối bánh ngọt này. Vốn lúc đầu quyết định chỉ có mười ba cái phương thế lực tham dự đánh Thanh Long trại có quyền chia sẻ thành quả chiến đấu lần này. Nhưng cân nhắc đến Phi Thiên minh thế lực cũng không kém, nếu như không xếp vào thì sau này nhất định sẽ phân tranh không ngừng. Hơn nữa hiện tại Phi Thiên minh cũng đã tìm tới cửa há mồm đòi chia. Bởi vậy mười ba nhà biến thành mười bốn nhà.
Cùng lúc đó, trên diễn đàn bắt đầu vì việc này mà xôn xao. Cũng có rất thế lực khác học đòi làm theo, nhưng cuối cùng đều là được không bù mất.
Mặc dù trong chiến tranh , level của đám người chơi trong Thủy Trữ huyện cơ hồ là mỗi người giảm một cấp. Nhưng có thể tưởng tượng người chơi ở đây đã có cả một thị trấn làm chỗ dựa. Tốc độ phát triển sau này tuyệt đối sẽ vô cùng mạnh mẽ. Có căn cơ vững chắc như thế, chỉnh thể thực lực người chơi ở huyện Thủy Trữ đã vượt lên một đoạn lớn so với toàn bộ server Vina. Chỉ là phần thưởng mười vạn công huân do bạo loạn xảy ra đã biến thành bọt nước.
Mà trong trận chiến này, nếu như nói cuối cùng thế lực người chơi có được lợi ích lớn nhất. Thì ngược lại, hấp dẫn ánh mắt các nơi nhìn vào nhất là quân đội của Thái Huyện lệnh. Sự hung hãn của một ngàn lục giai binh kia đã khắc sâu ấn tượng trong lòng những người tham gia. Chết dưới lưỡi đao sắc bén của một ngàn lục giai binh này đã có mấy vạn người. So với chiến tích của toàn bộ tứ giai binh tham chiến còn lớn hơn nhiều.
Điều này cũng đốt lên ham muốn về binh lính đẳng cấp cao của tất cả mọi người. Sử dụng NPC tư chất A, B để chuyển chức thành binh lính là không thể nào. Hiện tại, một cái hương trấn cấp một cũng không quá đáng chỉ có hơn một ngàn NPC như vậy. Trong đó đa số là tư chất cấp B. Có thể có được ba bốn NPC tư chất cấp A cũng đã là rất không tệ rồi. Làm gì có ai cam lòng để NPC loại này đi làm binh lính cơ chứ!
Mà con đường này đã không thể thực hiện được, vậy thì đành phải đi theo lộ tuyến thu mua sách kỹ năng thôi. Trong cửa hàng của hệ thống, sách kỹ năng quá đắt, hơn nữa chỉ có thể sử dụng tiền trong game để mua sắm. Do đó mọi người đều chỉ đứng từ xa mà nhìn, chả ai giám mua. Ánh mắt bắt đầu chuyển từ shop sang sách kỹ năng trong tay các người chơi khác.
P/s: Từ chương này ta chuyển “người chơi” thành “ngoạn gia” hoặc “gamer” nhé. Cứ người chơi người chơi hoài nghe nó chôi chối thế nào ấy.