Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 60: Truyền tống trận




Trở lại trấn Bạch Vân, trời cũng đã tối.

Lúc Dương Thiên đi qua trung tâm hành chính, vừa vặn bị Vương lão nhìn thấy.

“Chúa công! Thuộc hạ đang tìm người, có chút việc!” Vương lão gọi Dương Thiên lại, nói.

Dương Thiên ngạc nhiên: “Vương lão, có chuyện gì cứ nói đi, tính cách của ta ngươi còn không rõ sao?”

Vương lão đưa Dương Thiên vào phòng họp, hai người ngồi xuống mới hỏi: “Chúa công, ngươi còn có an bài nào khác cho thành Tuyệt Ảnh và thành Bạo Phong phải không?”

Dương Thiên nghe xong, càng là không hiểu ra sao? Mình có an bài cái gì cho hai tòa thành này đâu? Hơn nữa nếu có an bài lại có thể không nói cho Vương lão sao? Cả nửa ngày sau hắn mới nói: “Không có a! Vương lão sao lại hỏi thế?”

“Là như thế này, lãnh địa đã thăng cấp đến tiểu thành là có thể xây dựng Truyền Tống trận rồi, không biết chúa công có biết việc này không?”

Dương Thiên lắc đầu. Chính mình quả thật là không biết việc này. Kiếp trước, server open được hơn một năm cũng chưa có up được lãnh địa đến cấp bậc tiểu thành, Dương Thiên tự nhiên cũng không thể nào biết rõ sự tình Truyền Tống trận. Hắn vẫn cho là cái Truyền Tống trận này do thành thị của hệ thống độc quyền chứ.

Vương lão thấy hắn lắc đầu, không khỏi cười khổ nói: “Ta còn tưởng rằng chúa công ngươi biết rồi, vì thế ta mới một mực không đặt vấn đề. Không nghĩ tới lại trì hoãn lâu như vậy.”

Dương Thiên nói: “Cái Truyền Tống trận này nếu có dựng lên thì cũng không có chỗ tốt quá lớn cho chúng ta a! Thung lũng này hiện đang là một cái thế ngoại đào nguyên, nếu là có người chơi khác lần lượt tiến vào, vậy không hợp với phương hướng phát triển của chúng ta nữa. Mà phí tổn khi sử dụng truyền tống trận lại rất cao, chúng ta cũng không thể sử dụng thường xuyên.”

Vương lão cười nói: “Truyền Tống trận cũng không phải là đơn giản như chúa công tưởng tượng vậy. Mỗi lãnh chúa có thể tự do thiết trí lãnh địa của mình trong Truyền Tống trận. Ví dụ như ngươi có thể thiết trí Truyền Tống trận liên thông với những thành thị nào? Cho phép người nào tiến vào? Cho phép người nào truyền ra. Mà phí tổn sử dụng Truyền Tống trận lại càng không thành vấn đề rồi. Ta có thể thiết trí phí tổn sử dụng Truyền Tống trận thấp nhất là 1 tiền đồng. Ví dụ như tại thành Bạo Phong truyền tống đến Thủy Trữ huyện thành, ngươi thiết trí phí tổn truyền tống ở thành Bạo Phong là 1 tiền đồng. Như vậy ngươi đến Thủy Trữ huyện thành khi truyền tống chỉ cần 1 tiền đồng. Nhưng từ Thủy Trữ huyện thành truyền tống về lại cần 1 kim tệ.”

Dương Thiên vừa nghe xong, lập tức đại hỉ, nói: “ Vậy ta lập tức đi khai thông Truyền Tống trận!” Nói xong, Dương Thiên liền xông ra ngoài.

Nhưng không đến một lát, Dương Thiên lại trở về. Một là hôm nay trời đã tối, hai là hắn còn không biết khai thông Truyền Tống trận như thế nào.

Hỏi thăm Vương lão xong, Dương Thiên mới hiểu được. Nguyên lai khai thông Truyền Tống trận thì chỉ cần thao tác trên tấm bia đá của thành thị là được.

Bất quá dù sao cũng đã muộn, muốn đi thành Bạo Phong và thành Tuyệt Ảnh cũng không thực tế, đành phải đợi ngày mai rồi nói sau.

Ngày hôm sau, Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch bay đến thành Bạo Phong. Nơi này qua hơn mười ngày tu sửa đã không còn nhìn thấy chút dấu vết nào của chiến tranh nữa. Số ruộng đồng bên ngoài thành cũng đã được gieo hạt toàn bộ. Đại lượng cư dân đều đang công tác ở đây.

Nhưng giờ phút này Dương Thiên nào có tâm trí để thưởng thức bức tranh nông thôn đẹp đẽ này. Vào thành, hắn vội vàng đi đến phủ thành chủ.

Đặt tay lên trên tấm bia đá của thành thị. Tìm tòi các hạng mục, rốt cục, ở gần cuối, Dương Thiên tìm thấy mục kiến thiết Truyền Tống trận.

Truyền Tống trận: Cung cấp cho thành thị trận pháp để thông hành nhanh chóng. Lượng người thông hành tương ứng với cấp bậc thành thị. Tiểu thành 20 người/giây, trọng thành 50 người/giây, đô thành 100 người/giây, vương thành 200 người/giây. Điều kiện: Vật liệu đá 100.000, vật liệu gỗ 100.000, tiền 10.000.000 tiền đồng.

Dương Thiên nhìn mấy con số xong, đầu óc lập tức choáng váng. Nhìn nhầm, nhất định là nhìn nhầm rồi?

Cẩn thận nhìn chằm chằm thêm nửa phút nữa, mấy con số kia không có chút biến hóa nào, Dương Thiên đành phải buông tha.

Xem ra cái Truyền Tống trận này thật đúng là dùng hoàng kim mà xây thành. Ở mấy thành thị của hệ thống kia, mỗi lần truyền tống thu phí tổn một kim tựa hồ cũng không có cái gì là không đúng. Dương Thiên hiện tại liền cả tâm cướp bóc cũng đều đã có, chớ đừng nói chi là chỉ thu 1 kim phí tổn.

Bạch Vân trấn mặc dù hiện tại mỗi ngày lợi nhuận đạt tới 400 vạn tiền đồng, nhưng trước đó vài ngày đã mua một ít bản vẽ kiến trúc. Bởi vậy số tiền còn lại tổng cộng cũng không quá đáng gần 3.000 vạn tiền đồng. Nếu như dựng lên hai tòa Truyền Tống trận, chẳng phải chính mình lại bị đánh về trước giải phóng rồi a.

Nhưng Truyền Tống trận có thể không xây sao? Đáp án đương nhiên là không. Thép tốt là phải dùng để làm lưỡi đao, mà Truyền Tống trận thì tuyệt đối là lưỡi đao trong lưỡi đao.

Bởi vậy cuối cùng Dương Thiên vẫn cắn răng một cái: xây!

Chỉ thấy một đạo bạch quang từ trung tâm Bạo Phong thành bay lên, làm cho người có cảm giác vô cùng tường hòa, an bình nhưng lại không thiếu vẻ nghiêm túc và trang trọng!

Trên tấm bia đá, Dương Thiên không tìm được mục thiết trí Truyền Tống trận, đoán chừng chỉ có thể cài đặt trực tiếp trong Truyền Tống trận.

Quay lại khu trung tâm thành, đập vào mắt Dương Thiên là một cái Truyền Tống trận, diện tích chỉ vẹn vẹn khoảng 10m² đang dần dần từ hư ảnh chuyển thành thực thể. Bề ngoài so với Truyền Tống trận ở huyện Thủy Trữ giống nhau như đúc.

Nhìn thứ này, Dương Thiên lần nữa cảm thán: Đây chính là hoàng kim chồng chất lên nhau mà thành a! May mà chính mình cũng coi như giàu có, xây xong Truyền Tống trận ngược lại không nhiều vấn đề. Nhưng với các người chơi khác thì rất khó nói. Nhưng ngẫm lại, những người chơi khác muốn đạt tới tiểu thành ít nhất cũng phải một năm sau. Mà đám người chơi bình thường có thể dựng lên tiểu thành trong hai năm đã có thể xem như kỳ tích. Khi đó đã sớm khai thông hối đoái tiền thật rồi.

Đoán chừng phải đợi một lát nữa cái Truyền Tống trận này mới có thể xây tốt, Dương Thiên lại cưỡi Tiểu Bạch bay đến thành Tuyệt Ảnh.

Thao tác thêm một lần, Dương Thiên lại một mặt thì vô cùng đau lòng, một mặt lại hi vọng Truyền Tống trận hoàn thành sớm một chút. Mâu thuẫn a!

Chờ Truyền Tống trận xây xong, Dương Thiên rốt cục tìm thấy mục thiết trí trong truyền tống trận.

Truyền tống đến thành Bạo Phong: Sử dụng cho toàn bộ cư dân trong thuộc địa. Phí tổn truyền tống: 1 tiền đồng.

Truyền tống đến những thành thị khác: Sử dụng cho Dương Quang và cư dân trong lãnh địa có thuộc tính cấp S trở lên. Phí tổn truyền tống: 1 tiền đồng.

Xong việc, Dương Thiên trực tiếp truyền tống đến Bạo Phong thành. Cùng truyền tống tới còn có Tiểu Bạch, nó là tọa kỵ của Dương Thiên. Bởi vậy không thu phí tổn.

Bố trí thêm một lần nữa ở thành Bạo Phong. Hệ thống Truyền Tống trận đầu tiên trong lãnh địa của Dương Thiên cuối cùng cũng hoàn thành.

Xong việc, Dương Thiên đi tìm Tôn Miễu, giao hoàng kim cung cho hắn. Trong lúc Tôn Miễu đang cảm động, nước mắt rơi như mưa, Dương Thiên lần nữa đã nhận được nhắc nhở từ hệ thống:

“Hệ thống nhắc nhở : Chúc mừng ngươi! Thuộc hạ của ngươi Tôn Miễu độ trung thành tăng lên đến 100. Là người thứ hai trên thế giới có NPC độ trung thành đạt tới 100, hệ thống đặc ban thưởng cho ngươi tuyệt học Vương cấp Thiên Vương Quyết một cuốn, danh vọng 10.”

Dương Thiên ngạc nhiên, không nghĩ tới ban thưởng độ trung thành đệ nhất và đệ nhị đều toàn bộ bị mình nuốt hết rồi. Xem ra cái độ trung thành này muốn tăng lên đến 100 cũng không phải việc khó bình thường. Vương lão độ trung thành tăng lên tới 100 có chút trùng hợp, có thể nói vượt ngoài ý liệu của Dương Thiên rất nhiều. Mà Tôn Miễu tử trung thì lại nằm trong dự liệu của Dương Thiên. Dù sao mình ban cho Tôn Miễu nhiều vật phẩm quý giá như vậy. Nếu như hắn còn không đạt được trình độ tử trung, vậy quả thực có thể đập đầu vào gối mà chết đi được rồi.

Lại có thêm một quyển tuyệt học. Vừa vặn cho hai người Ô Ma và Tào Phóng đang tu luyện trong Thông Thiên các cùng nhau học tập.

Nhìn thời gian, kỹ năng chiêu hàng cũng vừa cooldown xong. Đoán chừng Đỗ Hướng Nguyên cũng vậy.

Cưỡi Tiểu Bạch đến Thiên Hà trấn. Đỗ Hướng Nguyên còn đang bận rộn.

Thấy Dương Thiên tới, biết rõ chuyện cần làm. Cũng không dài dòng, tạm dừng mọi việc, cùng Dương Thiên cưỡi Tiểu Bạch đi đến doanh trại giặc cỏ số 01.

Hiện tại muốn tiến hành chiêu hàng cũng rất đơn giản, chỉ cần gióng trống khua chiêng ầm ĩ, đánh động toàn bộ giặc cỏ trong doanh chạy ra. Coi như là đã tạo thành cục diện đối nghịch. Sử dụng kỹ năng chiêu hàng xong, hai người vỗ vỗ mông rời đi, để lại cả đám giặc cỏ phía dưới mặt mày đang đần thối, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lần chiêu hàng này hiệu quả cũng không tệ lắm. Tổng cộng chiêu hàng một vạn hai nghìn tên thảo khấu, kinh hỉ ngoài ý muốn là bên trong có một NPC tư chất cấp SS.

Dương Thiên đã lâu lắm chưa từng thấy NPC cấp SS rồi. Lúc mới lấy được thành Tuyệt Ảnh, Dương Thiên cho rằng trong hơn hai mươi vạn người ở đây, nói như thế nào cũng sẽ có một hai vị tên NPC cấp SS. Nào biết rằng đến một người cũng đều không có. Đoán chừng NPC tư chất cao đều đã bị tên Hô Thông chết bầm kia mang đi hết rồi.

NPC cấp SS, đạt tới Đế cấp là tuyệt đối không có vấn đề. Vậy tên NPC cấp SS này an bài như thế nào đây?

Suy đi tính lại, cuối cùng Dương Thiên quyết định giao NPC cấp SS, tên gọi là Hoàng Diệp này cho Vương lão bồi dưỡng. Vị trí thành chủ Tuyệt Ảnh thành sẽ để lại cho hắn. Dù sao Tuyệt Ảnh thành quá lớn, không có một NPC tư chất cao nào xử lý chính vụ sẽ làm Dương Thiên vô cùng lo lắng.

Số NPC còn lại trong lần chiêu mộ này, tư chất cấp S trở lên, Dương Thiên quyết định chuyển hết đến các ngành sản xuất. Kể cả trồng trọt cũng không ngoại lệ. Dù sao hiện tại NPC cấp S trong tay mình cũng tương đối nhiều, không sợ lãng phí những người này. Ai biết sau này có cần sử dụng không cơ chứ?

Trở lại Bạch Vân trấn, đem ý nghĩ của mình nói lại cho Vương lão thoáng một phát. Vương lão đương nhiên không có ý kiến gì, việc này cứ như vậy được quyết định.

Buổi trưa, Dương Thiên dạo qua quân doanh một hồi, sau đó cau mày đi ra. Tiếp đó hắn lại đến ụ tàu và bến tàu, cũng dạo qua một vòng, tựa hồ như không thu hoạch được gì.

Lần nữa đi tìm Vương lão, hỏi: “Vương lão, mấy ngày nay ta phát hiện binh lính của chúng ta mặc dù thực lực cường đại, nhưng phần lớn không am hiểu thủy chiến, không biết bơi. Ta vừa rồi đi xem một lượt các công trình, tất cả đều nhìn qua một chút cũng không thấy cái gì có quan hệ đến thuỷ quân. Chẳng lẽ lãnh địa cấp hương trấn sẽ không có chỗ nào để huấn luyện thuỷ quân sao?”

Vương lão cười nói: “Cái này kỳ thật rất đơn giản a! Muốn huấn luyện thuỷ quân, đương nhiên phải huấn luyện dưới nước mới được. Quân doanh của chúng ta xây trên đất bằng, huấn luyện thuỷ quân như thế nào?”

Dương Thiên vui vẻ nói: “Ý Vương lão là...... quân doanh còn có thể xây trên mặt nước?”