Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 31: Võ tướng chuyển chức lệnh





Võ tướng bị thương vừa rồi đã sớm được sơ cứu. Xương cánh tay bị gãy đã qua xử lý, sau khi đắp kim sang dược, vài ngày là có thể khỏi hẳn.
Dương Thiên vỗ vỗ Thiên mã, cười nói: “Nhìn ngươi toàn thân trắng muốt, về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch đi! Ngươi trắng như thế, tên gọi cũng xem như phù hợp. Ngươi trước đưa ta đến nơi ở của ngươi nhìn xem!” Nói xong, Dương Thiên xoay người lập tức nhảy lên lưng. Mặc dù Tiểu Bạch so với ngựa thường cao lớn hơn không ít, nhưng cũng không đến mức Dương Thiên không bò lên nổi.
Mà Thiên mã cũng không biết cái tên Tiểu Bạch là tốt hay không, cao hứng hí ầm lên, sau đó vỗ hai cánh, bay vào trong đại thụ.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên Dương Thiên được phi hành, cảm giác thật đúng là kích thích, ít nhất so với ngồi máy bay là sướng hơn nhiều.
Tiểu Bạch bay khoảng 40-50m, đến giữa thân cây, trước mắt hiện ra một hốc cây rộng khoảng 4-5m, khó trách Tiểu Bạch lại xuất hiện ở chỗ này. Thật đúng là trời sinh bảo địa a!
Tiến vào hốc cây, Dương Thiên quả nhiên thấy trong góc có một cái rương.
Dương Thiên kích động, mở rương ra. Bên trong là bốn kiện đồ vật: sách kỹ năng trung cấp nội công • thực, Thiên Nguyên tâm pháp, một cái võ tướng chuyển chức lệnh và một cái Kiến Thôn lệnh bình thường.
Đều là thứ tốt a! Đối với Dương Thiên hiện tại mà nói, giá trị lớn nhất là cuốn kỹ năng trung cấp nội công • thực. Mặc dù trong trò chơi, giá trị của nó cũng chỉ tương đương trung cấp nội công bình thường, không tính là hàng khan hiếm, nhưng với quyển kỹ năng này, trong hiện thực cũng có thể tu luyện. Thử hỏi thiên hạ ai mà không muốn? Hiện tại sơ cấp nội công của Dương Thiên mới đạt tới tứ giai, chờ đến cửu giai, có thể bắt đầu tu luyện trung cấp nội công rồi. Đến lúc đó, nội lực có thể bắt đầu sử dụng trong thực chiến, hơn nữa sẽ làm cho thực lực của chính mình tăng nhiều. Coi như trở lại trong thế giới thực, mình cũng đã có năng lực tự bảo vệ.
Thiên Nguyên tâm pháp lại là tuyệt học. Mặc dù tạm thời không biết là giai vị nào, nhưng tác dụng là không thể nghi ngờ. Tính toán kém cỏi nhất cũng có thể tạo ra một vị Vương cấp võ tướng, mà sự lợi hại của Vương cấp võ tướng không phải đặc cấp võ tướng có thể so sánh. Một đạo lý rất đơn giản, đặc cấp võ tướng còn có thể dùng trên ngàn tứ giai binh đè chết, nhưng nếu là Vương cấp võ tướng, chỉ cần hắn muốn rời đi, coi như ngươi có nhiều tứ giai binh đến mấy, cũng không cách nào ngăn cản hắn được.
Hiện tại, Dương Thiên không có ý định để Đại Ngưu học Thiên Nguyên tâm pháp, bởi vì đối với hắn Dương Thiên đã có an bài khác.
Mà tác dụng của võ tướng chuyển chức lệnh thì càng không cần phải nói nữa.
Chỉ là cái Kiến Thôn lệnh này đối với Dương Thiên mà nói, không biết dùng thế nào. Một người chơi chỉ có thể xây dựng một thôn xóm, trừ phi thôn xóm đã xây bị hủy diệt mới có thể xây thêm cái khác. Vậy có lẽ, chỉ có thể đem cái Kiến Thôn lệnh này bán cho những người khác. Nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh trong Thiên hạ là có hạn, hơn nữa mỗi người chơi chỉ có thể tiếp nhận một lần, nếu như muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ Kiến Thôn lệnh, vậy thì để mấy ngàn người cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ, như vậy cũng tương đương với mỗi người đã nhận nhiệm vụ một lần. Bởi vậy hiện tại mặc dù thôn trang đã dựng lên rất nhiều, nhưng trong một công hội, cùng một huyện có hai thôn trang vẫn là rất khó.
Lần này thu hoạch so với trong tưởng tượng của Dương Thiên còn phong phú hơn. Cảm thấy mỹ mãn, Dương Thiên mới ra lệnh rời đi.
Hiện tại đã có tọa kỵ phi hành, hết thảy đều dễ dàng hơn nhiều. Dương Thiên để mọi người tiếp tục từ từ đẩy lên phía trước, mà chính mình thì ngồi Tiểu Bạch bay đến trước tìm hiểu một phen.
Trên đường đi, Dương Thiên thấy bên dưới cũng chỉ có giác mã, trong nội tâm cũng bớt lo lắng. Mãi cho đến cuối khe hở, Dương Thiên phát hiện một cửa động rộng lớn.
Đại khái cái đám được Đỗ Hướng Nguyên gọi là quái vật này đều chỉ là giác mã a! Chờ đám Tôn Miễu thanh lý xong là thông đạo này sẽ an toàn.
Chui ra ngoài sơn động , nhìn trước mắt một mảng rộng lớn, Dương Thiên thật muốn hét lên: “Lão tặc thiên! Lão tử rốt cục đi ra a!”
Nhưng Dương Thiên cuối cùng vẫn là nhịn được.
Hắn đánh giá thoáng qua địa hình tại đây. Theo trí nhớ kiếp trước, nơi đây cách Thủy Trữ huyện khoảng 2.300 dặm. Với tốc độ của Tiểu Bạch, không đến nửa giờ là có thể đến nơi.
Bất quá bây giờ Dương Thiên chưa có ý định đi. Trong thôn vẫn còn rất nhiều chuyện cần mình an bài!
Trở lại Bạch Vân thôn, chui qua mật đạo cũng đã mất hơn một giờ. Dương Thiên quyết định về sau nhất định phải đem sơn động mở rộng thêm vài chục mét.
Sau đó Dương Thiên phân phó cho đám Tôn Miễu, nhanh chóng giết hết giác mã rồi về thôn.
Hiện tại, vừa qua buổi trưa, theo thời gian ước định với Đại Ngưu trước kia, đoán chừng hắn còn chưa giết hết trạm gác của Giặc cỏ doanh.
Thế nhưng Dương Thiên vừa tới nơi, phát hiện Đại Ngưu đã xử lý sạch. Bản thân hắn cưỡi một thớt giác mã đã tấn cấp chạy đằng trước, toàn bộ đám giặc cỏ đuổi phía sau. Thỉnh thoẳng hắn lại xoay người, bắn mấy mũi tên. Mà mỗi lần như vậy lại có mấy tên xui xẻo trúng tên, ngã xuống. Tên thủ lĩnh thì tức giận, oa oa mắng chửi, nhưng bản thân lại không dám phóng ngựa đuổi theo.
Dương Thiên lần này cũng không có lén lút thi triển kỹ năng chiêu hàng, mà là gióng trống khua chiêng bay tới trên đầu đại quân giặc cỏ, sau đó phát động kỹ năng.
Bất quá, vừa phát động xong, Dương Thiên phát hiện có chút dị thường. Như những lần trước, sau khi Dương Thiên chiêu hàng thành công, đám giặc cỏ doanh sẽ vẫn hoạt động bình thường, một điểm biến hóa cũng không có. Nhưng lần này lại quỷ dị, vừa sử dụng xong, toàn bộ đại quân giặc cỏ tất cả đều ngừng lại.
Dương Thiên khó hiểu, chẳng lẽ mình bị bại lộ? không đúng a! Làm gì có tên giặc cỏ nào đang ngẩng đầu nhìn trời?!
Lại quay qua nhìn thuộc tính thôn trang. Lần này chiêu hàng thành công 249 người, số liệu bình thường mà?
Quan sát kỹ một hồi, bỗng nhiên Dương Thiên phát hiện một vấn đề không nhỏ, đó là trong đám vừa chiêu hàng được hôm nay, có một tên sơ cấp võ tướng! Hơn nữa còn là tư chất cấp S.
Nghĩ nghĩ, Dương Thiên mới giật mình. Nguyên lai chính mình vừa đem thủ lĩnh đối phương chiêu hàng rồi, khó trách những người này lại ngừng lại.
“Nhưng lần này thủ lĩnh chiêu hàng về sau, thủ hạ của hắn liệu có giống Hắc Vân sơn trại không? toàn bộ đều đầu hàng theo thủ lĩnh?” Dương Thiên lòng tham không đáy nghĩ. Phải biết rằng nơi này chính là gần 8000 nhân khẩu a! Nếu như toàn bộ gia nhập Bạch vân thôn, vậy phát tài rồi.
Tuy nhiên, lý tưởng và thực tế cách nhau xa lắm! Như nơi trú quân loại này thủ lĩnh cũng chỉ giữ vai trò như một biểu tượng, không có nhiều uy tín. Một khi tử vong hoặc là bị chiêu hàng, hệ thống sẽ tự đổi mới ra một thủ lĩnh mới, mà đám giặc cỏ này tức thì sẽ về dưới trướng thủ lĩnh mới.
Nhưng có thể chiêu hàng một vị võ tướng cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Lần nữa trở lại thôn, Dương Thiên gọi Vương lão tới rồi nói: “Vương lão, ta hôm nay đã dẫn người đi đả thông mật đạo đi ngoại giới, y theo ước định với Thiên Hà thôn, bọn hắn rất nhanh sẽ quy phục chúng ta. Đến lúc đó sự tình bên kia còn phải nhờ Vương lão hao tâm tổn trí nhiều hơn”.
Vương lão rất là kinh hỉ, nói: “Không nghĩ tới chúa công dũng mãnh phi thường như thế, ngắn ngủn vài ngày đã giải quyết xong một cái đại phiền toái như vậy. Hiện tại mật đạo đã đả thông, không biết sau này chúa công có tính toán gì không?”