“Chúc mừng ngài đã chiêu hàng thành công Hắc Vân sơn trại, toàn thể trại dân của Hắc Vân Sơn Trại quy thuận ngài!”
Tốn miệng lưỡi cả buổi cuối cùng không có uổng phí.
Thấy sơn trại chỉ có hơn 200 người, Dương Thiên quyết định thử vận khí. Dù sao coi như là chọc giận đối phương, toàn bộ xuất chiến, mình có Đại Ngưu bảo vệ, toàn thân trở ra là không có vấn đề.
Cho nên với bốn người ban đầu bị lừa đến, Dương Thiên cũng không có hạ tử thủ, chỉ đánh ngất xỉu, tới buổi sáng hôm sau, nghe lén được lệnh của trại chủ, tách ra thành từng nhóm đi tìm, Dương Thiên mới định ra kế hoạch.
Từ từ thanh lý sạch sẽ từng nhóm người đối đặc cấp võ tướng vũ lực đã đạt tới 90 căn bản là dễ như ăn cháo, huống chi là đánh lén.
May mắn trong cả quá trình không ai tử vong, bằng không thì tỷ lệ chiêu hàng thành công sẽ giảm xuống một mảng lớn, dù sao trí tuệ NPC là rất cao, bọn hắn có hỉ nộ ái ố, đồng dạng cũng biết cừu hận.
Nhưng rốt cục chiêu hàng thành công rồi, cái này chẳng phải tương đương với chính mình lập tức có thể tổ kiến một chi quân đội tứ giai. Đây chính là một đám binh lính level 30 a, nếu nói còn chưa đạt tới tứ giai, đánh chết Dương Thiên cũng sẽ không tin. Rốt cục có thể thoát khỏi công việc dẫn cả đám NPC 0 cấp đi luyện level rồi. Nếu như hiện tại, mình mang đám này ra ngoài, chẳng phải là sẽ quét ngang thiên hạ sao?
Mở ra thuộc tính thôn xóm, nhân khẩu đã biến thành: 332/100, con số 100 này không phải giới hạn dân như trong đế chế, mà là điều kiện cần để thăng cấp lãnh địa. Lãnh địa là không giới hạn số lượng nhân khẩu, chỉ cần có đủ nhà dân thì phát triển đến bao nhiêu cũng được.
Dương Thiên từ bỏ việc giết NPC tư chất B trở xuống mới phát hiện được lần chiêu hàng này thật sự là kiếm được món lớn a. NPC cấp A lại có đến mười tên, NPC cấp B có hơn hai mươi tên, mà trại chủ Ô Ma càng là NPC cấp S. Nhưng cái này có vẻ không quá bình thường a! Lúc nào NPC của sơn trại dị tộc lại có tư chất tốt như vậy?
Tính danh: Ô Ma
Tư chất: S
Chức nghiệp: Trung cấp võ tướng, danh vọng:0
Thân phận: Bạch Vân thôn thôn dân, công huân:0
Trung thành:70
Đẳng cấp:0 cấp 0/200
Thống soái: 10 vũ lực: 7 trí lực: 6 chính trị: 5
Năng khiếu: Không
Kỹ năng: Trung cấp thương pháp
Trang bị: trường thương bằng thép ròng, Tỏa Tử giáp
Nhìn thuộc tính của Ô Ma, Dương Thiên có chút hiểu được. NPC bị chiêu hàng, đẳng cấp lập tức trở về 0 a! Chỉ là chức nghiệp và kỹ năng còn giữ nguyên.
“‘Luân Hồi’ thật đúng là quá giảo hoạt!” trong nội tâm Dương Thiên đại thán, mộng đẹp quét ngang thiên hạ của chính mình có vẻ không thực hiện được rồi.
Mà đoán chừng, sau khi chiêu hàng NPC, đẳng cấp tuy tụt thành 0, nhưng đồng dạng lại được hưởng thuộc tính biến thái của thôn mình: tư chất tăng lên một cấp, bằng không thì đám NPC này, tư chất tuyệt đối không có cao như vậy. Này có thể so sánh với việc trực tiếp đạt được NPC đẳng cấp cao càng làm cho Dương Thiên cao hứng.
Kiếp trước, lúc Dương Thiên đạt được khối Kiến Thôn lệnh ban đầu đã thì sever đã Open được một tháng rồi. Hơn nửa năm vững bước phát triển, hắn cũng chỉ có thể thăng cấp thôn trang đến hương trấn, binh lực cũng chỉ có 100 người, còn là tứ giai binh bình thường nhất. Vận khí cũng tương đối kém, NPC tư chất A có 0.2% tỷ lệ chiêu mộ được, nhưng trước phải thăng cấp thành thôn trang cấp 3 mới có. Bởi vậy mấy ngày sau mới có thể chuyển chức thành cao cấp võ tướng. Chuyển chức xong, vô tình nghe nói nơi này có boss Lôi Vân hổ, liền mang theo một đám thủ hạ oanh oanh liệt liệt đến. Kết quả...
Bởi vậy kiếp trước, Dương Thiên chưa từng chiêu hàng được NPC, kể cả người chơi khác cũng chưa nghe nói qua có ai chiêu hàng thành công. Vì thế hắn đối với tình huống cụ thể cũng không biết cũng là rất bình thường. Nhưng trước kia ngược lại là có người chơi đã từng giao dịch NPC. Đẳng cấp xác thực tụt về 0. Lúc ấy đại đa số mọi người cho rằng đây là trừng phạt của hệ thống, cho nên từ đó, cũng không dám tùy ý giao dịch NPC, dù sao muốn up level cho NPC so với người chơi còn khó hơn nhiều.
Dương Thiên tiếp tục xem mấy NPC cấp A, quả nhiên đẳng cấp đều về 0. Nhưng vận khí bạo phát, trong đó có một trung cấp thợ rèn làm cho hắn sướng phát điên. Mà hắn không cẩn thận ngẫm lại, trong sơn trại đương nhiên phải có một người chuyên chế tạo vũ khí, nói trong trại không có thợ rèn, thật đúng là làm cho người ta khó mà tin được.
“Hệ thống thông cáo: người chơi Anh quốc, Tra Lý thành lập đệ tam thôn - Ailen, ban thưởng thôn trưởng Tra Lý danh vọng 100, bản vẽ đặc thù kiến trúc một phần, cũng ban cho Danh xưng “Thiên hạ đệ tam thôn”.
Hệ thống thông cáo vừa chấm dứt, một đạo thông cáo khác lại vang lên:
“Hệ thống Server Vina thông cáo: Người chơi Hiên Viên kiếm thành lập thôn xóm thứ hai của server Vina - Viêm Hoàng thôn, ban thưởng thôn trưởng Hiên Viên kiếm danh vọng 10, NPC cấp A một gã.”
......
“Đáng chết...! Thiên hạ đệ tam thôn của ta a!” Server Vina, cảnh nội Thanh Châu, một người chơi cầm trong tay trường thương đứng ngoài phòng làm của thôn trưởng ngửa mặt lên trời thở dài. Hệ thống nhắc nhở để cho hắn khóc không ra nước mắt.
“Chúc mừng ngài đã thành lập nên đệ nhị thôn server Vina - Viêm Hoàng thôn, là người thứ hai thành lập thôn ở server Vina, hệ thống đặc ban thưởng cho ngài danh vọng 10, NPC cấp A một gã.”
“Được rồi! NPC cấp A cũng không tệ, dù sao tỷ lệ chiêu mộ chỉ có 0.2%, giai đoạn đầu cũng có thể đi trước người khác một bước... Trương Thành, các ngươi lập tức đưa NPC được ban thưởng này đi luyện cấp, chú ý an toàn, đừng để hắn anh dũng hy sinh. Hiện tại hắn chỉ có thể phát huy một phần ba thực lực a.” Tên này cũng biết tỷ lệ chiêu mộ NPC cấp A, xem ra là thông qua con đường đặc thù có được.
“Vâng! trưởng quan! Đám quái kia muốn giết hắn, vậy nhất định phải bò qua thi thể ta.” Một tiểu tử nghiêm chỉnh, thực hiện đúng kiểu chào theo nghi thức quân đội.
“Hệ thống Server Vina thông cáo: Người chơi Phong lưu lãng tử thành lập đệ tam thôn khu vực sever Vina - Lưu Phong thôn, ban thưởng thôn trưởng Phong lưu lãng tử danh vọng 5, tuỳ chọn một công trình miễn phí xây dựng”.
“Dựa vào! Thật đúng là nhanh a! Các ngươi mấy thằng ranh con này nên cố gắng a, đừng để mấy công hội khác vượt lên. Hiên Viên kiếm vẻ mặt tức giận mà nói.
......
“Bạn thân, thật không có ý tứ! Nếu không phải ta, thiên hạ đệ tam thôn chỉ có thể là của ngươi.” Dương Thiên vẻ mặt cười xấu xa.
Hiện tại trò chơi đã mở được hai ngày, một ít công hội to lớn hoặc là tổ chức đã lục tục bắt đầu đã thành lập nên chính thôn trang của mình. Dù sao mấy nhiệm vụ đạt được Kiến Thôn lệnh lúc ban đầu, độ khó cũng không quá lớn, chủ yếu là nhiệm vụ chi tuyến liên hoàn, mất khá nhiều thời gian để làm, một người đoán chừng ít nhất cũng phải mất hơn một tháng. Nhưng lực lượng công hội lại quá cường đại, một hai ngày là có thể hoàn thành toàn bộ.
Chỉ là không biết, cái tên biến thái Phạm Đức Tư ở nước Mỹ làm thế mà nửa ngày đã có Kiến Thôn lệnh, nếu như không phải dẫm nhằm cứt chó, như vậy khả năng là công hội siêu cấp cường đại, đem mười vạn người chơi mới, cầm kiếm tân thủ đi mài boss, sau đó may mắn nhận được một khối Kiến Thôn lệnh.
Mấy thứ này tạm thời không quan hệ lắm với Dương Thiên, hắn hiện tại đang cùng Ô Ma trở về sơn trại. Chỉ để lại Đại Ngưu và năm người khác trong sơn động chờ đám kia tỉnh lại. Đại Ngưu còn có trách nhiệm tựu là trông một đống lớn vũ khí, hiện tại những vật này đã là tài sản riêng của Dương Thiên rồi.
Vào sơn trại, địa phương đầu tiên Dương Thiên đến là nhà kho, mà vào nhà kho, Dương Thiên phát hoảng a! Hắn biết rõ lần đầu tấn công sơn trại , vật tư sẽ rất phong phú, mặc dù đây chỉ là cái sơn trại cấp hai.
Lương thực 5436, vật liệu đá 775, vật liệu gỗ 883, quặng sắt 189, tiền 512 tiền đồng, thiết kiếm 21 thanh, phác đao 16 thanh, trường thương 14 cái, mộc cung 12 cái, trường thương bằng thép ròng 2 cái, mủi tên 19 mũi, giáp da 37 bộ, Tỏa Tử giáp 1 bộ, bản vẽ trung cấp tư thục (trường tư thục ý) 1 trương.
Cái này là toàn bộ danh sách vật tư trong kho, cảm giác duy nhất của Dương Thiên là phát tài rồi. Số ở đây cộng với vừa rồi trong chiến đấu đoạt được 67 trường thương, 35 thiết kiếm, 30 phác đao, 11 thanh mộc cung, là một số tài phú cực lớn a! Đặc biệt là tại thời điểm ban đầu, bán vũ khí là món lợi kếch sù. Giá trị giáp da cũng không thể so với vũ khí, nhớ tới mấy sơn dân vừa bị mình đánh xỉu, Dương Thiên phiền muộn, sao lại đã cởi giáp da của bọn hắn chứ. Bất quá hiện tại, chỉ có buông tha, nếu vô lý yêu cầu thôn dân của chính mình nhả ra đồ vật của bọn hắn sẽ dẫn đến nhân tâm căm phẫn.
Vận khí rất tốt, rõ ràng còn có một trương bản vẽ trung cấp tư thục, bất quá bây giờ vẫn chưa dùng được, chính mình đối với sơ cấp tư thục còn chưa có tí manh mối! Vì thế, tạm thời cất bản vẽ này trong kho đã.
Lòng tham không đáy, tìm tòi xong không có Kiến Thôn lệnh, Dương Thiên có chút thất vọng. Nhưng suy nghĩ một chút cái này cũng bình thường, Kiến Thôn lệnh là đánh chết boss mới có thể đạt được, hiện boss sơn trại đang đi sau mông mình đây!
“Ô Ma, ngươi mau chóng phân phó thôn dân đến đem những vật từ còn lại này chuyển ra đi, chúng ta tranh thủ trước lúc trời tối chạy về thôn.” Dương Thiên phân phó nói, sau đó đem đại bộ phận nguyên vật liệu nhét vào trong ba lô của mình rồi ra khỏi nhà kho. Hắn mặc dù có ba lô của hệ thống tặng, nhưng ba lô chỉ có 20 ô vuông, ngoại trừ nguyên vật liệu có thể điệp gia một ngàn đơn vị, còn lại đều không thể điệp gia, vì thế, số vũ khí kia còn không bằng phân phó NPC vận chuyển?
Đi đến phòng nghị sự của sơn trại (công năng tương đương với văn phòng thôn trưởng tại thôn trang).
Đứng trước tấm bia đá, Dương Thiên có ba lựa chọn: Phá hủy, giữ lại, chiếm lĩnh.
Phá hủy, có thể chiếm được thêm một ít vật tư. Nhưng sơn trại là nơi người chơi đánh quái luyện cấp, nếu như ngươi lựa chọn phá hủy, trong vòng một ngày sẽ lại một lần nữa tạo ra một tòa sơn trại cao cấp hơn, đẳng cấp bình quân sẽ tăng lên, khả năng là xuất hiện một bộ phận ngũ giai binh. Võ tướng đoán chừng cũng sẽ biến thành cao cấp, theo tiến độ trò chơi, trong thời gian ngắn, chính mình tuyệt đối không có năng lực luyện cấp ở đây.
Nếu như giữ lại, đương nhiên cũng không có khả năng đạt được tài nguyên thêm vào, mà sơn trại cũng sẽ đổi mới sau một tuần. Đương nhiên, Dương Thiên không cho rằng mình có vận khí, một lần nữa chiêu hàng được. Nhưng giữ lại thành một điểm luyện binh cũng là không tệ.
Về phần chiếm lĩnh, Dương Thiên không cho rằng chính mình có năng lực bảo vệ nổi. Khu vực này là địa bàn của sơn dân, mình ở đây sẽ trở thành cái gai trong mắt đám dân bản địa, đoán chừng không đến hai ngày sẽ bị cả lũ vây công, nhổ đi.