Hôm sau, lúc Bạch Mộc Vũ mở mắt thì thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Mặc Trạch trước mặt.
Hảo gần ——!!!!!!
Mộc Vũ sợ đến mức lui về sau, đầu đụng vào tường, “đông” 1 tiếng hảo vang.
“Ai u …”
“Đã tỉnh?” Lâm Mặc Trạch nửa mở mắt nhìn Mộc Vũ.
“Sư … sư phụ!!” Mộc Vũ ngay cả đầu cũng không chỉnh lại lập tức khẩn trương ngồi dậy, “Em …”
“Còn sớm … chưa tới 6 giờ, ngủ tiếp đi …” Lâm Mặc Trạch nhìn đồng hồ một chút, 1 tay kéo Mộc Vũ lại, ôm lấy tiếp tục ngủ.
Mộc Vũ hết hồn, đem khuôn mặt đỏ au của mình vùi vào lòng Lâm Mặc Trạch, một màn tối hôm qua lại hiện ra trước mặt. Lúc tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài thì thấy Lâm Mặc Trạch đã nằm ngủ ở trên giường, nhớ hồi chiều Mạnh Nhiên có nói Lâm Mặc Trạch hôm nay có việc phải làm, buổi tối lại bị mình kêu ra, khẳng định là mệt mỏi … Mộc Vũ nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Mặc Trạch có chút không đành lòng quấy rầy.
Điều hòa trong phòng tuy rằng mở rất cao, nhưng khí trời đã vào thu nên vẫn là càng ngày càng lạnh, Mộc Vũ đem cái mền ở trên giường đắp cho Lâm Mặc Trạch, nhưng ngay khi tay cậu chạm vào tay Lâm Mặc Trạch thì bị chủ nhân nắm kéo, cả người ngã vào lòng Lâm Mặc Trạch.
Mà lúc này Lâm Mặc Trạch đã nhắm mắt lại, nên cũng không biết rốt cuộc là đã tỉnh hay là hành vi vô ý thức trong lúc ngủ, nói chung Mộc Vũ là hoàn toàn không động đậy … sau khi phản kháng không có hiệu quả, nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà kéo mền cùng đắp đi ngủ…
Hôm qua đúng là căng thẳng mệt mỏi a!! Thế nhưng hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi a!! Sao có thể còn ngủ được!! Mộc Vũ ngẩng đầu nhìn nhìn Lâm Mặc Trạch, anh ấy hình như lại ngủ … Ngô, thực là vui khi có thể được ngủ cùng sư phụ …
Nghĩ lại cũng không biết Tiểu Mão thế nào rồi … tối hôm qua hình như nghe được cậu ấy khóc … chắc là Mạnh Nhiên khi dễ cậu ấy, chỉ có điều … Tiểu Mão thích Mạnh Nhiên như thế, mình cũng không có quyền can thiệp …
Đắn đo suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lại qua 1 tiếng, Mộc Vũ bị Lâm Mặc Trạch ôm không dám cử động, cả người đau nhức, nếu không đứng dậy khẳng định sẽ muộn, Mộc Vũ cố lấy can đảm đẩy đẩy Lâm Mặc Trạch.
“Sư phụ … sư phụ …”
“Ân? Mấy giờ rồi …” Lâm Mặc Trạch chưa tỉnh, còn định bụng tiếp tục ôm tiểu gia hỏa này.
“7 giờ … em phải về đi học.” Mộc Vũ đỏ mặt nói.
“Ân … được, vậy đứng lên.” Lâm Mặc Trạch rốt cuộc cũng chịu buông Mộc Vũ ra, tự mình ngồi dậy, “anh đi tắm, một hồi nữa chở em đi học.”
“Ân … em đi xem Tiểu Mão!!” Mộc Vũ có được tự do liền bò xuống giường, mang giầy mở cửa chạy qua phòng bên, lúc Lâm Mặc Trạch muốn ngăn cản thì đã không kịp.
Bên này Tiểu Mão bị Mạnh Nhiên lăn qua lăn lại 1 đêm, mơ mơ hồ hồ nghe được giọng Mộc Vũ gọi cửa. Cậu đẩy ra nửa thân thể của Mạnh Nhiên đè trên người mình, thế nhưng lúc muốn đứng lên thì phát hiện thân thể đau như bị xé rách, kháo! Cái tên Mạnh Nhiên hỗn đản chết tiệt này ——
“Tiểu Bình Quả ở bên ngoài?” Mạnh Nhiên cũng thức dậy, khởi động tay, cười ác ý nhìn Tiểu Mão.
“Đúng vậy, tôi muốn đi mở cửa, anh chết tiệt tránh ra!” Tiểu Mão liếc Mạnh Nhiên 1 cái, lại nghĩ tới thân, thế nhưng vẫn đau đến mức phải nằm xuống.
“Không bằng anh ôm em đi mở cửa đi ~” Mạnh Nhiên thoạt nhìn tâm tình không tệ, tối qua rốt cuộc cũng khiến cho Tiểu Mão nói ra lời thật lòng, thật rất không dễ dàng, “bất quá cái dạng này của em rất mê người, anh lo lắng.”
“Anh cút —— anh đi đi, mới không cần anh lo!!” Tiểu Mão vẫn mạnh miệng há mồm mắng chửi, vươn tay nhặt quần áo của mình tính mặc vào.
“Được rồi, em đắp mền lại, anh giúp em đi mở cửa.” Mạnh Nhiên đem Tiểu Mão ấn trở về, dùng mền che kín, mặc quần áo rồi đi ra mở cửa.
Lúc này, Ân Diệp lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bình Quả nên sáng sớm cũng chạy tới, thang máy mới vừa mở ra thì thấy Mộc Vũ đứng ở cửa phòng bị Mạnh nhiên kéo vào trong, hắn cũng vội chạy vọt vào trong.
“Ân Diệp đồng chí, mới sáng sớm tính đi ăn cướp a ==” Mạnh Nhiên và Mộc Vũ đều bị dọa sợ.
“Vương Gia buổi sáng tốt lành.” Mộc Vũ nghiêm túc chào hỏi.
“Ân, tốt mà tốt mà, yêu ~~ Mạnh Nhiên đồng chí tối qua đã ăn no nê đi ~~~~” Ân Diệp vừa nói con mắt vừa phiêu đến Tiểu Mão trong mền, sau đó thu được ánh mắt sắc như dao của Tiểu Mão.
“Tiểu Mão, cậu không sao chứ?” Mộc Vũ hiển nhiên không biết bọn họ đang nói cái gì, chạy tới ngồi xuống giường Tiểu Mão hỏi thăm.
“Có, cái tên kêu là Mạnh Nhiên khi dễ tớ!! Giúp tớ đánh anh ta!!!!” Tiểu Mão rõ ràng oán niệm trong lòng còn chưa có tiêu tan, trừng Ân Diệp sau đó lại trừng Mạnh Nhiên.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” cùng Tiểu Mão ở chung 2 năm, Mộc Vũ đều hiểu, tâm tình của Tiểu Mão hiện tại kỳ thực không tệ, chỉ là không biết sao cậu ta lại nói như vậy.
“Ai nha nha, không có việc gì đâu Tiểu Bình Quả ~~ 2 người bọn họ rất hòa hợp mà thôi ^^” Ân Diệp đi tới đem chai bôi trơn rơi dưới đất thần không biết quỷ không hay đá vào gầm giường.
“Tiểu Mão, các cậu hòa rồi?” thảo nào tâm tình không tệ…
“Phi! Tớ mới không đồng ý!!” Tiểu Mão tiếp tục cãi bướng.
“Vậy không được a, tối hôm qua em rõ ràng nói thích anh!…” Mạnh Nhiên nóng nảy.
“Ân Diệp tới rồi hả.” lúc này Lâm Mặc Trạch tắm xong rồi sang đây.
“Lão đại ~~~” Ân Diệp vừa thấy Lâm Mặc Trạch tức thì phác qua, “Mạnh Nhiên đắc thủ!!”
“Xem ra, có người hôm nay phải xin phép nghỉ học.” Lâm Mặc Trạch nghe xong một đêm đã sớm biết.
“Kháo!! Ai nói tôi muốn xin phép!! Tôi có thể đi!!!” Tiểu Mão bị chọc giận, cố ngồi dậy, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tiểu Mão, cậu bị đau ở chỗ nào phải không??” Mộc Vũ nhìn vẻ mặt của Tiểu Mão có chút lo lắng.
“Cậu ấy không có việc gì, chỉ là tối qua cùng anh nháo đến mệt, tiết học buổi sáng của các em có quan trọng không?” Mạnh Nhiên đi tới đem Tiểu Mão nhét lại vào trong mền.
“Cuối tuần là môn tự chọn nên không có quan trọng, em có thể giúp cậu ấy điểm danh, Tiểu Mão cậu thật sự khó chịu thì nghỉ ngơi 1 hồi đi, tớ đi là được rồi!!”
“Được rồi —— tớ chỉ là ngủ không đủ nga, không có gì…” Tiểu Mão cảm thấy rất mất mặt, lập tức trốn vào trong mền.
“Vậy Mộc Vũ, xuống lầu ăn sáng đi, sau đó đem 1 chút lên cho Thanh Y, rồi anh đưa em đi học.” Lâm Mặc Trạch nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm.
“Ân, Tiểu Mão cậu chờ tớ chút!!” Mộc Vũ gật đầu.
“Anh cũng đi anh cũng đi ~~~” Ân Diệp quay đầu nhìn cái hộp áo mưa mình mua cho Mạnh Nhiên đã không còn cái nào, hướng về hắn làm cái khẩu hình, “cầm —— thú ——”
Mặt khác, Đông Tinh Diệu Dương vất vả một đêm tìm quan hệ rốt cuộc cũng miễn bị tạm giam, mới đi bác sĩ băng bó, trong lòng căm hận, nghĩ đến máy chụp hình còn rơi trong khách sạn thì càng tức giận đến mức đem hộp đựng để trên máy tính đập bể, trong miệng quát, “Thanh Y, tao nhất định sẽ cho mày thân bại danh liệt!!! ——”