Tuyết Sinh xấu hổ vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nhìn thấy xa xa có một con rắn bò tới so với con rắn bình thường thô to hơn, vội lung tung kêu lên: “A, tiểu BOSS đã ra rồi.”
Đúng lúc mọi người đầy bụng oán khí liền lập tức xông lên phía trước đem cái con rắn béo vô tội kia quần ẩu (con xà đáng thương để lại di ngôn lúc lâm chung: “Oan uổng a, ngẫu (ta) không phải chỉ là có vẻ béo một chút thôi sao, ngẫu trêu ai chọc ai a?”)
(Mộng: tội nghiệp em xà đáng thương)
Trở lại chuyện chính.
Lại đi một đoạn ngắn, bọn họ phát hiện phía trước xuất hiện vài cái thông đạo, xem ra ở phía dưới hang xà này còn có một cái mê cung dưới lòng đất thật to.
Lúc đang không biết như thế nào đi cho phải…..
“Bên trái………ngã thứ ba”
Mắt của tất cả mọi người mạo dị quang nhìn thằng Nam Kha Nhất Mộng vừa lên tiếng.
“Ha hả,” Giấc Mộng Nam Kha vô tội chớp đôi mắt to, xấu hổ cười nói, “Trực giác của loài chuột.”
Không có biện pháp nào tốt hơn, bọn họ cũng chỉ đành nghe theo lời chỉ dẫn của Nam Kha Nhất Mộng đi vào thông đạo phức tạp phiền phức kia, nhưng càng đi càng kinh ngạc, mê cung này vượt xa tưởng tượng của bọn họ, lúc đầu mọi người còn nhớ đường, nhưng theo chỉ dẫn của Nam Kha Nhất Mộng trái trái phải phải di chuyển, đầu óc choáng váng, cuối cùng thành thật bỏ qua ý tưởng nhớ đường đi, đành phải hoàn toàn tin cậy vào phán đoán của Tiểu Mộng.
Nam Kha Nhất Mộng cũng không có cô phụ tín nhiệm của mọi người, tuy rằng không biết đường đi, thế nhưng nhìn cấp bậc quái từ từ tăng lên cũng có thể đoán được bọn họ đã gần tiếp cận bên trong hang xà, bầu không khí nóng rực trong huyệt động cũng làm cho bọn họ kiềm chế tới cực hạn, cuối cùng dứt khoát để cho Tuyết Sinh nãy giờ cái gì cũng không làm, tập trung tinh thần xuất ra Thủy Bích (vách tường nước), không phải là vì phòng ngự, mà hoàn toàn là vì muốn làm cho độ nóng chung quanh giảm xuống, đáng tiếc trong đội không có ai biết pháp thuật băng hệ, bằng không nhất định sẽ bị đề cử đi ra làm công nhân điều hòa không khí.
Cùng với cấp bậc quái tăng lên, thì bắt đầu ở giữa bầy rắn xuất hiện tiểu đầu lĩnh ước chừng khoảng 60 cấp, hơn nữa đàn xà hung hãn không sợ chết nối tiếp nhau nhào tới, làm cho bước tiến của Tuyết Sinh bọn họi càng lúc càng trở nên gian nan.
Ở trong cuộc hỗn chiến vì bảo đảm an toàn cho Tuyết Sinh, Thiên Hồng cố ý dặn cậu đem Quỷ Điệp kêu ra, tuy Tiểu Điệp không ở, nhưng năng lực của Quỷ Điệp một chút cũng không giảm bớt, dùng làm cận vệ là không thể tốt hơn, chỉ là sau khi Vân Sinh nhìn thấy tiểu Hồ Điệp phẩy cánh bay ra, thần sắc khó tránh khỏi có điểm ảm đạm.
(Tiểu Điệp lúc này đang ở dạng của con bướm nha, vì anh ngoài đời bận gì đấy không vào được nên chỉ dùng chân thân xuất hiện.)
Quỷ Điệp ở trong không gian sủng vật tịnh dưỡng một ngày, đã hoàn toàn khôi phục, sau khi nó được phóng xuất, liền nhiễu bên Tuyết Sinh bay quanh vài vòng, rồi mới đậu ở trên đầu cậu bất động, lâu lâu ngẫu nhiên còn vỗ vỗ đôi cánh, thật làm cho người ta nghĩ rằng nó là một món trang sức hình Hồ Điệp, bất quá không thể không nói, đôi cánh lam tử sắc lộng lẫy của Quỷ Điệp kết hợp với mái tóc ngân bạch của Tuyết Sinh thật đúng là rất xứng.
Có cường lực của Quỷ Điệp bảo vệ, Thải Hồng Thải Hồng bọn họ gần như đều không cần phân ra tinh lực đến bảo hộ Tuyết Sinh, sau vài lần ăn đau từ Quỷ Điệp, bầy rắn đối với Tuyết Sinh tránh còn không kịp, chân chính đạt được hiệu quả “Vạn xà tùng trung qua, phiến lân bất triêm thân”. Đáng tiếc chính là Quỷ Điệp không nghe chỉ huy của Tuyết Sinh, bằng không ma viêm của nó mà rơi vào trong bầy xà, vậy chỉ còn món xà nướng. Bất quá hỏa hệ ma pháp của Thải Hồng Thải Hồng cùng Âm Dương Ngư cũng không tệ, hiệu quả nướng xà cũng làm cho người thỏa mãn, xem tốc độ chảy nước miếng của Hamburger liền biết.
Tuyết Sinh nhìn mọi người ra sức giết quái, mình chỉ có thể khiêng Thủy Bích, ngẫu nhiên thêm máu, thường thường lấy vài cái linh đan làm đồ ăn vặt nhét vào trong miệng, trong lúc buồn chán muốn dựa vào vách động sau lưng nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện trên vách sơn động cư nhiên mơ hồ có một chút nét vẽ cùng nhan sắc.
Cẩn thận dùng tay gạt một ít bùn đất trên vách động, Tuyết Sinh cuối cùng đã nhìn ra đây là một phần bích họa đổ nát.
Nơi này không phải là hang xà sao? Sao lại có dấu vết giống như của người lưu lại chứ?
Đợi sau khi mọi người quét xong những quái trước mặt, Tuyết Sinh đem phát hiện của mình nói cho mọi người, cũng gợi ra sự hứng thú của bọn họ.
Để cẩn thận quan sát bích họa trên vách động, bọn họ cố ý vừa đánh vừa lui giữ một khoảng cách, thật vất vả mới miễn cưỡng nhìn ra hình dạng đại khái của bích họa đã bị tổn hại đến không chikhó mà nhìn ra.
Chủ thể bích họa này là một tòa núi cao và hiểm trở, ở dưới ngọn núi vẽ 1 con đại xà lớn vượt qua mức tưởng tượng của mọi người, con rắn kia uốn lượn gần như có thể quấn quanh tòa núi, thật giống ‘Ba Xà’ trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Mà đứng trên đỉnh núi cùng Ba Xà giằng co là một con chim to đơn độc 1 thân lông vũ ngũ sắc, toàn thân phiếm trứ kim quang, hai cánh sải rộng che khuất bầu trời, đang ngửa đầu vươn cánh đối Ba Xà dưới chân núi làm ra tư thế chuẩn bị tấn công.
Tuy rằng màu sắc của bích họa phần lớn đã bong ra từng mảng, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được khí thế to lớn lúc đó.
“A, Đại Bằng Kim Sí Điểu!”
Thải Hồng Thải Hồng tựa hồ nhìn ra cái gì, kêu lên, thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng vội vàng giải thích. “Chính là ‘Già Lâu La’ trong kinh phật a, ‘Già Lâu La’ a, cánh giương đến 336 vạn lí, là loài có khí phách, kim thân, lông vũ ngũ sắc, đầu sinh như ý châu, phát ra tiếng kêu rất bi ai, hơn nữa quan trọng nhất thức ăn của là Già La Lâu này xem độc xà là đồ ăn, những điều đó đều cùng hình vẽ trên vách động này rất ăn khớp.”
“Như vậy a,” Soái Vô Chỉ Cảnh sờ sờ cằm, có chút hăng hái nói, “xem ra hang xà này có điều cổ quái, nói không chừng có tiện nghi có thể chiếm nga.”
“Nhưng chúng ta đã đi nửa ngày, và cái gì đang chờ đợi ở cuối hang.” Âm Dương Ngư kiệm lời tỏ vẻ lo âu.
“Không xa, hẳn là sắp đến vị trí trung tâm hang động,” Nam Kha Nhất Mộng nói xong, lại ngượng ngùng cười cười.
“Nga ── trực giác của ngươi, hiểu hiểu.” (ý châm chọc bản năng con chuột của em a)
Mọi người không hẹn mà cùng cười rộ lên, hiện tại bọn họ đối với trực giác của Giấc Mộng Nam Kha chính là cảm thấy vừa buồn cười vừa bội phục, dù sao bản năng như vậy cũng thật là hi hữu, ít nhiều cũng mệt cậu, tại trong mê cung phức tạp này phải đảm đương công dụng của kim chỉ nam.
Chiếm được thông tin từ trên bích họa mang đến sự cổ vũ cho tinh thần mọi người, tất cả mọi người chấn chỉnh lại tinh thần tiếp tục đi tới.
Tiếp tục xâm nhập, chung quanh đã không còn đơn thuần là hàng loạt bầy rắn, bích họa trên vách động bắt đầu nhiều hơn, nội dung cũng toàn là tràng diện chiến đấu của Đại Bằng kim sí điểu cùng xà.
Hiện tại đã có thể khẳng định, cái hang này trước kia nhất định đã được dùng qua, sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì mà hoang phế biến thành gia viên của bầy rắn.
Lại không biết qua bao nhiêu cái thông đạo, trước mắt đột nhiên sáng sủa, bọn họ đã đi tới một cái đại sảnh rộng lớn. Xung quanh đại sảnh có năm cây cột lớn cao vút trên thân rất nhiều hoa văn điêu khắc, mặc dù có ít tổn hại, nhưng vẫn còn có thể mơ hồ giữa đại sảnh là một tế đàn giống cái đài, mà hiện tại trên cái đài bị 1 đàn xà dày đặc vây quanh có 3 con đại xà toàn thân phiếm trứ hồng quang há cái miệng thô to. Xem ra đây là 1 vương 2 hậu mà NPC đã hình dung trong nhiệm vụ, chỉ cần giết chết chúng nó, nhiệm vụ liền OVER, nghĩ đến điểm này, mọi người bất chấp ghê tởm, sử xuất bản lĩnh của mình trắng trợn tàn sát xà tử xà tôn nằm trên đất.