Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 1 - Chương 4




Tuyết Sinh sử dụng trị liệu thuật, bạch quang nhàn nhạt lập tức bao phủ thân thể Thiên Hồng.

“Ngươi biết trị liệu thuật?” Thiên Hồng có vẻ có chút giật mình.

“Sao vậy? Rất kỳ quái sao?”

“Không, chính là kỹ năng này rất khó học được, người bình thường rất ít nguyện ý học kỹ năng không có lực công kích, làm Y sư (học trị liệu thuật thông thường sẽ lấy được danh hiệu Y sư) trừ phi là tìm được hảo đồng đội nếu không rất khó thăng cấp, nhưng cũng bởi vì ít người học nên Y sư rất được ưa chuộng.”

“Ta đây liền kiếm được rồi, kỹ năng của ta là trời sinh”

“Trời sinh?” Thiên Hồng giật mình “ngươi là yêu tộc hệ thực vật đi, thảo nào…”

Hắn nhìn xung quanh, thực vật ở đây thật sự nhiều không đếm xuể “Cái nào là ngươi?”

Tuyết Sinh dùng khuôn mặt đau khổ chỉ chỉ trong hồ.

Thiên Hồng giương mắt nhìn lên, ở giữa cái hồ nhỏ trong suốt, vài mảnh Bích Diệp lăng lăng vây quanh một đóa Bạch Liên, vừa rồi lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Sinh không hiểu sao lại rung động, ở đây vào thời khắc này lại hóa thành thực thể tươi sáng hiện ra trước mắt hắn…

Kia như thế nào phong tư a!

Linh ngọc làm cốt, băng tuyết ngưng tụ, ánh trăng làm thần, thu thủy hóa hồn

Linh khí mờ ảo nhẹ nhàng bao phủ theo làn nước trong như một tiên nữ.

….

“Thực…xinh đẹp…” Thiên Hồng thật sự tìm không được từ ngữ nào để hình dung tâm tình rung động hiện giờ của mình.

“Phong cảnh xinh đẹp thì được cái rắm gì, không được 10 cấp ta sẽ không thể rời đi sơn cốc này, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của việc chế dược, một mình thực sự rất nhàm chán a” Tuyết sinh thở dài, “Đúng rồi, ngươi cấp bao nhiêu? Vừa rồi thiếu chiếu chút nữa là ngươi đã đem ta miểu sát.”

“Cấp 23, danh hiệu là Võ Giả.”

Cấp 23 nha, Vân sinh tên tiểu tử kia mới có cấp 15 liền muốn tung hoành Đông Nam Tây Bắc, xem ta trở về có cười chết ngươi hay không, Tuyết Sinh thầm nghĩ.

Kỳ thật Tuyết Sinh chưa bao giờ xem qua Bài Hành Bảng võng du, cho nên không biết “Thiên Hồng” người trước mặt này là cao thủ đệ nhất danh trên bảng, sau khi trò chơi được phát hành tới nay thì vẫn chiếm giữ vị trí đầu bảng hơn nữa còn chưa từng rơi xuống (như chết, hoặc rớt hạng) qua. Hơn nữa danh hiệu “Võ Giả” cũng chứng tỏ thực lực phi phàm của Thiên Hồng, bởi vì để có được danh hiệu này thì ít nhất phải có một loại binh khí kỹ năng (đẳng cấp đao hoặc kiếm), cùng một loại kỹ năng tay không (loại quyền cước hay chưởng phong) kiêm năng lực rèn luyện thì mới có thể đạt được danh hiệu Võ Giả, nên phải nỗ lực gấp bội so với người bình thường, đương nhiên uy lực sẽ tăng lên gấp bội. Nếu là người khác nhất định sẽ đoán ngay rằng Thiên Hồng chắc chắn có kỳ ngộ gì đó mới đạt được thực lực như vậy, cho nên hắn sẽ không dễ dàng xưng tên với các ngoạn gia khác, chính là vì sợ người ngấp nghé bảo bối trên người, nhưng mà Tuyết Sinh vốn ngay cả tên của ngoạn gia nổi danh nhất của cũng chưa nghe qua, thật không biết nên nói cậu ngây thơ hay ngu ngốc.

“Ta hiện tại mới cấp 3, còn chưa biết khi nào mới có thể rời khỏi đây được?”

“Ách…” Thiên Hồng do dự một chút, nói “Ta giúp ngươi luyện đến cấp 10 được không? Sau đó chúng ta tổ đội ra ngoài luyện cấp, ta dẫn ngươi đi.”

“Sao lại giúp ta?” Tuyết Sinh đẩy ra lọn tóc rũ xuống trước trán, nghiêng đầu qua một bên nhìn hắn.

Thiên Hồng lại có điểm đỏ mặt “Đó là vì ta muốn báo đáp ngươi đã trị liệu giúp ta, hơn nữa hiện tại y sư rất khó tìm”

Tuyết Sinh lo lắng một hồi, nói “Ngươi tính giúp ta như thế nào? Ta không ra sơn cốc nàyđược.”

“Ta sẽ đem quái đánh thừa lại chút máu, sau đó dẫn nó đến ven sơn cốc, rồi ngươi cho nó một kích cuối cùng, như vậy sẽ thăng cấp rất nhanh”

Cái gì a? Tuyết Sinh dở khóc dở cười, cái loại phương pháp không làm mà hưởng này, căn bản là phương pháp mang theo muội muội. Cậu hiện tại vóc dáng tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là một đại nam nhân, để cho người ta dùng cái loại phương pháp này mang theo, cũng quá mất mặt đi.

“Vẫn là quên đi” Tuyết Sinh quyết định cự tuyệt thẳng thừng ý tốt của tên ngốc này, nếu cậu để cho người ta mang theo như vậy, thì mặt mũi của cậu phải để vào đâu “Ta sẽ ở trong này tiếp tục luyện đan, vừa có thể thăng cấp lại có thể bào chế dược để sau này khi ra ngoài luyện cấp thì có dược để dùng. Được rồi, ta có rất nhiều dược, có thể chia cho ngươi một ít.”

Nghe vậy, Thiên Hồng cảm thấy có hơi thất vọng. Thất vọng? Hắn cảm thấy điều này thực buồn cười, không phải hắn luôn rất khinh thường loại người [không làm mà hưởng] nàysao, thế nhưng hiện tại lại…Hắn lắc đầu, vung đi những suy nghĩ hỗn loạn, nói “Vậy làm phiền cậu, ta chính là không còn dược nên mới bị quái đuổi thê thảm như thế”

“Vậy vào trong phòng đi thôi, dược của ta đều ở bên trong”

Tuyết Sinh vừa bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng – đỉnh đầu sao có một bóng đen chụp xuống? Ngẩng đầu, vừa nhìn nhất thời vẻ mặt đầy hắc tuyến, nhảy sang bên hai bước “Ta xin ngươi đừng có đi bên cạnh ta! Rất dễ tổn thương lòng tự tôn a!” 

“Tại sao?”

“Ngươi cản đi hào quang của ta!” Tuyết Sinh kêu lên. Cậu quả thật khóc không ra nước mắt – chiều cao của Thiên Hồng có thể đã vượt qua 1m90, còn mình chỉ mới đứng tới thắt lưng của hắn, thật mất mặt a. Thế nhưng Thiên Hồng không có nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy chiều cao của Tuyết Sinh như thế là vừa đủ, nho nhỏ, thực đáng yêu, bất quá thực may mắn hắn không đem những lời này nói ra, bằng không Tuyết Sinh có thể cùng hắn liều mạng.

“Ngươi xác định những thứ này … đều là cấp cho ta?” Thiên Hồng nhìn lưng bao đầy dược, có điểm giật mình hỏi (cho chồng mà, ẻm hem tiếc đâu, Yu Ming: lúc này ẻm đã nhận ảnh làm ck đâu = =)

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Theo ta được biết, ngươi là người đầu tiên học được thuật luyện đan trong,dược liệu của ngươi so với dược trong tiệm dược tốt hơn rất nhiều, nếu ngươi để cho người khác mang dược của mình ra ngoài bán thì sẽ kiếm được không ít tiền”

“Thật sao?” Tuyết Sinh tuy có chút kinh ngạc, nhưng lại không hề cảm thấy có cái gì tiếc nuối, không phải chỉ là một chút dược thôi sao, tiếp tục luyện thì sẽ có.

Kỳ thật đã khai thông nghiệp vụ chuyển đổi ngân hàng, tỉ giá chuyển đổi giữa tiền tệ trong trò chơi và hiện thực là 1 ngân lượng = 1 đồng tệ, cho nên trong trò chơi có rất nhiều người nguyện ý tiêu tiền, là ngoạn gia đầu tiên học được thuật luyện đan, Tuyết Sinh rất có thể kiếm được tiền bằng phương pháp này, thế nhưng cậu đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả, bất quá cho dù cậu biết, theo như tính cách lười biếng của mình sợ ngay cả kiếm tiền cậu cũng ngại phiền toái đi.

“Ta nói cho ngươi thì là cho ngươi, sao ngươi lại không dứt khoát như thế, chẳng lẽ ngươi không xem ta là bằng hữu sao?”

“Hảo, ta liền nhận” Thiên Hồng ở trong túi móc móc, tìm ra một bộ bông tai cùng mấy thỏi bạc đưa cho Tuyết Sinh “bông tai này có giá trị nhanh nhẹn +5, có ích cho những hệ thực vật có độ nhanh nhẹn thấp, sẽ có ích cho ngươi sau này, còn cái này là ít bạc, khi ngươi ra ngoài trên người có tiền sẽ thuận tiện hơn”

“Hảo, cám ơn nhiều” Tuyết Sinh cũng không cùng hắn khách khí, liền tiếp nhận nhét vào trong vòng tay.

“Nhớ rõ lúc đến cấp 10 thì m* cho ta ngay, ta sẽ tới đón ngươi, bằng không với mình ngươi ra ngoài rừng rậm rất nguy hiểm, bên ngoài đều là dã thú trên cấp 20, ngươi ứng phó không được. Hơn nữa ngươi một mình ở trong này cũng phải cẩn thận…”

*** Yu Ming: m ở đây là tác giả dùng, gamer Việt Nam hay dùng từ pm, có nghĩa là nhắn tin ấy.

“Hảo hảo hảo, 8888, ngươi đi thong thả” Tuyết Sinh thầm le lưỡi, sao anh ta giống như lão mụ dài dòng.

“Vậy… ta đi đây” Thiên Hồng cảm thấy có điểm lưu luyến không rời, đã không còn lý do ở lại đây, hơn nữa nhìn bộ dạng Tuyết Sinh dường như muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.

Tuyết Sinh mạnh mẽ phất tay tiễn người bạn đầu tiên cậu gặp trong, lại chỉ còn một mình, tuy trong lòng có điểm mất mát, nhưng tổng không thể chậm trễ việc luyện cấp của người ta. Chính là… cậu dường như quên một chuyện gì đó, hơn nữa lại là chuyện phi thường trọng yếu…

“A!” Tuyết Sinh thảm thiết kêu lên “Mình quên hỏi anh ta nơi này là chỗ nào! 5555, Vân Sinh, mau đến tìm anh, anh hảo buồn chán a…”