Võng Du Chi Phi Thường Đạo

Quyển 1 - Chương 34




Xuyên qua sơn cốc hẹp dài chỗ Kim Thiềm, quả nhiên chính là địa phương bọn họ đến, địa bàn Hỏa Thiềm Thừ, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có tâm tình tìm Hỏa Thiềm Thừ phiền toái, đều mở ra Hồi Thành Phù quay trở về Chu Tước thành, cuối cùng cũng bắt kịp hạn chót của đấu giá hội.

Ở trước chỗ thụ lí, Soái Vô Chỉ Cảnh đem những chu quả còn lại phân cho mỗi người một khỏa, mấy khỏa còn lại thì đăng ký ở chỗ bán đấu giá, chờ bán đi rồi lại phân tiền.

“Ta cũng có phần?” Quỷ Điệp vô cùng kinh ngạc, hắn không phải ngoạn gia, cái này đối với hắn vô dụng a.

“Lần này công lao của ngươi là lớn nhất, nên vậy.” giải thích của bọn họ cũng rất đơn giản, căn bản không có coi hắn là NPC, Quỷ Điệp đã là một phần tử của bọn họ, là bằng hữu của bọn họ.

Tuyết Sinh nắm lấy khỏa chu quả của mình, nhìn Gây Tê bọn họ đều không chút do dự nuốt xuống, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không ăn, giữ lại bán đấu giá để mua ngựa cho Vân Sinh.

Quỷ Điệp thì đem khỏa chu quả của mình đưa qua, “Ngươi ăn đi, khỏa của ta cấp cho tiểu tử thúi kia mua ngựa thì được rồi, xem như là ta tặng cậu ta.”

“Tiểu Điệp!” Vân Sinh cảm động nhìn hắn, Quỷ Điệp lại đánh một cái rùng mình, cả giận nói: “Đừng gọi ta Tiểu Điệp!”

Tuyết Sinh nuốt chu quả, cảm thấy có một cổ nhiệt lưu lan tràn toàn thân, mệt nhọc lập tức tiêu thất, toàn thân đã tràn ngập năng lượng dồi dào.

Cậu quay đầu nhìn, Nam Kha Nhất Mộng không giống mọi người đem chu quả ăn tươi, mà là cẩn thận đặt trong một cái hộp nhỏ sau đó cất kỹ.

“Sao vậy, Tiểu Mộng, sao ngươi không ăn?” Tuyết Sinh quan tâm hỏi.

“A,” Nam Kha Nhất Mộng đỏ mặt, khó xử nói, “năng lực với ta mà nói không quan trọng, ta muốn lưu lại sau này bán đi, các ngươi sẽ để bụng sao?”

“Sẽ không a, cho ngươi chính là của ngươi, đương nhiên tùy ngươi xử trí.” Tuyết Sinh lúc này mới nhớ tới Nam Kha Nhất Mộng trước kia đã từng nói qua cậu là dựa vào trò chơi kiếm tiền, không biết cậu rốt cuộc vì sao lại cần tiền như vậy, trong lòng thầm tính toán sau này có cơ hội nhất định phải hỏi một chút.

Cười đùa từ trong chỗ bán đấu giá đi ra, ba ngày qua ăn khổ nhiều như thế, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu dự định, tâm tình mọi người đều thoải mái vô cùng, Quỷ Điệp cũng đã khôi phục một ít, từ sau khi vào thành cũng không chịu cho Vân Sinh tái cõng, Vân Sinh đành phải dìu hắn chậm rãi đi.

“Hôm nay cao hứng như thế chúng ta đi ăn một bữa no nê để chúc mừng đi!”

Đề nghị của Hamburger lập tức chiếm được sự hưởng ứng của mọi người. Ba ngày nay đích thực thu hoạch không nhỏ, chẳng những chiếm được một số tiền, mà còn đánh BOSS được thưởng nhiều kinh nghiệm làm cho mỗi người đều thăng lên mấy cấp, Gây Tê càng bởi vì thế lên tới cấp 58, đem tên đệ nhị trên bảng thứ hạng kéo xuống 2 cấp.

Đang lúc mọi người vô cùng cao hứng hướng tửu lâu xuất phát, một cái thanh âm mềm nhẹ ở phía sau bọn họ vang lên: “Các vị, quầy rầy một chút.”

Mang theo dấu chấm hỏi quay đầu lại thì nhìn thấy một nam tử thân hình thon dài mỉm cười đứng ở phía sau bọn họ. Nam tử kia ngũ quan thật không tính là hảo, mũi không đủ cao, con mắt không đủ lớn, nhưng bù lại khí chất của hắn làm cho người ta cảm thấy giống như làn gió mát nhu hòa phất vào mặt, trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định tóc lại, mặc một bộ y phục bằng lụa đạm thanh sắc, thanh nhã xuất trần.

Thế nhưng Nam Kha Nhất Mộng vừa nhìn thấy người này sắc mặt liền trắng bệch, kìm lòng không đậu thụt lui về phía sau mấy bước.

“Ai nha nha, xem ra vị tiểu bằng hữu này đã biết thân phận của ta,” nam tử ôn hòa mở ra hai tay ý bảo trên người không có mang vũ khí, nhẹ giọng nói, “xin cho ta tự giới thiệu, ta gọi là Thanh Lan, là trưởng lão của Hắc Hổ Đường.”

“Hắc Hổ Đường?” bây giờ đến lượt Tuyết Sinh lùi lại hai bước, cậu cũng không quên cái tên Phó bang chủ gì đó của Hắc Hổ Đường chính là chết trên tay Quỷ Điệp.

“Đừng hiểu lầm, ta không có ý tìm các ngươi phiền toái, này, ta ngay cả người cũng không mang theo, chỉ có mình ta,” Thanh Lan mỉm cười nói.

Thiên Hồng bất động thanh sắc đem Tuyết Sinh bảo hộ ở phía sau, nói “Không biết ngươi đến tìm chúng ta có chuyện gì không?”

“Ta cũng không nhiều lời vô nghĩa,” Thanh Lan thản nhiên nói, “ta tới đây chỉ có một mục đích, chính là muốn hướng Thiên Thu Tuyết xin lỗi.”

“Cái gì?” Tuyết Sinh kêu lên.

“Cái tên bại hoại bị chết kia chỉ là cặn bã trong bang của chúng ta,” Thanh Lan cười cười, “ta thay mặt Hắc Hổ Đường xin lỗi ngươi, hơn nữa ta là thật tâm muốn cùng ngươi kết giao làm bằng hữu.”

Tuyết Sinh chưa từng gặp qua loại tình huống này, không biết phải làm như thế nào cho tốt.

Thanh Lan nói xong lấy ra một cái ngọc bài tử đưa tới, nói: “Nghe nói các ngươi không có mua được vé vào cửa đấu giá hội ngày mai, đây là ghế lô* ngọc phù do Hắc Hổ đường chúng ta bao, bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ của chúng ta cũng muốn nhận thức các ngươi, ngày mai nếu không ngại thì đến xem?”

(*) ghế lô: tương tự như phòng vip hay gọi là phòng riêng dành cho những người quan trọng, nói chung là những người có money ^^

Tuyết Sinh đang do dự, thì lại nghe được mật ngữ của Soái Vô Chỉ Cảnh: “Ngươi trước cứ nhận đi, thử coi hắn muốn diễn trò gì.”

Tuyết Sinh nghe theo nhận lấy rồi nói lời cám ơn, Thanh Lan cũng không có lưu lại quá lâu, rất nhanh liền cáo từ rời đi.

“Ta thấy hắn không giống người xấu a.” tuy rằng cảm giác ánh mắt người kia nhìn cậu có điểm là lạ, nhưng Tuyết Sinh đối với Thanh Lan kỳ thật rất có hảo cảm, thực không muốn đem hắn nghĩ thành địch nhân.

“Tiểu Tuyết, ngươi không nên trông mặt mà bắt hình dong.” Nam Kha Nhất Mộng đối với Hắc Hổ đường khá lý giải, biết rõ con người Thanh Lan.

“ ‘Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích’* ngươi nghe nói qua chưa?” Soái Vô Chỉ Cảnh lấy ra chủy thủ mà mình yêu thích nhất ra hiệu, “Cái tên Thanh Lan kia chính là cùng cái chuôi Hoàng Phong Thích nổi danh này của ta, tất cả đều xếp hạng thứ tám trên bảng, chẳng qua một cái là trang bị một cái là cao thủ mà thôi.”

(*) Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích” chỉ về hai thứ tối độc trên thế gian, một là bị rắn thanh trúc cắn, và hai là bị kim của ong vàng chích phải.

Nam Kha Nhất Mộng lập tức tiếp lời nói: “Hắn thật ra là Trúc Diệp Thanh —- xà yêu!”

“A?” Tuyết Sinh kỳ quái nói, “hắn là Yêu Tộc, ta đây vừa rồi sao không nhìn thấy huyết quang trên người của hắn?”

“Dùng tiền tắm thôi,” Nam Kha Nhất Mộng bĩu môi khinh thường, “tiền của Hắc Hổ Đường bọn họ nhiều đến nỗi xài không hết, cái tên phó bang chủ bị chết lần trước chính là quyên tiền cho bọn hắn đổi lấy chức vị, là một kẻ ngốc, không có thực lực gì, ông chủ chân chính của Hắc Hổ đường chính là Thanh Lan và bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ. Đúng rồi, Ngạo Thị Thiên Hạ cũng là Yêu Tộc, hổ yêu.”

“Ta biết hắn,” Hamburger nhấc tay, “không phải là cái tên xếp phía sau Gây Tê của chúng ta trên Bài Hành Bảng sao.”

“Toàn bang đều là yêu quái nha.” Tuyết Sinh cảm khái, không nghĩ tới đều là Yêu Tộc, bọn họ lại có thể lập nên một phen đại sự nghiệp, thật sự là cảm thấy không bằng….

“Chúng ta đây ngày mai có đi hay không?”

“Có người cung cấp ghế lô miễn phí, tại sao không đi?” Soái Vô Chỉ Cảnh  nói: “Ngươi có biết hiện tại vé vào cửa đấu giá hội đã đến cái giá nào rồi không? Có người tặng không đương nhiên phải đi,”

“Có thể ăn cơm được chưa?” Hamburger ở bên cạnh đói muốn chết thều thào, “Ta đều đã đói bụng đến trước ngực thiếp (dán) đến sau lưng rồi.”

“Hảo hảo hảo, ăn cơm lớn nhất.”

Trước đem phiền não phao qua một bên, đi ăn vậy.

Vì tìm địa phương ăn cơm, bọn Tuyết Sinh lại một lần nữa cảm nhận sự đáng sợ của biển người cuộn trào mãnh liệt ở Chu Tước Thành, thật vất vả ăn no, nhưng vẫn là tìm không được khách điếm có thể tá túc, rơi vào đường cùng, đành phải xuất ra lều trại đã dùng ở Xích Nham Sơn vẫn còn mới tinh tại vùng ngoại ô thông qua một đêm.