Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 5: Lang tuy là tiểu lang, nhưng không sợ quỷ quái cùng u linh




Nhiệm vụ chuyển cấp cho ẩn tàng chủng tộc của Nguyên Bảo là “Hoàn thành tâm nguyện của U Linh”, địa điểm nhận nhiệm vụ tại U Linh Trì ở Bách Độ Sơn. Nhưng điều đáng nói là đẳng cấp quái vật ở Bách Độ Sơn rất cao, đều ở khoảng cấp 100 trở lên, nếu là người chơi bình thường, căn bản sẽ không dám một mình đơn thương độc mã xông vào nơi này. Bất quá, Nguyên Bảo nhà chúng ta do không bị quái vật chủ động công kích, cho nên mới không chút sợ hãi mà lên núi.

Ở chân núi, Nguyên Bảo gặp được hai nhóm người chơi, bọn họ thấy Nguyên Bảo một thân Bạch bản trang, coi quái như không khí cứ thế đi tới, khiến cho bọn họ mỗi người đều phải mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng khó hiểu. Cho dù là tân thủ cũng không có khả năng không bị quái vật công kích. Thiếu niên nhỏ xinh kia rốt cuộc là đang làm gì? Hay do nghề nghiệp đặc biệt của hắn? Tất cả mọi người ngốc lăng nhìn theo Nguyên Bảo dần biến mất vào núi!

U Linh Trì là một thủy đàm rộng khoảng ba mươi mấy thước vuông, nước trong ao có màu xanh lục đậm, bên bờ ao được bao phủ bởi những khóm hoa bạch sắc xinh đẹp. Nguyên Bảo tâm huyết dâng trào tiến đến xem xét xung quanh, vô tình phát hiện được Nguyệt Kiến U Linh Thảo, loại thảo mộc này thường chỉ xuất hiện vào lúc hoàng hôn; Nguyên Bảo lúc này mới chú ý thì ra trời đã chạng vạng, mặt trời đang chầm chậm hạ xuống phía sau ngọn núi.

U Linh kia chắc hẳn là buổi tối mới xuất hiện. Nguyên Bảo tự nhủ, thừa dịp U Linh còn chưa tới, cứ thu thập vài cây Nguyệt Kiến Thảo trước đã, trong “Dược Vương Kinh” có đề cập qua nó là loại dược liệu quý hiếm, đã có cơ hội nhìn thấy, không thu hoạch một tí thì quả là có lỗi với bản thân nga.

Vì thế, Nguyên Bảo xuất ra dược lâu cùng dược sừ bắt đầu hái thuốc; tiểu lang thì nhắm hướng đám Nguyệt Kiến Thảo oanh tạc một trận(dùng ma pháp công kích), tùy ý chà đạp(công kích vật lý), Nguyên Bảo đang muốn quát lớn kêu nó dừng tay, đã phát hiện có vài cây Nguyệt Kiến Thảo bất hạnh bỏ mình, hơn nữa còn xuất ra hạt giống cùng hai bình chứa chất lỏng trong suốt, trông giống như mật hoa.(Thanh: *mếu máo* Phong ơi… híc híc… Phong ơi…. Phong *gào thét*, Mặc Mặc ăn hiếp con cháu nhà tui kìa. Phong: than khóc cái gì, em nó đánh cỏ chứ có phải bà đâu, hoho. Thanh: Tên của tui là gì nào, sao bà vô tâm thế)

Nguyên Bảo có chút há hốc mồm, hắn không biết Nguyệt Kiến Thảo này lại có thể đánh như đánh quái, còn xuất ra cả vật phẩm, mà điều đáng nói ở đây là lực công kích của tiểu lang nha, Nguyệt Kiến Thảo mặc dù là cây cỏ, nhưng nó đẳng cấp cũng khoảng 50 a, máu trâu, sức phòng thủ lại cao, thế mà cũng không chịu được một chút chà đạp của tiểu lang, có thể thấy được lực công kích của tiểu lang cỡ nào kinh người!

Tiểu lang hăm hở đánh đập thêm vài cây Nguyệt Kiến Thảo nữa, thực hưng phấn, tiếp tục quay sang chỗ khác coi như bia tập bắn mà bắn phá, Nguyên Bảo cũng không đành lòng ngăn cản nó!(Ây ây, dạy con từ thưở còn thơ chứ, cứ để nó thía sau này nó hư rùi sao)Hắn nhặt lên mấy khỏa chủng tử(hạt giống)cùng bình chất lỏng không rõ là cái gì, dùng Thuật giám định kiểm tra, quả nhiên, hoa tử có thể trồng, mà chất lỏng cũng chính là mật hoa Nguyệt Kiến Thảo, lần này thật đúng là ngoài ý muốn có được kinh hỷ đi! Vì thế, Nguyên Bảo thì thải thảo(thu lượm, thu hoạch), tiểu lang thì ở bên cạnh đả thảo!

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, nếu không phải thình lình có một đạo thanh âm vọng đến chỗ nhất chủ nhất sủng đang bận rộn, Nguyên Bảo chắc đã quên mất mình tới nơi này để làm gì! Thanh âm kia có phần từ tính cất giọng hỏi: “A, nguyên lai các ngươi không phải tới giúp ta, là tới để đả ‘phá’ thảo nha!” Trong giọng nói ẩn hàm ý tứ ai oán, còn cố ý nhấn mạnh âm tiết.

Nguyên Bảo giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới mình đến để làm nhiệm vụ chuyển chức, có chút ngượng ngùng vội vàng trả lời: “Không không, chúng ta là tới để giúp ngươi, đả thảo chỉ là thuận tiện mà thôi!” Hắc hắc, thật sự đã quên mất mục đích khi tới đây, ân, phải tỉnh lại!(Chủ tớ nhà này ham hố quá nên quên nhiệm vụ ^ ^)

Hắn đứng dậy ngẩng đầu, chỉ thấy bên ao nước có một thân ảnh thon dài, có điểm phiêu dật mơ hồ, trên thân người vận nhất tập trường bào, phiêu dật tiêu sái, gương mặt anh tuấn, khi còn sống nhất định là một người phong thái bất phàm! Nhưng mà, như thế nào hội lưu lạc thành bất tử U Linh? Nguyên Bảo có chút khó hiểu, lại ngượng ngùng hỏi.

“Là ngươi a?” U Linh tiên sinh gật đầu, lại thở dài: “Kỳ thật trước kia cũng có người tới nơi này, nhưng chưa có ai giúp được cho ta, cũng không ai nguyện ý giúp ta, cho nên mặc kệ các ngươi có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện hay không, ta đều cảm tạ các ngươi!”

“Ta sẽ cố gắng hết sức!” Nguyên Bảo kiên định trả lời.

U Linh, sở dĩ trở thành U Linh, phiêu đãng trên đời, là do có tâm nguyện chưa hoàn thành. Nếu hắn có thể giúp U Linh tiên sinh đạt thành tâm nguyện, thì hắn sẽ có thể siêu độ, chuyển thế luân hồi. Vậy nên, Nguyên Bảo quyết định phải giúp đỡ vị tiên sinh này siêu thoát! “Có thể cho ta biết nguyện vọng của ngươi không?”

“Cám ơn ngươi!” U Linh thì thầm, rồi như lâm vào hồi ức xưa cũ, kể lại vãng sự của mình: đó là một đoạn triền miên duy mỹ lại thống khổ, vì yêu mà bi thương, là một đoạn ái tình cố sự, trong đó có yêu, có tín nhiệm, cũng có âm mưu cùng phản bội; cuối cùng, người yêu nhau lại không được ở bên nhau, phải chia cắt âm dương, nàng bị người khác bắt đi, còn hắn thì ôm hận mà chết, biến thành U Linh du đãng mơ hồ, không có chỗ về. Mấy trăm năm qua, người hắn yêu thương đã sớm hóa thành cát bụi, luân hồi chuyển thế, còn hắn lại vẫn như trước ghi nhớ mãi vãng sự luyến ái say đắm, không thể rời khỏi nơi này, cũng không thể luân hồi đầu thai làm người để đi tìm nàng! Cho nên, nguyện vọng của hắn chính là có thể tìm lại đầu cốt(đầu lâu, xương sọ), an táng trong u đàm này, như vậy hắn mới có thể chuyển thế luân hồi.

“Ra thế, vậy đầu cốt của ngươi ở đâu?” Nguyên Bảo cảm động, hốc mắt cũng phiếm hồng.

“Ở trong tay cừu địch của ta, hắn bởi vì khi sống tạo nhiều ác nghiệp, đã trở thành một ác quỷ, cũng không thể chuyển thế, nên tập hợp một đám tiểu quỷ, chiếm cứ một cái sơn sốc ở phụ cận, gọi là Quỷ Cốc.” U Linh lại nghiêm mặt nói: “Nơi đó tiểu quỷ rất đông, Quỷ Đầu cũng rất khó đối phó, người lần này đi nhất định phải cẩn thận, cho dù không lấy được đầu cốt của ta trở về cũng không sao, đừng để bị biến thành cô hồn dã quỷ là được, hiểu không?”

Nguyên Bảo gật đầu, thầm nghĩ U Linh này quả là người tốt, lúc này còn quan tâm đến an nguy của hắn, bất quá hắn đã đến đây rồi, nhất định phải làm cho tốt, không chỉ vì để hoàn thành nhiệm vụ, mà cũng vì linh hồn cô đơn này! Chắc cũng không ai muốn làm một U Linh cô độc, du đãng ở nhân gian, không thể chết đi, cũng không thể luân hồi, vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời, vĩnh viễn không có điểm dừng, không có sinh cũng không có tử, cảm giác này đáng sợ đến nhường nào, Nguyên Bảo chỉ ngẫm nghĩ thôi mà đã cảm thấy khủng hoảng, thế mà U Linh nam tử này đã phải chịu đựng tư vị này suốt mấy trăm năm, thật đáng buồn, đáng tiếc mà cũng đáng thương a!

“Hãy chờ ta, nhất định phải chờ ta trở lại!” Nguyên Bảo ôn nhu cười, sau đó hướng tiểu lang nói: “Mặc Mặc, đi thôi, chúng ta đi đả quỷ!”(Hết đả thảo giờ lại đi đả quỷ hen)

“Nga!” Tiểu lang kêu một tiếng vui vẻ, nhẹ nhàng đuổi theo cước bộ của Nguyên Bảo.

U Linh nam tử nhìn theo một chủ một sủng hai cái thân ảnh nhỏ bé dần biến mất trong bóng đêm, trong lòng không yên lại bất an hít một hơi(Thanh: U Linh cũng thở sao ta. Phong: thở dài mà), hy vọng bọn họ đừng gặp phải chuyện gì, tuy rằng hắn hy vọng mình có thể được giải thoát, nhưng nếu phải dùng tánh mạng của người khác để đổi lấy sự giải thoát cho mình, sau này hắn sẽ phải đeo trên lưng thêm một sinh mệnh!

Quỷ Cốc, tên đúng như nghĩa, ở bên trong cơ hồ đều là quỷ quái!

Nguyên Bảo ở cốc khẩu trinh sát nửa ngày, kết luận được vài điều. Tiểu quỷ còn dễ đối phó, chúng chỉ ở cấp 65, nhưng Quỷ Đầu thì đẳng cấp đến hơn 150, hơn nữa lại là quái hình người, có trí tuệ cao! Cho dù hiện tại Nguyên Bảo có là cấp 100, cũng không thể cam đoan ra vào nơi này an toàn, cho nên chỉ có thể dùng trí, không thể dùng vũ lực!

Ngồi dưới gốc cây đại thụ, Nguyên Bảo chống tay nhìn tiểu lang chơi đùa, đại não liên tục tính toán kế sách cho vẹn toàn. Nhìn nhìn, hắn đột nhiên phát hiện tiểu lang tựa hồ đã trưởng thành một vòng, so với khi mới ra sinh lớn và béo hơn. Vội vàng xem xét thuộc tính của nó, kết quả phát hiện nó từ lúc nào đã tăng liền ba cấp, thì ra lần trước đả thảo cũng có thể thu được kinh nghiệm, mặc dù điểm kinh nghiệm của hắn không tăng thêm bao nhiêu, nhưng tiểu lang lại có thể nhận được điểm kinh nghiệm, cũng phải đều là do nó tự đánh mà. Cũng tốt, một khi đã như vậy, hắn bây giờ có thể mang nó đánh quái thăng cấp!

Nguyên Bảo lại xem bảng thuộc tính của bản thân, suy tư một chút về kỹ năng thứ nhất của hắn, Khôi lỗi thuật (thật điều khiển rối). Nếu hắn đem tiểu quỷ biến thành con rối của hắn, rồi cho nó đi vào lén đem đầu cốt của U Linh ra không biết có được không nhỉ? Ngẫm lại dù sao cũng không có cách nào khác, cứ thử làm xem, tử mã đương hoạt mã y(ngựa chết thay cho ngựa sống), không được thì tính tiếp!

Vì thế, Nguyên Bảo len lén mang theo tiểu lang tiến cốc, tìm hai tên tiểu quỷ đang đứng riêng lẻ.

Nguyên Bảo dùng Phong tự thuật chế trụ hoạt động của tiểu quỷ, tiểu lang hiểu ý xông lên vừa đánh vừa cắn, thỉnh thoảng phóng ra vào đạo ma pháp công kích, đánh cho tiểu quỷ không còn sức hoàn thủ!

Nguyên Bảo ở một bên cảm thán, Mặc Mặc không hổ là Địa Ngục Minh Lang, tuy rằng nhỏ bé, lại thập phần khí thế, không hề sợ hãi yêu ma hay quỷ quái gì, hơn nữa thủ pháp tấn công của nó quả thực rất được, hắn đã kiếm được một hảo đồng đội a!

Chỉ trong chốc lát, hai tiểu quỷ đã bị chế phục thu làm con rối, sau đó vì để phòng ngừa vạn nhất, Nguyên Bảo đem tiểu lang thu trở về không gian sủng vật, miễn cho nó gặp chuyện không may, nếu như gặp phải nguy hiểm, chỉ có một mình hắn cũng sẽ thuận tiện hơn.

Quỷ không hổ là quái vật có thuộc tính dạ hành, trong cốc nơi nơi đều là tiểu quỷ phiêu đãng, mà chỗ ở của Quỷ Đầu lại ở trong một cái sơn động sâu tít trong cốc. Dựa vào lợi thế không bị quái chủ động công kích, Nguyên Bảo lấy hết can đảm tiến gần đến động khẩu, nhìn vào bên trong quan sát, ở bên trong đốt đuốc sáng trưng. Nguyên Bảo trong lòng líu lưỡi không nói nên lời, trò chơi thật đúng là mộng ảo, có điểm giống với tác phẩm cổ điển nổi tiếng 《 Tây Du Ký》 , nói như vậy có nghĩa hắn hiện tại đang muốn đi thâu “Đường Tăng” —— U Linh đầu lâu!

Hắn cẩn thận quét mắt khắp trong động một lần, ở bãi đá trong góc phát hiện được một cái đầu lâu. Chắc là nó rồi, Nguyên Bảo ra lệnh cho con rối tiểu quỷ đi vào, cũng thật ngoài ý muốn, phi thường thuận lợi, Quỷ Đầu cùng chúng tiểu quỷ căn bản không phát hiện ra có gian tế của kẻ địch trà trộn. Nguyên Bảo ở ngoài động cầm đầu cốt xem xét, biểu hiện quả đúng là vật phẩm nhiệm vụ – U Linh đầu lâu. Hắn yên tâm, thu hồi con rối tiểu quỷ, sử dụng Hồi Thành Phù. Hắn không muốn bước thêm bước nào trong sơn cốc nữa, vạn nhất kinh động tới Quỷ Đầu thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.