Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 26: Trò chơi đánh ma quỷ?




Cảnh mặt trời mọc ở Bách Độ Sơn vẫn như trước thật mỹ lệ, những tia nắng kim sắc ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Nguyên Bảo, cũng thật tự nhiên làm bật ra sắc ửng đỏ trên mặt hắn.

Đêm qua, sau khi rời khỏi Đế Thiên Thành, hắn liền đi thẳng tới nơi quen thuộc nhất, chính là Bách Độ Sơn, đây chính là nơi hắn gặp được mọi người, rồi sau đó bắt đầu thay đổi cuộc sống của hắn, bởi vậy theo bản năng lưu luyến chốn cũ đã đưa hắn tới nơi này. Nguyên Bảo cúi đầu nhìn bảng hệ thống của mình, không thấy có tin nhắn nào, cũng không biết mọi người đã tỉnh dậy chưa? Không có tin tức, hắn nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lại cảm thấy có chút mất mác, có chút tâm tình phức tạp nói không nên lời ẩn ẩn trong lòng.

Ai, Bảo Bảo thở dài, nếu là hắn trước kia sẽ không như vậy, chẳng lẽ là bị mọi người lây bệnh? Nguyên lai, muốn làm người ta thay đổi cũng thật dễ dàng, hơn nữa do trong lòng đang có vướng bận, nếu một mình lữ hành thật có điểm khó khăn, không ổn!

Nguyên Bảo dùng sức vỗ vỗ gương mặt, tự khích lệ, sau đó quay đầu đối Mặc Mặc cười, “Mặc Mặc, chúng ta đi thôi, bắt đầu một hành trình mới thôi!”

Mặc Mặc đáp lại một tiếng cúi đầu ngâm nga, sau đó liếm liếm tay Nguyên Bảo, cả đời này nó sẽ đi theo chủ nhân!

Mê Tiên Cốc, tên sao nghĩa vậy, ngay cả thần tiên tiến vào nơi này cũng sẽ lạc đường. Vị trí nằm ở phía Tây Bắc Khảm Bối Lạp Thành(Google dịch là Canberra, nhưng ta cứ giữ nguyên tiếng Hán vậy), diện tích chiếm khoảng mấy chục ki-lô-mét vuông. Mà nơi này, chính là địa điểm Nguyên Bảo dự định luyện cấp.

Tuy được gọi là Mê Tiên, kỳ thật nơi này cũng không lợi hại đến mức đó. Mê Tiên Cốc được hợp thành từ hơn mười bản đồ nhỏ, địa hình bất đồng, chúng giao nhau tạo thành một tổng thể cảnh quan phức tạp. Nhưng mà, nếu có bản đồ thì cũng không khó khăn gì, nơi này đại khái mà nói người bình thường cũng không dễ gì bị lạc đường. Ít nhất Nguyên Bảo ở trong này ngây người ba ngày, cũng đã đi qua ba cái bản đồ, hoàn toàn không bị lạc đường.

Đẳng cấp của quái trong Mê Tiên Cốc cũng không đồng nhất, cho nên rất thích hợp cho người chơi ở nhiều cấp độ khác nhau đến luyện cấp, là một nơi để cày level không tồi. Bất quá Bảo Bảo vẫn chưa gặp được người chơi nào khác, cũng không biết là do vận khí tốt, hay do vận khí không tốt, tóm lại, một người một cõi cũng tự tại. Đánh quái, hái thuốc, nấu ăn, một ngày trôi qua hết thảy thuận lợi.

Qua ba ngày, Nguyên Bảo cũng không có liên hệ với mọi người lần nào, cũng không nhận được tin tức gì của bọn họ. Hắn không chủ động liên hệ, là bởi vì sợ hãi, cũng có chút do dự, hắn sợ hãi mọi người không tha thứ hắn không từ mà biệt; hơn nữa không thu được tin tức của mọi người lại làm cho hắn càng thêm do dự, chùn bước, cho nên cứ thế dây dưa kéo dài hết ba ngày cho tới hôm nay, tạo thành một vòng lẩn quẩn không thoát ra được.

“Mặc Mặc, ngươi nói ta có nên chủ động hướng mọi người giải thích không?” Nguyên Bảo vừa cắn xâu thịt, vừa hỏi tiểu lang đang nằm bên cạnh. Trong lòng có chút rầu rĩ, tổng cảm thấy được như đang có thứ gì đè nặng trong lòng, thực trầm trọng, ngay cả ăn cơm cũng không thấy ngon, giống như hắn đã làm chuyện gì thật xấu xa, giờ đang bị lương tâm cắn rứt!

Mặc Mặc không có cách nào trả lời, nó cũng không hiểu lắm, nhưng là chủ nhân không sung sướng, nó liền biết được, vì thế liếm liếm tay Nguyên Bảo, ra vẻ an ủi.

“Cám ơn Mặc Mặc, ta không sao rồi!” Nguyên Bảo sờ sờ bộ lông mềm mại của nó.

Ba ngày nay, hắn rốt cục vượt qua cấp 80, lên tới cấp 82, cuối cùng có thể đem Càn Khôn mãng bào bị đóng gói từ lâu ra mặc, xem như chính thức thoát ly hàng ngũ “Tân thủ”, không cần phải tiếp tục mặc Bạch bản trang; Mặc Mặc cũng lên tới cấp 95, tuy rằng nó vẫn ăn điểm kinh nghiệm tương đối nhiều, nhưng đã không còn giống như lúc đầu nữa, hiện tại điểm kinh nghiệm thu được, nó lấy sáu phần, Bảo Bảo được bốn phần.

“Quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, cứ chờ mấy ngày nữa, đợi mọi người hết giận, chúng ta lại trở về Thái Thản!” Nguyên Bảo vỗ vỗ đầu Mặc Mặc, sau đó từ yêu đái lấy ra khí cụ tiếp tục chế thuốc, hắn đã quyết định mở dược *** ở Khảm Bối Lạp, dù sao hắn cũng không có bản lĩnh nào khác để kiếm tiền, hơn nữa nếu để gian hàng sát đường chính đó bỏ không tổng cảm thấy có điểm đáng tiếc!

Đang bận rộn, đột nhiên hệ thống phát ra âm thanh báo có tin nhắn làm Nguyên Bảo giật mình, thiếu chút nữa đánh đổ bát dược. Hắn vội vàng mở mật tần, một đạo thanh âm quen tai truyền tới, “Nguyên Bảo tiểu bất điểm nhi, đã lâu không gặp! Còn nhớ ta không? Ta là bằng hữu của tên cao to từng PK ngươi đó!” Xem biểu hiện, là Trì Phong, Nguyên Bảo bất giác nhẹ nhàng thở ra.

“Nhớ rõ, Trì Phong đại ca, nhĩ hảo!” Nguyên Bảo nói nhỏ.

“Uy uy, A Kiếm, tiểu bất điểm nói nhớ rõ ngươi kìa!” Bên kia Trì Phong giễu cợt đồng bạn, đồng thời Nguyên Bảo cũng nghe được tiếng những người khác cười vang, còn có thanh âm của ai đó đang phản bác.

“Tiểu bất điểm, ngươi hiện tại đang làm gì, có hứng thú cùng chúng ta đánh quái không?” Trì Phong hỏi.

“Đúng rồi, tiểu bất điểm, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi đó, ta là Đông Qua(trái bí đao)!” Lại có một thanh âm nhẹ nhàng khác truyền đến.

Nguyên Bảo cười cười, nhớ tới lần đó cùng mọi người gặp nhau, bọn họ đang bị Cự Mãng chà đạp.

“Chúng ta đang đánh Ma Quỷ Ngư, tiểu bất điểm có muốn đến chơi không?” Trì Phong hấp dẫn nói, “Rất giống trò trong khu trò chơi điện tử(game thẻ trong máy trung tâm mua sắm ấy)!”

“…” Nguyên Bảo có chút tâm động, chính là không đợi hắn trả lời lại nghe đến một thanh âm ở bên kia nói: “Tiểu bất điểm bây giờ là người trong bang hội rồi, không biết có thời gian rảnh không nữa!” Phải nha, hắn là có đồng bạn, còn bây giờ đang có một mình, cho nên, “Ta đi!” Nguyên Bảo hồi đáp, hắn hy vọng có thể không để mình sống trong thế giới riêng biệt(ý nói em không muốn tự kỷ như trước).

“Thật vậy chăng? Vậy tốt quá, tiểu bất điểm, lập tức tới sao? Chúng ta ở Mê Tiên Cốc, phía Tây Bắc Khảm Bối Lạp!” Thanh âm của Trì Phong nghe tựa hồ thật cao hứng.

Nguyên Bảo trên đầu hắc tuyến, không thể tưởng được bọn họ lại ở gần như vậy, ngẫu nhiên lại ở cùng một nơi, “Trì Phong đại ca, các ngươi ở khu nào?” Nguyên Bảo thực hãn.

“A, tiểu bất điểm sao lại biết rõ Mê Tiên Cốc vậy? Chúng ta ở… Uy, lão Đại, chúng ta đây là đang khu mấy?” Đông Qua hỏi người bên cạnh, hắn không rõ ràng lắm nơi này là khu mấy.

“Khu 9.” Trì Phong vỗ đầu Đông Qua, ý nói hắn nơi nhớ lâu một chút, sau đó đối Nguyên Bảo nói: “Tiểu bất điểm, chúng ta ở Khu 9, chẳng lẽ tiểu bất điểm ngươi…”(Thanh: Cái này làm ta nhớ phim District 9 a)

“Ân, ta ở Khu 13!” Nguyên Bảo cười cười, “Ta lập tức qua đó!”

“Oa a, tiểu bất điểm, chúng ta thực sự có duyên mà, ở gần như vậy!” Đông Qua có điểm huyên náo.

Đúng vậy a!” Nguyên Bảo cười cười, tắt đi mật tần, thu thập dược cụ, sau đó leo lên lưng Mặc Mặc, mở bản đồ ra, “Mặc Mặc, chúng ta đi thôi, đến Khu 9!”

Do các bản đồ trong Mê Tiên Cốc không sắp xếp theo một trình tự nào, cho nên khi muốn đi nơi nào, phải dùng đến bản đồ, mà Nguyên Bảo được Mặc Mặc chở, phi hành trên không trung, lại càng phương tiện, có thể vượt qua những khu vựa có địa hình bất đồng.

Trong chốc lát, Nguyên Bảo từ không trung liền nhìn thấy tảng đá lớn cùng đầm lầy ở phía dưới, theo dấu hiệu trên bản đồ hắn đã tiến nhập Khu 9, nguyên lai đại bộ phận Khu 9 là đầm lầy, từ trên cao những dải đất nhỏ dài tựa như những vòng đai vây quanh lấy cái đầm lầy. Nguyên Bảo vừa tìm kiếm thân ảnh của nhóm người Trì Phong, vừa cho Mặc Mặc từ từ đáp xuống. Bất quá, vẫn là Mặc Mặc lợi hại, rất nhanh liền phát hiện phía trước có vài bóng người nhàn nhã.

“Oa a, tiểu bất điểm, ngươi cũng quá huyễn(khoe khoang, show off)!” Đông Qua tinh mắt nhất, là người đầu tiên phát hiện thân ảnh của Nguyên Bảo cùng Mặc Mặc từ trên không, dù sao thân hình của Mặc Mặc cũng rất dễ gây chú ý.

Hắn nhìn thấy, Trì Phong bọn họ tự nhiên cũng đều thấy được, đều ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra biểu tình vừa ghen tị lại đố kỵ, vô lực thở dài! Tiểu bất điểm này, cả cách xuất hiện cũng thực kinh người! Tuy rằng sau khi hệ thống đổi mới cùng nâng cấp, hệ thống sủng vật cũng có sự điều chỉnh tương ứng, xuất hiện các sủng vật có sức chiến đấu cao, nhưng xét về độ hoành tráng như Mặc Mặc đây vẫn là không nhiều lắm!

Mặc Mặc đáp xuống mặt đất, thu hồi hai cánh, cúi người xuống để Nguyên Bảo có thể thoải mái leo khỏi lưng nó. Thân hình của nó tựa hồ là phát triển theo cấp bậc, hiện tại so với khi ở cấp 80 lại cao lớn hơn một vòng, cũng không biết nó khi nào mới được tính là trưởng thành?

“Mọi người đã lâu không gặp,!” Nguyên Bảo cười lên tiếng chào hỏi, những người trước mặt trông vẫn như trước, chỉ có khác là trang bị trên người, cấp bậc đã gia tăng không ít.

“Đã lâu không gặp, tiểu bất điểm!”

“Dục, tiểu bất điểm, ngươi rốt cục không mặc Bạch bản trang nữa rồi?” Ngân phát nam tử cũng chính là Xa Thần vỗ vỗ vai Nguyên Bảo, giễu cợt một phen, bọn họ đối với Bạch bản trang Nguyên Bảo có ấn tượng thập phần sâu sắc.

“Ân.” Nguyên Bảo cũng có chút ngượng ngùng, bản thân thế mà lại mặc Bạch bản trang lên tới cấp 80.

“Tiểu bất điểm, sủng vật của ngươi thật là lớn nha, nhưng sao nó không chịu cho ta sờ?” Đông Qua hướng Bảo Bảo oán giận, lại là thêm một nạn nhân bị Mặc Mặc đả kích đến buồn bực.

“Thực xin lỗi, Đông Qua tiên sinh, Mặc Mặc không thích người khác sờ nó!” Bảo Bảo trảo trảo tóc.

“Kêu Đông Qua là được rồi, tiên sinh này kia nghe thực không được tự nhiên!” Đông Qua vẫn là nhìn chằm chằm Mặc Mặc, không chịu buông tha cho ý nghĩ muốn sờ nó lần thứ hai.

“Tiểu bất điểm, ngươi như thế nào lại ở Mê Tiên Cốc, làm nhiệm vụ sao?” Trì Phong hỏi, cũng không hỏi đến hắn như thế nào không ở cùng đồng bạn.

Nguyên Bảo lắc đầu, “Ta muốn tự mình luyện cấp, bọn họ đều bận rộn nhiều việc!”

Trì Phong có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của Nguyên Bảo, vì thế đổi đề tài, “Tiểu bất điểm, ngươi có từng chơi trò đánh ma quỷ chưa?”

Nguyên Bảo “?” Nhìn Trì Phong, cái gì là đánh ma quỷ?

“Trò nay trong siêu thị nơi nào cũng có, hình như là chuyên dùng cho bọn nhỏ chơi đùa, tiểu bất điểm chưa từng chơi qua?” Trì Phong có chút kinh ngạc, tuy rằng trò chơi này là đã có từ lâu, nhưng tiểu bất điểm đến tuổi này hẳn là phải gặp qua mới phải. Chẳng lẽ đứa nhỏ này trước giờ không ra khỏi nhà? Nhìn cũng không giống như con mọt sách nha?

Bảo Bảo vẫn chỉ lắc đầu, quả thật hắn chưa từng thấy qua, cũng có thể là do hắn chưa từng để ý đến.

“Rất thú vị nga, tiểu bất điểm, đến đến, ta làm mẫu cho ngươi xem!” Trúc Can dáng người cao gầy kéo Nguyên Bảo qua, đưa hắn đến bên đầm lầy cách đó không xa, “Nhìn kỹ!” Sau đó móc ra một thứ vũ khí đặc biệt, một cây đại chuỳ(búa lớn).(Thanh: giờ mọi người đoán ra là trò gì chưa? ^ ^ Phong: cái trò này là cái trò đập búa lên đầu mấy con thú khi nó trồi lên phải hok? Ta hay dùng nó để xả stress, há há)

Nguyên Bảo nhìn về phía đầm lầy, này mới phát hiện thỉnh thoảng có mấy con cá lớn nhảy ra khỏi mặt nước, trong miệng đồng thời phun ra thủy tiễn(mũi tên nước), bắn vào mấy con Tiểu phi trùng(côn trùng)đang bay qua trên mặt đầm lầy, chờ chúng rơi xuống liền đớp ăn ngay! Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng yến rình sau lưng, Trúc Can chính là chim hoàng yến, hắn chờ lúc con cá nhảy ra khỏi mặt nước, nhắm đúng thời cơ, một búa đập xuống, cá lớn bị đập trúng, mắt nảy sao, rơi xuống nước, sau đó Trúc Can lại tiếp tục đánh con cá kế tiếp nhảy khỏi mặt nước! Bởi vì mấy con này thỉnh thoảng mới xuất hiện, hành tung xuất quỷ nhập thần, cho nên Trúc Can càng đánh càng hăng hái, chỉ là đứng bên bờ đầm lầy khoảng cách có thể đánh ra khá ngắn, số lượng cá cũng không nhiều lắm. Bất quá, bây nhiêu cũng đủ làm cho Nguyên Bảo đại khai nhãn giới(mở rộng tầm mắt), nguyên lai còn có loại trò chơi này! Chỉ là ——

“Cái đó gọi là đánh ma quỷ sao? Mọi người đến đánh Ma Quỷ Ngư, nhưng vừa rồi cũng không đánh chết chúng, vậy thì được thưởng gì?” Bảo Bảo có điểm không hiểu, trò chơi này quả cũng có ý tứ, nhưng nếu chỉ đánh chúng mà thôi, điểm kinh nghiệm thu được rất ít, do Ma Quỷ Ngư chỉ ở cấp 25, vậy mọi người đến đánh nó để làm gì?

Một câu của Bảo Bảo ghim trúng tim đen của mọi người!

“Cái kia, tiểu bất điểm, kỳ thật chúng ta là tới làm nhiệm vụ, cần phải săn 20 con Ma Quỷ Ngư, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra trò chơi này, vậy nên, trước mắt nhiệm vụ vẫn đang ở con số 0!” Trì Phong sờ sờ cằm, có chút mất mặt nói.

Ha a? Nguyên Bảo gáy tích hãn, những người này thực hưởng thụ trò chơi đi, chắc là không phải bị trò chơi dắt mũi a. “Ma Quỷ Ngư cũng chỉ cấp 25, bắt nó chắc cũng rất đơn giản phải không ?” Bảo Bảo vẫn rất khó hiểu.

“Tiểu bất điểm, ngươi không biết đó thôi, dưới nước còn có một loại cá khác, bởi vì nó, làm hại bọn ta không thể xuống nước, hơn nữa chúng ta ai cũng không biết thuật câu cá!” Đông Qua biểu diễn cho Nguyên Bảo xem, “Ngươi xem!” Hắn đánh một con Ma Quỷ Ngư, lần này mạnh tay, trực tiếp đánh chết nó, chính là ngay sau đó phát sinh cảnh tượng làm cho Nguyên Bảo ngây người một chút, chỉ thấy trong nước đột nhiên xuất hiện mấy con cá màu đen, thân to chỉ bằng một phần tư Ma Quỷ Ngư, chùng nó nhất thời trào lên, xơi sạch sẽ thi thể Ma Quỷ Ngư, chỉ sau khoảng hơn 10 giây ngắn ngủi, cái xác Ma Quỷ Ngư kia đã không thấy tăm hơi! Là Thực Nhân Ngư(cá ăn thịt Piranha)! Nguyên Bảo sợ hãi thầm than!

“Bình thường chúng nó cũng không có gì gây chú ý, nhưng một khi có con Ma Quỷ Ngư nào tử vong, Thực Nhân Ngư liền xuất hiện, hơn nữa Thực Nhân Ngư không chỉ có hứng thú với Ma Quỷ Ngư, những thứ khác nó cũng ăn!” Xa Thần ném vào trong nước một khối thịt tươi, rất nhanh sau đó, bóng dáng liền không thấy đâu nữa.

“…” Nguyên Bảo lần này được mở rộng kiến thức, nguyên lai dưới mặt nước yên tĩnh kia lại cất dấu lãnh khốc sát thủ.”Như vậy, nhiệm vụ của mọi người phải làm sao bây giờ? Ta có thể hỗ trợ không? Ta sẽ biết Điếu ngư thuật(Thuật câu cá)!” Hẳn là có thể dùng được đi?

“Ai, phải không? Tiểu bất điểm ngay cả câu cá cũng biết!” Đông Qua thở dài.

“Bất quá cũng không biết có thể giúp gì được hay không mà, cứ thử xem trước đã!” Nguyên Bảo cười cười, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, lấy ra cần câu cùng mồi câu, sau đó ném mồi câu vào trong nước.

“Ta cũng muốn học câu cá!” Trúc Can la lớn.

Nguyên Bảo thực khẳng khái dạy hắn, sau đó Trúc Can cũng tự làm một bộ cần câu thả câu vào trong nước. Thấy thế, Đông Qua cùng Trì Phong cũng nhào theo học cho được, kết quả bên bờ nước sắp một hàng ngay ngắn bốn cái cần câu.

Chính là, không lâu sau, Nguyên Bảo liền phát hiện, cứ như vậy căn bản không thể câu được Ma Quỷ Ngư, bởi vì nó không chịu ăn mồi, mà mồi câu cũng đều bị Thực Nhân Ngư ăn mất! Chẳng lẽ phải bắt chước theo cách Ma Quỷ Ngư bắt mồi mới được sao? Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, quyết định thử một lần, vì thế mồi câu lần này không giống như mấy lần trước thả vào trong nước, mà chỉ ngừng ở trên không phía trên mặt nước lắc qua lắc lại. Mọi người ai nấy sững sờ nhìn Nguyên Bảo đang làm cái gì! Trì Phong ẩn ẩn phát hiện ra ý đồ của Nguyên Bảo, nhẹ nhàng cười cười.

Quả nhiên, rất nhanh liền có một con Ma Quỷ Ngư nhảy khỏi mặt nước, công kích mồi câu, Nguyên Bảo nhân cơ hội thả lỏng lực đạo làm cho mồi câu rơi xuống nước, lần này Ma Quỷ Ngư quả nhiên cắn câu, sau đó bị Bảo Bảo thành công túm lên bờ.

“Oa a, tiểu bất điểm thật là lợi hại!” Đông Qua tán thưởng nói, “Ta cũng phải thử một chút.”

Cứ như vậy, đại hội câu Ma Quỷ Ngư chính thức bắt đầu!