Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 20: Đồng cam cộng khổ thật là hảo




“Không —— muốn ——” Bảo Bảo kiên quyết lắc đầu…

“Bảo Bảo. . .” Phạm Thiên mỉm cười …

“Không mà! Đừng ——” Nguyên Bảo ngoảnh đầu tránh đi …

Đến lúc trở lại Thái Thản thành đã là hơn bốn giờ chiều, Nguyên Bảo cũng không trực tiếp trở về trú địa, lúc này tâm tình hắn đang rất tốt, nên muốn một mình thanh tĩnh dạo chơi trong thành. Nói thật thì, tuy hắn đã nhiều lần vào thành nhưng vẫn chưa có lần nào hảo hảo ngắm nhìn phong cảnh, nếu không gặp phải phiền toán ngoài ý muốn phải vội vã rời đi thì lại bị vây ở bàn ăn, hoặc bị mọi người mang đi. Bởi vậy, có thể một mình thưởng thức một chút phong cảnh ở Thái Thản thành, cảm giác cũng không tệ lắm.

Thái Thản thành cơ bản được phân thành chín dọc, chín ngang, mười tám con đường lớn, quy cách giống như những đường kẻ trên bàn cờ, các kiến trúc phòng ốc cũng được xây dựng theo quy củ, ngay hàng thẳng lối, vậy nên đi không dễ gì bị lạc đường, ngoại trừ những kẻ lộ si siêu cấp(mù đường siêu cấp).

Nguyên Bảo từ con đường lớn ở trung tâm bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi dạo theo từng con phố, nhìn thấy có cái gì mới mẻ thú vị sẽ dừng lại, cẩn thận quan sát trong chốc lát, nhất là những sạp hàng của những người chơi tự mở. Hắn cũng bắt đầu cân nhắc có nên mở một cái hay không, dù sao vật phẩm trong yêu đái cũng dư ra không ít, nếu chỉ đơn giản nhặt nhặng vật phẩm cung cấp cho một gian hàng nhỏ, vậy thì cũng không lo thiếu nguồn cung cấp.

Đột nhiên, đầu vai bị vỗ nhẹ một cái. Nguyên Bảo kinh ngạc, quay đầu lại, là một nam tử nho nhã không quen biết, là ai vậy?

“Nhĩ hảo, chúng ta lại gặp nhau, ngươi vẫn mặc Bạch bản trang à!?” Nam tử cười nói.

Bảo Bảo vẻ mặt khó hiểu, hắn chưa gặp qua nam nhân này a? Hay là trước kia thực đã gặp qua mà hắn đã quên mất?

Phát hiện Nguyên Bảo đầu đầy nghi vấn, nét cười trên mặt nam tử cũng trở nên không được tự nhiên, khẽ thở dài một tiếng, “Ta là Thanh Phong Phất Diện, ngày đó tại khách *** từng gặp qua ngươi!”(Phong: Hoho, chúng ta kìa ~^^~)

A… Bảo Bảo rốt cục cũng nhớ ra, quả là có người như vậy cùng hắn nói chuyện, nhưng chỉ là vội vã xã giao qua loa vài câu nên không có ấn tượng gì, huống chi hắn cũng không giỏi nhớ mặt người khác! “Nhĩ hảo!” Hắn mỉm cười pha chút xấu hổ.

“Liệu ta có vinh hạnh để biết tên của ngươi không?” Thanh Phong mỉm cười nhìn Nguyên Bảo, hắn vẫn còn chưa có cơ hội biết được tên của tiểu nhân nhi mà, chỉ là đối với tiểu nhân nhi này hắn vẫn không thể quên được.

“A, ta gọi là Nguyên Bảo!” Bảo Bảo vội giới thiệu tên mình, cảm giác có chút thất lễ, đều đã gặp mặt hai lần mà chỉ có đối phương tự mình báo tên họ, hắn cũng chưa từng đáp lại, bất quá cũng do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi.

“Nguyên Bảo phải không? Tên nghe thực đáng yêu.” Thanh Phong cười cười, “Nguyên Bảo đang muốn mua trang bị sao?” Nãy giờ hắn đã quan sát thấy Nguyên Bảo vòng vo quanh mấy sạp hàng này mấy lần rồi, lại không thấy tuyển thứ gì.”Phụ trọng thấp sao?” Hắn đoán chừng, dù sao tới bây giờ còn mặc Bạch bản trang, nếu không phải tân thủ thì chỉ có nguyên nhân này mà thôi.

“Không, chỉ là tùy tiện xem một chút!” Nguyên Bảo lắc đầu, hắn hiện tại không thiếu trang bị nào, vũ khí, y phục, hài tử(giày)đều có, chỉ có bộ Càn Khôn Mãng Bào là còn chưa mặc được, bởi vì gần đây hắn cũng khá lười, không đi luyện cấp, cấp bậc thăng rất chậm, vẫn chỉ ở cấp 76. Ngẫm lại thật sự phải tìm thời gian để luyện cấp, nếu không sẽ vẫn phải mặc Bạch bản trang. Phải rồi, nhắc tới Bạch bản trang, Bảo Bảo cũng quên mất đại nương tài phùng(NPC Y phục)ở Tân Thủ Thôn có làm tặng hắn một bộ Tân thủ trang đặc biệt, hôm nào phải mặc vào thử xem sao, hẳng là sẽ không quá gây chú ý như Bạch bản trang.

“Nguyên Bảo bây giờ vẫn chỉ một mình sao, đã quen biết thêm bằng hữu chưa?” Thanh phong hỏi nhẹ, thật ra thì, ước nguyện của hắn trước giờ vẫn không thay đổi, muốn mời Nguyên Bảo gia nhập bang phái của mình. Kỳ thật, mấy ngày qua, hắn cũng đã tìm nhiều người hỏi thăm tin tức của Nguyên Bảo, chỉ là Bảo Bảo mãi vẫn chỉ ở trong trú địa của Ngạo Thị Thiên Hạ, người chơi mặc Bạch bản trang tuy ít nhưng do không biết tên, nên rất khó tìm, vậy nên Thanh Phong Phất Diện thủy chung vẫn không tìm được bất cứ tin tức nào có liên quan tới Nguyên Bảo. Hôm nay, hắn không ngờ ở Thái Thản thành lại có thể ngoài ý muốn tái kiến Nguyên Bảo.

Lắc đầu, Nguyên Bảo sáng lạn nở nụ cười, “Ta có đồng bạn rồi!” Loại cảm giác thỏa mãn này thật xa lạ, làm cho Nguyên Bảo trong lòng có chút kích động, nguyên lai có bằng hữu cũng có thể đem khoe a, thật là hảo.

“Thật sao?” Vậy thật đáng tiếc, ta cũng muốn ở cùng ngươi a, Thanh Phong trong lòng thở dài, nhưng là trên mặt vẫn cười nói: “Vậy thì tốt quá, có thể cùng bằng hữu ngoạn trò chơi rất thú vị!”

“Ân!” Nguyên Bảo gật đầu, hắn rốt cục cũng hiểu được điều này, vừa rồi nghĩ tới những thành viên trong bang, hắn đã mỉm cười, thật sự rất vui vẻ. “A ——” Bảo Bảo kinh hô, hắn đã quên mở kênh nói chuyện rồi, trước khi chuồn khỏi trú địa, vì không muốn để mọi người tìm mình, hắn đã tắt hết tư tần lẫn bang tần! Bây giờ cũng đã sắp hết một ngày rồi, chẳng khác nào là vô cớ “mất tích” suốt một ngày, những người đó không chừng đã tìm muốn điên luôn. Đầu đầy hắc tuyến, vội vàng mở kênh nói chuyện, quả nhiên hộp thư đã bị dội bom, tất cả đều là tin nhắn của mọi người trong bang, hơn nữa của song ngư cùng Phạm Thiên, Phần Thiên đại ca là nhiều nhất, mỗi người gửi một lần tới hơn chục tin, cứ như là đang truy nã tội phạm vậy.

“Ách. . .” Bảo Bảo đối với loại tình huống này không biết nên ứng phó thế nào, sầu mi khổ kiểm(mặt ủ mày chê)nhìn bảng hệ thống của mình lo lắng trong chốc lát, cuối cùng đành phải nhắm mắt nhẫn nhịn tắt hết, bởi vì nhìn thôi đã thấy hoa mắt!

“Bằng hữu đang tìm ngươi?” Thanh Phong nhìn Nguyên Bảo nhíu mày đã hiểu được, cười khẽ, “Nếu vậy thì mau mau liên lạc với bọn họ đi!”

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, bên tai Nguyên Bảo đã vang lên tiếng Oa Oa Ngư rống to: “A uy—— Bảo bối Bảo Bảo, ngươi biến đi nơi nào rồi, bị mỹ nhân ngư câu mất rồi sao?”

Ngươi mới bị mỹ nhân ngư câu a, Bảo Bảo trong lòng phản bác, không đợi hắn ổn định hơi thở, Phạm Thiên phó đại bang chủ ngay lập tức công kích màng nhĩ của hắn, “Bảo Bảo, bảo bối hư nha, có phải bị đại thúc xấu xa dụ dỗ rồi không?!” Thanh âm giả khóc lóc lại tiếp tục nói: “Bảo Bảo hảo đáng thương, thật vất vả mới trốn nhà được một lần, đã bị quái thúc thúc dùng kẹo bắt cóc rồi, Bảo Bảo đáng thương của ta!”

Cái gì mà bị quái thúc thúc bắt cóc?! Nguyên Bảo siêu cấp khó hiểu, sau đó trên mật kênh lại vang lên tiếng Phần Thiên chen vào “thổ lộ”: “Bảo Bảo thật nhẫn tâm nha, bảo bối sao không chịu ở cùng ta, ta đối với ngươi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa (thân thủ như ngọc, độc thủ không khuê), Bảo Bảo ngươi sao có thể bỏ ta lại một mình rồi chạy mất chứ?”

Chuyện này rốt cục là sao đây, Nguyên Bảo trên đầu bị mây đen dày đặc bao phủ, sau gáy mồ hôi không ngừng chảy xuống! Hắn bất quá chỉ tính lén chuồn ra ngoài chơi nửa ngày, bây giờ nhìn tình cảnh này giống như hắn đã phạm phải tội ác tày trời vậy; còn nói cái gì mà dụ dỗ, tư sắc của hắn có gì mà khiến cho bị người dụ dỗ chứ, chỉ là khi lớn lên trông có điểm xinh xắn mà thôi, đâu đến mức nghiêm trọng như vậy chứ. Ai, thật là …

“Ta đang ở Thái Thản Thành, sẽ lập tức trở về ngay!” Nguyên Bảo bất đắc dĩ hô to, sau đó đã định như cũ tắt đi kênh trò chuyện, nhưng đã bị Phạm Thiên dọa sợ không dám hành động!

Phạm phó đại bang chủ chỉ nói thế này: “Bảo Bảo —— tiểu khả ái ——, nếu ngươi còn dám tắt kênh trò chuyện thì sau này ta sẽ kề cập ngươi suốt, một ngày hai mươi bốn tiếng, bất kể thời tiết, lúc ngủ cũng như khi tắm rửa nga!”

Bảo Bảo rét run! Trong đầu đột nhiên xẹt qua kết cục của Nhân Ngư ngày đó, vì vậy chỉ cười khan hai tiếng, nói: “Không có không có, ta sẽ không đóng nữa!”

“Ngoan!” Phạm Thiên hài lòng cười cười, “Đúng rồi, Bảo Bảo, chúng ta đã trả nhiệm vụ bang hội rồi,bởi vì tìm ngươi mãi không thấy nên đã đem trả nhiệm vụ trước, lần này nhờ phúc của Bảo Bảo, thu được không ít điểm Danh vọng nga, chúng ta hiện tại đều đang ở Vọng Hạc Đình, Bảo Bảo mau tới đây đi, chúng ta còn có một cái kinh hỉ dành cho Bảo Bảo nữa!” Phạm Thiên đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “kinh hỉ”, sau đó thỏa mãn tắt kênh mật, lưu lại Bảo Bảo đầu đầy hắc tuyến.

Kinh hỉ? Chắc không phải vậy đâu? Nguyên Bảo bặm bặm cái miệng nhỏ nhắn, đột nhiên mới nhớ tới Thanh Phong Phất Diện còn đang đứng bên cạnh, vì thế ngượng ngùng cười cười, “Thực xin lỗi, các bằng hữu của ta đều thực. . .” Hắn nhất thời tìm không được từ nào thích hợp để miêu tả đám người kia, không thể làm gì khác hơn là cười gượng, trảo trảo tóc.

“Ta hiểu được, Nguyên Bảo nếu như có chuyện, thì nên đi nhanh đi!” Thanh Phong khoan dung nói, “Bất quá phải thêm ta làm Hảo Hữu nga!”

Nguyên Bảo gật đầu, đem Thanh Phong thêm vào bảng Hảo Hữu. “Như vậy, ta đi trước!” Hướng Thanh Phong phất tay xong, Nguyên Bảo chuyển hướng thẳng đến Vọng Hạc Đình, nằm trên Đệ Ngũ đại nhai(đường lớn). Bất quá, trên đường hắn vòng lại một đoạn, đi thăm đại thúc chưởng quầy ở tửu lâu, người đã tặng cho bọn hắn nhiệm vụ bang hội.

“A, khách nhân tôn quý, ngài đã tới!” Chưởng quầy đại thúc nhìn thấy Nguyên Bảo, vội vàng tươi cười ra đón.

“Đại thúc, nữ nhi ngài đã khỏe lại chưa?” Nguyên Bảo hỏi, nhìn sắc mặc chưởng quầy cũng không tệ lắm, hẳn là mọi chuyện hoàn toàn thuận lợi đi?!

“Đa tạ ân nhân quan tâm, thỉnh vào nội thất thưởng trà!” Chưởng quầy lại mời Nguyên Bảo vào nội đường.

“May nhờ có ân nhân cùng bằng hữu giúp tiểu nữ tìm dược, bệnh tinh tiểu nữ mới có cơ hội được chữa khỏi, thật sự rất đội ơn ngài!” Chưởng quầy cảm thán nói.

“Ngài không cần khách khí, kỳ thật ta cũng không giúp đỡ được gì nhiều, đều là mọi người vất vả, bệnh tình nữ nhi của ngài có thể hảo lên thật sự là quá tốt!” Nguyên Bảo chân thành nói, hắn biết rõ nỗi thống khổ do bệnh tật, nhất là loại bệnh nan y, một khi đã mắc phải, tiêu hao không chỉ có thân thể mà còn có cả tinh thần nữa.

“Cám ơn!” Chưởng quỹ cũng cảm động, nước mắt lưng tròng, “Đúng rồi, ân nhân, nếu có việc gì cần ta giúp, xin cứ nói thẳng, xem như là ta báo đáp cho ngài!”

Di? Cái này có phải là phần thưởng thêm của nhiệm vụ không? Nguyên Bảo nghi hoặc, nhưng mà, có lẽ hắn thật sự cần vị đại thúc này hỗ trợ, vì vậy hỏi thử: “Đại thúc, không dám giấu ngài, kỳ thật ta đang muốn tìm mua một cái phòng tử, nhưng do không quen thuộc hoàn cảnh ở đây, cho nên muốn hỏi ngài có biết nơi nào đang bán phòng tử hoặc điền sản không?”

“Chuyện này a. . .” Chưởng quỹ trầm ngâm, “Ta là không rõ lắm, nhưng mà có một người nhất định sẽ biết, như vậy đi, ta sẽ nói chuyện với hắn, chờ thêm vài ngày nữa, khi nào ngài rảnh rỗi, hãy quay lại chỗ của ta một chút!”

“Hảo, đa tạ ngài, đại thúc, vậy kính nhờ ngài!” Nguyên Bảo hướng chưởng quầy cúi người nhẹ một cái, sau đó bỏ lại chưởng quầy thụ sủng nhược kinh ở trong nội gian, ly khai tửu lâu.

Trong một gian phòng của Vọng Hạc Đình.

Nguyên Bảo cả người lạnh run, trừng mắt nhìn chén nước chứa một thứ chất lỏng đen tím không biết là cái gì, đang kê trước miệng mình, chỉ là hắn nhất định không chịu mở miệng uống nó. Mới vừa rồi, sau khi hắn chạy tới Vọng Hạc Đình, ngay tại cửa vào đã bị Phạm Thiên “cướp người” ôm thẳng vào sương phòng, bên trong có mặt đầy đủ toàn bộ thành viên(Tiểu đội sát Nhân Ngư), hơn nữa ai náy trên mặt đều cười gian, ngay cả Phần Thiên cùng Oa Oa Ngư cũng nghiêm chỉnh ngồi ở chỗ của mình, không tiến lên cướp lấy Nguyên Bảo để ôm hay cướp đồ ăn.

Trông tình huống này! Bảo Bảo lập tức nhìn quanh một lượt quan sát từng người một; quả nhiên không đợi hắn đánh giá hết, chỉ thấy Phạm phó đại bang chủ không biết từ nơi nào bưng ra một chén nước thoạt nhìn cũng thấy thực khủng bố, ôn nhu cười nói: “Bảo Bảo, đến, đây là do mọi người đặc biệt điều chế cho ngươi, ngoan, uống đi!”

“Không —— muốn ——” Bảo Bảo kiên quyết lắc đầu, che miệng lại, thối lui về phía sau, đáng tiếc không biết Phần Thiên từ khi nào từ phía sau đi tới ôm lấy hắn, hơn nữa còn bắt được hai tay của hắn. Ô. . . Hắn không muốn uống!

“Bảo Bảo ngoan, không có việc gì đâu, này chỉ là nước giải khát thôi mà!” Phạm Thiên mỉm cười, chỉ là Bảo Bảo nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này cực kỳ gian xảo, sặc mùi mờ ám, có thể so với cữu vĩ hồ ly ngàn năm.

Nếu như chỉ là nước giải khát thông thường, tại sao mọi người lại không uống, hơn nữa màu sắc lại kỳ quái như vậy… Cho nên Bảo Bảo nhất quyết sẽ không uống, chỉ trừng trừng nhìn cái chén, cùng nó thi xem mắt hắn to hơn hay cái chén to hơn.

“Bảo Bảo. . .” Phạm Thiên mỉm cười, kê sát cái chén vào.

“Không mà! Đừng ——” Nguyên Bảo ngoảnh đầu tránh đi, nhưng chỉ trong nháy mắt thấy hắn hắn vừa mở miệng liền lập tức đổ hết vào, nhất thời trăm ngàn loại tư vị đều bùng lên trong miệng, hương vị thật mãnh liệt đã không thể phân rõ được đâu là đắng cay mặn ngọt làm cho cả khoang miệng tê rần! Nguyên Bảo cảm giác cả linh hồn của mình cũng sắp không chịu nổi nữa, chỉ muốn thoát ly thôi, máu huyết trong người tựa như biến đâu mất hết, hai mắt nhắm lại, vô lực ngã vào lòng Phần Thiên. Nhờ vào hiệu quả của Thần Chi Thủ Hộ, hắn từ đầu đến cuối thủy chung đều thanh tỉnh mà cảm thụ mùi vị siêu cấp của thứ nước giải khát kia…

“Bảo Bảo ——” Phần Thiên kinh hô, ôm chặt Nguyên Bảo, “Bảo Bảo, không có việc gì đi?” Vỗ vỗ gương mặt mềm mại của Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo rất muốn rống một câu “Làm sao mà không việc gì?!”, nhưng do vị đạo quá mãnh liêt rồi, ngay cả dư vị cũng làm cho người ta run rẩy không ngừng, cho nên căn bản không nói nên lời. Nước… Hắn vội vàng từ yêu đái lấy ra nước hoa quả, dồn sức uống một ngụm lớn, tựa hồ mới thanh tỉnh lại một chút.

Thật là khủng khiếp, thật là lợi hại, đến tột cùng dùng cái gì mà điều chế ra được cái thứ kia chứ, mùi vị thật sự không thể dùng từ ngữ để hình dung, uy lực so với hai viên bạo liệt đạn dùng để đánh Nhân Ngư tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém! Đám người này, thật là, chỉ mới như vậy đã ghi thù, cứ chờ đó, đây đều là học từ một người mà ra!

“Di? Hương vị rất kỳ quái sao?” Phạm Thiên khó hiểu đánh giá cái chén chứa chất lỏng màu đen tím.

“Thật sao? Nhưng mà xem bộ dáng của Tiểu Nguyên Bảo hình như rất đáng sợ!” Oa Oa Ngư cũng bước đến gần xem, “Nột nột, để ta nếm thử!” Oa Oa Ngư dùng ngón trỏ chấm một ít chất lỏng đưa vào trong miệng liếm liếm.

“Ta cũng nếm thử!” Phi Thiên Ngư cũng chấm một ít.(Thanh: Hai con cá này thích chơi dại không à)

“Oa a ——” Song ngư kinh hãi thét to một tiếng, ngã bịch xuống đất bỏ mình.

Mọi người đứng nhìn đầu đầy hắc tuyến.

“Không thể nào, mùi vị chẳng lẽ lại khủng bố vậy sao? Uy, các ngươi đã cho những gì vào trong này? Ta chỉ cho thêm dấu chua!”(Kim: tội Bảo Bảo)Phạm Thiên một tay cầm chén, một tay xoa cằm nói, còn duỗi chân đá Oa Oa Ngư mấy cái, tên kia trước sau vẫn không nhúc nhích, nằm ngay đơ(Thanh: sức chịu đựng của Bảo Bảo quả là hơn người, uống một ngụm lớn mà còn tỉnh táo được, hay phải nói cái Thần Chi Thủ Hộ kia báo hại em), xem ra không thể tỉnh ngay được! Do mỗi người đều được quyền cho thêm một thứ vào, mà khi đó những người khác không được nhìn, bởi vậy hắn không biết cả đám người kia rốt cuộc đã cho những thứ gì vào.

“Xì dầu(a.k.a Nước tương)!” —— Phần Thiên.

“Mù tạt!” —— Thiển Xuyên.(Thanh: Ách, chơi ác thía, ta ghét wasabi)

“Một muỗng lớn muối ăn!”—— Phó Chi Nhất Tiếu.(Kim: Tưởng tượng là muỗng múc canh đó)

“Nước ép khổ qua!” —— Nãi Trà.

“Hoa tiêu thủy(nước tiêu xanh, chắc là nước tiêu ép -_-)!” —— Lưu Ly.

“Trà đặc!” —— Bát Trọng Anh.(Thanh: Bạn này còn đỡ)

“Nước vỏ bưởi ép!” —— Thập Bộ Xuyên Dương.

“Trứng. . . trứng gà sống!” Oa Oa Ngư nằm dưới đấy run rẩy nói.(Kim: trứng gà tươi=@o@*!!!=>ói a)

“Ta bỏ vào. . . đậu hủ thối(chao)!” Phi Thiên Ngư cũng run rẩy nhấc tay nói.

. . .

Mọi người ai nấy miết mát mồ hôi, mấy thứ này trộn vào với nhau, cho dù nguyên bản là nước chanh ngọt lịm cũng không thể nào chống trả nổi đống mùi vị cường bạo kia, khó trách Bảo Bảo té xỉu, song ngư cũng bỏ mình!

“Các ngươi. . . Các ngươi thật quá đáng a!”Nguyên Bảo hai mắt to tròn ngập nước, không thể tưởng tượng bọn họ lại dám cho hắn uống cái thứ vừa khủng bố vừa kỳ quái đó, ô ô, hắn thật không biết nhìn người mà!

“Bảo Bảo. . .” Phạm Thiên đem cái chén bỏ qua một bên, giang tay ôm Nguyên Bảo vào lòng, “Thực xin lỗi, là chúng ta không tốt, đừng khóc nga!”

“Đúng vậy, là chúng ta không tốt! Nhưng là Bảo Bảo, lần sau cũng không được vô duyên vô cớ chơi trò mất tích nữa!” Phần Thiên cũng an ủi Nguyên Bảo nói.

“Phải, phải, bảo bối ngoan thì đi đâu cũng phải báo lại!”

“Lần sau muốn trốn nhà nhất định phải mang ta theo cùng!”

“Đúng, đúng, lần sau xuất môn nhất định phải mang hai người bảo tiêu, phòng khi bị dụ dỗ bắt đi mất!”(Thanh: Chạy một hồi cũng quay về cái lý do này)

“. . .”

Mọi người thất chủy bát thiệt, ai náy đều tranh nhau lên tiếng, còn cái chén nước uống mỹ vị siêu cấp kia đã sớm bị quên mất.

“Các ngươi ——” Bang chủ đại nhân nãy giờ vẫn an tĩnh, rốt cục đã lên tiếng, “Cho dù Bảo Bảo bỏ đi mà không nhắn lại là có lỗi trước, nhưng các ngươi cũng không thể cho hắn uống mấy thứ linh tinh không biết nguồn gốc, nếu tất cả mọi người đều có lỗi, vậy hãy cùng nhau thưởng thức đi, xem như là cùng Bảo Bảo đồng cam cộng khổ!”

Ai ai? ? ? Cằm của mọi người đều rơi xuống đất hết, không thể nào, bọn họ cũng phải uống? Ách, có thể miễn được không?

“Vậy thì, Ngạo, mặc dù ngươi cùng Thản Khắc không tham gia bỏ thêm thứ gì vào, nhưng các ngươi thấy sai mà không ngăn cản cũng là có lỗi nga!” Phạm Thiên không sợ chết cả gan nói.(Thanh: Anh muốn kéo mọi người chết chùm theo anh ^ ^)

“Không sai, cho nên ta cũng có phần!” Ngạo Thiên đại bang chủ ân hận cũng gật đầu.

Ai! ! Kiểu này thì chạy trời không khỏi nắng rồi, bất quá nếu Bảo Bảo cũng uống qua rồi, bọn họ cũng có thể uống! Vì thế, các vị tráng sĩ cùng nhau quyết tâm, hướng chén nước uống khủng bố kia mà khiêu chiến!

Kết quả chắc không cần nói mọi người cũng đã biết, toàn thể bỏ mình, không người nào may mắn trốn thoát.

Chỉ là lúc Phạm Thiên phó đại bang chủ sắp ngất đi đã suy nghĩ, nếu đem thứ nước uống này dùng làm vũ khí khi công thành thì không biết hiệu quả sẽ như thế nào!(Thanh: Thảm họa cho thằng nào dám công thành nhà anh)