Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 59: Có vẻ như vợ yêu muốn sinh cục cưng cho anh, không muốn anh bị đoạn tử tuyệt tôn?




Editor: Jung Tiểu Kú

Địch Vân suy nghĩ hai ngày, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, cuối cùng vẫn đồng ý diễn vai nam chính thứ hai.

Tịch Lạc Ninh nghĩ tới việc Địch Vân chắc đã đồng ý nhưng vẫn cảm thấy hi vọng không lớn lắm. Lúc Địch Vân thật sự đồng ý Tịch Lạc Ninh lại có chút không dám tin là thật, nên đã hỏi ngu một câu: “Anh thật sự muốn diễn hả?”

Địch Vân nói: “Ừ.”

Tịch Lạc Ninh không nhịn được nhảy lên hôn Địch Vân mấy cái, nói: “Tôi sẽ gọi điện cho Chương Tiết, bảo hắn ta chuẩn bị buổi họp báo lên hình. Những cái khác cũng đã xong hết rồi chỉ thiếu mỗi vai nam thứ nữa thôi.”

“Trước cứ giữ kín thân phận của tôi.”

Tịch Lạc Ninh sững sờ, đoán được nguyên nhân anh muốn giữ bí mật, niềm vui vừa nhem nhóm nháy mắt đã tắt ngúm, nắm chặt tay Địch Vân, nói: “Sẽ rất phiền sao?”

Ban đầu khi anh mới vào giới giải trí, người nhà rất phản đối, bởi vì bọn họ khinh thường nghệ sĩ. May là bố anh không phải là một người đặc biệt bá đạo, chỉ phản đối ngoài mặt thế thôi chứ không bắt buộc anh phải rời khỏi giới hoặc giở trò ngáng chân này nọ. Cách làm vậy cũng coi như khá rộng lượng.

Mà cho dù cha anh chơi trò ngáng chân, Tịch Lạc Ninh cũng sẽ vẫn kiên trì, nhưng chắc chắn sẽ rất phiền toái.

Giới giải trí là một nơi vàng thau lẫn lộn, gia cảnh thật sự rất quan trọng. Không có gia cảnh thì sẽ bị người khác tùy ý trêu đùa, hơi một chút gièm pha thôi cũng có thể khiến cho bạn muôn đời muôn kiếp không thể nào trở lại nơi đó được. Có gia cảnh tất nhiên sẽ khác hoàn toàn. Cho dù là bị gièm pha cũng có thể bẻ cong sự thật, biến thành ngôi sao như bình thường. Nếu như gia cảnh Tịch Lạc Ninh không đủ vững chắc, với cá tính thích làm bậy theo ý mình của anh, chắc chắn đã xúc phạm hơn phân nửa số người trong ngành giải trí rồi. Mà đã thế thì sao anh có thể sống đến giờ chứ?

Gia cảnh lại là con dao hai lưỡi. Nếu như người nhà Địch Vân phản đối kịch liệt, Tịch Lạc Ninh chắc chắn phải nghĩ về chuyện này một lần nữa. Bởi vì Địch Vân không giống anh. Anh ta không thích giới giải trí tất nhiên sẽ không cần thiết vì điều này mà cãi nhau với người nhà. Loại gia đình giống nhà bọn họ, nhìn như rất vẻ vang đó nhưng cũng có rất nhiều việc không thể làm gì được.

Địch Vân nói: “Không có việc gì.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Ừ.”

Tịch Lạc Ninh nghĩ đến người anh cuồng em trai đến phát bệnh của Địch Vân, nếu Địch Vân nói không có chuyện gì, vấn đề cũng không lớn lắm, nhưng vẫn nói: “Có chuyện gì phải nói ngay với tôi đó.”

Địch Vân kéo hai tay Tịch Lạc Ninh xuống dưới, cười mờ ám: “Có vấn đề ở đây này.”

Tịch Lạc Ninh sững sờ, nói: “Ban ngày ban mặt đừng có động dục lung tung chứ.” Kể từ sau ngày đó, anh mặc dù dọn vào phòng của Địch Vân, nhưng hai người cũng chẳng làm chuyện gì cả.

“Yêu tinh.” Địch Vân mắng, nhưng lại sáp đến gần, hôn anh.

Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới Địch Vân lại làm thật, nhưng cũng chẳng đẩy anh ta ra.

Không có men rượu làm lý trí mơ màng, không có men rượu khiến anh xúc động.

Để Tịch Lạc Ninh chủ động nằm dưới, đặc biệt muốn anh chủ động giạng chân ra, nghênh đón Địch Vân, nghĩ kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.

Mặc dù sẽ phá hư không khí nhưng Tịch Lạc Ninh vẫn cố sống cố chết nói: “Hôm nay vẫn nên để tôi ở dưới thôi?”

Địch Vân sững sốt.

Tịch Lạc Ninh đảo đảo con mắt, lại hỏi anh ta: “Cái kia phía sau anh … rất dễ bị thương hả?”

Địch Vân cứng đờ.

Con mắt Tịch Lạc Ninh tựa tia X quang, nhìn chằm chằm vào Địch Vân, còn anh ta vẫn luôn im lặng.

Thật lâu sau đó, Tịch Lạc Ninh âm thầm thở dài, nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Anh tới đi!” Từ nét mặt Địch Vân có thể thấy Diệp Quân Trì chắc không phải nói dối.

Nếu anh vẫn cương quyết không chịu đồng ý, vậy nhất định anh với Địch Vân có duyên không phận, không thể ở chung một chỗ được.

Đau dài không bằng đau ngắn! Anh chỉ có thể tự nhủ với mình như vậy.

Trong lòng Tịch Lạc Ninh muốn tiếp nhận Địch Vân, nên thật sự nghĩ muốn thỏa hiệp. Nhưng thói quen nhiều năm như vậy, không có men rượu khiến ý thức anh không rõ ràng thì cơ thể vẫn sẽ cứng ngắc.

Địch Vân rất kiên nhẫn, vừa mở rộng vừa dùng tay giúp anh. Tịch Lạc Ninh đồng ý là rất thỏa mái, không phân biệt được đến tột cùng là phía trước hay phía sau khiến anh thoải mái hơn, nhưng tóm lại là rất thoải mái. Chính là trên tâm lý vẫn có chút không chấp nhận nỗi. Tịch Lạc Ninh nhắm mắt lại, không nhin Địch Vân, như vậy sẽ khiến lòng anh thoải mái hơn chút chút.

Thẳng đến khi Tịch Lạc Ninh cảm nhận được bé con của mình được liếm một cái thì anh mới khiếp sợ mở choàng mắt ra. Địch Vân thế mà lại thè lưỡi nhẹ nhàng liếm a liếm, Tịch Lạc Ninh thấy vô cùng rõ ràng.

Tịch Lạc Ninh lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Đại khái Địch Vân biết anh tự nguyện ở mặt dưới thì có loại cảm giác thế nào. Anh rất muốn đẩy anh ta ra, không muốn anh ta chỉ vì đau lòng anh mà phải làm đến mức này, lại không thể đẩy anh ta ra, bởi vì anh biết Địch Vân phải rất khó khăn mới làm được thế này. Anh không cách nào từ chối sự trả giá của Địch Vân được. Mà hơn nữa, thật sự rất thoải mái.

Địch Vân giống anh, đều không muốn ở mặt dưới, lại càng không muốn khẩu giao cho người khác. Tịch Lạc Ninh cũng đã từng ở mặt dưới, nhưng không bao giờ có chuyện anh khẩu giao giúp Địch Vân. Trong mắt anh, đó chính là tự làm khổ chính mình, cũng là tự xỉ nhục chính mình.

Mà hôm nay, Địch Vân lại giúp anh khẩu giao.

Lùi một bước để tiến ba bước!

Tịch Lạc Ninh lúc này thật sự cảm nhận được chân lý trong câu nói này.

Anh với Địch Vân cùng lùi một bước, Địch Vân không coi thường sự trả giá của anh, Tịch Lạc Ninh rất vui vẻ.

Địch Vân ngậm lấy bé con của anh, nhẹ nhàng liếm láp, động tác có chút vụng về, cứng ngắc. Tịch Lạc Ninh cũng chẳng cố được mấy lúc mà tiết ra, thời gian hưởng thụ không lâu nhưng trong lòng anh lại vô cùng thỏa mãn. Mặt sau của Tịch Lạc Ninh thả lỏng, chủ động quấn hai chân ngang hông Địch Vân, phối hợp với Địch Vân, anh cảm thấy sự thỏa mãn, về thể xác và cả tinh thần.

Vô cùng thỏa mãn!

Anh cảm giác có cái gì đó từ tận đáy lòng đang từ từ lan ra.

Giống như đã mở một cánh cửa khác.



Sau khi xong việc, anh với Địch Vân song song nằm trên giường nghỉ ngơi, Tịch Lạc Ninh chủ động hỏi: “Người kia đâu?” Giọng nói bình thản đến nỗi ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Địch Vân sửng sốt, sau đó mới nói: “Năm ngoái chết rồi.” Anh ta không ngờ Tịch Lạc Ninh sẽ chủ động hỏi đến.

“Chết?” Tịch Lạc Ninh lầm bầm. Mục đích người kia bỏ thuốc anh rất đơn giản. Ngành giải trí là nơi cạnh tranh vô cùng gay gắt, chẳng qua lúc đó, anh ngây thơ đơn thuần lại kiêu ngạo không ai bì nổi nên mới nghĩ rằng không ai dám tổn thương anh.

Kết quả sự thật đã đạp cho anh một cú vô cùng đau đớn.

Tịch Lạc Ninh nghĩ đến người nọ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khi đó Địch Vân cũng rất tức giận, thiếu chút nữa còn đánh chết người kia. Người kia quỳ xuống cầu xin anh ta thả gã đi, anh ta vẫn luôn lạnh lùng nhìn gã, đến tận khi người kia hoàn toàn hôn mê.

Cuối cùng người nọ do Địch Vân xử lí, còn xử lí như thế nào, Tịch Lạc Ninh không hỏi tới nhưng cũng đoán gã trốn cả đời cũng không thoát khỏi ngục giam. Chỉ là Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới người nọ tuổi trẻ đã phải ra đi.

Hơn nữa Tịch Lạc Ninh giật mình nhận ra, người anh vẫn một mực hận nhiều năm như vậy tên là gì anh cũng không nhớ rõ.

Vẻ mặt Tịch Lạc Ninh cười cười phức tạp, Địch Vân vuốt eo anh, lảng sang chuyện khác: “Khó chịu sao?”

Tịch Lạc Ninh lắc đầu, rướn người hôn anh ta, thở dài nói: “Trước kia anh chưa bao giờ hỏi.” Trước kia Địch Vân sẽ tắm rửa cho anh, giúp anh bôi thuốc nhưng chưa bao giờ hỏi thẳng anh vậy cả.

Địch Vân rất lâu sau mới nói: “Cậu trước kia khác, bây giờ nên tự mình đi tắm rửa đi.” Trước kia, khi làm xong, chỉ cần Tịch Lạc Ninh còn tỉnh táo, sẽ gắng gượng tự mình đi tắm, vô cùng cậy mạnh.

Tịch Lạc Ninh không nhịn được cười rộ lên, nói: “Sau đó anh sẽ giận dữ mà hỏi tôi, ép tôi phải để anh tắm giúp cho.” Cuối cùng vẫn là Địch Vân giúp anh tắm rửa, chỉ là không phải giày vò nhau mà vô cùng thoải mái.

Địch Vân cũng cười rộ lên, “Lúc đấy thật rất muốn bóp cậu chết quắc luôn. Đặc biệt là lúc cậu đã bị thương còn cố cậy mạnh.” Khi đó Tịch Lạc Ninh vô cùng không phối hợp, thích lộn xộn, mười lần thì sẽ có bảy lần bị thương, dù đau đến không thể nói nổi thì anh cũng không để Địch Vân giúp bôi thuốc.

“Cuối cùng anh sẽ ép tôi phải để anh bôi thuốc cho.” Tịch Lạc Ninh có chút ngượng ngùng, cảm giác lúc ấy rất mất mặt, thật sự rất thẹn. Nhưng cũng chỉ có Địch Vân mới cố gắng như vậy, lỗ mãng cùng dịu dàng, để anh tự nguyện dây dưa vài năm với anh ta.

Mặc kệ Địch Vân tức giận như thế nào cũng chưa bao giờ làm tổn thương anh dù chỉ một chút giống như bình thường, anh ta sẽ chửi người, mắng người, rất độc miệng cũng không kiêng nể bất cứ ai nhưng lại chưa từng chửi bậy, thích đập phá đồ đạc nhưng lại không đánh người lung tung.

Trong trí nhớ chỉ một lần, chính là lần đánh người đã thuốc anh kia.

Địch Vân bất đắc dĩ nói: “Cho tới bây giờ cậu vẫn không khiến người khác yên tâm được.”

Tịch Lạc Ninh không nhịn được cãi bướng: “Đừng nói giống như anh không phải người khiến người khác bớt lo nhá. Anh cũng không phải là người thích cậy mạnh, luôn muốn tự mình đi tắm sao, cũng cậy mạnh không cho người ta bôi thuốc cho mình đó thôi?” Hơn nữa, Địch Vân không giống anh, da rất dữ, bị thương thì không dễ lành. Trong lúc Địch Vân bị thương, tính tình anh ta quả thật còn nóng giận hơn bình thường vài ba lần. Cho nên, mỗi lần Địch Vân nằm dưới, bọn họ sẽ cãi nhau vô cùng ầm ĩ.

Địch Vân cười rộ lên, Tịch Lạc Ninh cũng cười theo.

Lúc trước hai người, ai cũng không chịu nhượng bộ, lại không nỡ tách ra, cuối cùng khiến vết thương này chồng chéo lên vết thương kia, mệt mỏi không thể chịu đựng được, cho nên đến khi đó mới không thể làm gì hơn ngoài việc chia tay.

“Thật không hiểu trước kia hành hạ nhau vì cái gì.” Tịch Lạc Ninh cười đủ rồi, bất đắc dĩ bùi ngùi. Rõ ràng chỉ cần lùi một bước, bọn họ sẽ ở bên nhau vô cùng hòa hợp.

Địch Vân trầm ngâm một lát rồi nói: “Rất nhiều chuyện cần thời gian qua đi mới hiểu được.”

“Không hổ là Địch đại thần, lời nào cũng chuẩn như thần.” Tịch Lạc Ninh trêu chọc. Trước kia anh ở cùng Địch Vân thì hai người đều luôn trêu chọc lẫn nhau, nói chuyện cũng rất thoải mái, nhưng cuối cùng không tránh khỏi sẽ cãi nhau vì một cái gì đó. Nói cho cùng họ vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện chưa từng trải qua, không hiểu được cái gì gọi là quý trọng, cảm giác phải rời bỏ đối phương thì mình vẫn sẽ ổn, nên vô cùng buông thả.

Địch Vân tự kỉ nói: “Chồng cậu giỏi như vậy, có phải rất tự hào không.”

“Cút!” Tịch Lạc Ninh mắng.

Địch Vân nghiêm túc nói: “Bạo lực gia đình là không tốt đâu.”

“Sặc!” Tịch Lạc Ninh không khỏi lại cười rộ lên, “Anh bình thường chút có được không? Còn bạo lực gia đình nữa chứ!”

“Cẩn thận tôi kiện cậu tôi xâm phạm danh dự người khác đó.”

Tịch Lạc Ninh lại càng cười to hơn, anh chưa từng nghĩ đến có thể nói chuyện trong hòa bình với Địch Vân như vậy, hòa bình đến nỗi có thể giỡn giỡn chút nữa chứ, giống như nói chuyện trên mạng, ấm áp, tùy tiện.

Tịch Lạc Ninh cười thiếu chút nữa không thể thở được, Địch Vân tức giận mắng: “Heo. Kiềm chế chút đi.” Tay thì lại vuốt lưng giúp anh thuận khí.

“Ha ha. Không nghĩ tới trong hiện thực anh sẽ nói những lời như vậy.”

“Trên mạng thì cũng là tôi thôi.” Chơi trò chơi còn phải đeo mặt nạ sao? Anh ta cũng không biến thái như vậy.

Tịch Lạc Ninh chăm chú nhìn Địch Vân, lấy tay niết niết mặt anh ta, nói: “Diệp Quân Trì nói chúng ta không hợp nhau. Tôi cũng cảm thấy chúng ta không hợp. Anh cảm thấy sao?”

Địch Vân nhếch miệng nói: “Cậu nói thử xem?”

“Nếu sau này anh không tức giận lung tung, có chuyện cũng nói với tôi thì sẽ tốt thôi.” Tịch Lạc Ninh nói.

“Tôi sẽ cố gắng.” Địch Vân bình tĩnh nói, “Cậu sau này cũng không được ghen tuông linh tinh, bỏ nhà trốn đi, mượn rượu giải sầu lại càng không được phép.”

Tịch Lạc Ninh bĩu môi, khó nói được lời trong lòng: “Anh ngày đó nói vậy cũng rất quá đáng. Hơn nữa còn không xin lỗi tôi. Lại còn không gọi điện nữa chứ.” Bình thường anh đều biết đó là Địch Vân đang nói lẫy, nhưng sau khi nghe những lời kia của Diệp Quân Trì, anh cảm thấy, cuộc sống của mình với Địch Vân, dù trên bất cứ khía cạnh nào cũng không hài hòa. Thế nên anh tất nhiên sẽ nhớ đến vài chuyện khác, tình tính tự nhiên cũng nóng nảy hơn.

“Cậu còn không thế sao? Còn lật bàn nữa chứ. Tôi đã nói sẽ không cùng cậu ta mà. Lần sau cậu không thích có thể trực tiếp đuổi người ra ngoài.” Địch Vân kéo tay anh đến bên miệng mình, cắn cắn, tiếp tục nói: “Hóa ra cậu đợi điện thoại của tôi.”

“Ai lòng dạ hẹp hòi như anh chứ! Ai thèm chờ điện thoại của anh chứ!” Tịch Lạc Ninh giãy nãy nói. Nói cho cùng thì đúng là có chuyện như vậy. Tịch Lạc Ninh sau khi tỉnh táo lại, thì cũng biết, anh đã quá xúc động, làm chuyện như vậy thì mặt ai cũng sẽ rất khó coi.

Huống chi Địch Vân lại là người nóng nảy như vậy, lại còn rất trọng tình cảm. Diệp Quân Trì đã từng là người yêu của anh ta, mà anh ta cũng vẫn coi y là em trai của mình, cách làm của Tịch Lạc Ninh thật sự không để chút mặt mũi cho Địch Vân.

Còn nữa, Địch Vân đã nói anh ta sẽ không ở bên Diệp Quân Trì, Tịch Lạc Ninh giận như vậy, chính là một loại biểu hiện không tín nhiệm, Địch Vân nhất định sẽ tức giận.

“Diệp Quân Trì đột nhiên muốn chia tay.” Địch Vân đột nhiên nói.

Tịch Lạc Ninh có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Địch Vân lại chủ động nhắc đến chuyện này. Nếu Địch Vân đã chủ động nhắc tới, anh cũng không thể không nghe được. Tịch Lạc Ninh nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

“Tôi cũng vẫn luôn nghĩ tại sao lại thế, ở bên nhau cũng rất tốt mà.” Địch Vân đột nhiên dừng lại, “Tính Diệp Quân Trì rất tốt, ở cùng cậu ta cũng rất yên ổn, hoàn toàn khác hẳn cuộc sống ngày nào cũng cãi nhau như khi hai chúng ta ở bên nhau. Tôi cho rằng cứ như vậy sống đến cuối đời cũng được. Kết quả đột nhiên cậu ta muốn chia tay, còn thu thập hành lí, lên máy bay đi luôn. Vô cùng quyết đoán.”

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh: “…” Lại còn dám nói với anh ta muốn cùng bạn trai cũ trải qua cả đời chứ? Nhưng cuộc sống chung của hai người họ cũng không ngoài suy đoán của Tịch Lạc Ninh, với tính tình của Địch Vân, Diệp Quân Trì hoàn hoàn là một người có sức hấp dẫn vô cùng lớn.

Nếu như Diệp Quân Trì thích anh, Tịch Lạc Ninh cũng không phủ nhận bản thân sẽ có chút rung động với cậu ta.

“Tôi rất giận, chạy đuổi theo, hỏi cậu ta vì sao. Cậu ta nói ở cùng tôi cảm thấy rất mệt. Cậu ta theo đuổi ước mơ của mình, mong tôi thả tự do cho cậu ta…” Địch Vân cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng nhớ tới vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Cậu không biết đâu. Vẻ mặt lúc đó của cậu ta. Tôi vẫn cho rằng ở cùng tôi, cậu ta rất vui vẻ. Bởi vì chưa bao giờ nghe được một câu ca thán từ cậu ta cả cũng chưa từng nói đến ước mơ của cậu ta. Đó là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta nói đó.”

Diệp Quân Trì khi còn bé vẫn luôn bị người đời xa lạnh nên đã quen nén hết thảy mọi chuyện trong lòng. Tính Địch Vân không tốt, Diệp Quân Trì bình thường đều chiều theo anh ta, không có nghĩa cậu ta chưa từng oán hận, nhưng toàn bộ đều ném ở trong lòng, tích tiểu thành đại, cuối cùng xảy ra việc này.

Tịch Lạc Ninh nói: “Kia không trách anh được.”

“Nhưng tôi vẫn rất để ý. Dù thế nào cũng không quá mức tuyệt tình vậy chứ. Cậu ta vốn là người nhạy cảm, hướng nội, hẳn đã rất khó khăn mới quyết định được như vậy. Cho nên tôi cũng không muốn cùng cậu ta nữa, bởi vì cậu ta rất tốt.” Địch Vân cũng không hoàn toàn nói sự thật. Khi đó anh cảm thấy vô cùng thất bại. Nếu như Tịch Lạc Ninh là người anh ta yêu nhất thì Diệp Quân Trì chính là người anh ta muốn quý trọng nhất. Kết quả hai người đều ra đi vô cùng quyết đoán.

Không nghĩ tới lí do của Địch Vân lại khác hoàn toàn với mình, Tịch Lạc Ninh có chút ghen ghét, hừ lạnh nói: “Anh lại lần nữa với tôi là vì tôi không tốt hả?”

Địch Vân cau mày nói: “Không phải như vậy. Cậu ta cần một người dịu dàng hơn để yêu thương, cẩn thận che chở cậu ấy mà người kia tuyệt đối không phải tôi. Ngược lại, chúng ta càng hợp nhau hơn. Khó chịu thì sẽ giận dữ, cãi nhau xong thì tốt rồi. Ít nhất trong lúc cãi nhau, tôi sẽ biết được suy nghĩ của cậu.”

“Lời ngon tiếng ngọt!” Tịch Lạc Ninh hung dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn, ôm tôi đi tắm.”

Địch Vân khựng lại, cười nói: “Vợ yêu, cậu càng ngày càng đáng yêu.”

“Địch Vân, anh muốn chết phải không?”

“Nếu không chúng ta lại tiếp tục?” Địch Vân xoay người, nằm đè lên người anh.

Tịch Lạc Ninh mắng: “Cút ngay. Cẩn thận tôi thiến để anh bị đoạn tử tuyệt tôn đó.”

Địch Vân vươn tay ôm eo anh, nói: “Có vẻ như vợ muốn sinh cục cưng cho anh, không muốn anh bị đoạn tử tuyệt tôn?”

“Địch Vân, mời anh đi chết đi là vừa!”