Editor: Jung Tiểu Kú
Tiêu Duyệt đóng cửa lại liền quay đầu nhìn Chu Cảnh Hiên, hỏi rõ mọi chuyện. Sau khi biết rõ hiểu lầm cẩu huyết xong, hắn không khỏi cảm khái thế giới này thật kì diệu. Thật sự là một bi kịch dẫn đến hàng ngàn trùng hợp các loại.
Trong lòng Tiêu Duyệt cảm khái, thế nhưng vẫn không đổi sắc mặt để Chu Cảnh Hiên đi trước, trời mới biết Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh nói chuyện như thế nào, nói không tốt Địch Vân khẳng định sẽ cầm dao đi phẫu thuật Chu Cảnh Hiên, hắn chỉ cố gắng tránh sinh ra chuyện đổ máu mà thôi.
“Tiêu tổng, ngài nói bọn họ có sao không?” Văn Hữu lo lắng định bước lên. Y lần đầu tiên thấy Tịch Lạc Ninh giận dữ như vậy, lại không thật sự muốn chỉnh người. Đại khái y cũng hiểu được tâm tình của Tịch Lạc Ninh, nhưng vẫn không hiểu gì về tình cảm này.
Tiêu Duyệt thở dài nói: “Ai biết. Hai người bọn họ người nào bình thường đâu? Anh tốt nhất chuẩn bị bất cứ lúc nào thu dọn tàn cuộc là vừa.”
Văn Hữu đổ mồ hôi, kiểu gì cũng cảm thấy cuộc sống sau này khó qua nổi rồi. Vốn cho rằng Tịch Lạc Ninh bắt đầu thu liễm tính tình rồi, sau này sẽ có cơ hội sống thoải mái hơn nữa chứ.
Tiêu Duyệt nhìn trời, trong lòng lại thở dài.
Hắn vẫn luôn cho rằng Địch Vân với Tịch Lạc Ninh thật không thích hợp ở cùng một chỗ. Có câu nói, một núi không thể chứa hai cọp. Hai người đều là cọp, đã thế còn quấn lấy nhau cùng một chỗ, không chỉ khiến long trời lở đất mà còn có thể gây họa cho người vô tội nữa.
Hắn đã cố gắng để hai người bọn họ ít tiếp xúc với nhau rồi. Không nghĩ tới ông trời không chiều lòng người, hai người họ lại đụng phải nhau trong trò chơi.
Đụng thì cứ đụng chứ, cớ sao còn đụng đến tóe lửa tình đây.
Đều do hắn quá sơ ý, còn Địch Vân lại là người không thích điều tra. Dù có thì làm sao mỗi người quen trong trò chơi đều tra chứ? Nhưng tra cũng tra không được. Tịch Lạc Ninh nhất định sẽ che giấu thân phận. Hơn nữa Tịch Lạc Ninh cũng rất ít xuất hiện trên mạng không như hắn. Nếu như Tịch Lạc Ninh không chủ động thừa nhận, bọn họ làm sao có thể nghĩ đó là Tịch Lạc Ninh chứ.
Tiêu Duyệt chỉ có thể nói thật sự là nghiệt duyên.
Xem ra Tịch Lạc Ninh so với trước kia lí trí hơn chút. Ít nhất vừa rồi không vì nhất thời nóng giận tiếp tục ầm ĩ với Địch Vân mà còn muốn giải thích nữa. Nếu như Tịch Lạc Ninh thực sự sửa tính, lấy tính cách kia của Địch Vân, có lẽ vẫn có thể vượt qua được! Tiêu Duyệt không ôm chút lòng tin nào nghĩ thế.
Tiêu Duyệt cứ như thế u buồn nghĩ ngợi.
Địch Vân rốt cuộc đi ra rồi. Mặc dù trên mặt không nhìn ra vui buồn nhưng Địch Vân không bảo người đi vào, vậy chắc chuyện này thuận lợi rồi nhỉ?
Tiêu Duyệt đi theo Địch Vân về nhà anh ta.
“Tại sao cậu lại đến đây?” Địch Vân lên xe rồi hỏi.
Đầu óc Tiêu Duyệt xoay chuyển thật nhanh, sau đó nói: “Cậu ấy hôm nay có gọi điện cho tớ. Nên mới muốn đến xem một chút.”
“Cậu ấy gọi cho cậu à? Cậu cùng cậu ấy có chuyện gì sao?” Địch Vân nhìn hắn.
Tiêu Duyệt có chút im lặng. Giọng điệu này của Địch Vân cứ như đang nghi ngờ hắn có gian tình với Tịch Lạc Ninh đây mà. Nhưng nhiều năm ở chung với nhau, hắn biết rõ Địch Vân không có ý đó, liền trực tiếp nói: “Cậu ta đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, bảo với tớ là cậu ta thích cậu.”
Địch Vân không nói gì, vẻ mặt không thay đổi gì cả.
Tiêu Duyệt có chút không đoán được suy nghĩ của Địch Vân. Nếu thích Tịch Lạc Ninh, khi nghe như vậy ít nhất cũng nên lộ ra chút gì đó chứ. Tiêu Duyệt không thể làm gì hơn đành tiếp tục nói: “Sau đó hỏi quan hệ giữa cậu và Diệp Quân Trì.”
Địch Vân rốt cuộc có biểu cảm, nhưng vẫn là vẻ mặt không được tốt: “Cậu ấy hỏi cái này làm gì?”
“Có thể hiểu là ghen đi!”
“Hừ! Cậu ấy cũng ghen!” Địch Vân nhớ tới bộ dạng vô lực ban nãy của Tịch Lạc Ninh. Rốt cuộc cong khóe miệng lên.
Tiêu Duyệt có chút kinh ngạc. Xem ra Địch Vân cũng thích Tịch Lạc Ninh nhỉ? Được rồi, về đoạn tình cảm của hai người, những người bên cạnh chưa từng hiểu qua.
Thời đại học, hai người không hiểu sao tuyên bố yêu nhau. Sau thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, mỗi ngày đều cãi nhau nhưng vẫn cố gắng ở chung với nhau.
Tiêu Duyệt thực không hiểu tại sao thích nhau mà lại cãi nhau, cãi nhau đến nỗi muốn giết đối phương, tại sao còn muốn cố gắng ở bên cạnh nhau làm chi. Mặc dù cuối cùng vẫn là chia ta
y, nhưng sau vài năm, lại muốn mọi chuyện như trước sao?
Tiêu Duyệt thử thăm dò hỏi: “Vậy cậu...?”
“Tớ cái gì?”
“Thích cậu ta sao?” Tiêu Duyệt che mặt. Tại sao có thể hỏi trực tiếp như vậy được.
Địch Vân hừ nhẹ một tiếng, xem thường nói: “Cậu heo hả? Hỏi chuyện ngu ngốc như vậy?”
“...” Xem đi, tại sao hắn lại không nhịn được mà hỏi ra chứ?
Địch Vân khinh bỉ nhìn Tiêu Duyệt, trong lòng lại cũng tự hỏi một câu tương tự như vậy.
Ở trên mạng, Địch Vân cũng không chính thức thổ lộ, nhưng anh ta thật sự thích người kia – Cà Phê Mất Khống Chế. Thậm chí còn lo lắng làm sao để phát triển ra ngoài đời thực. Từ sau khi anh đột nhiêu không vào trò chơi nữa, trong lòng Địch Vân vẫn luôn nhớ mong, thiếu chút nữa đã kêu người điều tra anh. Chỉ là lo lắng Cà Phê sẽ tức giận nên anh ta mới không làm như vậy. Bởi vì anh ta căm thù tận xương tủy hành vi điều tra bí mật của người khác. Trừ phi cần thiết chứ bình thường anh ta cũng không làm như vậy.
Hơn nữa, Địch Vân vẫn luôn cảm thấy nếu như Cà Phê không phải tự nguyện yêu thương mình, tiếp đó phát triển đến hiện thực, nếu mình cứ điên cuồng quấy rầy Cà Phê, thậm chí điều tra anh, theo đuổi anh, cho dù cuối cùng thật sự có được anh, kia cũng không phải là tình yêu mà mình muốn.
Cà Phê Mất Khống Chế đột nhiên trở lại, cũng nói số điện cho mình, trong lòng Địch Vân tự nhiên rất vui vẻ, lập tức liền gọi điện thoại tới. Nhưng sau khi biết Cà Phê Mất Khống Chế là Tịch Lạc Ninh, Địch Vân có chút nghĩ không ra. Tịch Lạc Ninh còn nói anh đã sớm biết Vũ Trụ Thần Thoại là mình. Biết còn kết hôn với anh ta. Tiền thức Địch Vân cảm thấy mình bị chơi xỏ.
Tức giận xong, Địch Vân hơi bình tĩnh lại.
Nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu như Cà Phê là Tịch Lạc Ninh, vậy Tịch Lạc Ninh đã thay đổi, cũng không ngây thơ đến độ đùa bỡn anh ta. Mặc dù Cà Phê là Tịch Lạc Ninh khiến anh ta rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng cũng không quá khó chấp nhận. Ngược lại nếu thay vào đó là một người xa lạ thì có vẻ dễ dàng chấp nhận hơn. Dù sao hai người cũng từng thật sự có tình cảm với nhau.
Lại nghĩ đến biểu hiện gần đây của Tịch Lạc Ninh, còn chủ động thừa nhận thân phận của mình, Địch Vân có chút không nhịn được. Sau đó mang người đến tìm Tịch Lạc Ninh.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống đáng giận như thế. Tịch Lạc Ninh lại dám quyến rũ một người khác. Lúc ấy muốn giết chết Tịch Lạc Ninh, Địch Vân cũng từng nghĩ đến.
Mặc dù Tiêu Duyệt tới cũng xoa dịu không khí, lại để Tịch Lạc Ninh giải thích, nhưng chút giải thích cỏn con này, Địch Vân không thể nào nghe lọt tai. Ôm chính là ôm. Chỉ là Tịch Lạc Ninh nói không thích người kia, cũng coi như nhổ được một cái tăm trong lòng Địch Vân. Thích ôm cùng bị ôm, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Hơn nữa sau đó quả rất giống như những gì đã nói trên mạng, Địch Vân bất giác cũng buông lỏng tâm tình.
Tới đây, Địch Vân đã không còn tức giận, chỉ theo quán tính mà vẫn giữ phương thức nói chuyện của mình.
Tịch Lạc Ninh lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, khiến trái tim Địch Vân không nhịn được khẽ xiết lại.
Tịch Lạc Ninh gầy như một bộ xương khô, cao 1m8, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy gầy. Bình thường luôn là vẻ ngạo mạn với người khác, ngược lại nhìn không ra anh yếu ớt chút nào. Khi ôm anh mới cảm nhận được thật chân thật.
Lần đầu tiên ôm Tịch Lạc Ninh, khi đó Tịch Lạc Ninh bởi vì bị chuốc thuốc nên ở trạng thái mơ mơ màng màng, suy nghĩ cùng cảm nhận đầu tiên của Địch Vân chính là Tịch Lạc Ninh càng cần được yêu thương hơn so với vẻ bề ngoài.
Từ đó về sau, từ tận đáy lòng, Địch Vân thương Tịch Lạc Ninh. Anh coi Tịch Lạc Ninh là người yêu, người yêu cả đời, từ trong tâm khảm yêu thương Tịch Lạc Ninh, một chút cũng không muốn nhìn thấy Tịch Lạc Ninh khó chịu.
Mặc kệ Tịch Lạc Ninh có chọc anh ta giận bao nhiêu, anh ta cũng dễ dàng tha thứ. Kể cả việc Tịch Lạc Ninh từng không tôn trọng mình. Nhưng đó cũng trở thành điểm bắt đầu cho các vụ cãi nhau của hai người.
Cho dù bọn họ đã chia tay, tình cảm đã trở thành quá khứ, loại yêu thương này cũng không mất đi. Thấy bộ dạng kia của Tịch Lạc Ninh, Địch Vân thiếu chút nữa không nhịn được đã muốn ôm lấy Tịch Lạc Ninh, an ủi anh... Mặc dù anh ta không làm vậy, nhưng nhìn vẻ mặt đó của Tịch Lạc Ninh, tức giận trong lòng Địch Vân hoàn toàn biến mất.
Thích Tịch Lạc Ninh ư? Địch Vân dựa vào ghế ngồi, nhéo nhéo sống mũi.
Bị Địch Vân quấy rầy như vậy, sự chuẩn bị tinh thần của Tịch Lạc Ninh cũng hoàn toàn biến mất.
Tịch Lạc Ninh bật máy tính lên diễn đàn. Thú tiêu khiển của anh khi lên mạng có vài cái. Chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết, lên diễn đàn. Trò chơi với tiểu thuyết có liên quan đến Địch Vân. Hiện tại anh nghĩ tới Địch Vân là giận, một chút cũng không muốn có quan hệ gì với anh ta. Thế nên chỉ có chọn lên diễn đàn.
Tịch Lạc Ninh thường lên hai diễn đàn giải trí linh tinh. Sau khi xem hết, anh mới phát hiện mình có quá nhiều thời gian rãnh rỗi. Cuối cùng mốc meo quá không chịu được nữa, anh mới đi lên diễn đàn chính thức. Bên trong còn có bài post nổi bật, thảo luận về khả năng Tịch Lạc Ninh sẽ diễn tác phẩm mới của Địch Vân “Thần Thám” rồi chuyện Tịch Lạc Ninh muốn mua bản quyền “Thần Thám” nữa.
Gọi điện thoại khích lệ Chương Tiết mấy câu, để hắn ta tiếp tục cố gắng, sau đó cúp điện thoại.
Cuối cùng Tịch Lạc Ninh vẫn vào trò chơi, cũng không thể vì Địch Vân mà ngay cả trò chơi cũng không lên.
Chỉ là không nghĩ tới Địch Vân online.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu còn dám online
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sao không dám!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Hừ
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Nghe nói cậu thích tôi
Login gặp được anh ta quả thật rất xui xẻo. Không nghĩ tới anh ta lại trực tiếp hỏi vậy. Nếu như anh thừa nhận, Địch Vân sẽ bố thí cho anh một cái hôn … cảm giác từ trên cao nhìn xuống... rốt cuộc vì sao anh ta đắc ý vậy chứ?
Tịch Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy Địch Vân cũng thay đổi không ít. Chỉ mỗi tính tình không thay đổi thôi.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]:...Đó là chuyện quá khứ!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tôi hiểu
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi cảm thấy anh không hiểu
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ^^
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: (╰╯)#Nếu hiểu có phải anh nên lập tức biến mất không? Tôi không muốn nhìn thấy anh! Có thể không bỏ qua lời tôi không? Hoặc là hiểu lầm tôi!!!!!!!!!!!!
Tịch Lạc Ninh cảm thấy điểm này của Địch Vân khiến anh không thể chịu được, khiến anh thường xuyên có loại cảm giác vô lực như cố sức đấm mạnh vào một cái gối bông.
Rõ ràng giận đến nỗi muốn trực tiếp qua giết chết anh ta nhưng mỗi lần đều bị đánh lạc hướng.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu có thể giải thích
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh không cho tôi cơ hội giải thích (╰╯)#
Tịch Lạc Ninh phát điên rồi. Nhưng anh lại phát hiện những gì nói với Chu Cảnh Hiên thật sự mâu thuẫn nhau.
Trong nháy mắt Tịch Lạc Ninh tỉnh táo lại. Ngón tay vô thức gõ mặt bàn. Chuyện này có chút khó giải thích. Giống như anh luôn ở thế hạ phong, vẫn luôn bị Địch Vân ảnh hưởng!
Vũ Trụ Thần Thoại không nói chuyện, gửi lời mới tổ đội đến.
Tịch Lạc Ninh chọn đồng ý.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chuyện gì
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cho cậu cơ hội giải thích
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]:...
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không có gì để giải thích. Anh muốn nghĩ linh tinh gì thì cứ nghĩ thế đi
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu lại cáu
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi chỉ muốn bóp chết anh thôi! Cuối cùng thì ai cáu chứ! Rốt cuộc là người nào thấy tôi cái liền chửi người chứ! Rốt cuộc người nào vừa gặp mặt cái là kêu muốn giết hả! Rốt cuộc người nào ghen loạn hả! Rốt cuộc người nào dẫn người đến nhà tôi làm nhục người khác hả!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Anh còn sống mà đi ra ngoài, thật sự là do tôi quá tốt tính! Quá chiều anh rồi đó!
Tịch Lạc Ninh không khỏi gắt lên, máy tính cũng thiếu chút nữa bị anh đập nát.
Vũ Trụ Thần Thoại không phản ứng.
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, cười lạnh lui đội.
Chạy lung tung trên bản đồ của trò chơi một lúc, cuối cùng vẫn đi Đông Hồ câu cá. Chỗ đó phong cảnh đẹp, có thể tu thân dưỡng tính, có thể làm lòng người bình tĩnh hơn.
Tịch Lạc Ninh là một nghệ sĩ chú ý hình tượng, cũng không che giấu tính tình của mình, nhưng rất ít khi kiêu ngạo hét to mà không chút thể diện như vậy. Đối với Địch Vân thì lại không nhịn được.
Lần trước trong tiệm cà phê, anh cũng không nhịn được mà cãi nhau với Địch Vân. Hôm nay cũng không nhịn được như thế.
Trong nháy mắt Tịch Lạc Ninh có cảm giác không hề có mấy năm ở giữa hai người, bởi vì bọn họ vẫn như vậy. Khi không hợp ý nhau liền cãi nhau, cãi đến không biết trời đất là gì.
Ầm ĩ cuối cùng ngược lại quên luôn mục đích cãi nhau ban đầu, cũng không biết mình cãi nhau vì cái gì.
Trước kia cũng như vậy. Khi tức muốn chết, hai người mới quyết định chia tay. Kết quả xui xẻo thế nào lại không chia được. Tóm lại cùng Địch Vân một chỗ, hết thảy đều lộn xộn hết cả.
Địch Vân mắng anh những lời kia quả thật là làm trò trước mặt mọi người, cho anh một cái bạt tai thật mạnh. Tịch Lạc Ninh tất nhiên sẽ tức giận vô cùng. Nhưng Địch Vân là người như thế. Cái gì cũng tốt. Chỉ có tức giận cái là nói chuyện vô cùng khó nghe.
Tính anh ta giận nhanh mà hết giận cũng nhanh. Người bị chửi bị chọc đến muốn chết, thế nhưng anh ta xoay người cái liền quên sạch những lời đó.
Chỉ sợ lúc này tức giận của Địch Vân đã giảm đi rất nhiều. Nhìn vào việc Địch Vân vừa thấy anh login liền chạy tới chào hỏi, mà không trực tiếp chém anh hai đao là có thể nhìn ra được.
Cơn giận của Tịch lạc Ninh còn chưa tan đâu. Nghĩ đến việc Địch Vân đã không có chuyện gì nữa, thì anh càng nghĩ càng thấy giận.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Thế nhưng càng nghĩ càng tức. Vũ Trụ Thần Thoại, mau lăn đến Kính Hồ. Hôm nay nhất định sẽ dạy dỗ anh một trận, để anh biết rốt cuộc người đối diện anh là ai!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Trời ơi! Đi lên liền thấy chị dâu bạo lực rống lên một tiếng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]:
Cùng hỏi.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu, bạo lực gia đình là không được.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bình thường ngọt ngào đến chung quanh đều bốc lên từng bong bóng hường phấn. Hôm nay rốt cuộc chơi trò gì vậy?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu, bình tĩnh
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu, bình tĩnh
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cách nào bình tĩnh được. Vũ Trụ Thần Thoại mau lăn đến Kính Hồ!!!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: –||| Được
[Bang] [Nhị Thủ Yên]:...
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Đại thần vậy mà lại chảy mồ hôi
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T Hình tượng vĩ đại của đại thần trong lòng tui nháy mắt sụp đổ
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gật đầu hóa ra đại thần là người sợ vợ
…
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui có nên vì đại thần vẫn là đại thần mà vui mừng hay nên vì thân thể tui mặc niệm đây?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Ai, đại thần vĩnh viễn là đại thần.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu là đặc biệt!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Đại thần đối với chị dâu cũng rất đặc biệt.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Sờ cằm Chị dâu chỉ vì một người là đại thần mà tạc mao! Chị dâu chỉ vì đại thần mà luyện acc nữ!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hoa Sen Nhi vua chân tướng rồi.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chút nữa sẽ tới trừng trị các cưng nhe răng
Một đám người đi theo kêu rên, khóc lớn, hai vợ chồng các người cùng nhau bắt nạt bọn họ.
Tịch Lạc Ninh cười lạnh. Tui mới hơn 80 cấp, bắt nạt các người? Rõ ràng là các người thích giả bộ đáng thương.