Không ngờ bát quái lại nhiều như thế, tối hôm qua cả đám thức suốt đêm luôn.
May mắn là buổi tối tất cả mọi người đều chém gió rất nhiều, buổi sáng không dậy sớm được, Tịch Lạc Ninh mới có cơ hội ngủ bù.
Thức đêm hại thân, Tịch Lạc Ninh ngủ thật say. Sắc mặt anh vẫn rất kém, bắt đầu làm vệ sinh cá nhân mới tốt hơn một chút.
“Ngài Tịch, đạo diễn Chương gửi bưu điện cho ngài.”
Chân Tịch Lạc Ninh đang bước xuống lầu đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nói: “Chương Tiết gửi bưu điện cho tôi?” Hai người có một đoạn thời gian không liên lạc rồi, tại sao đột nhiên gửi bưu điện đây?
Văn Hữu đáp: “Vâng.”
“Thứ gì đó?”
Văn Hữu cũng là một vẻ nghi ngờ: “Hình như là sách.” Gần đây Tịch Lạc Ninh mới bắt đầu đọc sách của Địch Vân. Những người khác còn chưa biết nữa.
Tịch Lạc Ninh nói thầm: “Hắn ta lại giở trò quỷ gì đây không biết!”
Đích thực là sách, anh vẫn nhìn qua hai lần, “Thần Thám” của Địch Vân.
Tịch Lạc Ninh nói: “Gọi điện thoại cho Chương Tiết. Rốt cuộc hắn ta có ý gì?... Được rồi, đưa điện thoại cho tôi.”
“Gửi sách cho tôi làm gì?” Điện thoại vừa được kết nối, Tịch Lạc Ninh hỏi thẳng.
Chương Tiết cười nói: “Bưu điện Đồng Thành thật nhanh.”
Mặt Tịch Lạc Ninh tối sầm lại, “Trả lời tôi.”
Chương Tiết hắng giọng, rất nghiêm túc nói: “Anh lần trước không phải hỏi tôi có sách nào được không à?”
“Những sách trước anh đưa tôi quá rách nát.” Nhớ tới cái này, Tịch Lạc Ninh liền nén giận. Lúc ấy khi quyết định nghỉ phép ba tháng, dù sao cũng nhàn rỗi nên anh chuẩn bị tìm xem có quyển sách nào được được thử đầu tư chuyển thể thành phim. Đáng tiếc, Chương Tiết tìm cho anh toàn sách vớ vẩn.
Chương Tiết cười cười, từ chối cho ý kiến, “Quyển sách này là tiểu thuyết trinh thám hot nhất hiện nay.”
Tịch Lạc Ninh giở sách, không đếm xỉa tới nói: “Muốn tôi đầu tư? Vẫn là phim điện ảnh hả?”
Chương Tiết nói: “Ha ha, đương nhiên là phim truyền hình rồi. Đọc lời giới thiệu, tôi đảm bảo anh sẽ không từ chối.”
Giọng điệu nhất định sẽ được của Chương Tiết khiến Tịch Lạc Ninh có chút không nói được gì, không khỏi nhắc nhở: “Sách được hay không chỉ là thứ yếu.” Mặc dù trong lòng anh cũng rất đồng ý với Chương Tiết. “Thần Thám” chuyển thể nhất định sẽ trở thành một bộ phim ăn khách.
Chương Tiết tự tin nói: “Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy. Tôi tính để Trầm Tiếu viết kịch bản.”
Trầm Tiếu viết kịch bản quả thật không thể chê được. Xem ra Chương Tiết đã tự mình nghĩ biện pháp tốt rồi, chỉ cần anh đồng ý nữa thôi. Tịch Lạc Ninh lập tức theo nhịp nói: “Được.”
“Tôi tin vào mắt nhìn của anh.” Tịch Lạc Ninh nói như đinh đóng cột, anh chủ động tìm Chương Tiết làm đạo diễn, là đã suy nghĩ rất cẩn thận. Huống chị bộ phim này anh thật sự coi trọng.
Chương Tiết rõ ràng bị giọng điệu của anh lây nhiễm, tự tin nói: “Tuyệt đối không để anh thất vọng.”
Tịch Lạc Ninh cười cười: “Chuyện bản quyền anh đi làm đi.”
“Được.” Chương Tiết nói: “Có cần gặp mặt nói chuyện không?” Cần phải bàn vấn đề tài chính. Nhưng nghĩ đến tính tình của Tịch Lạc Ninh, Chương Tiết vẫn phải hỏi ý kiến trước.
“Được, ngày mai... ” Tịch Lạc Ninh nhìn lịch treo tường, nhớ tới hôm nay Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung đã đến thành phố S, bọn Shin – chan muốn đến tiệm cà phê của Công Tử Phong Lưu, không khỏi đột nhiên thốt ra lời,... sau đó đổi thành: “Đến lúc đó sẽ báo cho anh.”
“... Được.”
Tịch Lạc Ninh online, trực tiếp vào acc mục sư. Phát hiện Vũ Trụ Thần Thoại không onl, tâm trạng nháy cái giảm xuống một chút.
Bất đắc dĩ nhìn kênh bang phái một chút. Bên trong hiện đang rất náo nhiệt.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hộc máu, phòng sách của Gái Shin không khác cái túi bảo bối của Đôrêmon.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: (@ ^^@)
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đạp chết mi. Ông đây thật sự rất ghen tị với nhà mi. Ghen tị!!!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tiểu Sửu Nhi, bình cái mà tĩnh.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Không thể nào bình tĩnh được. Sách, đĩa CD, album... đều là thứ tui muốn mà không có tiền mua!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: /(ㄒoㄒ)/ Tui cũng ghen tị quá.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đây chính là tên cuồng sưu tập. Sách của Địch đại thần, bản xuất bản lần đầu, bản bìa cứng, bản có chữ kí... đều có. Manga, đĩa nhạc... toàn bộ đều như thế!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Nhìn không ra Gái Shin là kẻ có tiền nha.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thắt lưng buộc bụng tiết kiệm mãi mới mua được đó. Đều là quá khứ chua xót.
[Bang] [Mộng Hồi]: Tiểu Sửu đến rồi?
Lướt qua kênh bang phái thấy cậu ta đang gào thét. Xem ra Shin – chan là một người thích rất nhiều thứ, sưu tầm còn nhiều thứ hơn cả anh. Ít nhất anh không sưu tầm manga với tiểu thuyết.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Xế chiều nay đã đến rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Các cậu đừng gọi lão đó là Tiểu Suất. Lão lớn lên thật sự là... chậc chậc!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Úi, quên hỏi chuyện này rồi.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Muốn ảnh chụp muốn sự thật.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hừ. Tiếu Tiếu tránh ra. Người biết Địch đại thần không được hưởng, không ai thích mi cả.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –|||
[Bang] [Mộng Hồi]: Không gọi Tiểu Sửu thì gọi là gì?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cây Sào.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Chiếp cậu ta rất cao sao?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Là cậu ta quá lùn mà thôi. Óa há há.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Trái tim tui cân bằng rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Sao mi không đi chết luôn đi!!!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Mãnh liệt yêu cầu gửi ảnh chụp trong nhóm của bang.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đợi một chút, tui đây đi chụp cái đã.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cậu dám chụp. Tôi liền giết người diệt khẩu.
[Bang] [Mộng Hồi]: Gái Shin bình tĩnh, bọn anh sẽ bảo vệ cưng.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cảm giác càng nguy hiểm hơn!
Shin – chan thực sự gửi ảnh chụp lên nhóm bang.
Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung là một người cao gần 1m8. Shin – chan so với cậu ta thấp hơn gần 1 cái đầu.
Tịch Lạc Ninh vẫn cứ nghĩ Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung tự kỉ mới lấy cái tên này. Không nghĩ tới cậu ta thật sự đẹp trai, phong độ. Dựa vào vẻ ngoài hoàn toàn có thể tiến vào giới giải trí. Tịch Lạc Ninh rất khó tưởng tượng hình ảnh từ miệng cậu ta lại phun ra câu mắng “bảo vệ em gái cậu!” được.
Shin – chan là một người mặt trẻ con, ngoại hình rất phù hợp với cách gọi “Shin – chan”. Một cậu bé rất non nớt, đáng yêu. Thân cao 1m7 mấy, cũng không phải thật sự rất lùn. Chỉ là kết hợp với gương mặt kia, nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ là một đứa trẻ, khiến người khác có cảm giác sai lệch. Cùng Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung, một anh chàng vô cùng đẹp trai, tuấn tú chắc chắn hoàn toàn khác biệt.
Tên bạn tốt Công Tử Phong Lưu của Tịch Lạc Ninh rất nhanh logout đã lại sáng lên.
Đoán chắc cậu ấy đã quên ẩn nick, mới có tình huống này. Tịch Lạc Ninh trực tiếp gõ qua.
Cà Phê Mất Khống Chế: Tôi biết cậu vẫn đang ở đây.
Công Tử Phong Lưu: Chị dâu, ngài có thể không nhìn thấy con được không?
Cà Phê Mất Khống Chế: Không thể!
Cà Phê Mất Khống Chế: Thật ra thì rất đẹp trai đó. Có cam lòng buông tay không đây?
Công Tử Phong Lưu: –||| Chị có thể đừng nhạy cảm thế được không?
Cà Phê Mất Khống Chế: –! Thật không nghĩ đến cậu lại là người vì vẻ bề ngoài vậy đó.
Công Tử Phong Lưu: Thích người đẹp, mọi người đều có mà.
Cà Phê Mất Khống Chế: Rất khó tưởng tượng cậu ta không có bạn gái.
Mỗi người đều có tâm yêu cái đẹp. Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung thấy thế nào cũng là một hotboy trong trường học. Nhìn thấy cậu ta như vậy mà lại không ghét yêu đương, tại sao không có bạn gái chứ?
Chẳng lẽ cậu ta không thích con gái?
Tịch Lạc Ninh im lặng. Tư tưởng của anh bị đám gia súc trong bang kia ô nhiễm rồi.
Tại sao lại nghĩ đến khía cạnh này chứ. Chẳng lẽ đồng tính nhìn đâu cũng thấy đồng tính sao?
Công Tử Phong Lưu: Cậu ấy là
trẻ mồ côi mẹ. Bố sau khi cậu ấy học cấp 3 thì cũng qua đời, chỉ còn lại cậu ấy cùng bà nội thôi. Thân thể bà nội lại không tốt lắm, muốn chăm sóc bà nội nên không có thời gian yêu thương.
Cà Phê Mất Khống Chế: –|||
Công Tử Phong Lưu: Năm ngoái bà nội cậu ấy cũng qua đời. Lúc đó cậu ấy mới chơi game.
Cà Phê Mất Khống Chế: Đau lòng cậu ta?
Công Tử Phong Lưu: Cậu thật sự có thể đừng nhạy cảm thế được không. Chính là đau lòng cậu ấy. Từ từ liền chuyển thành một loại tình cảm khác!
Cà Phê Mất Khống Chế: Có thể viết thành sách rồi.
Công Tử Phong Lưu: Ôi mai gót. Ngày mai cậu ấy và Gái Shin muốn tới tiệm cà phê gặp tui. Tui nên làm sao bây giờ?
Cà Phê Mất Khống Chế: Cái gì mà làm sao bây giờ?
Công Tử Phong Lưu: Sợ không điều khiển được tim đập loạn ấy mà! ╮ (╯╰)╭
Cà Phê Mất Khống Chế: –||| Không phải thế chứ? Dù sao thì cậu cũng là một người
trưởng thành rồi.
Công Tử Phong Lưu: Hầy. Một lời khó nói hết. Nhìn thấy cậu ấy, cảm thấy bản thân già lắm rồi. Rõ ràng còn chưa phải chàng trai hoàng kim mà.
Xem ra trái tim Công Tử Phong Lưu còn chưa thu về nữa. Gần đây cùng chơi với Quấn Chỉ Nhu, hóa ra là trốn tránh.
Tịch Lạc Ninh im lặng. Thật không biết nên mắng cậu ấy ngu ngốc hay là ca ngợi cậu ấy có một tình yêu son sắc đây. Nhưng tình cảm trên trò chơi liệu có thể muốn dừng mà không thể dừng được như thế không? Tịch Lạc Ninh nhớ tới bản thân, không khỏi bĩu môi. Có vẻ như bản thân không có tư cách nói những người khác.
Thế nhưng chàng trai hoàng kim còn có thể mở quán cà phê cơ đó? Anh nhớ rõ Công Tử Phong Lưu vốn không phải người thành phố S, gia đình cũng không phải thật quá khá.
Nhà xuất bản Y Minh không ở trung tâm thành phố nhưng giá thuê nhà ở khu này cũng không thấp.
Cà Phê Mất Khống Chế: Cảm thấy mình già thế nào rồi?
Công Tử Phong Lưu: Lớn hơn Suất Suất thiếu nam bảy tuổi.
Cà Phê Mất Khống Chế: Hai mươi bảy tuổi đã mở được quán cà phê sao?
Công Tử Phong Lưu: Tui là đứa trẻ mô côi bố. Khi còn bé, mẹ không có thời gian chăm sóc tui nên nhờ người sửa tuổi, năm tuổi đã đi học tiểu học. Học cấp 3 có người để ý khu đất trống trong nhà, chuẩn bị khai thác để thành phố buôn bán, bồi thường một căn nhà nhỏ. Tốt nghiệp đại học, mẹ tui bị ung thư. Sau khi bà chết, vì muốn định cư cùng bạn trai ở thành phố này, nên bán căn nhà đó đi mua chỗ này.
Cà Phê Mất Khống Chế: Cuộc sống của hai người đều đặc sắc có thể viết thành tiểu thuyết.
Công Tử Phong Lưu: Ha ha. Khi đó còn nhỏ cái gì cũng có thể bỏ.
Cà Phê Mất Khống Chế: Nghe rất ai oán.
Công Tử Phong Lưu: Là cảm thán! Bây giờ về nhà, đều ở trong nhà bạn trai cũ, cha mẹ anh ấy yêu thương tui như con đẻ. Tui hiểu lựa chọn của anh ấy. Tôi cũng không muốn vì hai chúng tôi mà khiến cha mẹ già rồi còn không an lòng. Cá cùng gấu không thể ở cùng một chỗ. Anh ấy đã đem tuổi trẻ cùng tình yêu cho tôi, còn lại chỉ có trách nhiệm của một người con trai.
Cà Phê Mất Khống Chế: Cậu không khóc là được rồi.
Công Tử Phong Lưu: Ha ha, tại sao lần nào cũng nói những chuyện như thế này với cậu chứ.
Cà Phê Mất Khống Chế: Tôi cũng muốn biết.
Công Tử Phong Lưu: Ha ha. Thật muốn thấy vẻ mặt bây giờ của cậu. Khẳng định rất đặc sắc.
Cà Phê Mất Khống Chế: Cút!
Công Tử Phong Lưu: Đại thần onl rồi. Có vẻ đang tìm cậu đó.
Cà Phê Mất Khống Chế: Cậu không vào trò chơi, làm sao biết được –!
Công Tử Phong Lưu: Bí mật.
Tịch Lạc Ninh gửi qua cậu ấy một biểu cảm máu chảy đầm đìa rồi trực tiếp out QQ vào trò chơi.
Vũ Trụ Thần Thoại vẫn luôn mật cho anh hỏi đang làm gì thế.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vừa rồi không ở đây, tại sao lại lên giờ này?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vợ giận sao? Đi máy bay không có cách nào
Tịch Lạc Ninh nhìn trời. Anh đã quên Địch Vân vì buổi kí sách mà phải rời đi. Thành phố S là điểm đến cuối cùng. Anh ta chắc mới từ nơi khác về.
Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung tới thành phố S, vì nhận được tin về buổi kí tên của anh ta đây mà.
Đột nhiên bắn ra tin tức hệ thống, Vũ Trụ Thần Thoại muốn mời anh cùng cưỡi. Tịch Lạc Ninh sững sở, cùng cưỡi cần hai người ở gần nhau mới có thể mời được.
Tịch Lạc Ninh chỉnh góc quay màn hình, chỉ thấy Vũ Trụ Thần Thoại đứng ngay sau anh.
[Gần] [Mộng Hồi]: Anh đến lúc nào thế?
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Em quên vợ chồng có kỹ năng “gặp gỡ ngàn dặm” sao?
[Gần] [Mộng Hồi]: À
Tịch Lạc Ninh thực sự đã quên. “Gặp gỡ nghìn dặm” là một kỹ năng di chuyển trong nháy mắt, có thể khiến cho một bên vợ hoặc chồng, lập tức bay đến bên cạnh người còn lại.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, hôm nay có thời gian cùng em chơi nhiệm vụ vợ chồng
[Gần] [Mộng Hồi]: Tiếc là ngày mai tôi có việc rồi. Hơn nữa... Anh có thể đừng gọi tôi vợ không? Rất không được tự nhiên.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vậy gọi là gì
[Gần] [Mộng Hồi]: Ngoan, gọi anh là chồng đi
Tịch Lạc Ninh cười. Anh có thể tưởng tượng sắc mặt của Địch Vân ở đầu bên kia đặc sắc cỡ nào.