Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 18: Người quản lí chương trình, trời ơi




Công Tử Phong Lưu hai ngày liền không online, Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung ở trong bang hỏi tình hình, Tịch Lạc Ninh nói với cậu ta Công Tử Phong Lưu có việc không vào game được.

Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung không để ý gì cả, sau đó vẫn cùng bọn Hoa Sen mang Hoa Mộng Điệp cày phó bản.

Shin-chan không nghĩ tới Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung cũng đầu quân phe địch rồi, giận đến nỗi mật qua cho Tịch Lạc Ninh chửi ầm cả lên. Tịch Lạc Ninh bị làm cho phiền lòng, liền trực tiếp chặn cậu bé, để bản thân anh hoàn toàn tỉnh táo.

Shin-chan cảm thấy bị thương sâu sắc bắt đầu lên bang kêu ca.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê, cậu là người bạc tình bạc nghĩa, lại dám chặn tui.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê, tui nguyền rủa cậu ăn mì không có gói gia vị.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Tui sai rồi, Cà Phê! Sao lại chặn tui … Cậu đi chết đi đi chết đi!



[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật đáng xấu hổ!

[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Gái Shin, mấy ngày đó đến rồi à?

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Vừa lên mạng lại thấy Gái Shin táo bạo như thế, đến nói anh nghe có chuyện gì nào?

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: /(ㄒoㄒ)/ Bang chủ anh minh thần võ, người rốt cuộc trở lại!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Ôm đùi bang chủ, ngài nên làm chủ cho tiểu nhân đi! o()o

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Run rẩy

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Bang chủ đại nhân, tui muốn tố cáo Cà Phê, tên bạc tình bạc nghĩa, cậu ta dám chặn tui!

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: –! Bình tĩnh. Cà Phê còn từng chặn Vũ Trụ kia kìa!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: …

[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: … Ặc!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: … Lòng tui cân bằng rồi!

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Phó bang chủ của chúng ta đâu rồi, sao không đến tiếp giá vậy?

[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Theo lời Cà Phê, cậu ấy có việc không online được. Xác chết vùng dậy cũng đều lăn ra đây tiếp giá đi, bang chủ đại nhân đã trở lại!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Bang chủ đại nhân, tụi tui dạo này đều là đứa trẻ không cha không mẹ, thật đáng thương!!!

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Sờ đầu nghe lời, cha của con đã về rồi đây.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: …

[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Há há há… Tui thật ra không cười đâu. Thật sự không nhịn được nữa.

[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chiếp Gái Shin tự gây nghiệt không thể sống!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Biến, không cần nói chuyện với tui.

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trở lại?

[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Nhìn một cái, Gái Shin bình tĩnh. Lại đây cha ôm cái nào.

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: … Bang chủ!

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Cà Phê, tới Kính Hồ để tui ôn nhu hành hạ chết cậu!

[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Gái Shin, rối loạn nội tiết sao?

[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Tui hôm nay muốn thay ông trời thu yêu nghiệt này!

Shin-chan còn chưa bình thường trở lại nữa.

Tịch Lạc Ninh cho rằng để cậu ta ồn ào chút là được rồi, không nghĩ tới thật sự không dứt như vậy. Nhìn ra được, cậu ta thật sự tức giận.

Trên thực tế, Tịch Lạc Ninh thấy Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung cùng Lam Mộng Điệp trong lòng cũng không thoải mái lắm. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Gái Shin. Anh không có nghĩa vụ phải làm việc dựa vào suy nghĩ của mấy người đó.

Shin-chan tức giận, có nghĩa là cậu ta còn nhỏ. Huống chi cậu ta cũng chỉ nghĩ Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung thật sự chỉ vì theo đuổi con gái mà quên người anh em.

Tịch Lạc Ninh bất đắc dĩ kéo Shin-chan vào đội.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ồn ào gì thế?

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Tiểu Sửu đồ vong ân phụ nghĩa, là tên dị tính khốn khiếp không có tính người! Tui thấy Phong Lưu không đáng bị như thế! Nhớ ngày đó, Phong Lưu cày đồ cho cậu ta, cày liên tục hai ngày hai đêm, bình thường đều ngoan ngoãn theo cậu ta, mặc kệ bị mắng. Phong Lưu có việc không online, cậu ta ngay cả hỏi cũng không hỏi, xoay người cái đã lao vào vòng tay của đàn bà.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Anh em bình thường cũng không như vậy, huống chi Phong Lưu một lòng say mê như thế.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Tui chỉ là tức giận một chỗ là, ở trong phó bản đã nói không thích con nhỏ kia rồi, xoay người một cái liền hấp tấp chạy tới … Khốn kiếp không có lập trường!

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiểu Sửu, đến lượt cậu

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: … Hoa Sen gọi tui đi phó bản cùng cậu ta. Tui mới không thèm cùng Lam Mộng Điệp có quan hệ gì cả.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]:!!!!!!!!!!!!!!!!!

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: Tại sao ở đây?

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu nói cậu giận tui, xả giận cho cậu nên để tui giải thích cho rõ ràng.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: –! Chị dâu Cà Phê

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^

[Tổ đội] [Đẹp Zai Muốn Hủy Dung]: Tui ra khỏi đội rồi.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: ╭ (╯^╰)╮ Lựa chọn sáng suốt!

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin, cậu thật ra là con gái, vì chuyện này mà tức giận sao?

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vị thành niên, tôi hiểu mà

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: … Tui đã học đại học rồi.

[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hóa ra là vừa trưởng thành.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin-chan]: o()o

[Tổ đội] [Đẹp Zai Muốn Hủy Dung]: O (∩∩)O

Tịch Lạc Ninh lắc đầu, anh vẫn cảm thấy Shin-chan còn nhỏ.

Không nghĩ tới người còn nhỏ nhưng tính tình lại không nhỏ. Bình thường thấy cậu bé hi hi ha ha không nhìn ra được hóa ra lại rất có nghĩa khí.

Chỉ là Shin-chan thế mà lại biết rõ tâm tư của Phong Lưu như thế. Tịch Lạc Ninh có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ cậu bé cũng là đồng loại.

Phản ứng của Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung lại làm Tịch Lạc Ninh có chút bất đắc dĩ. Không biết là cố ý giả bộ không hiểu ngụ ý của Shin-chan hay thực sự không hiểu. Vô luận là loại nào, xem ra nhất định Công Tử Phong Lưu sẽ thất tình.

Trợ lý cầm điện thoại di động trong tay gõ cửa đi vào.

Tịch Lạc Ninh dời tầm mắt từ màn hình máy tính qua, nhìn trợ lý: “Chuyện gì?”

“Điện thoại của cậu Chu.”

Tịch Lạc Ninh cau mày: “Chu Cảnh Hiên?”

“Vâng.” Trợ lý cẩn thận đánh giá sắc mặt Tịch Lạc Ninh.

“Không phải nếu không có chuyện gì đừng quấy rầy tôi sao?”

“Cậu Chu nói có việc tìm ngài.”

“Đưa đây.”

Trợ lý như được đại xá, đưa di động cho Tịch Lạc Ninh, lại dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được, biến mất cực nhanh.

“Chuyện gì?” Tịch Lạc Ninh hỏi thẳng.

Đầu kia của điện thoại không có tiếng của Chu Cảnh Hiên, mà lại là một giọng nữ: “Không có việc gì. Chỉ muốn mời anh đi ăn cơm. Không biết Tịch đại thần có vui lòng hay không?”

Tịch Lạc Ninh sửng sốt, “Liễu Thiên?”

Liễu Thiên ở đằng kia nở nụ cười, “Ha ha, là em.”

Tịch Lạc Ninh nhìn lại điện thoại, phía trên đúng là tên Chu Cảnh Hiên, “Cô cùng Chu Cảnh Hiên ở cùng một chỗ hả?”

“Em cùng Cảnh Hiên muốn mời anh ăn cơm.”

“… Cô cùng Cảnh Hiên?” Tịch Lạc Ninh không khỏi nhíu mày. Liễu Thiên so với Tịch Lạc Ninh xuất đạo sớm hơn vài năm, từng được xưng là thiên hậu trong làng ca nhạc, cũng từng thích Tịch Lạc Ninh, sau khi biết được tính hướng của anh, tự nhiên cùng anh làm bạn bè.

Trong sự nghiệp, cô là ngọn núi cao nhất, đột nhiên tuyên bố rời khỏi làng ca nhạc. Bây giờ nổi danh là người quản lý chương trình. Nhưng Chu Cảnh Hiên cùng Liễu Thiên dường như không có quan hệ cá nhân.

“Tịch đại thần, anh ở nhà quá lâu rồi, không biết giới giải trí là địa phương thay đổi trong nháy mắt sao?”

Tịch Lạc Ninh cười nói: “Hoàn toàn chính xác, tôi không biết các người lúc nào thì cùng một chỗ đó.”

Liễu Thiên cũng oán trách: “Sao nói khó nghe như vậy. Không cho phép bọn em có quan hệ cá nhân à?”

Tịch Lạc Ninh nói: “Quan hệ cá nhân? Quan hệ cá nhân đến độ cô dùng điện thoại của anh ta, dùng chung danh nghĩa muốn mời tôi đi ăn cơm?”

“Thế có tới hay không đây?”

“Địa điểm ở đâu?”

“Tiệm cơm XX. Bọn em đợi anh.”

Tịch Lạc Ninh cúp điện thoại rồi bảo trợ lý chuẩn bị ra ngoài, lại nhìn trò chơi, Sh

in-chan cùng Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung cũng tốt rồi, còn đang nghiên cứu trò chơi nữa.

Tuổi hai người cũng tương đương, đề tài ngược lại cũng nhiều hơn.

Tịch Lạc Ninh vây xem một lát, những trò chơi kia, phim hoạt hình, tiểu thuyết … nghe cũng chưa từng nghe qua.

Tịch Lạc Ninh chào hỏi xong thì logout. Trợ lý bên kia cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.

Tịch Lạc Ninh đến quán ăn, còn chưa tới giờ cơm, nhưng Chu Cảnh Hiên cùng Liễu Thiên cũng đã chờ ở bên trong.

Chuẩn bị những món ngọt nhẹ cùng nước trà mà Tịch Lạc Ninh thích, Chu Cảnh Hiên pha trà.

Tịch Lạc Ninh đứng ở cửa nhìn tư thế kia, liền hiểu bọn họ nhất định có việc nhờ vả: “Hồng Môn Yến sao?” Tuy là nói thế nhưng Tịch Lạc Ninh cũng không quá tức giận, khi nhận được điện thoại đã chuẩn bị tâm lí trước rồi.

“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, bạn bè thôi mà, nên giúp đỡ nhau.” Liễu Thiên tiến lên kéo Tịch Lạc Ninh.

Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Giúp đỡ nhau? Các người có thể giúp gì tôi?”

Liễu Thiên nghẹn họng, với địa vị của Tịch Lạc Ninh hiện nay, thật sự bọn họ không thể nào giúp đỡ mà Tịch Lạc Ninh cũng chẳng cần gì.

“Nói đi, chuyện gì?” Tịch Lạc Ninh cầm cốc trà Chu Cảnh Hiên pha, đơn giản uống một hớp, hương trà từng chút từng chút thầm vào đáy lòng, không khỏi khen ngợi: “Trà cậu pha càng ngày càng ngon đó.”

Lúc trước, Chu Cảnh Hiên cùng anh khá tốt, vẫn luôn pha trà cho anh.

Tịch Lạc Ninh đã từng là người không thích uống trà. Thế nhưng sau khi uống qua trà Chu Cảnh Hiên pha, liền thích. Nhưng trà ở bên ngoài anh vẫn luôn thấy không thích như thường.

Chu Cảnh Hiên cười hai tiếng, không trả lời.

Liễu Thiên nhưng lại thẳng thắn, “Thích anh ta pha trà, trực tiếp thu về làm vợ không phải tốt hơn sao?”

Tịch Lạc Ninh nhàn nhạt liếc Liễu Thiên, một câu hai nghĩa chế nhạo cô: “Cô không ăn giấm hả?”

Liễu Thiên thành thật: “Chẳng lẽ anh có thể thay đổi tính hướng vì em?”

Tịch Lạc Ninh: “…”

Chu Cảnh Hiên thấy Tịch Lạc Ninh kinh ngạc, nhanh chân chạy lên ngắt lời: “Liễu Thiên, không phải cô có điều muốn nói sao?”

Liễu Thiên hừ hừ, vứt một cái nháy mắt xinh đẹp có thâm ý khác với Tịch Lạc Ninh, quay đầu cười mắng Chu Cảnh Hiên: “Lười không quan tâm anh nữa, bỏ qua cơ hội đừng tới tìm tôi khóc lóc kể lể là được.”

Trên mặt Tịch Lạc Ninh không biểu lộ điều gì, ai cũng biết anh cùng Chu Cảnh Hiên chỉ là chuyện quá khứ, Liễu Thiên không phải ngu ngốc, cô có việc nhờ cậy anh, không có lí do gì để nói bậy linh tinh trước mặt anh.

Chu Cảnh Hiên không hổ là một minh tinh hàng đầu, khi gặp chuyện thì năng lực phản ứng rất nhanh, trực tiếp kéo chủ đề quay lại, “Hoàn toàn chính xác, bỏ lỡ cơ hội, ngàn lần đừng tới tìm tôi khóc lóc kể lể đó nha.”

“Tôi cảm thấy…” Tịch Lạc Ninh kéo dài giọng nói, “Các người đừng tìm tôi khóc lóc kể lể là được, tôi không đảm bảo sẽ không để vệ sĩ vứt các người ra đường đâu…”

Chu Cảnh Hiên, Liễu Thiên “…”. Bọn họ chẳng qua chỉ là nói giỡn, Tịch Lạc Ninh thì có khả năng sẽ làm thật.

“Nói đi, chuyện gì?” Tịch Lạc Ninh có chút tiếc nuối nhìn menu trên bàn, nói: “Không biết cuối cùng có được ăn bữa cơm này hay không?”

Liễu Thiên thông minh vô cùng, tự nhiên nghe hiểu ám chỉ của anh, nói: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ anh gọi món nữa thôi.”

Tịch Lạc Ninh liếc xéo cô.

Liễu Thiên cười vô cùng thành khẩn, “Em muốn mời anh tham gia tiết mục em quản lí.”

Tịch Lạc Ninh nghĩ nghĩ một chút, nhớ tới tiết mục Liễu Thiên phụ trách hình như là … “Điều tra cá nhân”?

“Đúng.”

Tịch Lạc Ninh nhíu mày, trừ mấy tấm ảnh tuyên truyền, anh rất ít khi tham gia các tiết mục, huống chi hiện tại anh lại đang nghỉ phép.

“Tôi biết anh rất ít khi tham gia các tiết mục giải trí. Nhưng Điều tra cá nhân không giống vậy. Hơn nữa anh cũng lâu rồi không xuất hiện trên màn ảnh, cũng cần xuất hiện một chút chứ.”

“Xuất hiện một chút?” Tịch Lạc Ninh lắc đầu nói, “Không cần điều này, huống chi tôi còn đang nghỉ phép.”

Liễu Thiên nghiêm mặt, nói: “Em biết anh là một minh tinh tam thê rồi, không ai có thể đạt được đỉnh cao như anh. Tuổi của anh cũng gần 30 rồi, đây là thời kì hoàng kim của một người đàn ông. Em biết, qua vài năm nữa, có thể là mười, hoặc hai mươi năm cũng không thể có người có thể vượt qua anh. Nhưng cái khó nói là anh có thể giữ vững được phong độ như lúc này hay không?”

Minh tinh tam thê: minh tinh có thành tích trong cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát.

Mặt Tịch Lạc Ninh không chút biểu tình, Liễu Thiên nói rất đúng.

“Em muốn hỏi anh, anh nhất định sẽ có những ý khác.” Liễu Thiên rất chắc chắn nói.

Tịch Lạc Ninh nói: “Dù vậy tôi không cho là một chương trình phỏng vấn có thể mang lại gì đó cho mình.”

“Em biết rõ.” Liễu Thiên bỗng nhiên dừng lại, nói: “Anh biết tại sao em lại đột nhiên quyết định rời khỏi giới âm nhạc không? Bởi vì em biết rõ đỉnh cao của mình ở đâu.”

Tịch Lạc Ninh thản nhiên nói: “Cô có thể phát triển ở lĩnh vực điện ảnh cùng truyền hình.” Rất nhiều ca sĩ cũng đều như thế.

“Em tự biết mình mà.” Liễu Thiên tự nhận không phải là một người giỏi diễn kịch. Cô thành khẩn nhìn Tịch Lạc Ninh: “Em thật sự rất cần anh giúp.”

“Cô nên tìm người đại diện của tôi nói chuyện.”

Trên mặt Liễu Thiên vui vẻ, Tịch Lạc Ninh nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc đồng ý với lời đề nghị của cô.