Ôm lấy Tô Lê ngồi dưới ánh trăng mờ ảo, trái tim Ninh Hàn thể nghiệm được một loại yên bình chưa từng có. Đó là cảm giác thực sự yên tâm, an tĩnh mà thoải mái, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng mà anh lại tham lam muốn chiếm lấy phần ấm áp đó, không biết đủ, không muốn động cũng không nghĩ động.
Nhưng người trong lòng lại không chịu ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ không ngừng lầm nhẩm những câu chữ đứt đoạn, cũng không biết cậu nhóc đang nói cái gì. Hai mắt nhắm chặt, một hồi nhúc nhích cánh tay, một hồi dụi dụi cái đầu, chính là không chịu yên tĩnh. Ninh Hàn muốn làm cậu nhóc yên tĩnh một chút liền siết chặt vòng ôm, nhưng Tô Lê lại dùng sức lực càng mạnh hơn, bỗng cậu há miệng cắn lên xương quai xanh của Ninh Hàn.
Ninh Hàn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tô Lê úp mặt trước ngực anh hết gặm lại cắn, cũng giống với chỗ xương quai xanh vừa rồi. Một bên gặm một bên cười ngốc, còn hàm hồ không rõ nói:
"Ăn thịt... thịt... tôi muốn ăn thịt....."
Xương quai xanh của tôi không phải miếng xương sườn mà cậu vừa ăn đâu.
Nghĩ đến cái miệng nhỏ ăn thịt đến bóng loáng của Tô Lê vừa nãy, Ninh Hàn vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng phải công nhận rằng răng của Tô Lê đúng là sắc nhọn nha, Ninh Hàn bị cậu nhóc cắn có hơi đau liền đem cậu kéo ra. Miếng thịt trong miệng mất đi, Tô Lê biểu thị bản thân thực không vui, cậu hơi híp mắt lại, tức giận trừng mắt nhìn người phía trước. Nhưng bộ não còn đang say rượu làm tầm nhìn của cậu hoàn toàn không có cách nào tập trung cố định vào một điểm, vốn còn muốn giả bộ hung hăng dữ dằn liền lập tức chuyển biến thành một tên ngốc manh đang tỏ vẻ giận dỗi.
Nhưng cậu nhóc như nghĩ tới cái gì đó, nha, đúng rồi, bỗng nhớ tới kế hoạch vĩ đại đẩy ngã ông chủ Ninh đêm nay của mình nhất thời lại ngồi lên đùi Ninh Hàn cười trộm, cười tới "nhành hoa run rẩy". Chẹp chẹp cái miệng, đôi môi ngọt ngào, đối với miếng xương sườn vừa nãy cũng không quá để ý nữa.
Tô Lê cười tới đôi mắt sắp híp thành một đường cong nhỏ, cực giống với tượng phật di lặc sau khi giảm béo phiên bản thu nhỏ. Nhưng cũng chính vào khoảnh khắc ấy lại lộ ra sự hấp dẫn chí mạng, làm Ninh Hàn không có cách nào rời mắt.
Thật nhiều năm trước, Cố Tiêu thực sự không hiểu nổi cuộc sống cấm dục của Ninh Hàn lúc đó. Ninh Hàn cũng không có hứng thú với cuộc sống hoa hoa công tử của cậu ta. Nhưng đến ngày hôm nay anh rốt cuộc cũng hiểu được cái loại suy nghĩ không cách nào hiểu nổi đó của Cố Tiêu. Nhìn vị trí xương quai xanh bị gặm cắn tạo thành từng vết đỏ, bên trên còn dính lại nước miếng của Tô Lê, gió đêm thổi qua có hơi lạnh. Nhưng làn da trên người lại giống như bị nhiệt hỏa thiêu đốt.
Đáng chết. Ninh Hàn khẽ chửi một tiếng trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Tô Lê. Nghĩ cũng không thể cứ ở bên ngoài này mãi, phải nhanh chóng sắp xếp ổn thoả cho tên nhóc này mới được. Vì vậy Ninh hàn ôm Tô Lê vào phòng, lúc này đám người chơi cờ Flying chess cũng đã bắt đầu ngả nghiêng ngủ gục bên ngoài phòng khách, Ninh Hàn đi qua cũng không làm bọn họ giật mình tỉnh giấc.
Phòng khách nhà La Khanh có một phòng là phòng chuyên dụng của Ninh Hàn, trừ Cố Tiêu thỉnh thoảng tới đóng chiếm thì cơ bản không có ai từng vào. Ninh Hàn vốn nghĩ tới chuyện đem Tô Lê đặt lên giường là bản thân có thể rút lui. Nhưng Trung nhị quân sau khi say rượu đã hoàn toàn đem bản thân trở thành một con Koala, tiềm thức trực tiếp biến đổi chủng loại của mình, ôm lấy cái cây Ninh Hàn sống chết không chịu buông tay. Ninh Hàn vừa đem cậu kéo ra, cậu nhóc liền nhíu mày; xẹp miệng, thực! đáng! thương!
Ninh Hàn có chút đau đầu, thực đau đầu. Nhưng sự việc còn chưa có kết thúc, Tô Lê thực đau lòng, thực thương tâm ôm lấy Ninh Hàn, cái miệng méo xẹo, khoang mắt đỏ hồng, miệng vừa nghẹn ngào vừa nức nở, hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Bộ dáng này, muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu. Dường như chuyện đem cậu nhóc kéo ra là phạm vào tôi đặc biệt nghiêm trọng vậy.
Đúng, phạm tội, dù không phạm tội này cũng sẽ phạm tôi khác. Nhìn cái bộ dáng ngưỡng cổ của người này xem, hai bên má hơi hồng, đôi mắt mờ mịt đẫm nươc mắt, thực dụ người phạm tội mà. Ninh Hàn là cậu chủ hắc đạo, vốn cũng chẳng phải kiểu người hiền lành tuân thủ pháp luật gì, nhưng đối tượng là Tô Lê thì anh lại chỉ có thể cười khổ mà nhẫn nại.
Nếu hiện tại cậu nhóc không say rượu thì..., ánh mắt Ninh Hàn sâu xa tối nghĩa, cậu nhất định sẽ biết được hai chữ hối hận được viết như thế nào.
Cuối cùng Ninh Hàn chỉ có thể ôm lấy Tô Lê cùng nằm xuống, thể nghiệm cái được gọi là nước sôi lửa bỏng. Tô Lê rốt cuộc cũng chịu nín khóc, Ninh Hàn thở phào một hơi, nhưng vẫn không giải được mối hận trong lòng, dứt khoát đánh mông cậu nhóc vài cái coi như trừng phạt.
"Ngô....."
Tô Lê nhăn cái mũi, ai đánh tôi đó? ha ha ha tôi nhất định là đang nằm mơ thấy ông chủ Ninh rồi, nếu là ông chủ Ninh thì đánh thêm vài cái nữa cũng được, Tô Lê nghĩ, cuối cùng lại trầm mê vào giấc ngủ.
Mà Ninh Hàn sau khi nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của cậu nhóc lại chỉ có thể dùng vẻ mặt bất lực.
Ngày tiếp theo, lúc Tô Lê tỉnh lại thì bên cạnh đã không có Ninh Hàn nữa rồi. Cậu ngồi dậy, vò đầu bứt tóc, oái... đau đầu quá, hôm qua xảy ra chuyện gì rồi nhỉ? A! đúng rồi! ông chủ Ninh!
Tô Lê bò xuống giường, hùng hổ chạy đi tìm người, khi cậu đi xuống dưới lầu chỉ thấy Ninh Hàn đang ngồi nói chuyện cùng La Khanh. Hai người nghe thấy tiếng động mới quay đầu qua nhìn, La Khanh cười tươi chào hỏi cậu một tiếng, Ninh Hàn lại vẫn lạnh lùng như cũ, sắc mặt nhìn qua còn có vẻ không tốt lắm.
Ể... Xem ra kế hoạch đêm qua đã thất bại. Tô Lê cắn môi thầm hối hận.
Ngày hôm đó thực ra vẫn còn khúc dạo nho nhỏ, người bình thường không hay thấy bóng dáng Cố công tử Cố Tiêu cũng xuất hiện. Cậu ta hiếm khi mới đi tìm Ninh Hàn chơi, vừa gặp mặt còn chưa ngồi xuống liền quấn lấy Ninh Hàn xoay quanh ba vòng.
"Khụ khụ, Tiểu Hàn Tử nhìn sắc mặt cậu này, sao lại có bộ dáng như dục cầu bất mãn vậy hả?"
Sắc mặt Ninh Hàn cương cứng, tay đang rót trà cũng dừng lại. Mắt Cố Tiêu lập tức trở lên sắc bén, cậu bất quá là tùy ý trêu đùa một câu mà thôi, nhưng nhìn phản ứng có tật giật mình của Ninh Hàn này. Sau đó ánh mắt hỏa kim tinh của cậu lại phát hiện vết đỏ đáng nghi trên xương quai xanh của Ninh Hàn.
Nhất thời, biểu cảm của Cố Tiêu trở lên nghiền ngẫm.
"Yoh, Này là ai nha? rất nhiệt tình nha....."
"Cậu có tin tôi lập tức đem cậu ném ra ngoài không."
"Ế, đừng mà, không phải chỉ là một nốt ô mai thôi sao."
Cố Tiêu không quá để ý, nhún nhún vai khoanh tay nói:
"Bổn công tử là người có kinh nghiệm, thứ có hứng thú chính là thân đồng tử của mi."
"Cút."
Không bao lâu Cô Tiêu liền thực sự cút. Mà Ninh Hàn thì một mình ngẩn người khá lâu, sự bất thường của bản thân không giấu nổi ánh mắt của bọn họ, huống hồ còn rõ ràng đến thế. Trừ cái tên tạo ra vết ô mai này là đến giờ vẫn mơ hồ không rõ tình huống thôi, ngay cả cái người không tiếp xúc nhiều là Tạ Phi cũng đều biết được điểm yếu của mình rồi.
Có lẽ, cũng nên làm ra một cái quyết định cuối cùng rồi đi.
Ngày 11 tháng 11, là một ngày đặc biệt.
Hôm đó là sinh nhât Tạ Phi, La Khanh với cậu ta kết hôn trong trò chơi. Hôm đó chú Bách gọi Ninh Hàn qua nói chuyện rất lâu, người đàn ông cả đời không kết hôn, cam tâm tình nguyện lưu lại Ninh gia uyển chuyển nhắc nhở Ninh Hàn, ngày dỗ của mẹ cháu cũng sắp tới rồi.
Ngày dỗ sao.
Hôn lễ trong game tổ chức đúng ngày, Ninh Hàn nhìn hình ảnh không khí vui tươi hạnh phúc trong game, sự bình tĩnh vốn có dĩ nhiên cũng bắt đầu sinh ra chút hâm mộ. Anh đứng trên đỉnh mái nhà nhìn xuống đường lớn ồn ào náo nhiệt dưới kia, Trung nhị ở bên cạnh luyên thuyên không ngừng, hiển nhiên cũng đang vui vẻ vô hạn.
Sau đó một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một tin tức làm Ninh Hàn không khỏi nhíu mày.
Người ba bị anh cưỡng chế đưa ra nước ngoài năm đó dường như không chịu nổi cô đơn, lại nghĩ cách ngóc đầu trở lại. Năm đó sau khi Ninh Hàn đoạt quyền cũng không có ý định mở rộng phạm vi địa bàn. Mặc dù thế lực của Ninh gia trong tay anh ngày càng thêm vững chắc, càng thêm không thể xâm lược, nhưng Ninh Hàn hoàn toàn không thích sự chém giết của giới xã hội đen, cho nên hai năm nay Ninh Hàn không ngừng làm cho thế lực của Ninh gia lắng xuống, chậm rãi tẩy trắng sự nghiệp.
Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, Ninh Hàn cũng không gấp gáp nhưng hình như có người lại nhịn không được thì phải. Sau khi Ninh Giang nhận được tin tức này, người đàn ông có dã tâm cực lớn đó tất nhiên sẽ không nguyện ý nhìn thấy cơ ngơi một tay ông ta tạo dựng lên cứ thế biến mất như vậy, mặc dù nói sau khi tẩy tắng thế lực của Ninh Gia ngược lại ngày càng lớn mạnh, nhưng thứ đã biến chất tất nhiên sẽ không còn giống với ban đầu nữa.
Ninh Giang không nguyện ý, ông ta muốn ngăn cản, mà những năm này ông ta ở nước ngoài, cũng không phải chỉ đơn giản là nghỉ ngơi an dưỡng. Nếu ông ta chịu an phận với hiện tại, ông ta đã không phải là Ninh Giang. Vòng bạn bè của Ninh Giang vẫn còn đó, nhóm người cũa của ông ta cũng không có bị Ninh Hàn trừ khử hoàn toàn, trên tay ông ta vẫn còn một khoản tiền lớn. Có câu có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, có tiền liền có thể nói chuyện giao dịch, có thể lôi kéo được quan hệ, bất kể là kẻ muốn phản bội Ninh Gia hay liên lạc với những kẻ muốn lật đổ Ninh Hàn, đều là một trong những đối tượng được ông ta lựa chọn.
Đến bước này thì tình cha con đã nhạt hơn nước lã. Có lẽ trong trận tranh đấu, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc càng thích hợp dùng để hình dung quan hệ giữa bọn họ hiện tại hơn.
Ninh Hàn nhận được tin tức, vì vậy anh nhanh chóng làm ra quyết định cũng chính vào lúc này.
Không phải là quyết định đối với chuyện của Ninh Giang, mà là quyết định trong chuyện của anh với Tô Lê. Tôi cho em một cơ hội cuối cùng để rời xa tôi, đợi đến khi tôi trở lại, kết cục đã định.
Nếu em không đợi được tôi trở lại đã buông tay, vậy tôi sẽ buông tha cho em rời đi, từ nay không bao giờ gặp lại; Nếu lúc tôi trở lại em vẫn còn yêu tôi, vậy thì xin hãy vĩnh viễn lưu lại bên tôi, vĩnh viễn, vĩnh viễn cùng không cần rời đi, không cần phản bội.
Cho nên lúc đó La Khanh mới hỏi Tô Lê, cậu thực sự hiểu về cậu ta sao? Nếu cậu muốn yêu cậu ta, cậu sẽ phải trả giá nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Yêu thích Ninh Hàn không phải là một chuyện đơn giản, đó là chuyện của một đời, không phải trò chơi tình yêu dùng để tiêu khiển thời gian của những cặp yêu đương ngoài kia, cũng không giống với tình cảm của Tạ Phi với Hạ Thanh Hà, còn có tiết mục chờ đợi người yêu thật lòng.
Ninh Hàn anh ta sống trong thế giới này lại như vượt khỏi thế giới.Trong thế giới nhỏ mà những người bạn tốt xây lên cho anh ta, bên trong con hẻm sâu đó, thứ người khác nhìn thấy chỉ là một ông chủ nhà sách, hoặc là một người hát kinh kịch bình thường. Nhưng nếu chỉ cần có người kéo mở ra cánh cửa ấy, cuối cùng lại quyết định rời đi thì thứ còn lại chỉ có thể là một mảnh hoang tàn, hoang vu lạnh lẽo.
Cho nên chuyện này một khi đã lựa chọn, chính là không có đường lui.
Tính cách nhiều năm dưỡng thành của Ninh Hàn chính là như vậy, kiên định đến cùng, chưa bao giờ giữ lại đường lui cho người khác hay cho chính bản thân mình. Có một ngày nào đó thép cứng có thể xuất hiện nếp gấp, cũng có lẽ nhiều năm sau, năm tháng dần trôi sẽ làm anh có sự thay đổi, nhưng cho tới hiện tại, Ninh Hàn chính là một Ninh Hàn như vậy.
Vậy nên Ninh Hàn rời đi, Tô Lê vô cùng lo lắng chạy tới trước cửa nhà hát kịch, lại không thể thấy được thân ảnh của anh.
Cậu ngồi bên ngoài nhà hát kịch chờ đợi, đáng tiếc cậu không có thuật phân thân, như vậy liền có thể chắn hết các cửa trước sau của nhà hát kịch này rồi, đợi hơn một tiếng đồng hồ, đợi nguyên một buổi tối, trong cái đầu nhỏ của Tô Lê không có quan niệm về thời gian, chỉ có đợi được và không đợi được mà thôi.
Vài ba người đàn ông phân tán ở các ngóc ngách gần hẻm nhỏ, âm thầm che giấu sự tồn tại của mình, thay thiếu gia chăm sóc cho nhóc chân chạy vặt trước mắt này. Nhưng là nhóc chân chạy vặt lại không biết, cậu chỉ có thể hỏi, dùng phương pháp ngốc nghếch nhất để dò hỏi xem ông chủ Ninh rốt cuộc đã đi đâu rồi.
Nguyên một tuần lễ nhóc chân chạy vặt vốn luôn hoạt bát linh động hiện giờ hai vai cũng suy sụp xuống. Đồ đệ không cần sư phụ nữa rồi, ông chủ Ninh cũng chạy rồi, Tiểu vũ trụ trong lòng Tô Lê vẫn chưa bùng nổ, cũng không có sụp đổ. Chỉ là sự cố chấp bị kích phát ra toàn thân trên dưới, không đụng tường Nam không quay đầu, đụng tường Nam liền dứt khoát đem tường đạp đổ là được rồi.
Hanh phúc là phải do bản thân tự năm bắt, đàn ông là phải do bản thân tự mình theo đuổi!
Trung nhị quân càng bị áp chế thì càng thêm hung mãnh, quyết định dùng sức đụng tường Nam thêm một lần nữa, vì khoảng thời gian có thể ở bên cạnh ông chủ Ninh cậu vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Gặp được một người như vậy khó đến mức nào cơ chứ, không đem anh ấy theo đuổi tới tay thần phật cũng muốn khóc.
Nhưng cậu chàng bỗng nhiên phát hiện, cậu một thân sức lực sung túc, lại không có chỗ để dùng á. Ông chủ Ninh vô tung vô tích mi tính theo đuổi kiểu gì chứ? Cách sơn đả ngưu chắc? Vậy nên Tô Lê đau lòng chạy tới quán mì ven đường ăn mì, ăn no là có thể cứu vớt thế giới.
Ăn xong mì thì cái bụng cũng thoải mái hơn nhiều, não bộ cũng linh hoạt hơn. Tô Lê vỗ nhẹ sau đầu, nghĩ tới một nhân vật then chốt, không phải vẫn còn La đại nhân sao! anh ta quen thân với ông chủ Ninh, lại xấu xa như vậy, nhất định sẽ có cách!
Người dịch: Hana_Nguyen