"Mày.. mày cái thằng oắt con này dám cắn tao!"
Trong căn phòng tối om, bốn bề tản phát ra hương vị lạnh lẽo ẩm mốc, trong không khí mang theo vị mặn cùng với hương vị của biển cả. Một chiếc đèn được dùng dây thừng buộc lại treo lủng lẳng bên trên trần nhà, ánh sáng của nó không quá mãnh liệt, nhưng nếu đứng ở gần vẫn cảm thấy có hơi chói mắt. Một cái đầu tóc ngắn, nam nhân trung niên thân hình cường tráng đang đau khổ ôm chặt lấy ngón tay bên tay phải của mình, khuôn mặt dữ tợn gào thét. Máu tươi từ nơi bị nắm chặt đó từng giọt từng giọt rơi xuống nền gỗ lâu năm.
Mùi máu tanh, khắp nơi đều là mùi màu tanh.
Mùi máu tanh từ cánh tay người đàn ông trung niên tỏa ra, nhưng càng nhiều là từ thiếu niên đang quỳ gục trên mặt đất kia không ngừng nôn ra. Cậu bị người bắt giữ, sinh mạng bị đè ép dưới nền đất lạnh lẽo, trên mặt cậu là những vết hằn đỏ tươi, đôi môi trắng bệch cùng với khóe miệng dính đầy máu.
Thuốc mê còn sót lại trong cơ thể làm bộ não cậu rơi vào trạng thái mơ hồ, ý thức tiêu tán, toàn thân không có sức lực, nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ hết thảy. Dưới sự vuốt ve đầy tình sắc của tên đàn ông nọ trên môi câu, cậu hung ác mở miệng dùng sức cắn mạnh xuống, chỉ suýt chút nữa thôi, cậu liền có thể đem ngón tay của tên cặn bã đó cắn đứt.
"A....." vùng bụng bị người nọ dùng sức đạp một cái, thiếu niên không kịp phòng bị bị đạp ngã lăn ra nền đất. Cậu đau đớn nằm co người lại, lục phủ ngũ tạng như muốn đảo lộn, máu tươi tràn ra khỏi miệng cũng ngày càng nồng, nồng tới tới mức làm cậu buồn nôn.
"Dừng tay!" người đàn ông trung niên lạnh lùng nói một tiếng, cơ thể vẫn tràn ngập cảm giác đau đớn từ ngón tay truyền lại, ánh mắt hắn nhìn cậu đầy hiểm độc. Hắn đón lấy vải bông gòn thuộc hạ đưa qua, một bên băng bó vết thương một bên đi tới trước mặt người thiếu niên nọ, khom người ngồi xuống, lại dùng bàn tay không bị thương hung ác nắm ngược mái tóc của thiếu niên lên, ép cậu ngẩng cao đầu,
"Tên oắt con, nếu không phải mày vẫn còn chút giá trị lợi dụng, mày có tin hiện tại tao liền làm chết máy không!"
"Mày... dám sao?"
Đôi mắt của thiếu niên mở lớn, ánh mắt chứa đầy ý lạnh, không có sự tức giận khi bị nhục nhã, cũng không có sự sợ hãi khi bị đánh đập, chỉ có sự sắc bén cùng lạnh lùng tồn tại trong đó.
"Hừ, nhìn kĩ mới thấy, mày đúng là rất giống với bà mẹ trời sinh dâm đãng của mày ha, đúng là từ một lò đúc ra!"
Nghe đến mấy từ "bà mẹ" "lò" phát ra từ miệng gã đàn ông thân thể thiếu niên run lên, ánh mắt càng trở nên rét lạnh.
"Thế nào? không phục? không phục mày lại qua cắn tao hả?"
Người đàn ông cười khinh miệt, bàn tay nắm tóc thiếu niên lại nắm chặt thêm vài phần, ánh mắt lướt xuống dưới, ngắm nhìn thân thể bị quần áo che chắn của thiếu niên,
"Khà khà, nghe nói ba mày rất không vừa lòng với mày, một đứa con trai trời sinh yếu nhược, chỉ thích hát kịch với câu dẫn người khác như mày, mày nói xem liệu ông ta có chịu tới cứu mày hay không? Ông ta có thể dùng một mối làm ăn đến đổi lấy mày không nhỉ?"
"Mày dám cược không?"
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, mang theo sự khinh miệt. Khuôn mặt trắng xanh ánh mắt tràn đầy tơ máu, mới đầu cũng không hấp dẫn sự chú ý từ người khác, nhưng khi đôi mắt đó một nhắm một mở, lại mang tới sức hấp dẫn chí mạng.
Ánh mắt người đàn ông tối dần, nhưng khi chạm tới ý cười trào phúng trong mắt thiếu niên lại không khỏi tức giận vạn phần, hắn đem thiếu niên ném qua một bên, cả người cậu trực tiếp va đập với chân bàn bên cạnh, phát ra âm thanh vang dội,
"Cược với tao? mày cho rằng mày là ai?!"
Nói xong người đàn ông phất tay với thuộc hạ,
"Trói tay nó lại, sau đó dọn sạch bên đó đi, cũng không biết con trai của Ninh Giang sẽ có tư vị như thế nào nhỉ?"
Tên thuộc hạ lộ ra nụ cười hiểu ý, sự tham lam cùng dâm dục không chút che giấu đó thiếu niên cũng chưa từng thấy qua. Sau lưng cậu đập vào chân bàn, giờ khắc này toàn bộ cơ thể cậu giống như bị nứt gãy, đau đớn như bị xé rách lấy đi phần ý thức còn sót lại của cậu. Cậu thở hổn hển, mỗi lần hô hấp giống như đang hít vào ngụm khí cuối cùng của thế giới.
Ha... nếu mình chết ở đây... thì tốt biết mấy.....
Cũng đúng lúc này, trong một căn trạch viện mọc đầy hoa tường vy dại.
Một đôi tay mạnh mẽ ngăn lại bước đi của hai thiếu niên phía sau, chủ nhân của đôi tay quay đầu lại, nghiêm nghị cùng kiên quyết nói: "Hai người không được đi! Nếu hai người xảy ra chuyện, tôi biết giao phó sao với thiếu gia cơ chứ?!"
Nói xong người đó phất tay, sai người đem hai vị thiếu niên giữ chặt. Sau đó đoạt lấy chiếc máy tính trong tay một trong hai vị thiếu niên nọ, ngồi lên xe con mang theo nhóm người rời đi.
"La Khanh, làm sao bây giờ? Ninh Hàn sẽ không có chuyện gì chứ?"
Thiếu niên có khuôn mặt khá bình thường túm lấy cánh tay người còn lại, lo lắng gấp gáp hỏi.
Thiếu niên tên La Khanh kia hiển nhiên là trấn tĩnh hơn cậu ta nhiều, vừa bị người kia quát một tiếng, giống như được dội cho một bồn nước lạnh, cậu ép bản thân phải bình tĩnh lại,
"Sẽ không có chuyện gì đâu, chú Bách đã đem người đi cứu cậu ấy rồi, có thiết bị truyền tín hiệu trên người Ninh Hàn dẫn đường, rất nhanh là có thể tìm thấy cậu ấy. Cậu ấy sẽ không có chuyện gì hết, tuyệt đối là không!"
Ninh Hàn từ lúc mười tuổi đã bắt đầu giấu thiết bị định vị trên người mình, chính là muốn đề phòng những lúc như thế này. Lần này nếu không phải cậu ta kịp thời cầu cứu, La Khanh cũng không phát hiện ra cậu ta đã bị bắt cóc. Cho nên nhất định vẫn còn kịp, nhất định vẫn còn kịp.
Chỉ là.....
La Khanh ngẩng đầu lên nhìn căn nhà bị bao phủ bởi dãy tường vi dại, nghĩ tới người đàn ông đang ngồi tiếp khách trong đó, ánh mắt cậu lộ ra sự tức giận.
"Cố Tiêu, chúng ta đi."
Ba tiếng sau, trong phòng bệnh.
"Ba --"
Một cái tát vang dội đánh thẳng lên khuôn mặt trắng xanh của Ninh Hàn, lưu lại dấu bàn tay đỏ rực. Khóe miệng cậu kéo thành một vết rách nhỏ, vệt máu đỏ tươi dần rỉ ra.
Ninh Hàn cúi đầu, mái tóc dài che kín đôi mắt cậu, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn không ra là vui vẻ hay đau đớn, chỉ có đôi bàn tay dưới lớp chăn dày đang gắt gao nắm chặt bộc lộ rõ ràng tâm trạng của cậu lúc này.
"Tai sao tao lại có đứa con như mày cơ chứ!"
Người vừa ném qua cái tát đó đứng trước đầu giường quát tháo, nhìn những vết hồng trên cổ thiếu niên, dấu vết hiển nhiên là từng bị người xâm phạm qua liền lên cơn giận dữ, dù cho tên đàn ông đó mới chỉ bắt đầu thì đã bị chú Bách ngăn cản, dù cho con trai ông ta là người chịu tổn thương, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này ông ta còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn chứ?!
Mà sự trầm mặc không nói của Ninh Hàn càng làm ông ta bực bội.
Bên ngoài phòng, La Khanh đang cố sức giữ chặt Cố Tiêu lại, ánh mắt cậu tràn đầy lửa giận nhưng vẫn kiên định không tiến lên một bước,
"Đừng có vào đó! Ninh Hàn sẽ tự biết nên làm cái gì, phải tin tưởng vào cậu ấy!"
"Nhưng như vậy cũng thực quá đáng quá rồi!"
Cố Tiêu giận tới toàn thân đều run lên, mọi lời ác độc ào ào tuôn ra khỏi miệng cũng không đủ để tiêu trừ sự tức giận trong lòng của cậu ta.
Trong phòng, Ninh Hàn rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm làm Ninh Giang không khỏi ngỡ ngàng. Sau đó ông ta thấy Ninh Hàn mở miệng, đôi mắt giống hệt với ánh mắt của mẹ cậu nhìn thẳng vào ông, dùng âm thanh khản đặc, giống như nói về một chuyện không đáng kể,
"Là ông ép tôi."
Là ông ép tôi.
Năm mười sáu tuổi Ninh Hàn nói ra câu này, thiếu niên mang theo nét ngây ngô cùng đôi mắt màu hổ phách chứa đầy mây đen thâm trầm. Cậu đem chút tình cảm dư thừa không cần thiết đó vứt đi, dần dần đem mọi sự đắng chát đau khổ tàn nhẫn của tuổi thanh xuân nuốt xuống bụng.
Năm năm sau, khuôn mặt mang nét thành thục hơn nhiều cùng bộ dáng cao ngất, áo sơ mi đen bó sát hiện ra thân hình hoàn mỹ, cũng tạo ra cảm giác không dễ tiếp cận. Anh nhẹ nhàng cầm súng lên, khi đôi mắt rét lạnh đó quét qua, không có người nào dám lên tiếng.
Chỉ trừ có...
"Ninh Hàn! Mày đừng quên tao chính là ba của mày! là tao nuôi lớn mày!"
Khuôn mặt Ninh Giang đanh lại tức giận nói, ánh mắt khóa chặt trên họng súng của Ninh Hàn, trong lòng lão cảm thấy kinh ngạc cùng sợ hãi không thôi, nhưng không dám có bất cứ biểu cảm nào lộ ra ngoài.
"Bây giờ mày dĩ nhiên dám cầm súng chỉ vào người tao?!"
"Tôi đã nói qua,"
Ninh Hàn cầm súng trong tay ngữ điệu kiên định nói,
"Là ông ép tôi."
"Tất cả của tao sớm muộn cũng sẽ là của mày, tại sao chứ?!"
"Đáp án này ông đã nên biết từ sớm mới phải."
Ninh Hàn không gấp không vội nói, khóe mắt đồng thời liếc về phía thuộc hạ tâm phúc đang nhẹ nhàng di chuyển của Ninh Giang. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, anh không chút do dự chuyển đầu súng về phía bên đó, bóp cò, "bằng—" một tiếng vang lên, máu tươi văng ra.
Nhìn người đó ôm lấy vết thương ở đùi quỳ sụp dưới đất phát ra tiếng thở dốc đau đớn. Ninh Hàn bình tĩnh nói:
"Không nên cử động linh tinh, súng của tôi rất dễ nổi nóng đó nha. Chú Bách, đem người kéo ra ngoài."
"Vâng, thưa thiếu gia."
Người đàn ông gọi là Chú Bách hai bên tóc mai đã có chút hoa râm, chỉ huy người đem kẻ bị thương kia kéo xuống, ông lại dùng ánh mắt phức tạp liếc về phía Ninh Giang một cái. Khẽ thở dài một tiếng, rốt cuộc... rốt cuộc vẫn đi tới bước đường ngày hôm nay.
"Hiện tại chủ nhân của Ninh gia là tôi, bất kể trước đây các người trung thành với ai, nghe lời của người nào, hiện tại các người chỉ có một lựa chọn. Phục tùng tôi, hoặc chết."
Khẩu súng trong tay Ninh Hàn nhanh nhẹn quét một vòng, ánh mắt cũng chỉ lướt một cái liền thu tay lại. Súng là một thủ đoạn uy hiếp, nhưng chỉ là ngoại lực, thứ làm người ta rét lạnh lại chính là ánh mắt cùng thủ đoạn dứt khoát sắc bén của Ninh Hàn.
Từ trước đến này mọi người đều cho rằng anh ta chỉ là một cậu thiếu gia yếu mềm nhút nhát, nhưng ai có thể nghĩ tới, chính một con người như vậy đứng ở trong bóng tối thao túng toàn bộ giới hắc đạo của khu vực này. Thời gian năm năm qua đi, cũng chính là lúc anh ta bước ra ngoài ánh sáng, chỉ với một cái lật tay trời đất điên đảo.
"Còn về ông,"
Ánh mắt của Ninh Hàn chuyển tới trên người Ninh Giang,
"Lúc mẹ tôi chết, ông nên có giác ngộ này."
Nghe vậy, thân thể Ninh Giang trấn động, đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào Ninh Hàn,
"Tình huống lúc đó ta không còn sự lựa chọn nào khác."
"Không có sự lựa chọn nào khác?"
Ninh Hàn giống như nghe được một câu chuyện cười, giọng nói mang theo tiếng cười nhẹ, chỉ là ý cười so với sương lạnh càng lạnh hơn,
"Hay cho cái gọi là không có sự lựa chọn nào khác."
"Chú Bách,"
Ninh Hàn không nhìn người đàn ông trước mắt nữa, xoay người tiếp nhận áo khoác từ tay thuộc hạ khoác lên người, hơi xoay đầu lại nói:
"Từ hôm nay trở đi ba tôi sẽ rời tới nước ngoài nghỉ dưỡng. Không có mệnh lệnh của tôi, ông ấy một bước cũng không được trở lại trong nước."
"Vâng, thiếu gia."
Ninh Hàn năm 21 tuổi cứ vậy chậm rãi bước chân ra khỏi cánh cửa lớn nhà họ Ninh, mái tóc đen rủ xuống dài chấm cổ, gió thổi tung bay tóc mái phía trước trán, ánh mặt trời chiếu xuống làm cái bóng kéo dài trên mặt đất. Tường vi dại trên tường vây tươi tốt bừng bừng sức sống, hương hoa tràn ngập khoang mũi, từ bên cạnh những bụi hoa đó xuất hiện một bóng người, đáy mắt là một mảnh u ám.
Chỉ là bên ngoài tường vây có hai người đang đứng đợi, khi Ninh Hàn nhìn thấy hai người đó anh mới giật mình một cái, sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười.
"Sao hai cậu lại tới đây rồi?"
"Uống rượu, đi không?"
Người nói câu này đang tựa người vào cửa xe, hai tay chống eo, đúng kiểu thiếu niên xung động lỗ mãng, lúc khóe miệng câu lên thành nụ cười, khuôn mặt bình thường lộ ra sự hấp dẫn đặc biệt.
"Mau lên xe nhanh, tiền thuê tài xế La đặc biệt đắt đó."
Bên trong xe còn có một người đang nằm bò trên vô lăng, một tay vươn ra khỏi cửa xe vẫy vẫy.
Sự lạnh lùng trong mắt Ninh Hàn giảm đi đáng kể, anh xoay người qua phân phó vài câu với thuộc hạ của mình liền ngồi lên xe, tùy ý hỏi:
"Hôm nay không cần đi học hả?"
"Cuộc sống mà không có cái gọi là trốn học thì sao có thể hoàn chỉnh chứ! chiến hữu."
Cố Tiêu ngồi bên cạnh dùng giọng điệu nghiêm túc vỗ vỗ vai Ninh Hàn.
"Nếu để thầy hướng dẫn của cậu biết cậu trốn học mà không giúp anh ta đi khuôn vác thi thể thì nhân sinh của cậu sẽ càng hoàn mỹ hơn."
La Khanh cười nói.
"Đừng!"
Cố Tiêu run rẩy một cái,
"Đừng có nhắc tới tên biến thái chết tiệt kia trước mặt tôi nữa, bát tự của ông đây không hợp với anh ta! Tiểu Hàn Tử, lần sau tôi đem cậu đi thể nghiệm, cậu nhất định chưa từng gặp qua tên biến thái nào như anh ta đâu."
"Không cần thiết, cảm ơn."
Ninh Hàn thẳng thừng cự tuyệt, có thể để Cố Tiêu tặng cho biệt danh biến thái, gặp được tuyệt đối sẽ hối hận một đời.
"Đúng rồi, Ninh Hàn này, bọn này có quà cho cậu nhé."
"Hử? quà gì?"
Ninh Hàn nhìn về phía La Khanh, chỉ thấy nửa sườn mặt cậu ta đang cố gắng tạo bộ dáng thần bí.
"Đến nơi liền biết."
La Khanh liếc mắt nhìn qua.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, ba người đứng ở một ngõ nhỏ hẻo lánh, ngẩng đầu có thể thấy được những bảng hiệu xưa cũ. La Khanh dẫn đầu, đẩy ra cánh cửa màu đỏ sậm trước mặt, cười nói:
"Vào xem đi."
Người dịch: Hana_Nguyen