"Chuyển về, xem bản tin thời sự."
Sau một hồi trầm mặc, ba Tạ không buông lời nhận xét nào đối với bạn trai mới của con trai nhà mình. Nhìn không ra thái độ của ông là thích hay ghét, chỉ có sự trung thành của ông đối với kênh Bản tin thời sự là vĩnh viễn không đổi. Xem xong Bản tin thời sự thì hoạt động gia đình tụ họp cũng đến đây là kết thúc, mọi người nên làm gì thì làm cái đó, hai mươi năm nay vẫn luôn như vậy.
Ba Tạ chắp tay sau lưng đi vào thư phòng, ba mẹ con thì ở phòng khách tiếp tục nói chuyện phiếm. Người nghiêm túc nhất nhà đã rời đi, không khí nhất thời sôi nổi hơn nhiều. Chỉ là chuyện trong nhà chủ đề cũng nhiều, thế nhưng chuyện liên quan đến La Khanh lại không phải chủ đề có thể được nhắc tới. Mẹ Tạ cũng không hỏi tại sao Tạ Phi với Hạ Thành Hà chia tay, chỉ đau lòng nhìn con trai giống như đang nghĩ về chuyện năm đó, sau bao năm giằng co trốn tránh, cuối cùng chẳng có ai là người thắng cuộc.
Buổi tối, Tạ Phi trở lại căn phòng ngủ bị bỏ không nhiều năm của mình, thiết kế đồ đạc bên trong vẫn giữ nguyên bộ dáng như lúc cậu rời đi. Trên bàn sách không nhiễm một hạt bụi, trên tường dán đầy những tấm giấy khen từ nhỏ cho tới lớn của cậu, nguyên một dãy đỏ hồng, mặc dù có cái đã ngả sang màu vàng nhưng vẫn có thể nhỉn ra, năm đó khi ba mẹ dán chúng lên có bao nhiêu tự hào cùng vui vẻ.
Nói ra thì thằng em trai không đứng đắn nhà mình cũng rất ưu tú, từ nhỏ Tạ Phi đã là niềm hi vọng của ba mẹ, là đối tượng ưu tú có cái danh "đứa con nhà bên cạnh" thường được dùng để giáo dục thằng con nghịch ngợm nhà mình của các bậc phụ huynh. Sau cùng bốn chữ khuynh hướng tình dục đã đem tất cả niềm hi vọng đó biến thành thất vọng. Lúc đó Tạ Phi rất không cam lòng, cậu nghĩ bản thân chỉ là yêu thích một người, mà người nọ vùa đúng lúc cùng giới tính với mình mà thôi.
Tạ Phi nằm trên giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, thầm nhớ tới những hành động xảy ra ngày hôm nay của ba mẹ mình. Rất rõ ràng, ba mẹ cậu vẫn còn khúc mắc trong lòng, nói thật ra những khúc mắc đó cũng không phải có thể lập lức biến mất trong ngày một ngày hai, cũng chỉ có thể từ từ chậm rãi mà hòa tan nó. Nghĩ tới đây, điện thoại của Tạ Phi đúng lúc liền vang lên, suy nghĩ đầu tiên của Tạ Phi chính là La Khanh gọi tới, cầm điện thoại lên nhìn, quả nhiên là anh ấy.
Tạ Phi bất giác nở nụ cười tươi vội vàng nhấn vào nút nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Phu nhân, vài ngày không gặp có nhớ anh không?" đúng tiêu chuẩn tự tin vô địch cộp mác La đại nhân, một tiếng phu nhân gọi tới cực kì dụ hoặc.
Tạ Phi lạnh nhạt đáp lại, giọng điệu không nặng không nhẹ không thêm dấu câu, "Đoán xem."
Phu nhân lại bắt đầu ngạo kiều rồi... La Khanh nghĩ thầm, trả lời: "Vậy nhất định là rất nhớ rồi."
Tạ Phi không phản bác lại lời anh, coi như ngầm thừa nhận, " Hôm nay có thấy anh trên tivi, ôm ấp với fan thực vui vẻ ha."
Nghe được ngữ khí của Tạ Phi không tốt, La Khanh lại cảm thấy thực vui vẻ, "Phu nhân ghen sao? đó là fan yêu cầu ôm chứ chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì, nếu em không thích thì lần sau anh từ chối là được rồi."
"Ừm, tôi không thích, lần sau đừng có ôm nữa." Còn ôm nữa lần sau cho anh ngủ sàn nhà phòng sách, một tháng!. Tạ Phi tự nhủ thêm một câu trong lòng.
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ, sau đó liền nghe thấy lời thề thốt của La Khanh, mà câu thề đó cũng khá gần với ý nghĩ trong lòng Tạ Phi lúc nãy, "Nếu anh còn dám vi phạm liền một tháng không được chạm vào em, Mười một các loại đại hình Trung quốc ở đây, phu nhân em tin tưởng anh chưa?"
"Miễn cưỡng." Tạ Phi nhịn cười nói.
"Về nhà nói chuyện sao rồi? Ba mẹ vợ có làm khó em không?"
"Ách, nào có ai như anh chưa từng gặp mặt đã mặt dày gọi cái gì mà ba mẹ vợ!"
"Chuyện sớm muộn mà thôi, phu nhân không nên tính toán chi li làm gì cả." La Khanh cười nói.
"Nếu hai người họ làm thế nào cũng không chịu tiếp nhận anh thì sao?"
"Vậy... " La Khanh suy ngẫm một hồi, nghiêm túc đề nghị: "Anh liền tới dưới lầu nhà em đàn hát mỗi đêm."
Nghe vậy Tạ Phi cũng nghiêm túc trả lời: "Ba em báo cảnh sát đó, thực sự."
"Không sao, anh đây có chỗ chống lưng." La đại nhân biểu đạt không chút áp lực. Dù có bị cảnh sát bắt về ông La cũng có thể chuộc anh ra trong nháy mắt. Sau đó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thằng con nhà mình một hồi, đem chuyện này trực tiếp thăng cấp thành trận đối đầu giữa hai người ba -- ặc.
Con trai tôi muốn lấy con trai anh, có nhà có xe có đất đai, gả hay không?
Cút!
Tại sao không gả chứ? Cho cái lí do.
Cút!
Con trai, chuyện này thực không có cách nào nói nữa. Oắt con à, con trực tiếp đến nhà vác người về đi.
Cút ngay!!!
............
Tạ Phi lại nằm trên giường nói chuyện với La Khanh một lúc lâu, La Khanh đau lòng Tạ Phi ngồi tàu lửa đường xa, mà không khí sau khi về đến nhà chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì liền dỗ dành cậu nhanh đi ngủ sớm. Chỉ sợ đợi thêm chút nữa Tạ Phi lại mất ngủ, anh liền hát qua điện thoại cho cậu nghe, vì thực thi kế hoạch nửa đêm chắn cổng đàn hát sau này mà làm cái chuẩn bị từ trước.
La Khanh hát rất hay, bình thường giọng nói của anh đã khá trong rồi, khi hát các nốt trầm thì càng thêm uyển chuyển lại có từ tính. Thoáng nghe cảm thấy thanh lãnh như ánh trăng, tỉ mỉ thưởng thức lại thấy ấm áp dịu dàng như gió xuân. Tạ Phi nghe rồi nghe, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, mí mắt cậu trầm xuống, không bao lâu liền tiến vào giấc ngủ.
La Khanh xác định cậu đã ngủ rồi mới lặng lẽ tắt điện thoại, tự mình ngáp một cái thật lớn, khoác áo khoác lên tiếp tục công việc kí tên cho cái đống sách nhà tài trợ vừa mới đưa tới. Hoạt động kí tặng hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có một số người xếp hàng rất lâu vẫn chưa đến lượt cho nên anh chỉ có thể tăng ca làm việc vào buổi tối.
Nhưng La Khanh mới kí xong được khoảng hơn mười quyển gì đó thì điện thoại lại vang lên lần nữa, người gọi đến lại là một dãy số lạ.
La Khanh nhíu mày, vốn tính không bắt máy, nhưng tiếng chuông cứ dai dẳng thật lâu không chịu dừng lại, anh thầm nghĩ vẫn là nhận cuộc gọi xem sao. Đầu dây bên kia là Tô Lê, cậu ta vừa khóc vừa bala bala nói cái gì đó mà anh nghe không quá rõ ràng là đang nói tiếng của hành tinh nào.
Nhưng La Khanh vẫn có thể từ những câu ngắt quãng đó nghe ra được ba chữ "Ông chủ Ninh".
Lại nghĩ tới chuyện Ninh Hàn chạy ra nước ngoài, La Khanh đại khái hiểu được đã phát sinh chuyện gì.
"Cậu nói từ từ thôi, cậu tìm tôi cần giúp việc gì?" La Khanh hỏi.
"Đại thẩm (thần), tôi nghĩ đi nghĩ lại... chỉ có anh xấu ra nhất, ông chủ Ninh lại không thấy đâu nữa rồi, anh ấy không cần tôi, anh giúp tôi đi, tôi thay mặt toàn bộ vũ trụ cảm ơn anh....."
Tô Lê vẫn vừa nói vừa khóc, đáng thương tới người nghe cũng muốn khóc cùng, La đại nhân cũng không nhẫn tâm, tạm thời tha thứ cho cái câu xấu xa nhất kia của cậu ta.
"Cậu đừng có khóc, tôi giúp cậu nghĩ biện pháp."
"Tôi thực đau lòng, thực đau lòng nên lúc ăn mì liền bỏ rất nhiều rất nhiều ớt, hu hu... nước mắt dừng không được biết làm sao bây giờ..."
Ninh Hàn cậu mau trở lại mang tên ngu ngốc này đi theo đi!
"Hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Ách..." Trung nhị bên kia điện thoại hiển nhiên phải suy nghĩ một hồi mới đưa ra được câu trả lời, "Quán ven đường nào đó....."
Thôi vậy, người của Ninh Hàn chắc đang đi theo sau cậu ta đi. La Khanh ấn nhẹ mi tâm, "Cậu gọi xe, đi tới số 47 biệt uyển ngoại ô phía Tây, đó là nhà Ninh Hàn. Bên đó có người canh gác, có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Ninh Hàn rất nhanh liền nhận được tin tức. Bất kể cậu dùng phương pháp gì, nếu cậu có thể thuận lợi tiến vào trong nhà thì cậu liền thắng bước đầu tiên. Nếu cậu vào không được, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên buông tay đi."
"Đại thần, anh quả nhiên là người xấu xa...." Tô Lê càng khóc càng đau lòng, dứt khoát ngắt ngang cuộc gọi sau đó kiên định nắm chặt bàn tay nhỏ, chạy ra giữa đường chặn xe taxi.
La đại nhân giúp người còn không nhận được danh tiếng tốt thực thương cảm cho bản thân mình, anh đặt điện thoại xuống vươn tay lấy sách tiếp tục kí tên. Vậy nên những fan cuồng sau khi nhân được sách, đều phát hiện chữ kí của La đại nhân đặc biệt phiêu dật. Nét cuối cùng của chữ "Khanh" còn được đặc biệt kéo dài, đều sắp vượt ra khỏi ngoài trang giấy rồi.
Bên này Tạ Phi tiếp tục con đường gian nan của mình. Ngày thứ hai trong nhà có một vị khách không mời mà tới, đó là thím của Tạ Phi, không biết từ đâu nghe được tin Tạ Phi vừa quay trở lại liền chủ động đến nhà thăm hỏi.
Còn về chuyện của Tạ Phi, cả nhà vẫn đang cố gắng thích nghi hòa hợp, cho nên ba Tạ cùng mẹ Tạ đều không có ý định nói với người thân trong họ, nhưng người ta đã tới rồi cũng chỉ có thể tiếp đón. Thím của Tạ Phi từ trước tới giờ đối với Tạ Phi rất tốt, nghe tin Tạ Phi trở lại tự nhiên là vui mừng không thôi, không khí trong nhà cũng vì thím tới chơi mà sôi nổi hơn nhiều.
Nhưng trong bữa cơm trưa, thím lại như có như không dò hỏi chuyện tình cảm gần đây của Tạ Phi. Sau khi biết được Tạ Phi không có đem bạn gái về nhà, liền nhiệt tình nói muốn làm mai cho cậu. Năm đó nguyên nhân Tạ Phi rời nhà đi cũng không có bị truyền ra bên ngoài, ba Tạ với mẹ Tạ chỉ nói với bên ngoài là cậu ra ngoài lập nghiệp. Năm đó có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, đang yên đang lành, gia đình cũng không thiếu tiền của, con cái trong nhà không học đại học lại chạy ra ngoài xông xáo cái gì nha, lãng phí cả thành tích tốt như vậy.
Vị thím này của Tạ Phi coi như là người ít bà tám nói ra nói vào chuyện nhà người khác, đối với Tạ Phi cũng là thực lòng quan tâm, ngẫu nhiên nghe thấy hàng xóm nhà họ Tạ nói hình như Tạ Phi về rồi liền chủ động tới nhìn xem. Ngoài ra tuổi tác hiện tại của Tạ Phi xác thực cũng không còn nhỏ, tìm một cô vợ ổn định cuộc sống thì tốt biết bao nhiêu, đỡ cả chuyện lại bỏ đi biền biệt không thèm về. Người thân bên nhà bà đúng lúc có cô con gái đến tuổi lập gia đình, nhìn con bé cũng khá xinh đẹp, học lực lại khá, vừa đúng lúc xứng đôi với Tạ Phi cho nên mới nhanh chóng tìm cách mai mối cho hai đứa, chỉ sợ chớp mắt một cái Tạ Phi lại rời đi nữa.
Nhưng đề nghị xem mắt vừa được nói ra, không khí trong nhà họ Tạ lập tức có hơi khác lạ. Lúc mới đầu bà cũng không cảm thấy gì, ngồi giới thiệu con gái nhà người ta có bao nhiêu tốt đẹp. Có điều ba mẹ Tạ lại lặng im không nói chuyện, Tạ Tầm muốn nói gì đó, nhưng bị ba Tạ trừng mắt đành co rụt người lại, lời nói đến miệng liền nuốt trở về. Trong mắt mẹ Tạ mang theo sự chờ mong nhìn về phía Tạ Phi, mà Tạ Phi chỉ có thể cười khổ.
"Thím, cảm ơn ý tốt của thím, chỉ là con có người yêu rồi."
"Hả, vậy à....." vẻ mặt thím có điểm thất vọng, nhưng Tạ Phi đã nói vậy, bà cũng không miễn cưỡng, dù sao bà cũng chỉ vì muốn tốt cho Tạ Phi mà thôi. Vậy nên lại ngồi nói chuyện thêm một lúc, sau đó từ chối lời mời ở lại ăn cơm với gia đình, để gia đình họ có nhiều thời gian tụ tập hơn.
Đợi thím ra về, Tạ Phi nhìn về phía ba mẹ mình, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của hai người họ, đã qua nhiều năm, có lẽ bọn họ không thể không chấp nhận sự thật là Tạ Phi yêu người cùng giới, nhưng mà trong lòng vẫn mang theo sự chờ mong, nói không chừng Tạ Phi sẽ mềm lòng, sẽ thử tiếp nhận người khác giới.
"Ba, mẹ," Tạ Phi nhìn ba mẹ đã già đi nhiều so với năm năm trước, trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng có một số lời không thể không nói rõ ràng, "Con thích La Khanh, thực sự thích. Anh ấy đối xử với con tốt lắm, là người đầu tiên cho con cảm giác yêu một người đàn ông cũng có thể đường đường chính chính mà yêu. Dù cho ánh mắt người đời thực ác độc, nhưng anh ấy làm con cảm thấy con có thể dũng cảm đi tiếp trên con đường này. Con muốn cùng anh ấy có một cuộc sống thực tốt, nhưng con cũng hi vọng mọi người có thể tiếp nhận một đứa con trai như vậy, bất kể cần bao nhiêu thời gian, con đều có thể chờ đợi."
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của con trai, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào khản đặc đó, mẹ Tạ rốt cuộc nhịn không được nước mắt đong đầy vành mắt. Kéo tay Tạ Phi nói: "Con trai, mẹ hiểu mà, không ai trách con cả, không trách con....."
"Mẹ...." cổ họng Tạ Phi giống như bị nhét cục bông, nói một chữ đều cảm thấy tắc nghẹn. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ba Tạ, chỉ thấy ông vẫn đang ngồi trên sofa, giường như bỗng dưng lại già đi thật nhiều. Nửa ngày mới nói: "Đều nín cả đi, khóc lóc như vậy còn ra cái thể thống gì chứ."
"Ba, ba đừng có làm khó anh nữa, mọi người không biết, mấy năm nay anh ấy sống khổ sở như thế nào đâu....." Tạ Tầm nhìn không nổi nữa mở miệng cãi lại.
Tạ Phi và ba Tạ đều trừng cậu chàng một cái, Tạ Phi là không muốn nhắc lại những chuyện đã qua của cậu. Mà ba Tạ thì trực tiếp giáo huấn: "Con chen miệng cái gì, ba có làm khó nó sao!"
"Chuyện của con, con tự mình quyết định. Về sau sống tốt hay không tốt đều là lựa chọn của chính mình." Ông lại nhìn về phía Tạ Phi, giọng nói nghiêm nghị, "Chỉ hi vọng sau này con đừng có hối hận, nếu không đừng có nhận là con trai của Tạ Bác ta đây."
Người dịch: Hana_Nguyen