Thật lòng theo đuổi, thật lòng lừa dối, lại thật lòng phản bội.
Sau khi hội hợp với Khâu Phong cùng Trình Đại Hổ ở làng du lịch, Hiểu Ngu trông thấy Khâu Phong lại chợt nhớ tới những mẩu chuyện ngắn Kiều Lân kể nối tiếp nhau trên dọc đường đi.
Hẳn chừng là vì gặp Khâu Phong trong hiện thực sớm hơn Kiều Lân, nên Hiểu Ngu vẫn luôn xem Khâu Phong là một người bạn rất quan trọng. Không phải chỉ bởi anh ấy là bạn nối khố của Kiều Lân, mà còn vì trong lúc tiếp xúc qua lại, anh ấy còn tạo cho cậu cảm giác vô cùng thoải mái. Dù anh ấy hay tìm cơ hội chọc cậu, nhưng chính phần gần gũi ấy, mới là thứ khiến quan hệ hai người thân mật hơn.
Cậu cứ luôn mong Khâu Phong và Trình Đại Hổ sẽ thành đôi. Không thể phủ nhận rằng cậu thường cho rằng Khâu Phong tốt hơn cậu rất nhiều, lại còn là bạn thuở nhỏ của Kiều Lân khiến cậu hơi cảm thấy nguy nguy. Nhưng phần lớn cậu còn cho rằng, người xuất sắc tốt bụng như Khâu Phong hẳn phải có một người thật tâm yêu thương anh ấy đến bầu bạn. Hôm nay chạm phải mặt gã khốn kia là một chuyện cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng cũng làm Hiểu Ngu căng thẳng rất nhiều. Ai bảo tình trường của cậu trước nay chỉ có một mình Kiều Lân đây, cho nên vừa nghĩ tới, số lần nhìn sang Kiều Lân bất giác lại nhiều thêm.
Sờ sờ đầu cục cưng, Kiều Lân nhiều ít gì vẫn hiểu rõ tính tình Tiểu Ngư. Nếu phải nói một câu rồi bị Khâu Phong và Tiểu Ngư quất tập thể, thì đó chính là, cảm tình giữa vợ nhà mình với thằng quần yếm hình như càng giống “tình chị em” [ông nửa đêm sẽ bị quất chết], Tiểu Ngư còn quan tâm tới đời sống tình cảm tên Khâu Phong nhiều hơn cả anh. Chỉ là, hiện giờ anh cũng không thể nói gì, chỉ có thể đứng đấy vừa nói Hiểu Ngu nghe ngâm suối nước nóng có chỗ lợi gì, vừa tán dóc với Khâu Phong vài câu hai ngày nay thế nào rồi. Trong đó bao hàm ý trêu chọc rất rõ ràng, khiến mặt mày Trình Đại Hổ nổ chiếc xe ngắm cảnh loại nhỏ ửng đỏ hồi hộp không thôi. Tuy Khâu Phong cũng chẳng biểu hiện bất kì cảm xúc bất mãn nào, nhưng đối với thái độ ôn hòa thậm chí còn có thể coi là lãnh đạm của cha mình, Đại Hổ huynh vẫn rất hổ thẹn trong lòng.
Kết quả ánh mắt Hiểu Ngu liền đổi lấy Khâu Phong trêu ghẹo. “U ~! Mấy ngày không gặp, Tiểu Ngư Nhi đã biết lấy ánh mắt khiêu khích Tiểu Lân Tử rồi sao? Không tồi không tồi, cá nhỏ dễ dạy!”
Hiểu Ngu lập tức ngượng đỏ mặt. Nội tâm thầm xỉ vả: Mình mình mình mình rốt cuộc là căng thẳng cái gì chứ!! Đây không phải là tạo cơ hội cho vị đại ca này đùa giỡn à! Mình rõ ràng đã bàn bạc với Kiều Lân, kéo Khâu Phong ra chỗ khác để Lân và Trình Đại Hổ trò chuyện, sao chưa làm đã đầu óc hỗn loạn rồi? Thần ơi! Hãy thứ tha cơn phẳng não của con khi nãy đi! Sức khỏe dồi dào thế này mà còn phải lo lắng cái gì! “Khâu đại ca, anh như thế sẽ khiếm em cảm thấy Trình đại ca chăm sóc anh không tốt đó.”
Khâu Phong mang nét cười dò hỏi: “Lời này giải thích như thế nào?”
Hiểu Ngu trả lời: “Chứ sao anh vừa thấy em đã lấy em làm tiêu khiển rồi! Nhất định là hắn ta không dắt anh đi chơi, chỉ có thể tìm niềm vui chỗ em thôi!” Tuy không nhất định có thể học được gì đó từ ông chủ Kiều, nhưng vô tri vô giác, cậu đã cho rằng phương thức tư duy của mình đã tăng cao một mức nhất định. Dạng như chiến thuật vòng vèo thế này.
Hiển nhiên, chiến thuật của Hiểu Ngu coi như thành công. Trình Đại Hổ lập tức kiểm điểm bản thân. “Mấy ngày nay quả thật không thể dắt Tiểu Thu đi chơi được.” Bởi vì mấy ngày trước chạy đi, công ty còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết, trở về rồi hắn tất nhiên phải bận túi bụi. Cộng thêm thái độ ông cụ nhà y rồi chuyện y khăng khăng muốn tới W mở công ty con, y muốn dắt Khâu Phong đi chơi cũng khó. Cũng may, Tiểu Thu nhà y thật hiểu chuyện, nhưng cũng chính vì vậy mà hắn mới càng đáng trách!
Khâu Phong ung dung: “Tôi lớn thế này rồi, chơi cái gì chứ? Công việc với người nhà không phải quan trọng nhất sao? Anh nếu cứ tò tò theo sau tôi, tôi sẽ không vui đâu.” Đàn ông có sự nghiệp và hiếu thảo mới là loại hắn yêu thích. Tuy đây cũng là ưu điểm dạo gần đây hắn tiếp xúc với Trình Đại Hổ trong hiện thực mới phát hiện ra.
Kiều Lân ôm bả vai Tiểu Ngư: “Bà xã, em xem cái tướng đằm thắm dây dưa của bọn họ chẳng xem ai ra gì thế kia kìa, chúng ta có phải nên học tập theo một chút không?”
Hiểu Ngu liếc trắng mắt. “Học cái đầu anh!” Tuy miệng nói thế, cậu vẫn tiến hành phân tích câu nói của Khâu Phong một chút rồi bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Ừm, cũng đúng, Lân rất hiếu thuận với cha mẹ, cũng đối xử tốt với bác Phùng thím Phùng lắm. Mặc dù ngày nào hầu như cũng dính chặt lên người mình, nhưng nếu nông trường có chuyện anh ấy cũng sẽ về xử lý trước. Lại nói, công việc của Kiều Lân tốt hơn rất nhiều nha, Trình Đại Hổ giờ muốn quản lý một công ty lớn, hình như lại hiếm nhiều thời gian hơn. Vậy mới nói, Trình Đại Hổ tìm được một người tốt giống như Khâu đại ca, chính là may mắn của y rồi!
Chạng vạng thứ sáu, quảng trường giữa làng du lịch sẽ tổ chức một tiệc buffet nhỏ. Ban đầu trình diễn chính là đoàn diễn xuất của làng du lịch, từ bài ca đến lời hát tất tần tật. Đương nhiên, nếu du khách muốn lên biểu diễn một phen, chỉ cần ra hậu trường nói một tiếng với nhân viên công tác là có thể thuận lợi lên sân khấu. Dù xem hay biểu diễn cũng đều miễn phí. Nói cách khác, bạn coi người ta người ta không cần đưa tiền, người ta người bạn bạn cũng không cần xuất ra phí xem.
Có điều, mấy quán ăn vặt xung quanh quảng trường lại không rẻ chút nào. Từ thức uống đến thức ăn vân vân, người đến chơi dĩ nhiên cũng không quá bủn xỉn, vừa đứng xem biểu diễn vừa nói giỡn cười vui ăn uống, ấy không phải rất vui sao.
Hiểu Ngu kéo Khâu Phong tạt vào bên cạnh quầy đậu hủ chiên, gọi mười xâu đậu hủ viên chấm nước cốt gà. Trong lúc chờ đậu hủ viên chiên, Hiểu Ngu xoay người nhìn về phía vũ đài. “Không ngờ nơi này sôi động như vậy, xem ra hiệu ích rất không tồi.” Không biết vì sao Kiều Lân không làm thế này. Chẳng qua chỉ mở hai tầng phòng bao KTV trên nhà ăn, thế rõ ràng càng khó kéo hăng hái quần chúng.
Khâu Phong nói: “Chuyện này Tiểu Lân với cha mẹ chúng ta hồi trước cũng tính rồi. Nhưng vừa thấy tiền nuôi mấy diễn viên này tương đối lớn, hơn nữa biểu diễn lại không quá tận lực, cũng không thích hợp với ý cảnh điền viên của nông trường. Cho nên sau này liền biến hóa một chút.”
Ba chữ “cha mẹ chúng ta” này Kiều Lân gần như mỗi ngày đều thầm thì bên tai cậu, ý cảnh thầm thì cũng không đến độ cậu không thể tiếp thu. Nhưng giờ nghe từ miệng Khâu Phong, cảm giác lại không hề giống nhau. Cậu biết Khâu Phong trong nhà họ Kiều như đứa con trai ruột của cha Kiều mẹ Kiều vậy, nếu không ai lại chuẩn bị đủ loại vật dụng hằng ngày trong phòng người ngoài. Nên vừa nghe thế, Hiểu Ngư lập tức cảm thấy Khâu Phong đã tán thành cậu thêm một bậc. [- – Cũng chưa có ai chối bỏ cậu nha đứa ngốc.] “À ừm… Cha Trình Đại Hổ dễ tiếp xúc không?”
Khâu Phong cười: “Cũng chưa tới mức tiếp xúc, hôm Trung thu gặp mặt nhau, ăn cơm chiều một chút. Thật ra cũng tàm tạm, ông ấy không phản đối cũng không ủng hộ, dù sao thì Trình Đại Hổ đã tự quyết định chuyện của mình nhiều năm rồi.”
Hiểu Ngu nhíu mày: “Nghe Lân bảo, Trình Đại Hổ muốn mở công ty con ở W, cha hắn có thể đồng ý không?”
Khâu Phong thở dài: “Ai biết được. Chuyện công ty trong nhà bọn họ anh sẽ không hỏi tới. Nhưng ý Trình Đại Hổ là muốn công ty phát triển rộng hơn nữa, đây chắc chắn là chuyện tốt. Nhưng cha hắn cũng năm mươi tuổi đầu rồi, để mình ông quản lý công ty mà đứa con lại không thể gặp nhiều thì quả thật rất không ổn. Anh thật không biết có cần phải mở công ty con không, W với Z lại không xa mấy.”
“Vậy sao anh không nói suy nghĩ của anh cho Trình đại ca biết?” Kỳ thật Hiểu Ngu vẫn rất mong Trình Đại Hổ có thể an cư lập nghiệp tại thành phố W. Dùng lời Kiều Lân mà nói, tốt nhất là để họ Trình kia ở rể. Dù cậu biết Khâu Phong chẳng phải là đàn ông yếu đuối yêu kiều gì, trong game lại giết người không chớp mắt, ngoài game còn là một người nghiêm túc. Nhưng cậu vẫn cho rằng, có bạn bè người thân ở cùng sẽ được bảo đảm thêm một ít.
Khâu phong lắc đầu: “Anh sẽ không can thiệp tới quyết định của hắn. Thế nhưng hắn quyết định thế nào anh đều đồng ý cả. Chỉ cần hắn thật lòng với anh, tất cả đều không thành vấn đề. Chẳng qua là tối thứ sáu theo ai tới thành phố đó, tối chủ nhật theo ai về thành phố nọ mà thôi. Dù sao đi chăng nữa, chúng ta đều không có khả năng phân tách. Em chính là anh em tốt kiêm vợ của đứa bạn anh yêu quý nhất.”
Đậu hủ viên nước cốt gà không phải là nước cốt gà trút lên đậu hủ viên. Mà là trộn thịt gà và đậu hủ lại, sau đó chiên thành viên đậu hủ thịt gà. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là ba loại tương chấm đều dùng nước canh gà nấu. Bỏ thêm vị chua ngọt của cà chua và nước chanh, vị cay cay của ớt và tiêu, thêm chút vị ngọt của bột thì là và ớt ngọt. Tuy đây không phải lần đầu Hiểu Ngu ăn thứ này, nhưng hương vị sạp hàng này làm vẫn tương đối xuất sắc.
Vì thế sau khi hai người một hơi tiêu diệt hết mười xâu, lại không thể không mua thêm mười cái. Đây không thể không nói là Hiểu Ngu đang áp dụng một trong các chiến thuật kéo dài thời gian. Chỉ là ngoài ý muốn phát hiện ăn thật ngon, đương nhiên qua lời đề tỉnh của Khâu Phong, cậu quyết định tối nay nếu có thời gian lên game, cậu nhất định phải làm mấy tổ đậu hủ nước cốt gà hương vị khác nhau đem đi bán.
Không cần hoài nghi, Khâu Phong cố nhiên là người được lợi lớn nhất, bởi vì hắn tin chắc, món đậu hủ nước cốt gà do Tiểu Ngư làm chắc chắn sẽ ngon hơn đồ quầy sạp này. Hơn nữa, thức ăn chiên dầu trong game ăn bao nhiêu cũng sẽ không bị nóng! (đây mới là điểm chính đi – -)
Đoán chừng họ đã rời hai người kia đại khái tầm một giờ rồi, hẳn có gì cũng nói xong hết rồi? Nghĩ thế, Hiểu Ngư quyết định lấy lý do hỏi muốn ăn gì, gọi điện thoại cho Kiều Lân.
Thế sự khó lường, vừa mới bấm điện thoại, trước mặt cậu liền trông thấy hai người không muốn nhìn thấy nhất cũng là người kinh ngạc khi trông thấy nhất.
Không hề nghi ngờ, người nọ là Hứa Tân, bạn trai cũ của Khâu Phong, tên cặn bã khốn nạn trong mắt các nhân sĩ biết nội tình. Trông thấy Hứa Tân nhìn Khâu Phong, mà Khâu Phong rõ ràng cũng thấy đối phương sửng sốt một chút, Hiểu Ngu không chú ý tới điện thoại nữa, tay nắm chặt cánh tay Khâu Phong. “Khâu đại ca…”
Khâu Phong quả thật cực kỳ cực kỳ ngạc nhiên. Hứa Tân đã tồn tại trong cuộc sống hắn rất nhiều năm, từ năm mười mấy trẻ người non dạ bị gã thương yêu săn sóc làm mê hoặc, đến những năm hai mươi mấy bị sự vô sỉ và bỉ ổi của gã làm tổn thương. Đã sắp tròn hai năm hắn rời khỏi công ty, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp lại. Thật ra, lúc ấy họ cũng chưa từng nói tới hai chữ “chia tay” này, nhưng ai cũng sẽ không ngu đến độ cảm thấy đây là trạng thái “anh đang đợi em liên hệ anh”.
Bây giờ đột nhiên gặp mặt, trong lòng Khâu Phong không còn bao nhiêu buồn đau, phần nhiều còn lại chỉ là phiền chán và ghê tởm. Nhất là khi nhìn thấy tay Hứa Tân khoác qua eo cậu thiếu niên bên cạnh, hắn lại bi ai thay cho cậu nhỏ tốt đẹp nọ, tướng mạo khá như vậy, sao lại tìm cái dạng như thế này.
Thấy Khâu Phong, lòng dạ Hứa Tân quắn quýt cả lên. Tay vừa nãy còn đặt trên eo thiếu niên lập tức thả xuống. Gã dẫu biết mình và Khâu Phong hiện giờ không còn đường vãn hồi, cũng không phủ nhận bản thân quả thật khiến người khác vô cùng căm ghét, nhưng gã không muốn phủ nhận cảm tình đối với Khâu Phong, ấy dù sao cũng là mảng kí ức gã quý trọng nhất. Nhưng đó cũng là kí ức mà thôi. “Tiểu Phong, đã lâu không gặp.”
Nếu là Khâu Phong chưa từng gặp mặt Trình Đại Hổ, túi đậu hủ xách trên tay có thể trực tiếp dính lên mặt đối phương rồi. Nhưng giờ thì không, đây là nơi làm ăn của bạn Trình Đại Hổ, hắn cũng không muốn để Đại Hổ mất mặt. “Không lâu lắm. Rất xin lỗi vì không đi chết theo ý anh.”
Hứa Tân càng thêm xấu hổ: “Tiểu Thu, đừng nói vậy. Em biết anh trước nay đều rất thật lòng với em.”
Khâu Phong gật đầu: “Ừ. Tôi biết. Thật lòng theo đuổi, thật lòng lừa dối, lại thật lòng phản bội. Anh làm rất tốt rất đúng.”
“Anh biết em hận anh, anh cũng không muốn giải thích gì. Nhưng em đã đọc mail anh gửi cho em chưa?” Tiền lương gấp ba, tiền hoa hồng gấp hai, gã ban đầu còn tưởng rằng Khâu Phong sẽ hiểu quyết định của mình. Chỉ tiếc, sau này khi gã nhìn nhận lại hành vi của mình, mới nhớ tới Khâu Phong là một người rất cố chấp về “danh dự”. Tuy không hối hận, nhưng mất đi người mình thích vẫn có chút không cam lòng. Gã cảm thấy bản thân cũng lưu lại cho Khâu Phong chút đường lui.
Nếu không nhắc tới, Khâu Phong cảm thấy mình có thể xem gã là cái rắm. Quay về cùng Tiểu Lân và Trình Đại Hổ ăn đậu hủ viên chiên, cùng xem biểu diễn, hoặc là dứt khoát về phòng muốn làm gì làm đó. Nhưng thằng ngu trước mặt này một mực hỏi một câu như thế. “Anh không nói thì tôi quên thật. Nếu nói thế, anh còn nợ tôi rất nhiều tiền rất. Thế này đi, tự anh báo một cái giá, lấy năng lực hiện giờ của anh có thể đưa tôi được bao nhiêu. Tốt nhất là một lần thanh toán hết, chứ tôi thấy anh đã thấy ngán, may là khi nãy đã ăn rồi, có điều không biết gặp anh rồi lát nữa về có nôn ra hay không.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai chương này sẽ xử lý tên khốn một tí. Cũng để Tiểu Ngư kiến thức được thân thủ ông chồng nhà mình.