Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 39: Thành lạc dương




Tiểu Cường huynh nói đúng, mấy người đều không phải là người bình thường!!

Ép người nóng nảy là không tốt, Kiều Lân tuy không biết Tiểu Ngư nhà anh có thuộc loại hình này hay không, nhưng anh vẫn hy vọng không dọa đến cậu. Được rồi, anh thừa nhận bản thân đã dọa đến Tiểu Ngư, nhưng hậu quả theo sau sẽ không quá cường liệt. Vì thế nhanh nhanh đi làm nhiệm vụ chính là phương pháp tốt nhất đặng hóa giải những suy nghĩ miên man kiêm né tránh của Tiểu Ngư. Thời gian một tháng? Trẫm tuyệt đối sẽ trong hiện thực ăn con cá nhỏ này tới miệng!

Cho nên nói, không thể tin tưởng mấy câu nói của cánh đàn ông được, Tiểu Ngư, cậu tự giải quyết cho tốt đi!

Bản đồ [Sơn Hà] sử dụng là bản đồ lãnh thổ 300 năm trước của Thiên Triều [cũng chính là bản đồ hiện tại của chúng ta], cho nên các thành thị chủ yếu vẫn còn tồn tại, từ Yến Kinh đến Lạc Dương thật không gần. Tiểu Ngư lại không mở bản đồ ra, cho nên cậu chỉ có thể tổ đội [đội ngũ này của bọn họ chưa giải tán bao giờ!] đi nhờ xe với Kiều Lân bệ hạ, ngồi trên xe ngựa của trạm dịch chạy về phía thành Lạc Dương.

Loại xe ngựa của trạm dịch chính là truyền tống bình thường trong trò chơi. Bất quá, cái truyền tống lừa tình này sẽ không để bạn tới địa phương cần thiết trong nháy mắt đâu, bạn cần phải đi qua những mốc thành trấn quan trọng, cho dù là thôn trang. Dĩ nhiên, mọi người đều sẽ chọn lộ tuyến gần nhất. Tóm lại, hai người bọn họ dùng hơn phân nửa ngày đi từ Yến Kinh đến Lạc Dương, trên đường không thể dừng để nhảy xe. Ngay từ đầu còn đỡ, dọc đường thuận tiện nhìn ngắm những phong cảnh ven đường mà chưa từng thấy qua, nghe Kiều Lân giảng giải bản đồ nhiệm vụ lần này cùng với những chuyện lý thú về bản đồ. Nhưng một lúc sau Tiểu Ngư chẳng còn tinh thần nào, cả người lắc lư trên xe ngựa muốn nhắm mắt ngủ nhưng tràng dạ dày với bệnh choáng đầu bỗng nổi dậy đấu tranh. Cuối cùng bởi vì rất không thoải mái, nên không còn quyết liệt cự tuyệt tư thế bị Kiều Lân bệ hạ ôm vào trong ngực, tuy thấy kì quái nhưng dù sao cũng đã thành thói quen. Tổng thể mà nói, Tiểu Ngư ghét ngồi xe ngựa, cậu quả thực bị làm điên đến mức muốn hộc máu.

“Không phải do gấp quá sao, nếu chúng ta cưỡi ngựa mà đi, dù lấy con Thiên Lý Yên Vân của tôi dùng cả ngày mà chạy từ Yến Kinh tới Lạc Dương cũng không nổi, thế này mới hơn nửa ngày mà thôi. Về sau bản đồ của cậu đều mở hết, lúc đó có thể trực tiếp dùng lựa chọn thành lệnh thuấn di qua bất kì chủ thành nào.” Xuống xe, Kiều Lân bệ hạ vội vàng vịn Tiểu Ngư, lấy ra một ly nước mật ong do Tiểu Ngư đặc chế từ trong túi đưa tới khóe môi đối phương, trong lòng vô vàn yêu thương. Tuy xót nhưng anh còn rất muốn cười, đã chơi vài toàn tức võng du, dù [Sơn Hà] có độ chân thật cao nhất, nhưng anh thật chưa từng nghe qua ai có phản ứng say xe cường liệt như vậy, quá lắm chỉ buồn nôn một ít mà thôi. Xem ra về sau nếu dắt Tiểu Ngư đi du lịch, phương thức khởi hành cần phải cẩn thận suy sét. [Anh nghĩ xa dữ]

Tiểu Ngư tiếp nhận ly mật ong uống một hơi cạn sạch, uống xong nặng nề vỗ ngực hai cái, dạ dày rốt cuộc hơi hơi thoải mái. “Tôi nói cho anh biết, đời này tôi sẽ không bao giờ ngồi xe ngựa lần nữa, ngồi ô tô lâu cũng không được! Rất khổ! Còn ngồi thời gian lâu như thế, nếu ngồi thêm một chốc tôi có thể ói ra hết!”

Hoàng đế bệ hạ vỗ về lưng của Tiểu Ngư: “Yên tâm, cậu không ói được đâu, hệ thống không thiết lập hành vi này. Cậu bị như vậy là do chỉnh ngũ cảm quá cao, hơn nữa lại say xe bẩm sinh, cho nên mới có bệnh trạng không thích hợp ấy. Đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ Trung thu xong, không ngồi xe ngựa nữa được không?”

Tiểu Ngư liếc mắt trắng một cái: “Tôi cũng không phải bé học mẫu giáo, giọng điệu anh kiểu gì thế!”

“Giọng tôi có vấn đề gì sao?Tôi thấy tốt lắm mà. Không đủ ôn nhu săn sóc à? Hay là cậu thích cuồng bạo lỗ mãng một chút?” Kiều Lân Bệ hạ thật nghiêm túc hỏi, khiến người ta nhìn không thấu nội tâm không bình thường của anh.

Tiểu Ngư hiện tại muốn hộc máu thật. “Ôn nhu săn sóc em gái anh!! Cuồng bạo lỗ mãng em rể anh! Anh có thể nói vài lời bình thường mà nhân loại hay nói được không?” Nói cái gì vậy chứ! Giống… giống như bọn họ đang…cái ấy…ấy ấy vậy. Không cần hoài nghi, Tiểu Ngư tuy không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương, nhưng tốt xấu gì đã là một thanh niên hai mươi đầy tươi sáng, chương trình giáo dục cũng đã xem qua hai ba lần, cũng đã từng kết bạn với tay phải. Các bạn nghĩ xem, bọn Phi Long trong ký túc xá như thế nào không mang nhan sắc ra mà cười đùa!? Tiểu Ngư nếu ngay cả nghe cũng không hiểu thì chắc bị nhược trí rồi.

Bệ hạ nghe xong rít gào của Tiểu Ngư, sờ sờ cằm: “Tôi không có em gái, đương nhiên sẽ không có em rể.” Vả lại cho dù có thì hình dung cũng rất hợp tình hợp lý. [Anh nói xem anh YD bao nhiêu!!]

Một trăm linh tám lần cảm khái bản thân mình tranh cãi với Kiều Lân vĩnh viễn chỉ có một kết quả thất bại, Tiểu Ngư suy nghĩ cho tim gan phổi thận khỏe mạnh của mình, không thể tiếp xúc lải nhải với anh ta quá nhiều được. Bi thạch thành Lạc Dương còn đang chờ mình tới sờ đó!

[Sơn Hà] trước mắt chỉ có hai mạng hệ thống, một cái là server quốc nội, một cái là server quốc tế .Khác nhau không những là lựa chọn khi bạn đăng nhập vào trò chơi, mà còn là chỗ bạn mua mũ giáp. Đương nhiên, hai hệ thống mạng không thể qua lại với nhau, phía chính phủ đã một lần nhắc tới việc mở sự kiện thi đấu PK giữa hai hệ thống, kết quả đã hơn một năm nay vẫn chưa thực hiện. Đương nhiên, đề tài này không có quan hệ quá lớn tới nguyên văn. Ý chính là, vì server chứa hơn 60% người chơi quốc nội, cho nên mọi người đều ưa thích “đóng quân” ở chủ thành không cách xa nơi ở trong cuộc sống hiện thực. Kiều Lân cùng Tiểu Ngư sở dĩ chọn Yến Kinh, là do bọn họ là người phương Bắc. Tương ứng, người chơi hoạt động trong thành Lạc Dương đều như nhau. Dựa theo lời Kiều Lân là: Tỉ lệ phân phối dân mạng quốc gia chúng ta rất đồng đều. Đây là định luật mấy trăm năm nay, chưa bao giờ bị đánh vỡ.

Xe ngựa trạm dịch di chuyển tới tân thủ trấn Lạc Dương liền thả bọn họ xuống. Vì thế, so với việc tìm Hậu Nghệ, chuyện thứ nhất bọn họ cần làm phải tìm NPC hoạt động Trung thu tại Lạc Dương. Lúc này, tìm NPC hoạt động tuyệt đối là chuyện dễ dàng hơn cả chuyện đánh rắm, nếu không thích đi dạo quanh thành xem chỗ nào đông người nhất rồi chen vào bên trong, thì xem tọa độ NPC trên kênh bản đồ. Bảo đảm cứ trung bình năm phút sẽ có người hỏi hỏi đáp đáp một lần.

NPC hoạt động ở tân thủ trấn Lạc Dương là một thiếu nữ xinh đẹp tên Long Hương. Nhìn thoáng qua khoảng mười lăm mười sáu, ăn mặc rất mộc mạc, một thân la quần màu xanh nạt khiến người thưởng tâm duyệt mục. Đứng giữa đống người chơi trang bị cực phẩm “kim quang lòe lòe”, quả thật là hạc trong bầy gà. Tiểu Ngư thậm chí còn xuất hiện một suy nghĩ trang bị cao cấp nhìn hơi ngu. Đương nhiên, cậu vẫn cho rằng thân bảo giáp long lân của Lân cực kỳ đẹp trai.

Đã thành công thăng lên cấp 38 hơn nữa rất nhanh sẽ bay lên cấp 39, Tiểu Ngư tương đối có hảo cảm với các nhiệm vụ hoạt động này, làm nhiệm vụ có thể thăng cấp rất tốc độ, lại không thấy chán nản như kiểu thăng cấp thức ăn nhanh. Cho dù có rất nhiều nhiệm vụ trung gian phải vượt qua, nhưng luôn mang lại cảm giác phấn khởi.

Ngư Tiểu Ngư: “Chào ngài, xin hỏi ngài có cần tôi giúp đỡ gì không?”

Long Hương: “Chào cậu, ta đánh mất trâm ngọc do mẫu thân trước khi lâm chung lưu lại ở Cửu Linh Tháp. Cậu có thể giúp ta tìm lại về sao?”

Ngư Tiểu Ngư tiếp nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm trâm ngọc”, sau đó tiếp tục đối thoại với Long Hương: “Ngài còn chuyện gì khác không?”

Long Hương gật đầu: “Đệ đệ của ta do mải mê chơi đùa tại phụ cận Cửu Linh Tháp nên lạc đường, phiền cậu lúc tìm trâm ngọc thuận tiện tìm nó bảo nó sớm về nhà, tiểu nữ vô cùng cảm kích!”

Tiếp nhân nhiệm vụ “Gọi Long Tường về nhà”, Tiểu Ngư vẫn không cam lòng: “Vậy ngài còn chuyện gì không?”

Long Hương nhíu mày: “Cậu rốt cuộc muốn cái gì?” Nghiễm nhiên không kiên nhẫn.

Tiểu Ngư không ngờ NPC hoạt động lại có cảm xúc, lập tức có chút xấu hổ: “Ừm… Ngài biết Hậu Nghệ ở đâu sao?”

Long Hương cao thấp đánh giá Tiểu Ngư, sau đó vặn vẹo đầu: “Tìm thấy trâm ngọc và đệ đệ ta rồi nói sau!”

Tiểu Ngư nhất thời hết chỗ nói….. NPC không thể trêu vào a!

Thoát ra khỏi đám đông, Tiểu Ngư buồn bực nói: “Tôi bị NPC khinh bỉ.”

Kiều Lân bệ hạ khiêu mi: “Thế nào?”

Tiểu Ngư thuật lại đối thoại cuối cùng giữa NPC vừa này, đôi mắt anh chợt sáng lên: “Vậy chứng tỏ nàng ta biết Hậu Nghệ ở đâu, cậu đã hỏi được manh mối quan trọng nhất hiện giờ của chúng ta rồi, đừng mất hứng, lát nữa khi dễ em trai nàng ta báo thù là được chứ gì.”

“Bắt nạt con nít là có tội, thôi quên đi, tôi cũng chưa phải chưa từng bị NPC khinh bỉ qua.” Gồm có Phù Tang nè, Thập Dương nè, Đoạn lão nhân sư phụ môn phái của mình nè. Dù sao tổng thể mà nói, mấy cái khinh bỉ này cậu miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Cửu Linh Tháp đối với Kiều Lân bệ hạ mà nói không cần tìm kiếm sâu xa, hai người cưỡi ngựa, Tiểu Ngư chọn theo sau, tới nơi chưa đầy mười phút.

Nhìn cái tháp trước mặt ít nhất cũng cao khoảng hai mươi tầng lầu, Tiểu Ngư lệ rơi đầy mặt. “Tôi nói nè, anh đừng bảo tôi là em trai Long Hương trên đỉnh tháp nha. Tôi sẽ liều mạng với anh!” Đối một tên lười mà nói, leo núi vẫn có thể tha thứ, nhưng đi bộ tới tầng hai mươi chính là tội chết.

Hoàng đế bệ hạ cười hi hi nói: “Không sau đâu, có thang máy.”

Miệng Tiểu Ngư lập tức O: “Cư nhiên có thang máy? Đây không phải là bối cảnh cổ đại sao? Vì cái khỉ gì lại có thang máy?”

Kiều Lân bệ hạ trả lời: “Thang máy là xưng hô của người chơi, cái thứ đó gọi là cơ quan cáp. Nghe nói hoạt động dựa vào thủy lực với nhân lực, mặc kệ muốn lên tầng mấy, ngồi một lần phải trả 1 ngân.”

Tiểu Ngư trừng mắt: “Còn lấy tiền? Tôi phi! Phía trên tháp có thứ gì hay sao?”

“Đừng giận, tháp này là khu tụ tập của quái nhiệm vụ từ cấp 35 đến cấp 40. Trong tháp đều là những tên ác tăng Đại bi tự phản bội cấu kết với ngoại phỉ cùng đủ loại đạo tặc. Không gian bên trong vô cùng lớn, không cao như cậu nghĩ, chỉ có mười tầng mà thôi. Mỗi tầng đều có quái cố định, bốn con tinh anh.Tầng thứ mười bị phong bế, phỏng chừng là phó bản mở ra sau này, tầng thứ chín có một BOSS, có thể rớt sáo trang Tử phẩm cấp 30. Bất quá cậu đã có rồi, đánh hay không cũng không sao cả.”

“Cái gì? Tiểu Ngư cậu nhanh vậy mà có rồi? !” Đột nhiên phía sau hai người phát ra một thanh âm khá quen thuộc.

Tiểu Ngư không cần quay đầu cũng biết đó là Râu Quai Nón. Vì thế xoay người rống lên: “Ông mới có! Cả nhà ông đều có!”

Tiểu bằng hữu Râu Quai Nón nhu nhu lỗ tai: “Làm gì phản ứng lớn như vậy, tui chỉ nhất thời quên mất cậu không có công năng kia thôi.”

“Ba” một tiếng vang thâm thúy, đầu Râu Quai Nón đồng học dính một cây sáo. “Tên ngốc nhà ông!” Người đánh không hề nghi ngờ gì, chính là em gái Thanh Ninh dạo gần đây vẫn bị bắt tổ đội cùng tên Râu Quai Nón tế bào não phát dục không được bình thường với Phiên Gia Hồng xoát nhiệm vụ sư đồ.

Nhìn thấy Phiên Gia Hồng, Kiều Lân bệ hạ lập tức hỏi:“Chuyện sao rồi?”

Tiểu Hồng trả lời: “Tiểu Tử nhà chúng ta làm việc anh còn không yên tâm? Vừa rồi em lại vơ vét thêm một vòng, rất ổn thỏa!” Nói xong còn không quên tặng bản thân một ngón tay cái khen ngợi một chút, nhân tiện khen ngợi ông xã nhà mình.

Kiều Lân bệ hạ thật hài lòng: “Sao em không mang hai người bọn họ qua bên kia làm nhiệm vụ?” Ngụ ý nhóm tụi bây chạy tới đây làm gì, muốn làm bóng đèn sao?

Phiên Gia Hồng nhún vai: “Hiểu lầm a hiểu lầm! Tụi em hôm qua logout lúc đang xoát nhiệm vụ Lạc Dương, hai người họ vừa mới log vô, em liền dẫn họ tới đây. Lão đại cứ yên tâm, tụi em tuyệt đối không hiểu chuyện như thế!”

Kiều Lân lại một lần nữa hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, tháng này tăng lương.”

Phiên Gia Hồng lập tức lắc đầu: “Không cần! Cầu mỹ thực Tiểu Ngư làm phúc lợi!”

Thanh Ninh ăn theo: “Cường liệt cầu!”

Râu Quai Nón: “Cường liệt cầu +555!”

Tiểu Ngư liếc mắt nhìn tiểu bằng hữu 555 một cái: “Ông là đang nghẹn ngào tán thành hả?”

Râu Quai Nón mạnh mẽ gật đầu:“Đúng đúng! Tiểu Ngư, tui rất muốn làm nhiệm vụ với cậu và lão đại a!” Kỳ thật nội tâm hắn hò hét như thế này: Mấy bà cô này thật…! Cả ngày bị đám con gái nhìn chằm chằm rồi rì rà rì rầm thảo luận gì gì đó thật không thể vui vẻ nổi a!

Kiều Lân bệ hạ vươn cánh tay khiến khoảng cách giữa hai người nhiều thêm tầng ngăn cách kiên cố, sau đó kéo tiểu Râu Quai Nón đến bên cạnh mình, kề sát chặt chẽ. “Chú không phải thích mỹ nữ nhất sao? Chúng tôi tuyệt đối không cản trở chú đi tán gái! Đúng không Tiểu Ngư Nhi!”

Mặc kệ xuất phát từ tư tâm hay là xuất phát từ việc muốn trêu chọc tiểu bằng hữu Râu Quai Nón, Tiểu Ngư hiện tại thật không muốn trong đội ngũ có người khác. Cho nên lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng! Tui với Lân tuyệt đối không làm những chuyện ảnh hưởng đến sự phát triển đoàn kết tiến bộ hài hòa của xã hội!”

555 đồng học lúc này khóc thật sự: “Thế giới này quá đáng sợ! Tiểu Cường huynh nói đúng, mấy người đều không phải là người bình thường!!” Kết quả trên đầu được tặng khuyến mãi bốn cái tát. Không hề nghi ngờ, nếu trò chơi có thiết lập chuyện đánh đầu choáng váng này cũng bị rớt máu, Râu Quai Nón đồng học chỉ sợ phải quay về điểm hồi sinh… Chúng ta thay hắn nén bi thương đi!

Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa BUG chủ thành, Lạc Dương đổi thành chủ thành. Bất quá, có hay không cũng không ảnh hưởng tới truyện.