Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 18: Thanh Kỳ tỏ tình




Lăng Viễn không biết màn hình tối đen bao lâu, khi ánh sáng lại lần nữa khôi phục, bản thân đã ở một địa phương xa lạ, Tát Cổ Tư đang đứng trước mặt cậu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

“Đây là chỗ nào?”

“Điện trọng sinh, sau khi nhân vật tử vong đều được đưa tới nơi này.”

Lăng Viễn nghĩ đến vụ trừng phạt tử vong, vội kiểm tra một cái, quả nhiên, tiền và vật phẩm tùy thân đều bị mất sạch, quần áo trên người cũng biến thành vải rách, thanh chủy thủ tinh xảo Lăng Viễn đặc biệt rèn nên dùng để phòng thân chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là một nhánh cây khô quắt.

Toàn thân cao thấp ngoại trừ con bạch tuộc Tát Cổ Tư tặng còn móc chặt lấy cổ cậu ra, Lăng Viễn lúc này thoạt nhìn rất giống một người sống sót được cứu sau tai nạn trên biển.

Tình huống Tát Cổ Tư cũng không tốt hơn Lăng Viễn chỗ nào, thân trên cơ hồ để trần, lộ ra cơ bắp ngăm đen tinh tráng, chú anh vũ trên đầu vai anh đang cao ngạo rỉa lông.

“May là trước khi xuất phát không quên gửi phần lớn tiền vào ngân hàng, không thì thật sự thành kẻ bần cùng rồi,” Lăng Viễn huơ huơ nhánh cây trong tay tự giễu.

“May là tiền của tôi đều ở chỗ cậu, tôi xưa nay không có thói quen giữ tiền,” Tát Cổ Tư không biết nhớ tới cái gì, ngược lại vui vẻ lên, “Chúng ta bị tẩy trắng, tên bạn cũ của cậu lần này giàu to rồi.”

Lăng Viễn ngẫm lại một thuyền hải tặc đó, người người tiền thưởng (ý nói giá mạng)cao ngất, chỉ riêng giá mạng một mình Tát Cổ Tư đã đủ bì với một tuần thu nhập của Nhà tranh Tơ lụa rồi.

“Thực xin lỗi,” Lăng Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Cậu…” Tát Cổ Tư muốn nói lại thôi.

“Còn có tổn thất gì, anh nói ra đi, tôi tiếp thu được.” Lăng Viễn thấy đối phương dường như có chuyện muốn nói, lại ấp a ấp úng, không giống tác phong ngày thường của anh lắm.

“Cậu có cảm giác không đúng chỗ nào không?”

Lăng Viễn ngẩn ra, không đúng chỗ nào? Cậu nhìn kỹ đối phương, lại cúi đầu xem xét chính mình, đột nhiên...

“A!”

Không sai, là tầm nhìn! Tầm nhìn của mình trở nên rất kỳ quái, hình như nhìn không thấy mấy thứ bên  phải.

Cậu chậm rãi nâng tay, hướng tới vị trí mắt phải sờ sờ, chạm đến không phải da thịt mình, mà là miếng vải mang xúc cảm nhung êm.

“Mắt phải của tôi… mù rồi?”

Tát Cổ Tư không nói gì, trên mặt viết ‘cậu không nghĩ sai quả thật chính là thế’.

“Không phải nói… Sau khi chìm thuyền xác suất tàn tật chỉ có một phần vạn sao?”

Tát Cổ Tư giơ giơ móc câu trên tay trái, “Cái này của tôi cũng là có được ngay trong lần đầu tử vong.”

“Đúng rồi,” Lăng Viễn chỉ vào móc câu của đối phương, vấn đề này cậu vẫn luôn muốn hỏi, “Cái này làm sao mà tới?”

“Lúc đó cón chưa có Ác mộng, tôi cũng chỉ là một hải tặc nho nhỏ không có tiếng tăm gì, có một lần tôi lái thuyền nhỏ ra khơi, gặp phải Viễn dương hào, địa thế vị trí lúc đó lại rất kém cỏi, chạy không thoát.”

“Đối phương cũng biết lấy lớn đánh nhỏ thắng cũng chẳng vẻ vang gì, nên sau cũng không rêu rao khắp nơi.”

“Nhưng vì cái tay của tôi, nên mọi người đều nhớ rõ tôi từng bị Lăng Tiêu đánh bại.”

Lăng Viễn nghĩ nghĩ, “Đây chẳng phải cho thấy chúng ta rất có duyên?”

Tát Cổ Tư vui vẻ, “Có lẽ đi.”

Lăng Viễn lại sờ sờ miếng che mắt của mình, “Đẹp trai không?” Cậu không xác định hỏi.

Tát Cổ Tư nghiêm túc ngắm nghía, xong gật gật đầu, “Rất đẹp trai.”

Lúc này Lăng Viễn cũng vui vẻ.

Tát Cổ Tư cảm thấy buồn cười, cũng vươn tay ra định cảm nhận một chút, “Có cảm giác không thích ứng không?”

Lăng Viễn đột nhiên thu lại tươi cười, cùng anh đường nhìn đối nhau, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Tôi thích anh.”

Bàn tay Tát Cổ Tư vươn ra khựng lại giữa không trung.

“Tát Cổ Tư, tôi thích anh, không phải kiểu thích giữa bạn bè tốt, cũng không phải kiểu thích của em trai với anh trai, anh hiểu là loại thích nào rồi đó.” Lăng Viễn trịnh trọng bổ sung.

Lý Vân Đình sửng sốt, lúc Thanh Kỳ còn chưa vạch trần, anh ảo não không biết làm sao uyển chuyển ám chỉ đối phương, nay cậu tỏ tình, anh lại bỗng chốc không biết trả lời thế nào.

Anh sống ba mươi năm, không phải chưa từng được người khác tỏ tình, nhưng chịu chính là chịu, cự tuyệt chính là cự tuyệt, không cùng người khác chơi trò mập mờ, đây chính là chuẩn mực đạo đức của anh, chưa bao giờ có ai khiến anh lâm vào thế khó xử như vầy.

Anh trước giờ không hề nghĩ tới, cậu bạn nhỏ bình tĩnh đến có chút lạnh lùng này sau khi động tình thì sẽ… Thẳng thắn như vậy?

“Cậu…” Tát Cổ Tư do dự, không biết nói như thế nào để tránh cho đối phương bị tổn thương.

“Tôi biết anh đã có người trong lòng, anh không cần đáp lại tôi, đây là tình cảm của chính tôi, tôi chỉ muốn nói ra mà thôi.”

“Hả?” Tát Cổ Tư càng ngày càng theo không kịp tiết tấu đối phương.

“Sở dĩ tôi thổ lộ là vì tôi không muốn phải thầm mến, trước đây tôi từng thầm mến người khác một đoạn thời gian rất dài, loại tư vị đó tuyệt không dễ chịu. Tuy nói ra sẽ bị cự tuyệt, nhưng so với nghẹn trong lòng khiến chính mình khó chịu, vẫn là nói ra để cho người khác khó xử thì tốt hơn.”

Tát Cổ Tư lấy tay đỡ trán, “Giờ cậu đã thành công khiến tôi khó xử, rồi kế tiếp làm sao đây?”

“Chẳng làm sao cả, chúng ta lúc trước ở chung thế nào, sau này cữ giữ nguyên thế ấy là được, tôi thích anh, anh tiếp tục thích người anh thích, chúng ta không xung đột.”

Tát Cổ Tư bị hình thức tư duy của cậu chọc cười, “Tiểu huynh đệ của tôi ơi, cậu cũng thật thú vị.”

“Cũng tạm.”

“Vừa rồi cậu nói trước đây từng thầm mến người khác, ai? Hạm trưởng Trấn Viễn hào sao?”

Lăng Viễn không nói lời nào.

“Cậu có biết lúc đó chúng tôi đàm phán điều kiện đối phương đưa ra là gì không?”

“Ừm?”

“Chỉ cần chúng ta về lại điểm xuất phát không đi đảo Lưu Khắc, hắn liền dừng tay.”

Lăng Viễn kinh ngạc, “Vậy sao anh không đồng ý? Đảo Lưu Khắc để sau này đi cũng được mà.”

“Còn nữa, từ nay về sau đoạn tuyệt lui tới với cậu, nếu không hắn gặp chúng ta một lần liền bắn chìm chúng ta một lần.”

Lăng Viễn nhíu mày, “Tôi  cùng anh ta đã không còn quan hệ.”

“Nhưng đối phương chỉ sợ không nghĩ như vậy.”

“Anh sợ?”

“Cậu đây là đang vũ nhục tôi sao?”

Lăng Viễn đã lâu không nghe đối phương nói câu cửa miệng này, không kềm được  mỉm cười, “Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, không liên quan tới tôi.”

“Điểm ấy ở cậu là khiến người ta thích nhất đó, lúc động tình thì rất trực tiếp, khi vô tình cũng thật dứt khoát, chỉ sợ người ta cảm thấy cậu dù vô tình cũng rất động nhân.”

Lăng Viễn cười lạnh, cậu có thể đoán ra dụng ý của Tiêu Trấn, sau khi chia tay, vô luận là hiện thực hay trong trò chơi, Tiêu Trấn chưa hề liên lạc lại với cậu, nhưng cự tuyệt ly hôn cũng vậy, uy hiếp Tát Cổ Tư cũng vậy, Tiêu Trấn đây là muốn Lăng Viễn chủ động đi tìm hắn.

Trong nhận thức của Tiêu Trấn, mở miệng trước nghĩa là nhận thua, hắn từ đầu chí cuối vẫn nghĩ, mình chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, Lăng Viễn sẽ lập tức trở lại bên cạnh mình.

Chỉ tiếc, cậu đã không còn là thiếu niên vô tri năm đó trong vườn trường dùng tầm mắt không chút che đậy đuổi theo thân ảnh đối phương nữa.

Lý Vân Đình thấy cậu không nói lời nào dường như lâm vào trầm tư, nhẹ nhàng thở ra, anh đúng là không thích ứng được kiểu đối thoại mà quyền chủ động lại nằm trong tay người khác, bình thường tuyệt đại đa số thời gian đều là anh nói, Thanh Kỳ nghe, ngẫu nhiên toát ra một hai câu hỏi.

Hình thức ở chung này trái lại rất giống anh và Lăng Viễn, mỗi lần nói điện thoại đều là anh hỏi, Lăng Viễn thì tùy theo tâm tình thỉnh thoảng trả lời anh một hai câu.

Lý Vân Đình rốt cục hiểu ra nguyên nhân anh không thể dứt khoát từ chối đối phương, cảm giác tiểu Thanh Kỳ này cho anh thực tương tự Lăng Viễn, đây có lẽ chính là lý do ban đầu anh đùa giỡn đối phương, do anh trời sinh có hảo cảm với mẫu hình này?

“Thực xin lỗi.”

Lăng Viễn hoàn hồn khỏi trầm tư, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tát Cổ Tư.

“Có lẽ do ngay từ đầu thái độ tôi rất tùy tiện, khiến cậu hiểu lầm tôi đối với cậu…” Tát Cổ Tư khó được một lần nghiêm túc kiểm điểm chính mình.

Anh nói thế Lăng Viễn mới nghĩ đến, hồi đầu mới quen biết Tát Cổ Tư, đối phương hễ mở miệng là bảo bối nhi, mỗi lần gặp mặt đều đùa giỡn cậu, còn dùng con bạch tuộc để tuyên bố quyền sở hữu.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào đối phương không còn gọi cậu bảo bối nhi nữa? Lăng Viễn cố gắng suy nghĩ, đại khái là sau khi cậu xuất viện, có lẽ chính trong đoạn thời gian đó Tát Cổ Tư có người anh thích đi, người kia lực lượng cũng lớn thật, khiến cho cả lưu manh trong game cũng đổi tính.

Di động vang, Lăng Viễn tùy tay ấn nghe, thanh âm Lý Vân Đình vang lên phía bên kia, “Bảo bối nhi, tôi đột nhiên rất nhớ em…”

Lăng Viễn cúp máy cái cụp, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím, “Nếu anh vẫn giữ cái kiểu cà lơ phất phơ đó, tôi cũng sẽ không thích anh.”

“Thì ra cậu thích người giả vờ đứng đắn.” Trên mặt Tát Cổ Tư lại treo lên cái kiểu cười xấu xa chiêu bài của anh.

“Tôi thích người không có việc gì sẽ không cười ngu.”

Tát Cổ Tư sờ sờ đầu Lăng Viễn, “Kỳ thật cậu cũng rất tốt, nếu sớm một chút quen biết cậu trong hiện thực…”

“Tôi không nghĩ đến việc quen anh trong hiện thực,” Lăng Viễn ngắt lời, “Tình cảm qua mạng đơn thuần không tốt sao, trong hiện thực chuyện khiến người phiền lòng nhiều lắm, dù người anh có thích bao nhiêu cũng có khả năng thương tổn ngược lại anh.”

“Thì ra cậu còn là một fan của Plato.”

Lăng Viễn nhún nhún vai, không phản đối, “Dù sao nếu tôi nhìn thấy anh, phỏng chừng chính là một ‘cuộc hẹn chia tay*’.”

*Nguyên văn là ‘kiến quang tử’, ý chỉ việc những đôi yêu nhau qua mạng sau khi gặp nhau ngoài đời thật thì hình tượng quá khác biệt  à  thất vọng chia tay luôn.

“Tôi có kinh khủng vậy sao?”

“Ai biết được.”

Di động Lăng Viễn lại vang, lần này là tin nhắn.

Vân Đình: Bảo bối nhi em mà còn không đáp ứng tôi nữa, tôi sẽ bị người khác theo đuổi mất đó, chồng em là tôi đây rất có thị trường đó nha.

Tiểu Viễn: Người nào không có mắt coi trọng anh, van anh mau đáp ứng người ta đi, đừng để người ta mắt đã tàn rồi tâm cũng tàn.

Vân Đình: Em vẫn là lần đầu tiên trả lời tôi một tin nhắn dài như vậy đó, tuy rằng lời lẽ không tử tế lắm, tâm tình không tốt sao? Ghen ư?

Tiểu Viễn: Là tâm tình rất tốt mới có thể trả lời nhiều như vậy, ngại quá, tôi yêu rồi, mới hồi nãy.

Tin nhắn Lăng Viễn gửi đi không quá mấy giây đối phương liền gọi tới.

“Cái gì gọi là em yêu rồi? Cùng tên khốn lúc trước? Ngựa khôn không ăn cỏ cũ*, bảo bối nhi em có hiểu hay không a?”

*Ngựa khôn không ăn cỏ cũ: Thành ngữ, ý nói người khôn một khi đã tiến lên sẽ không quay đầu lại, không hối hận chuyện đã làm…

“Anh đây là đang vũ nhục tôi sao? Anh có người theo đuổi thì được, tôi lại không được có tân hoan?”

Lý Vân Đình nghe câu nói quen tai đó thì sửng sốt, nhưng lời Lăng Viễn không cho phép anh nghĩ nhiều như vậy, “Người khác tỏ tình với tôi, tôi đều từ chối một hơi, trong lòng tôi chỉ có một mình em, em muốn yêu đương, vì cái gì không cân nhắc tôi? Tôi tới trước mà.”

“Yêu đương chứ có phải mua vé xe đâu mà còn phải chú ý thứ tự đến trước đến sau, lại nói, tôi quen biết người đó sớm hơn anh.”

“Em… Sao hôm nay em trở nên nhanh mồm nhanh miệng vậy?”

“Có thể là gần đây ở cùng người nói nhiều lâu, gần đèn thì sáng.”

“Là gần mực thì đen! Em chờ đó, tôi qua nhà tìm em, hai ta giáp mặt nói chuyện.”

“Đừng đến!”

Điện thoại bên kia đã cúp, Lăng Viễn buồn bực nhìn di động trong tay.

“Tôi có việc, xuống trước.”

“Nga......” Lăng Viễn nhìn Tát Cổ Tư vội vã logout, nhất thời có chút nhàm chán.

Đi gấp tới vậy, là đi gặp tình nhân?

Lăng Viễn phát hiện tuy mình ngoài miệng thì nói không quan tâm suy nghĩ của Tát Cổ Tư, nhưng trong lòng lại cứ nghĩ về phương diện đó khống chế không được.

Cậu ra khỏi điện trọng sinh, phát hiện công trình này đặt kế bên giáo đường Thiên Đường, chỉ có thể ra, không thể vào, khó trách trước đây không chú ý tới.

Trở lại tiệm, Lăng Viễn lục tìm bộ quần áo dự bị để thay, chủ tiệm tiệm trang phục Thiên Đường tương lai mặc một thân vải rách lượn lờ trên đường, việc này mà truyền ra thật sự không hay ho gì lắm.

Lăng Viễn ra ngoài đi đi, muốn thích ứng thân thể mới, đi tới đi lui liền đi lệch đường.

Bình thường có đủ hai mắt thì không cảm thấy gì, giờ thiếu một con mới phát hiện có nhiều khi thật sự không tiện.

Ví dụ như khi nghe có người gọi tên cậu, cậu phải quay đầu sang phải chín mươi độ mới thấy được Tiêu Trấn vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình.

“Mắt em sao vậy?”

Tiêu Trấn cư nhiên mở miệng trước, tự tôn anh vẫn luôn kiên trì đâu rồi?

“Chẳng phải anh tặng tôi sao…” Lăng Viễn chậm rề rề nói.

“Vì sao em không nhảy thuyền?” Tiêu Trấn đen mặt hỏi.

Lăng Viễn nghĩ nghĩ, “Tôi muốn cùng tiến cùng lùi với người mình thích.”

Sắc mặt Tiêu Trấn càng trở nên khó coi, một lát sau một đạo bạch quang thoáng hiện, nhân vật tiêu thất vào hư không, Lăng Viễn biết anh ta logout rồi.

[ Hải vực ]  Cecelia: Mấy người đoán coi, tui nhìn thấy gì ở bến tàu…

[ Hải vực ] Thiên Thiên Thiên Lam: Ngư tư lạp*?

*Ngư tư lạp: Một Boss trong World of Warcraft.

[ Hải vực ] Bị bức làm hải tặc: Có người ở truồng chạy rông?

[ Hải vực ] Chuột nhỏ: Nói nhanh coi, không cho thừa nước đục thả câu.

[ Hải vực ] Cecelia: Tui nhìn thấy... Một mắt... Kỳ Kỳ...

[ Hải vực ] Không phải hải thần là hải sâm: Gì?

[ Hải vực ] Robinson: Cái gì gọi là một mắt?

[ Hải vực ] Lục Tiểu Linh Đồng: Tôi cũng thấy… Thực sự là một mắt O口O

[ Hải vực ] Naga nữ vương: Chuyện gì đây?

Bến tàu lập tức có một đám người nhảy dù xuống, đem Lăng Viễn vây vào giữa, ba mồm chín miệng bàn tán.

[ Phụ cận ] Robinson: Ôi mợ, Kỳ Kỳ cậu sao vậy, hai ngày không thấy bỗng biến thành độc nhãn long rồi?

[ Phụ cận ] Thanh Kỳ: Ách...

[ Phụ cận ] Đại hà mã ngoan ngoãn: Kỳ thật nhìn kỹ cũng rất đẹp trai!

[ Phụ cận ] Cecelia: Thì ra không phải chỉ mình tui nghĩ vậy!

[ Phụ cận ] Chàng rể Poseidon: Thật đúng là giống hải tặc!

[ Phụ cận ] Mực ống nhỏ: Ha ha, đáng tiếc cậu ấy không phải hải tặc.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Sao lại thế này?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Nói ra rất dài.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Nói ngắn gọn.

[ Phụ cận ] Sinbad: Này chỉ có thể là do chìm thuyền tạo thành đi.

[ Phụ cận ] không phải Hải Thần là hải sâm: Có vẻ như thuyền vừa chìm gần đây chỉ có  một…

[ Phụ cận ] Mực ống nhỏ: Tui ngửi thấy mùi máu chó đâu đây.

Mọi người trăm miệng một lời “À ~~” một tiếng, tin tức đó rất oanh động, trong vòng một đêm đã truyền khắp toàn hệ thống, muốn giả vờ không biết cũng khó. Tầm mắt cả đám không hẹn mà cùng dừng trên người bạn bạch tuộc nào đó, bạch tuộc bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, xúc tu vây quanh cổ Lăng Viễn càng thêm bám chặt.

[ Phụ cận ] Quả Quả: Phụt, 8 Đạt* cậu không cẩn thận nói trúng rồi.

*8 Đạt: 8 đọc là [ Bā]  tương tự chữ ‘ba’ trong Tân Ba Đạt, tức Sinbad.

[ Phụ cận ] Đại hà mã ngoan ngoãn: Đánh chìm Ác mộng hào không phải Lăng Tiêu đại đại sao? Lăng Tiêu đại đại không phải bạn trai xì-căng-đan của Kỳ Kỳ sao?

[ Phụ cận ] Cecelia: Kỳ thật vừa rồi tui chính là nhìn thấy Kỳ Kỳ cùng Lăng Tiêu đại đại đang nói chuyện, tính xáp lại nghe lén, kết quả cái gì cũng chưa nghe được Lăng Tiêu đại đại liền off.

Mọi người lại cái hiểu cái không mà “À ~~” một tiếng.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Là Tiêu Trấn làm? Vì sao.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Biết em gần đây cùng 19 thân cận, nhưng sao lại đến mức ra nông nỗi này?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Chị, đừng hỏi nữa.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Mợ nó, chị là chị em, chị hỏi em là quan tâm em.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Cảm ơn tỷ tỷ đại nhân quan tâm, chị có nhiều ái tâm vậy không bằng quan tâm tỷ phu nhiều thêm chút đi, em thật sự không có việc gì.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Tiểu tử thối.

[ Phụ cận ] Robinson: Đám tiểu nha đầu mấy người cả ngày không biết chiếu phim gì trong đầu, Kỳ Kỳ đã như vậy còn khi dễ cậu ấy, cũng không biết an ủi an ủi.

[ Phụ cận ] Quả Quả: Rõ ràng rất đẹp trai mà.

[ Phụ cận ] Cecelia: Đúng rồi, cảm giác rất đáng thương, khiến người ta vừa nhìn đã muốn hung hăng yêu thương.

[ Phụ cận ] Robinson: Đều đứng qua một bên đi, có ý với chẳng không có ý, anh còn muốn yêu thương yêu thương em đây.

[ Phụ cận ] Cecelia: Lão đại, BG tự trọng.

[ Phụ cận ] Robinson: Xem đủ chưa? Xem đủ thì tan a, bộ coi khỉ không cần mua vé sao?

[ Phụ cận ] Thanh Kỳ:...

[ Phụ cận ] Robinson: Anh chỉ so sánh vậy thôi, đâu có nói cậu là khỉ đâu.

[ Trò chuyện riêng ] Robinson: Rốt cuộc sao lại thế này chớ, tối nay ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Không được, gần đây rất bận…

Nhân quả trong đó quả thật khó nói với người ngoài, Lăng Viễn nghĩ, đoạn thời gian này sợ là phải tránh chạm mặt cùng Robinson bọn họ, còn phải đối phó bức cung của bà chị, aiz.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Có việc xuống trước, bye.

[ Trò chuyện riêng ] Robinson: 888888

Lăng Viễn nghe ngoài cửa có thanh âm truyền đến, đoán là Lý Vân Đình tới, nhanh chóng lui trò chơi. Kỳ thật Lý Vân Đình có hỏi qua điện thoại mấy lần cậu có chơi game không, cậu đều lừa đối phương nói không chơi, cậu cũng không muốn cho Lý Vân Đình biết mình đang chơi Thời đại Hàng hải, miễn cho đối phương mặt dày mày dạn đuổi tới.

Tắt game rồi Lăng Viễn mới phát hiện có gì đó không đúng, ngoài cửa truyền đến không phải tiếng gõ cửa, mà là tiếng chìa khóa mở cửa, cậu quay đầu nhìn một cái, quả nhiên người tới không phải Lý Vân Đình, mà là Tiêu Trấn.

“Chìa khóa xin trả tôi.” Lăng Viễn không vui vẻ cho lắm nói.

Tiêu Trấn đem chìa khóa quẳng một phát vào túi áo, “Tiểu Viễn, anh cũng đã cho em thời gian dài như vậy để bình tĩnh lại, sao em vẫn còn cáu kỉnh vậy.”

“Tôi cáu kỉnh?” Lăng Viễn dở khóc dở cười, “Tôi phát cáu phát đến mức chính mình thiếu chút nữa chết?”

“Được, lần trước là anh nhất thời xúc động thương tổn em, anh xin lỗi, bất quá em cũng là nhất thời xúc động mới nói ra những lời đó, anh có thể tha thứ cho em, coi như chưa từng nghe.”

“Tôi…” Lăng Viễn nghẹn lời.

“Nghe lời, không cho quậy nữa.”

“Tôi không có xúc động, cũng không cáu kỉnh,” Lăng Viễn thử bình tĩnh hòa nhã nói đạo lý với đối phương, “Tiêu Trấn, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

“Không thể nào, em thích anh.”

“Đó là lúc trước,” Tiêu Trấn tiến tới gần Lăng Viễn một bước, Lăng Viễn theo bản năng thụt lùi, “Hơn nữa, giờ tôi đã thích người khác.”

“Em nói cái gì?” Lời nói và động tác của Lăng Viễn đều chọc giận Tiêu Trấn, hắn đi vài bước đến trước mặt Lăng Viễn bắt lấy vai cậu, “Xem ra nói đàng hoàng dỗ em là không dùng được rồi.”

Cánh tay Tiêu Trấn dùng sức một cái, Lăng Viễn liền bị kéo lên, Tiêu Trấn dồn ép tới, chuẩn bị dùng tới sức mạnh.

Lăng Viễn dùng khí lực toàn thân để phản kháng, nhưng cậu không phải đối thủ của Tiêu Trấn, bị bức lui liên tục, hai người xô đẩy nhau trong phòng khách, đụng ngã đồ đạc, vật phẩm các loại rơi đầy đất.

Mắt thấy phòng tuyến của Lăng Viễn sắp phải thất thủ, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.