Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 47: Lộ chân tướng (trung)




“Lang tới, lang tới…“

Trương Tri nhìn Kiều Dĩ Hàng một cách quái dị khi thấy hắn rút di động ra, mặt biến sắc.

“Ngươi đưa nàng về phòng trước đi, không được đóng cửa!“ Kiều Dĩ Hàng phiền muộn nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi của Cao Cần.

Trương Tri nghe thế chẳng nói chẳng rằng, lập tức đỡ Tiểu Chu vào phòng.

Kiều Dĩ Hàng đang định nhấc máy thì chợt nghe “Rầm“ một tiếng.



Kiều Dĩ Hàng nhìn cánh cửa đóng chặt cùng di động không ngừng kêu trong tay, cuối cùng quyết định nhấc điện thoại trước. Hắn cố ý đi ra xa đề phòng Trương Tri dán tai vào cửa nghe trộm.

“Ngươi với Tiểu Chu ở bên nhau ba năm, giờ quyết định bỏ trốn?“ Câu đầu tiên của Cao Cần suýt chút nữa làm hắn sặc chết.

Kiều Dĩ Hàng: “Chúng ta chỉ đi tham dự hôn lễ bằng hữu mà thôi.“

“Hai người cùng đến dự?“ Cao Cần hỏi, “Lấy danh nghĩa là vợ chồng Kiều Dĩ Hàng?“

Lần này Kiều Dĩ Hàng thực sự bị sốc. Hắn khẽ thở dài: “Cao đổng.“

“Muốn ta làm người làm chứng?“

“Đâu cần phiền phức vậy, cho nghỉ là được rồi.“

“Nghỉ kết hôn hay nghỉ sinh?“

“… Nghỉ đông.“ Kiều Dĩ Hàng tận lực, cố duy trì tỉnh táo, không để đối phương lừa gạt.

Cao Cần tấm tắc  khen: “Ngày nghỉ của Tiểu Chu lại nhờ ngươi xin phép… Quả nhiên là có quan hệ với bộ ngực không lớn của nàng?“

Kiều Dĩ Hàng: “…“

Cách một cánh cửa, chuyện bên ngoài hấp dẫn, những thứ diễn ra bên trong còn thú vị hơn.

Trương Tri đỡ Tiểu Chu lên giường, đang định đi lấy chén nước cho nàng thì đột nhiên thấy nàng ngồi dậy, kêu to: “Đại Kiều!“

Trương Tri nhíu mày. Nhìn qua, có lẽ tửu lượng của nàng kém quá. Giữa lúc hắn đang lo lắng có nên mở cửa hay không thì câu nói của Tiểu Chu khiến hắn thay đổi ý định —

“Ngươi phải tăng lương cho ta, nhất định phải thế!“ Tiểu Chu trừng mắt nhìn hắn, phẫn nộ lẩm bẩm.

Trương Tri thử: “Tăng lương?“

Tiểu Chu chỉ vào mặt mình: “Ngươi biết một ngàn đồng này khiến ta cực khổ thế nào không hả? Nào là… học tư liệu về game… Nào là… chịu đựng cái xe hỏng điều hòa…. Lại còn phải ngồi toa-lét lâu như vậy nữa… Rất cực đó…“

Trương Tri càng nghe càng nghĩ lời nàng nói có ý gì đó, “Sao ngươi lại phải vất vả như vậy?“

“Còn không phải vì ngươi?“

“Ta?“

“Ngươi rảnh rỗi chơi game… Dùng chứng minh thư của ta…“ Tiểu Chu chùi mép, nước mắt chút nữa rơi xuống, “Nhân dân lao động rất cực khổ…”

“Chơi game, dùng chứng minh thư của ngươi?” Giọng Trương Tri tuy nhỏ nhưng biểu tình trên mặt đã lạnh tới mức đông chết người.

Tiểu Chu chẳng hề để ý, vẫn liên miên cằn nhằn, “Loại tiệc cưới này không tham gia cũng được mà, bị thịt thì cũng đã bị rồi,… Thêm một lần cũng có sao đâu chứ…. Đâu có liên quan tới ta? Sao lại kéo ta ngã cùng…. Ngươi biết ta uống rượu rất khổ cực…?”

Trương Tri lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, dằn từng chữ: “ID của Kiều Dĩ Hàng trong game là gì?”

“Tiểu Thuyền.” Tiểu Chu vỗ vỗ ngực, “Tên ta là Tiểu Chu nên sẽ không nhớ nhầm… Ha ha ha ~~”



Vậy, đây từ đầu đã là âm mưu của một người?

Nha đầu ngây ngốc trong game kia kỳ thực đã từng là cao thủ cấp hơn 90?

Người trước mắt là giả, Tiểu Thuyền thực chính là tên minh tinh thối nổi danh vừa luôn mồm cãi cùn kia?!

Vậy những huyễn tưởng và hy vọng của hắn về Tiểu Thuyền trong game là vì ai? Trước khi đến đây, hắn hưng phấn kích động vì cái gì?!

Nắm tay Trương Tri tựa như tâm tình hắn, xiết chặt rồi buông rồi lại xiết chặt. Hắn nỗ lực điều chỉnh hơi thở của chính mình, ngay giây phút cơn tức bùng nổ liền quay đầu chạy vào toa-lét, sau đó một cước đóng cửa lại!

Vì tiếng đóng cửa quá lớn nên Tiểu Chu ngồi trên giường bị chấn động, lại ngửa mặt nằm xuống.

Trương Tri nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt mơ hồ lộ ra gân xanh, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Lại nghĩ đến tên đầu sỏ đang đứng ngay ngoài cửa, tự biên tự diễn vở kịch này đầy vô tư, cơn giận của hắn tựa như muốn trào ra ngoài.

Thấy bản thân trong game cẩn thận che chở cho hắn như vậy, kẻ kia nhất định cười đến mức răng cũng có thể rớt ra ngoài!

Hắn vừa nghĩ đến những chuyện mà hắn từng cho là rất lãng mạn đã thấy rất buồn nôn.

“Nôn!”

Thanh âm nôn mửa của Tiểu Chu từ bên ngoài truyền tới như thể cười nhạo.

Trương Tri đột nhiên xoay người muốn mở cửa lao ra nhưng tiếng di dộng vang lên. Suất suất suất đang giục hắn nhanh xuống lầu để còn thương lượng chốc nữa nháo động phòng thế nào.

Trương Tri thuận miệng đồng ý rồi mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt.



Không được, nếu vạch trần sớm vậy thì trò chơi này sao có thể chơi được nữa.

Kiều Dĩ Hàng…

Nếu kẻ kia đã thích giả gay như thế thì hắn sẽ để cho giả vờ thoải mái!

Nếu kẻ kia thích giả trang thành người qua đường, hắn cũng sẽ để cho giả trang!

Từ giờ… trò chơi mới chính thức bắt đầu.

———-

Mãi đến khi Kiều Dĩ Hàng thề tuyệt đối không có bất cứ tâm tư gì khác với Tiểu Chu mà chỉ là đi dự tiệc cưới mà thôi, Cao Cần mới buông tha cho hắn.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi tới cửa phòng Tiểu Chu bấm chuông cửa.

Thực ra, bị hắn làm loạn như vậy, dù Trương Tri có thật là kẻ háo sắc cũng chẳng dám làm gì Tiểu Chu đâu nhưng hắn vẫn muốn vào xem.

Nhấn chuông khoảng một phút, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

Kiều Dĩ Hàng nghĩ có gì đó bất hợp lý, liều mạng nhấn thêm hai ba phút nữa. Nghĩ đến những hành động của Tiểu Chu khi say, hắn thấy bất an.

Hắn gọi lễ tân ở tầng trệt lên sau thuyết phục rằng bên trong phòng chính là trợ lý của hắn. Lễ tân nhận được sự đồng ý của quản lý xong thì giúp hắn mở cửa, cùng vào xem.

Vừa vào tới nơi, một mùi thối hoắc nồng nặc rượu bay tới thiếu chút nữa khiến hai người ngất ngay tại chỗ.

Kiều Dĩ Hàng đi vài bước, thấy Tiểu Chu nằm lăn trên giường chả biết trời trăng gì nữa, hai bên là mấy bãi nôn.

“Kiều tiên sinh.” Lễ tân nhăn mặt, định nói thì nghe Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh lắc đầu: “Xin lỗi, ta nhầm.”

“Hả?” Lễ tân kinh ngạc nhìn hắn thì hắn đã bịt mũi đi ra ngoài.

Kiều Dĩ Hàng xuống lầu đăng ký một phòng, tiện tay còn ký tên cho hai fan nữ. Các nàng còn muốn chụp chung nhưng bị hắn khéo léo từ chối. Vạn nhất ảnh rơi vào tay giới truyền thông thì hắn với Tiểu Chu không muốn cũng phải bỏ trốn.

Hắn xuống ga-ra, đem laptop cùng hành lý lên lầu. Tuy lúc đầu không định ở lại qua đêm nhưng để phòng ngừa trước nên hắn vẫn chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày, chẳng ngờ lại thực sự dùng tới.

Lúc đăng ký phòng hắn yêu cầu ở cùng tầng với Tiểu Chu, chỉ là ở hai đầu có thể quan sát tốt. Kiều Dĩ Hàng nghĩ cự ly như vậy là ổn, chí ít có thể cách xa “độc khí” trong ký ức của hắn.

Chuyện đầu tiên hắn làm là tắm rửa, sau đó, hậu quả của việc giảm khẩu phần ăn bắt đầu hiển hiện, dạ dày sôi ùng ục. Vốn hắn muốn kêu đồ ăn lên phòng nhưng thực đơn toàn món không thể gọi, hamburger, màn thầu, kem ly… Nếu không biết đây là khách sạn năm sao chắc hắn đã nhầm thành nhà hàng ăn nhanh.

Nhớ đến mùi vị của bữa ăn nhẹ ở quán cà phê cũng được, hắn thay thường phục, đeo kính xuống lầu.

Chắc là tin hắn ở khách sạn này bị truyền ra ngoài nên hành lang vốn vắng vẻ nay trở nên đông đúc. Đủ loại trang phục cho thấy các nàng từ đủ mọi nghành nghề khác nhau chẳng hẹn mà đến náo động các tầng lầu.

Kiều Dĩ Hàng làm như không thấy, bước vào thang máy, thẳng tiến tới nhà hàng Ý.

Thực sắc tính dã*, đồ ăn quan trọng hơn mỹ sắc nhiều chứ.

(* ăn và xxoo đều là những bản tính không bỏ được của con người)

Vì phòng tiệc nằm trên đường từ thang máy tới nhà hàng nên hắn bắt buộc phải đi qua. Nói thật, hắn cũng tò mò về tướng mạo của Thiên Đấu cùng Lạc Tuyết Vô Âm. Đáng tiếc, lúc vừa đi qua đã phải bỏ chạy vì tình cờ đụng phải ánh nhìn của Trương Tri.

Nếu ánh mắt Trương Tri lúc trước là xa cách thì giờ đây chắc chắn là lửa giận phừng phừng.

….

Kiều Dĩ Hàng bị hắn trừng mà không hiểu tại sao, thầm nghĩ: Lẽ nào Chiến Hồn Vô Cực thực sự thích Tiểu Chu, muốn tiến thêm một bước nên coi hắn như chướng ngại?

Ngay lúc hắn đang ngờ vực thì Trương Tri đi về phía hắn.

Dù kém người cũng không lùi bước, Kiều Dĩ Hàng thu hồi kinh ngạc, thản nhiên nhìn: “Tới tham dự tiệc cưới hả?”

Câu nói chẳng có gì đặc biệt rơi vào tai Trương Tri lại giống như đang đùa cợt. Trương Tri cố nén ước muốn đấm hắn một cái, lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì đến ngươi?”

Kiều Dĩ Hàng bị thái độ lạnh lùng đó thổi bùng lửa giận trong lòng: “Vậy ngươi tới đây làm gì?”

“Đánh rắm.” Trương Tri hờ hững.

“…” Kiều Dĩ Hàng tuy không nghe thấy gì nhưng vẫn vô thức bịt mũi, “Ngươi…”

Trương Tri lạnh lùng nhướn mày, “Làm sao?”

Kiều Dĩ Hàng nhớ tới hậu quả lúc trước khi chửi người, chậm rãi nuốt cơn tức lại, mỉm cười nói: “Có cần đến WC xem thử xem? Biết đâu ngươi cần giải quyết thể rắn chứ không phải thể khí.”