Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 139: Phiên ngoại: Chinh long (tứ)




Trong không khí có điểm hơi câu nệ, hai người cứ như vậy, vội vã quét dọn vệ sinh, cầm tiền cùng chứng minh thư xuống lầu.

Hơn sáu giờ, quán net còn không đầy người.

Suất Chinh chọn một phòng hai người.

Hồ Long Uy vốn định ngồi trong sảnh, quét mắt chung quanh tìm chỗ nhưng chỉ chậm chút thôi, Suất Chinh đã trả tiền xong, choàng vai hắn kéo vào trong.

Nói về chiều cao, Suất Chinh cũng không thấp, một mét tám mốt. Để trông tương xứng với Hồ Long Uy còn đặc biệt đi giày cao nên đi cạnh nhau, chênh lệch cũng không quá lớn.

Bất quá Suất Chinh mỗi ngày ở công trường làm việc, người không phơi nắng đen, khí lực rắn chắc không ít nhưng mặc áo khoác nhìn không ra đến, bộ dáng là thanh tú tiêu chuẩn. Hồ Long Uy dù gầy chút nhưng chiều rộng vai lại hơn, nhìn qua luôn trông cường tráng hơn hắn.

Hồ Long Uy cảm thấy cánh tay khoát trên vai mình nhẹ nhàng nhéo hắn, mẫn cảm nghiêng đầu hỏi: “Làm gì thế?”

Suất Chinh cười xán lạn: “Cũng có nhiều thịt ghê.”

“…” Hồ Long Uy nhịn không được nhìn hướng hắn. Áo khoác phanh ra, bên trong chỉ mặc T-shirt bó sát người, mơ hồ có thể chứng kiến hình dáng cơ ngực. Trong óc hắn nháy mắt hiện lên cảnh tượng trong mộng, Suất suất suất ghé vào người hắn, cố gắng…

Đông!

Hồ Long Uy va đầu vào cửa.

Suất Chinh lại càng hoảng sợ.

Vì cửa kéo chiều rộng chỉ đủ cho một người  qua nên hắn mới buông tay vào trước, không nghĩ tới Hồ Long Uy lại thẳng tiến đập đầu vào cửa.

Bốn phía nổi lên tiếng cười nhạo, Hồ Long Uy hận không thể kiếm lỗ chui xuống.

Nhưng điểm dọa người còn chưa chấm dứt.

Suất Chinh ghé tai hắn thầm thì: “Ngươi chảy máu mũi kìa.”

Hồ Long Uy: “…” Hốc đâu rồi, hốc đâu rồi, hốc đâu rồi.

Người bên cạnh vội vã chạy đi.

Thiếu Suất Chinh ngăn trở, ánh mắt người bên ngoài liền không kiêng nể gì phóng lại đây. Trong tích tắc đó, Hồ Long Uy rất muốn trảo Suất Chinh trở lại làm khăn che mặt.

Suất Chinh rất nhanh trở về, cầm trong tay băng ergo cùng khăn tay.

Hồ Long Uy bưng mũi nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như nhắm nhủ: ta cần bông.

Suất Chinh nói: “Không có bông, trước dùng tạm khăn tay hoặc băng ergo bịt lại đi.” Hắn dìu Hồ Long Uy vào trong phòng.

Đến khi vào trong gian riêng, Hồ Long Uy mới phản ứng: “Băng ergo dùng làm cái gì chứ?”

“ Có lẽ có chỗ dùng được.”

Hồ Long Uy: “…” Nhìn qua trông hắn ngu ngốc đến vậy sao?

Suất Chinh cúi đầu lấy khăn tay, không thấy được vẻ mặt buồn bực của Hồ Long Uy.

Hồ Long Uy thấy hắn cầm khăn tay vươn tới chỗ mũi mình vội vàng né ra rồi đoạt lấy khăn: “Tự ta làm.”

Suất Chinh không ngừng lại, sờ sờ mũi hắn: “Không bị thương chứ?”

“Không, chỉ là trầy xước chút xíu thôi.”

“Vậy sao chảy nhiều máu mũi vậy?” Suất Chinh cau mày, ngón tay không ngừng sờ mũi hắn, “Nếu không đến bệnh viện kiểm tra xem sao?”

“Thực sự không cần.” Hồ Long Uy không dám nói trước khi đụng phải cửa, trong đầu hắn toàn là mấy hình ảnh đen tối, “Mau vào game đi, ở đây tính thời gian đó.”

Suất Chinh xác định mũi hắn vẫn còn là một khối thống nhất mới xoay người mở máy: “Không thoải mái thì đừng chịu đựng.”

“Ừm.” Hồ Long Uy tập trung tinh thần nhìn màn hình.

Suất Chinh: “Máy tính còn đang khởi động, ngươi nhìn màn hình chăm chú thế làm gì?”

“… Soi gương.” Hồ Long Uy cố ý di đầu đến gần màn hình.

Suất Chinh cười: “Ngươi muốn biết gì chẳng phải kêu ta nhìn hộ là được rồi.” Hắn vừa nói, lại khoác tay lên vai Hồ Long Uy, muốn kéo hắn lại nhưng khí lục Hồ Long Uy cũng không thua kém. Hai người giằng co hồi lâu, Hồ Long Uy nghiêng người 45°.

“Ngươi rụt rè gì chứ?” Suất Chinh trầm mặc nhìn hắn.

Hồ Long Uy sửng sốt giật mình. Đúng thế, hắn rụt rè gì chứ? Hai nam nhân đối mặt nhau có gì cần rụt rè?

Nghĩ như vậy, thân thể tự nhiên buông lỏng, Suất Chinh nhân cơ hội quay đầu hắn lại, bốn mắt nhìn nhau.

Hồ Long Uy cảm giác được thân nhiệt tập trung hết lên mặt, có điểm nóng nóng.

“Chỗ này còn chưa lau sạch.” Suất Chinh rút khăn tay ra, xoa bên cánh mũi cho hắn.

Hai người tựa sát vào nhau.

Hồ Long Uy có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người đối phương, hình như giống loại sữa tắm hôm nay hắn vừa dùng. Trong không gian kín này, ngầm tràn đều là mùi mồ hôi cùng thuốc lá, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm vậy không khỏi hít sâu mấy cái.

Suất Chinh thấy được, cau mày: “Hô hấp khó khăn sao?” Hắn cũng từng bị ốm, một bên mũi phải gánh trách nhiệm của cả hai, chắc chắn sẽ khó chịu.

“Còn được.” Hồ Long Uy vội ho một tiếng, vừa vặn máy tính khỏi động xong, hắn vội vã kích vào game.

Suất Chinh thu tay, vứt khăn vào sọt rác. Vào game, hắn cũng không đăng nhập Suất suất suất mà lập ID mới.

Hồ Long Uy vào ID Thủy Tiên hòa thượng.

Liền thấy Kiều Kiều Mẫn nhảy vào mắng.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: lão bà /( T o T)/~~ ta rất nhớ ngươi!

Kiều Kiều Mẫn: nhớ cái đầu ngươi! -_-#

Kiều Kiều Mẫn: ta hận ngươi chết đi được! Ta muốn ly hôn!

Thủy Tiên hòa thượng: /( T o T)/~~lão bà, mấy hôm nay ta bận nhiều việc.

Kiều Kiều Mẫn: nếu bận quá liền ly hôn đi! Ngươi mau đi!

Thủy Tiên hòa thượng: /( T o T)/~~ lão bà, ta không thể không có ngươi!

Kiều Kiều Mẫn: ta không quan tâm!

Hồ Long Uy ngửi thấy mùi quen thuộc, nghiêng đầu nhìn. Suất Chinh từ lúc nào đã ngó đầu sang xem. Hắn vô thức muốn tắt tư trò chuyện đi nhưng đã chậm. Suất Chinh bình tĩnh hỏi: “Cô ta có gì hay ho?” Như hắn thấy, người này trong hiện thực chắc chắn là một kẻ chanh chua.

Hồ Long Uy: “Là nữ a.”

Suất Chinh cứng đờ, đầu lại rụt trở về.

Kiều Kiều Mẫn lại tiếp tục đành hanh nửa giờ, cuối cùng bị Hồ Long Uy dùng một bộ đồ làm hòa.

[tư trò chuyện]

Nhiễu Chỉ Nhu: lên ID mới đi.

Thủy Tiên hòa thượng:?_?

Nhiễu Chỉ Nhu: lên ID mới.

Hồ Long Uy quay sang nhìn Suất Chinh thấy hắn đang tủm tỉm cười nhìn mình.

“Ngươi?” Hồ Long Uy ngạc nhiên.

Suất Chinh: “ID cũ chán rồi, lập cái mới chơi đùa.”

Hồ Long Uy lộ vẻ khó xử: “Ta vất vả lắm mới lừa Kiều Kiều hồi tâm chuyển ý được.”

Suất Chinh nghiêm túc nói: “Buổi tối ở A thị rất lạnh.”

Hồ Long Uy mờ mịt nhìn hắn.

“Ngủ ngoài đường rất bi thảm.” Suất Chinh cắn răng, cười uy hiếp.

Hồ Long Uy giật giật miệng: “Ngươi không phải người như thế.”

“Đúng thế, như ta không gọi là người. Tự ngươi nghĩ đi!” Suất Chinh oán hận nghĩ: hòa thượng không có ở đây, trời cao hoàng đế xa, hắn không cách nào. Giờ ngay trong tầm nhìn của hắn, nếu còn để đi tình chàng ý thiếp với người khác, hắn chính là não tàn rồi!

Hồ Long Uy rất buồn bực. Đầu óc hắn hỏng chỗ nào rồi mới tự mình đưa lên cửa cho Suất Chinh khi dễ?

Kỳ thật uy hiếp của Suất Chinh không tính là uy hiếp. Thành phố này lớn vậy, không thuê nổi khách sạn 5 sao cũng tìm được một nhà trọ nhỏ. Nhưng lần này hắn đến là để giải tỏa chiến tranh lạnh giữa hai người, không thể vì nhất thời mà làm cho quan hệ càng cương.

Cân nhắc một chút, hắn quyết định trọng hữu khinh sắc.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: /( T o T)/~~ lão bà, thầy giáo tới bắt người, ta bị chộp đi.

Kiều Kiều Mẫn: ngươi đi chết đi!

Thủy Tiên hòa thượng: mai ta lên.

Kiều Kiều Mẫn: không cần tới. Ta muốn ly hôn.

Kiều Kiều Mẫn: ở lại hay ly hôn! Tự ngươi chọn đi!

Hồ Long Uy chần chừ.

Suất Chinh dù đang nhìn màn hình máy mình nhưng thi thoảng lại liếc máy hắn, thấy đến hai chữ ly hôn, mắt đều phát sáng.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: lão bà à, giáo sư kia rất nhỏ mọn. Ta mà không đi thì hắn sẽ hành ta.

Kiều Kiều Mẫn: ta không quan tâm! Dù thế nào cũng không được đi.

Kiều Kiều Mẫn: theo ta bắt sủng vật. Ta muốn tiên hạc.

Thủy Tiên hòa thượng: O(_)O~ mai ta bắt cho ngươi. Hôm nay out trước đây.

Kiều Kiều Mẫn: vậy ly hôn!

Suất Chinh xem Hồ Long Uy loạn di chuột, chậm chạp không nhấn, không nhịn được châm thêm lửa: “Yên tâm, cô ả không ly hôn đâu.”

“Sao ngươi biết?”

“Luôn miệng nói ly hôn chưa chắc đã ly hôn. Không để ý tới ngươi, nói không chừng rất nhanh sẽ ly hôn. Chó sủa là chó không cắn mà.”

“Vậy lỡ thật ly hôn thì sao?” Hồ Long Uy hiểu, bản thân chẳng chút thích Kiều Kiều Mẫn, loại tính khí tiểu thư này mà gặp trên đường nhất định hắn sẽ né. Không muốn buông nàng ra không phải vì thích mà là cảm thấy nàng cũng như cột mốc cuối cùng trên con đường bình thường, nếu bỏ qua bản thân sẽ đi vào con đường sai lệch.

Đường sai lệch choàng tay lên vai hắn, nhe răng cười: “Yên tâm, lỡ thực ly hôn, ta chịu toàn bộ trách nhiệm!”