Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 92: Chuyện cũ đảo môi thôi




Xin Theo Ta Đàm Tiền treo điện thoại nói:“Muốn Chết nói, hắn muốn qua đây ăn chực cơm.” Sau hỏi Lô Vượng Đạt “Tiểu Đạt, còn đồ ăn không?”

Lô Vượng Đạt đến phòng bếp nhìn xem “Còn thừa lại ít canh chết được nhắm mắt.”

Doãn Duệ đang uống canh, thiếu chút nữa là một ngụm canh tiến vào khí quản rồi.

“Còn có hai em trai của nhị lang thần.” Lô Vượng Đạt tiếp tục nói “Cơm thì không còn nhưng có thể nấu rất nhanh, nhưng rau xanh thật sự hết sạch rồi.”

Xin Theo Ta Đàm Tiền co rút khóe miệng “…… Em trai của nhị lang thần là cái loại đồ ăn gì thế?”

“Nhị lang cua.”

Xin Theo Ta Đàm Tiền cùng Doãn Duệ nhìn đĩa cua hấp được để ở nơi góc bàn xa nhất, ở giữa mấy con cua đều có một con mắt, nhất thời đồng thanh “Hiểu rồi.”

Doãn Duệ cơm nước xong xuôi liền đề nghị đánh bài tú lơ khơ nhưng vì Doãn Duệ là quan chức to nên mọi người không dám đánh bằng tiền thật, nhưng không thưởng không phạt thì đánh không vui.

Xin Theo Ta Đàm Tiền liền đề nghị, ai thua người đó phải làm theo một yêu cầu của người thắng.

Vì thế vào lúc ban đêm, mấy người tản bộ trong tiểu khu thấy mấy tên như bị điên mà chạy vòng quanh tiểu khu, cũng có vài người nhìn thấy Mona Lisa, còn có người thấy ở trên quảng trường nhỏ của bọn họ có thêm một pho tượng điêu khắc David mà chỉ có một khối cơ bụng.

Doãn Duệ đánh tú lơ khơ rất giỏi, Doãn Thịnh Sâm cũng biết, điều hắn không ngờ là Lô ba ba cũng không hề kém tý nào, hơn nữa hai người này ăn ý rất cao hợp tác không lỗ hổng, làm cho bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng người trẻ tuổi thì không chịu thua, Doãn Thịnh Sâm lại dùng chiến thuật tâm lí để chia rẽ hai người bọn họ khiến họ nội chiến mới thắng được một lần, lại không biết nên phạt nhị vị này làm cái gì mới được.

Doãn Duệ thở phì phì “Cậu xem, thua rồi đấy, phải nghe tôi đọc bài chứ.”

“Nghe anh đọc làm cái gì chứ ” Lô ba ba cũng không chịu phục “Chỉ giỏi nói vuốt đuôi.”

Thấy Lô ba ba giận, Doãn Duệ cũng muốn chịu thua nhưng không kéo được sĩ diện xuống, liền than thở à à nói:“Nếu cậu…… Tôi, tôi có thể thay cậu chịu trừng phạt.”

Bọn Lô Vượng Đạt nghe không hiểu Doãn Duệ nói cái gì, đành phải nhìn Lô ba ba.

Chỉ thấy Lô ba ba nghiêm mặt nhìn Doãn Duệ “Đại nhân thỉnh tự trọng, ta bán nghệ không bán thân.”

Mọi người:“……”

Doãn Duệ nhất thời hừ thật mạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Ngắt Hạnh Đầu Tường thấy mầm mống bất hòa xuất hiện liền vội nói:“Nhị vị bác trai, không bằng hát cho chúng con nghe là được rồi.”

Chưa gì đã thấy Doãn Thịnh Sâm không biết vì cái gì thất kinh đứng lên, nói lời chính nghĩa “Thỉnh khách quan tự trọng, ba ta hắn bán thân không bán nghệ.”

Mọi người:“……”

Lô ba ba lại nở nụ cười “Hát đi, để đám tiểu bối nghe tiếng hát mà năm đó anh đã vinh quang được giấy khen đi.”

Doãn Thịnh Sâm sửng sốt “Giọng hát như ba con mà cũng đoạt giải được á?”

Lô ba ba thực gật đầu khẳng định “Hơn nữa trận đấu năm đó chỉ có một mình anh ta đoạt giải, tuyệt đối là xứng đáng với giải thưởng.”

Doãn Thịnh Sâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Doãn Duệ.

Lấy tiếng hát muốn lấy mạng người này của Doãn Duệ thì sao có thể đoạt giải, lại là toàn bộ trận đấu mình ông đoạt giải.

Doãn Duệ lại dùng vẻ mặt ‘Con không biết xem hàng’ nhìn Doãn Thịnh Sâm.

Lô ba ba hít sâu một hơi, ánh mắt xa xăm “Bác nhớ rõ ràng năm đó, ba ba con mặc một thân lục quân, chân mang giày cao su, thêm…… Góc 30 độ có quấn một cái khăn quàng cổ.”

Doãn Thịnh Sâm hỏi Doãn Duệ “Ba, ba che rôm sảy à?”

Doãn Duệ trừng hắn “Ngươi biết cái gì, cái này gọi là vì nghệ thuật mà hiến thân.”

Lô ba ba tiếp tục “Tay cầm dao thái cùng chày gỗ.”

“…… Chày gỗ?!” Đoàn người cùng kêu lên.

Lô Vượng Đạt mờ mịt hỏi:“Không phải nên lấy lưỡi liềm cùng cái búa sao?” (Biểu tượng của Đảng cộng sản)

Doãn Duệ giải thích “Đi muộn quá nên không đi mượn được, như thế cũng được cho qua mà.”

Doãn Thịnh Sâm hỏi Lô ba ba “Ông ấy ăn vận như thế mà không ai phê bình sao?”

“Chờ sau khi ba con lên sân khấu cất tiếng hát rồi thì còn ai nhớ mà tra cứu cái này nữa.” Lô ba ba hiện giờ hồi tưởng mà vẫn lòng đầy sợ hãi “Lúc ấy mặc kệ là hợp xướng, lĩnh xướng, đơn ca, chủ trì, giám khảo, chỉ dư có mình ba con là thần trí rõ ràng, mà chờ khi ba con hát xong, phạm vi mười dặm tiếng kêu than dậy khắp trời đất.”

Doãn Thịnh Sâm co rút khóe miệng “…… Nguyên lai là bởi vì cái dạng này nên mới chỉ có ba ba con một người đoạt giải.”

“Còn nữa, là tự ba con bình luận bởi chẳng còn ai có đầu óc rõ ràng thanh tỉnh.” Lô ba ba bổ sung.

“……”

Lô ba ba càng nói càng kích động “Các con không biết lúc ấy rầm rộ thế nào đâu, tuyệt đối có thể so sánh với thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt(1), trẻ con không khóc đêm, bà lão không thể giặt khăn bó chân.”

Mọi người:“……”

“Cái đó và không giặt khăn bó chân có gì liên quan thế ba?” Lô Vượng Đạt khiêm tốn học hỏi.

Lô ba ba quay đầu lại nhìn con mình rồi nói:“Bởi vì không giặt thì không có đồ để thắt cổ chứ sao.”

“……”

Liệp Vương cùng Xin Theo Ta Đàm Tiền rớt cả cằm, nói “…… Có thể sánh bằng vũ khí sinh học nha!”

Lô ba ba gật đầu nhìn những người chung quan điểm “Cho nên sau đó, đội trưởng đội sản xuất của bọn bác có hứa hẹn với đội trưởng đội sản xuất khác, tất cả các loại thi đấu trong tương lai sẽ không nên để vũ khí đi tiên phong.”

Đoàn người 囧 “……”

Doãn Duệ chẹp chẹp miệng, biện giải cho mình:“Đâu có khoa trương cỡ như cậu ấy nói chứ, bác nhớ rõ lúc ấy cũng chỉ làm cho con trâu của Lưu lão đầu ở thôn đông khó sanh mà thôi.”

“……” Còn không bằng đừng giải thích.

Đoàn người liền cảm thấy 囧, đến thần kinh mặt đều nhanh run rẩy.

Lô ba ba vỗ bàn “Vậy vợ Tam thúc chạy trốn cùng người khác là chuyện gì xảy ra?”

Doãn Duệ sửng sốt rồi nhảy dựng lên “Cũng không phải chạy theo tôi, vậy có liên quan quái gì tới tôi?”

“Nếu không phải do anh hát khiến người nghe điên cuồng, người ta sẽ làm ra hành động điên cuồng như vậy sao?” Lô ba ba cũng đứng lên, chỉa chỉa cái mũi Doãn Duệ “Rõ ràng là sai lầm rồi, còn già mồm át lẽ phải.” Nói xong chạy vào trong nhà vệ sinh, lúc ông trở ra đoàn người chỉ thấy ông đang cầm cái đồ cọ bồn cầu nhằm về phía Doãn Duệ.

Bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu nhìn nhị vị này vừa đuổi vừa đánh, thực cảm khái nói với Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm:“Gia pháp nhà hai người thực…… Sửa cũ thành mới, độc đáo mới lạ, rất khác biệt, dồn tới…… Chí tử bất du.”

Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm:“……”

Ngắt Hạnh Đầu Tường nhìn nhị lão, đột nhiên đầy cảm xúc mà thốt lên “Thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai thật là tốt.”

“Tốt cái thí.” Liệp Vương không cho là đúng “Khi gặp mặt thì không giảng đạo lý, nụ hôn đầu tiên không đợi mình chớp mắt thì đã mất rồi.”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm đang xem TV quay đầu lại liếc Liệp Vương một cái “Vậy sao cậu không nói sớm, kiên nhẫn chờ cậu chớp mắt thì tôi vẫn có.”

Liệp Vương:“……”

Lô ba ba cùng Doãn Duệ đánh đánh chạy chạy, chạy hẳn lên lầu.

Dưới lầu bọn họ chợt nghe đến Doãn Duệ rống lên “Lô Quan Đình, đừng cho là tôi không đánh cậu là do tôi sợ cậu, đánh không lại cậu.”

“Vậy anh đánh trả đi.” Lô ba ba đáp lại.

Đoàn người vội vàng chạy lên khuyên can, chạy đầu tiên là Liệp Vương cùng Xin Theo Ta Đàm Tiền, hai người liền thấy Doãn Duệ cùng Lô ba ba ngươi một quyền ta một quyền, chờ đoàn người đem bọn họ kéo ra thì toàn thân cả hai không bị gì nhưng một vành mắt thì đều đen xì.

“Đánh kiểu gì mới có thể đánh thành như vậy chứ?” Doãn Thịnh Sâm hỏi.

Lô Vượng Đạt cầm quả trứng luộc lại đây “Chẳng lẽ ba ba anh không dạy qua anh sao? Đánh nhau thì phải đánh mặt, đánh mặt thì chỉ đánh một con mắt thôi.”

Đoàn người:“……”

Vì để Doãn Duệ cùng Lô ba ba hòa hảo, đoàn người đề nghị Doãn Duệ đưa Lô ba ba về nhà, cũng cung kính đưa nhị vị tới cửa, nhìn bọn họ lên xe.

Nhìn Doãn Duệ vẻ mặt cười gian trá, Doãn Thịnh Sâm bỗng nhiên chạy tới bên Lô ba ba ngồi ở phó lái, thực trịnh trọng lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Lô ba ba “Nếu ba con hỏi xin bác tiền xe, bác cứ dùng mười đồng này hung hăng đập vào mặt ông ấy.”

Doãn Duệ:“……”

Lô ba ba khoát tay “Không cần, bác có tiền xu, thứ đó đánh lên hẳn có cảm giác hơn nhiều.”

Doãn Duệ:“……”

-Chú thích

(1)Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt: Thiên sơn không có dấu vết của chim, ngàn vạn con đường không có bóng người.