Doãn Thịnh Sâm hung hăng đem Lô Vượng Đạt áp đến mức hắn chỉ còn có thể kêu hừ hừ chứ không la lên nổi nữa mới thôi, thần thanh khí sảng đi tới trung tâm theo dõi báo cáo một cái rồi mới về nhà.
Lô Vượng Đạt ngủ một giấc tới tận trưa, bụng đói mới tỉnh.
Nhu nhu cái bụng nhỏ đang kháng nghị sôi sục, Lô Vượng Đạt bước từng bước lớn xuống lầu tìm cơm.
Hắn nhớ rõ trong tủ lạnh còn hai quả trứng cùng ít thịt nạc, có thể làm món trứng muối chưng thịt. Nồi canh tối hôm qua hẳn là còn ăn được, lại xào thêm một ít rau, như vậy chẳng những có mặn có chay còn có cả rau với canh, đủ cho hai người bọn họ ăn.
Buổi sáng hắn mơ mơ màng màng nghe thấy Doãn Thịnh Sâm nói mình phải tới trung tâm theo dõi rồi mới quay về, nhưng hiện tại cũng đã giữa trưa mà cũng chưa thấy người về, Lô Vượng Đạt đang muốn gọi điện thoại cho Doãn Thịnh Sâm, hỏi hắn trưa nay có về ăn cơm hay không.
Mới vừa cầm lấy điện thoại, chuông cửa liền vang lên.
Lô Vượng Đạt nghe thấy chuông cửa liền hô một câu “Đến đây.” Hoàn toàn không có ý thức phải xem xem là ai rồi mới mở cửa cho vào.
Ngoài cửa là Doãn Duệ cùng thư kí của ông – Lý Niệm, cả hai mơ hồ nghe được bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói xa lạ, còn có tiếng bước chân chạy vội.
Cánh cửa từ trong mở ra, một cái đầu xù tóc rối ló ra tìm hiểu, cũng hé ra khuôn mặt búp bê của người nọ.
Doãn Duệ sửng sốt, sau đó vội vàng giải thích “Xin lỗi đi nhầm nhà rồi.” Nói xong xoay người bước đi.
Chỉ thấy ông đi dọc theo con đường phía bắc của nhà Doãn Thịnh Sâm rồi lại quay về phía nam, cuối cùng vẫn trở lại trước mặt Lô Vượng Đạt “Hẳn là không đi nhầm đâu, trừ bỏ phòng này thì không còn phòng nào khác có mùi của con trai tôi.”
Lô Vượng Đạt:“……” Chó nghiệp vụ đây à?
“Xin chào, bác tìm Huyết…… Thịnh Sâm phải không ạ, anh ấy hiện tại không ở nhà.” Lô Vượng Đạt tuy rằng rất ngại ngùng cũng không đủ hào phóng, nhưng thực khiêm tốn lễ phép, không giống những kẻ tuy tuổi còn nhỏ nhưng kiêu ngạo vênh váo, đặc biệt đôi mắt hắn trong veo, làm cho người ta dễ dàng nhìn thấu.
Ấn tượng đầu tiên của Doãn Duệ đối với Lô Vượng Đạt là phi thường tốt.
“Xin chào, bác là cha của Doãn Thịnh Sâm.”
Lô Vượng Đạt vội vàng mở rộng cửa lớn, đứng ở cạnh cửa “Con mời bác vào nhà, Huyết…… Thịnh Sâm anh ấy đi làm rồi, hẳn cũng sắp trở lại.”
Doãn Duệ cười cười gật đầu, xoay người nói với bí thư mấy câu rồi kêu anh này về trước, sau đó mới vào nhà.
Sau khi ghi nhớ lời dặn của Doãn Duệ, Lý Niệm dặn Lô Vượng Đạt:“Dạo này Doãn bí thư bị huyết áp cao, thầy thuốc dặn phải ăn đồ ăn thanh đạm.”
Bí thư? Ý niệm đầu tiên trong đầu Lô Vượng Đạt chính là quan lớn nha.“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Lô Vượng Đạt thấy Doãn Duệ ngồi xuống, hắn vội vàng chạy đến phòng bếp nhìn xem có đồ uống gì không, trong tủ lạnh có lá trà, Coca, bia, nước trái cây, còn có một ít sữa mà hôm qua khi đi mua đồ hắn sẵn tiện mua luôn.
Lô Vượng Đạt không chút do dự mang ra một ly sữa nóng cho Doãn Duệ.
“Sữa à?” Doãn Duệ có chút kinh ngạc, bởi vì dù ông đi tới đâu cũng chưa từng có người nào mời ông uống sữa.
Lô Vượng Đạt ngượng ngùng “Vừa rồi anh thư kí có dặn dạo này bác bị huyết áp cao, cho nên con thấy uống sữa sẽ tốt hơn, bởi vì trong sữa có thành phần có thể duy trì sự ổn định của huyết áp. Hơn nữa thường uống sữa có thể dự phòng xơ cứng động mạch.”
“A, còn nhỏ tuổi mà đã hiểu biết nhiều rồi.” Doãn Duệ vừa nói vừa bưng lên, uống thử một ngụm, độ ấm cũng vừa vặn, cho thấy Lô Vượng Đạt là một đứa nhỏ cẩn thận.
Lô Vượng Đạt gãi đầu “Ở trường học con cũng có học cái này mà.”
Doãn Duệ ngoắc hắn “Đừng câu nệ, lại đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút nhé. Con là đàn em của Thịnh Sâm à?”
“Không phải.” Lô Vượng Đạt theo bản năng liền phủ nhận, rồi sau đó lại không biết nên nói ra sao về quan hệ giữa hắn cùng Doãn Thịnh Sâm, hắn phát sầu, bởi vì hắn không bao giờ nói dối, hơn nữa người này lại là cha của Doãn Thịnh Sâm.
Thấy Lô Vượng Đạt do dự khó xử, Doãn Duệ đột nhiên vỗ bàn, thực nghiêm khắc nói:“Ta hiểu được rồi, ông nội sẽ vì con làm chủ.”
“Sặc?” Cái này Lô Vượng Đạt choáng váng.
Lúc này, chỗ cửa truyền tới tiếng mở cửa, tiếp theo thanh âm Doãn Thịnh Sâm cũng vang lên “Tiểu Đạt, anh đã về.”
Lô Vượng Đạt vừa định đi qua nghênh đón thì bị Doãn Duệ đè lại “Con ngoan, đợi lát nữa con không cần nói gì đâu, hết thẩy có ông ở đây rồi.”
Lô Vượng Đạt dùng sức chớp chớp đôi mắt to tròn, hiện tại là cái tình huống gì cùng cái tình huống gì vậy?
“Tiểu Đạt.” Thấy không ai đáp lại mình, Doãn Thịnh Sâm gọi lớn tiếng hơn, vừa lướt qua phòng khách thì vội quay đầu lại, hô “Ba.”
“Lại đây” Doãn Duệ mang tư thế người cha nghiêm khắc, nói “Ba có lời muốn nói với con.”
Nhìn sắc mặt của cha mình, lại nhìn Lô Vượng Đạt vẻ mặt mờ mịt ngồi bên người Doãn Duệ, Doãn Thịnh Sâm nhất thời có chút lo lắng.
“Ba, làm sao vậy?” Doãn Thịnh Sâm cẩn thận hỏi.
Doãn Duệ bưng lên ly sữa, uống một ngụm cho nhuận cổ họng mới mở miệng nói “Khi ba với mẹ con ly hôn, ngươi mới 14 tuổi, thật đúng là thời kì phản nghịch, con có biết lúc ấy ba lo lắng cho con nhiều như thế nào không?”
“Lo lắng cái gì?” Doãn Thịnh Sâm cảm thấy khó hiểu khi Doãn phụ nhắc về chuyện xưa.
“Trẻ em thời kì phản nghịch có dao động tình cảm lớn, tâm lý sẽ có chút vặn vẹo, lại thêm đả kích vì ba và mẹ ly hôn, sẽ có vô thức biến thành tâm lý biến thái.”
Doãn Thịnh Sâm 囧 “……”
“Đừng không tin” Doãn Duệ thấy hắn không tin liền nêu ví dụ “Còn nhớ rõ đứa con của Trương cục trưởng ở khu nhà đối diện chúng ta không?”
Doãn Thịnh Sâm vô lực gật đầu.
“Năm đó chỉ là nhất thời xúc động mà nó nhìn lén bà ngoại đang tắm rửa dưới lầu đấy.”
Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt:“……”
“Sau đó đau mắt hột hơn nửa năm liền.”
“……”
“Còn có con gái của Thẩm trưởng khoa cách hai nhà nữa, mới không cẩn thận một cái thôi mà đã học được cách ‘vượt rào’ rồi.” [ Vượt rào có nghĩa là có quan hệ nam nữ 18+ ]
“……”
“Đến bây giờ còn thường thường ôn tập kỹ năng cũ.”
“……”
Doãn Duệ thở dài thật mạnh “Cảm xúc của con lúc ấy có bao nhiêu kích động, con chắc không còn nhớ rõ nữa, nhưng ba vẫn rõ ràng như mới hôm qua thôi.”
Doãn Thịnh Sâm dùng sức lau mặt, chính sắc nói “Cho nên ba lo lắng con đi nhìn lén người khác tắm rửa à.”
“Không, ba lo lắng con đi ‘vượt rào’.”
“……”
Doãn Thịnh Sâm bốn mươi lăm độ nhìn trời cuồng 囧. “Nó đây là có ý gì?” Doãn Duệ hỏi Lô Vượng Đạt.
Lô Vượng Đạt thực đồng tình “Anh ấy đây là Gia Cát Lượng chiêu thủ.”
“Là thế nào?”
“Muốn phong [ điên ].” [ Phong风= gió, Điên ( Phong) 疯 là bệnh điên, hẳn ai cũng biết việc Gia Cát Lượng cầu được gió Đông tới để đánh Tào ]
“……”
“Doãn Thịnh Sâm” Doãn Duệ vỗ bàn “Chấn chỉnh thái độ của con đi. Sự thật chứng minh, lo lắng năm đó của cha không sai tý nào.”
Doãn Thịnh Sâm sửng sốt “Dạ?”
“Anh ‘vượt rào’ à?” Lô Vượng Đạt hỏi.
“……” Doãn Thịnh Sâm vô lực “Anh không có.”
Doãn Duệ vỗ bả vai Lô Vượng Đạt “Vậy nó tới như thế nào?”
Doãn Thịnh Sâm nhất thời không hiểu ra sao “Con dẫn cậu ấy tới.”
Lô Vượng Đạt ở một bên gật đầu.
“Đừng lừa ba.” Doãn Duệ có chút đau lòng “Ba nhìn ra cả rồi.”
Vừa nghe lời này, Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm có chút có tật giật mình, ánh mắt né tránh mà hỏi “Nhìn…… Nhìn ra cái gì?”
Doãn Duệ đem đầu Lô Vượng Đạt kéo qua “Xem xem, cái lỗ tai của thằng bé có nhiều nét quanh co, vừa thấy đã biết là giống con rồi.”
“Hả?” Lô Vượng Đạt chấn kinh rồi.
Doãn Thịnh Sâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra “Vậy cả đường đều là con của con nha.”
“Lại nhìn, mặt thằng bé thật tròn, lúc nhỏ khi con bị sưng quai bị cũng như thế.”
Lô Vượng Đạt:“……”