Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 2: Võng danh đảo môi thôi đích …




Mình quyết định bên ngoài xưng hô hiện đại, trong game xưng hô ta – ngươi –

Nhìn cái kính mắt đắt tới mức có bán mình hắn cũng mua không nổi, Lô Vượng Đạt quyết định thẳng thắn nói rõ “Nhưng tôi sẽ không chơi game.”

“Trò chơi này kẻ ngốc cũng chơi được.” Bạo Hùng căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, còn mạnh mẽ đeo kính mắt cho Lô Vượng Đạt “Sau khi khởi tạo nhân vật chú liền liên hệ với anh, tên trong trò chơi của anh cũng là Bạo Hùng, anh cho chú gia nhập bang hội……”

Lô Vượng Đạt chỉ cảm thấy trước mắt đen xì, thanh âm Bạo Hùng càng đến càng xa.

Hắc ám chậm rãi bị bão cát cùng ánh mặt trời chói chang thay thế

Thật không hổ là võng du 3D, Lô Vượng Đạt rõ ràng ngửi thấy được hương vị cát bụi, cảm giác được ánh mặt trời nóng rực cùng khô hanh.

“Đây là một thế giới bị thần quên lãng.”

Thanh âm thâm trầm mà tang thương quanh quẩn ở bên tai.

Cảnh tượng hoang vắng trước mắt lại bỗng nhiên chuyển hoán thành cảnh chiến tranh, tiếng người huyên náo hòa cùng tiếng ngựa hí, lưỡi mác gót sắt, quang ảnh ma pháp, chém giết tàn sát, hình ảnh vô cùng rung động.

Thanh âm thâm trầm mà tang thương lại lần nữa vang lên “Qúa mức truy cầu pháp thuật cường đại mà yêu hồ tộc xé rách không gian, đưa tới hắc ám ma vật không thuộc về thế giới này, thế giới từng hòa bình trật tự đã ra đi không còn quay về.

Nhưng mà, Thần, tựa hồ quên đi thế giới này, chưa bao giờ cứu thục bất luận tai nạn nào giáng xuống thế giới này.

Vì thủ hộ quê hương, vì sinh tồn, tứ đại chủng tộc của thế giới này liên thủ chống lại xâm lược.

Ở trong một trận chiến tại hoang mạc Goyle, bọn họ thành công mở ra phong ấn thông đạo thời không với tộc trưởng yêu hồ tộc — Ly Sa – Cửu Vĩ, ngăn chặn ngọn nguồn xâm nhập của hắc ám ma vật, nhưng hắc ám ma vật sớm trải rộng toàn bộ thế giới.

Tứ đại chủng tộc bị bắt phải rút lui tới năm khối đại lục cuối cùng trên biển của Di Vong, trở thành trận địa cuối cùng đối kháng hắc ám ma vật.”

Theo thanh âm đi xa, cảnh tượng lại lần nữa chuyển đổi.

Quần sơn ngưng thúy, đỉnh núi mây mù lượn lờ, khe núi róc rách, tiếng suốt thanh thúy hòa cùng tiếng chim hót líu lo.

Cúi đầu, cỏ xanh biếc tươi mát, sương sớm trong suốt ngưng kết ở trên lá cây, nhưng không thể chống lại cơn gió đung đưa cây, trượt dần theo phiến lá rồi rơi xuống thấm vào bùn đất, khiến bùn đất có một mùi hương riêng biệt.

Phong cảnh tốt đẹp bình thản như vậy, làm cho Lô Vượng Đạt từ nhỏ sinh hoạt tại bốn bề xi măng cốt thép cảm thán, cái gọi là thế ngoại đào nguyên đầy điểu ngữ hoa hương cùng dữ thế vô tranh (không tranh giành với nhân thế) cũng bất quá chỉ như thế đi.

“Đi qua hồng mô quét hình, thân phận ngài đã được xác nhận, cho phép kiến lập nhân vật.” Thanh âm lộ ra sự trung tính, nghe không ra là nam hay là nữ, lại thập phần thân thiết kỳ ảo.

Lô Vượng Đạt tìm chung quanh lại chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, nhưng trước mắt lại xuất hiện bốn người cùng hắn giống nhau.

“Thỉnh lựa chọn chủng tộc.” Thanh âm kỳ ảo vang lên.

Lô Vượng Đạt đến gần người giống hệt hắn nhất, thanh âm kỳ ảo lại lần nữa truyền đến “Nhân tộc, chủng tộc kiên trì hiếu học. Phân thành học giả cùng dũng sĩ.

Sở trường chủng tộc:

Thánh quang thủ hộ — Trong mười giây, ma pháp thương tổn gia tăng 50%, kỹ năng phục hồi mất 10 phút.

Nguy hiểm đào thoát — thoát khỏi hết thảy trạng thái không chịu khống chế, kỹ năng phục hồi năm phút đồng hồ.

Chủ thành là thành Thánh Quang, nằm ở phía Đông đại lục Thánh Quang.”

Lô Vượng Đạt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đi tới trước mặt người có cái sừng thật dài, trên mũi còn khoen mũi.

“Ngưu đầu tộc, chủng tộc một lòng bảo vệ sự phát triển cân bằng của tự nhiên. Phân thành tự nhiên thân hòa giả, cùng tùng lâm thú liệp giả.

Tự nhiên thân hòa giả: Thân thiết với con người

Tùng lâm thú liệp giả: Săn bắn ở trong rừng

Sở trường chủng tộc:

Tự nhiên cứu thục – trong mười giây hấp thụ tinh hoa thiên nhiên, bổ sung 50% sinh mệnh, kỹ năng phục hồi mười phút.

Trường đồ bôn tập ( Tập kích từ xa) — trong mười giây tốc độ chạy trốn gia tăng 50%, bất luận thương tổn đánh gãy hiệu quả, phục hồi sau năm phút đồng hồ.

Chủ thành là thành Thiên Không, nằm ở phía nam đại lục Tùng Lâm.”

Lô Vượng Đạt tiếp tục hướng bên phải đi tới, đi đến trước mặt người trên đầu có lỗ tai đầy lông màu xám, ngoài miệng còn lộ ra răng nanh.

“Lang nhân tộc, chủng tộc hung tàn hiếu chiến. Phân thành sát lục giả và thủ hộ giả.

Sở trường chủng tộc:

Biến thân lang nhân — trong mười giây sát Thương vật lý gia tăng 50%, kỹ năng phục hồi mười phút.

Huyết tính cuồng bạo – quét sạch toàn bộ trạng thái tiêu cực trong người, kỹ năng phục hồi năm phút đồng hồ.

Chủ thành là Magnus bộ lạc, nằm ở bình nguyên đại lục Tây phương.”

Cuối cùng một nhân vật đáng yêu nhất, cùng ba người kia thì xinh xắn lanh lợi hơn, lỗ tai xù lông, phía sau còn có một cái đuôi thỉnh thoảng đong đưa.

Lô Vượng Đạt liếc mắt một cái liền thích cái dạng này.

Nếu mình thế này, sẽ có linh khí cùng tự tin mà bình thường không có.

“Yêu hồ tộc, chủng tộc say mê với nghiên cứu pháp thuật. Phân thành huyết hồ tộc cùng ngân hồ tộc.

Sở trường chủng tộc:

Tinh khí hấp thụ — trong mười giây hấp thụ sinh mệnh địch quân để bổ sung sinh mệnh tự thân, có thể bổ sung nhiều nhất 25%, kỹ năng phục hồi mười phút

Hồ sắc mê hồn – mị hoặc địch nhân mười giây, khiến đối phương không thể nhúc nhích, bất luận thương tổn đánh gãy hiệu quả, thời gian phục hồi năm phút.

Chủ thành là Băng Phong Vương đình, nằm ở phương bắc của Băng Hỏa đại lục.”

Lô Vượng Đạt chỉ vào yêu hồ trước mắt rất sống động “Cái này đi.”

“Dung mạo có cần điều chỉnh không ạ?”

“Không cần đâu, như vậy là tốt rồi.” Tuy rằng chính hắn cũng không biết điều chỉnh dung mạo là chuyện gì.

“Thỉnh đặt tên cho nhân vật.”

“Cát Tinh Cao Chiếu.” Lô Vượng Đạt thốt ra.

“Tên này đã được sử dụng, thỉnh lựa chọn tên khác.”

“Cát Tường Như Ý.”

“Tên này đã được sử dụng, thỉnh lựa chọn tên khác.”

“Cát Nhân Thiên Tướng.”

“Tên này đã được sử dụng, thỉnh lựa chọn tên khác.”

“Đại cát đại lợi.”

“Đại phú đại quý.”

“Hoa khai phú quý.”

“…… Ngươi tới chúc tết sao?” thanh âm kỳ ảo có chút vô lực.

“Đều không được sao?” Lô Vượng Đạt suy nghĩ “Vậy diệu thủ hồi xuân, sớm sinh quý tử thì sao?”

“Ngươi…… Không dựng không dục sao?”

“……”

Lô Vượng Đạt thực xấu hổ mà gãi đầu “Ta chỉ là muốn nghĩ ra một cái tên có ngụ ý tốt đẹp mà thôi ”

“Các cụ thường nói tên xấu mới dễ nuôi.” thanh âm kì ảo đề nghị “Tỷ như cẩu thặng, cẩu đản, cẩu mao, nhị cẩu, cẩu oa, cẩu đầu, cẩu thối, cẩu tiên……”

Lô Vượng Đạt không muốn đánh gãy thanh âm kia, nhưng cẩu tiên đều cũng thốt ra được rồi “Ta chọn …… Là hồ yêu, không phải cẩu yêu đâu nhá.”

“Vậy hồ xú.”

“……”

“Không thích? Vậy hồ tao thì sao?”

Lô Vượng Đạt:“……” Không phải giống cái trên sao? ( Hai tên đều có chữ Hồ nhưng ghép lại với chữ xú và tao lại thành chữ HÔI NÁCH)

“Hồ sán thì sao?” (Sán = bệnh sa một bộ phận nào đó của ngũ tạng, do tổ chức chung quanh yếu, phình to lên, thường thấy ở đầu, hoành các mô, túi dịch hoàn.)

Lô Vượng Đạt mệt mỏi “Có cái gì không bệnh hay không?”

“Không bệnh cũng có người lấy rồi. Kỳ thật bệnh cũng có vài tên dễ nghe, tỷ như thiên hoa ( bệnh đậu mùa), hoa liễu và vân vân.”

“……”

Một giờ sau, rốt cục cùng NPC đạt thành nhất trí, nếu không thích hợp thì đi bước khác trước

Vì thế tên trong game của Lô Vượng Đạt là không có cách ( nghĩa là khoảng trống, hổng có tên đó), cái gì cũng đều không hợp.

“Hô ” Thanh âm kì ảo nhẹ nhàng thở ra thật dài “Kế tiếp thỉnh lựa chọn hình thức trò chơi.”

Trước mắt Lô Vượng Đạt xuất hiện bốn từ điều( như là một cái mục lục vậy đó), phân biệt là hình thức thể nghiệm, hình thức bình thường, hình thức khó khăn cùng hình thức tử vong.

“Có cái gì khác nhau?”

“Hình thức bình thường đạt được điểm thuộc tính gấp hai lần hình thức thể nghiệm, nhưng không có trừng phạt tử vong. Hình thức khó khăn đạt được điểm thuộc tính gấp hai lần hình thức bình thường, nhưng có trừng phạt tử vong, mỗi lần tử vong cấp bậc đều bị lùi về ba mươi cấp. Hình thức tử vong đạt được điểm thuộc tính gấp 4 lần so với hình thức bình thường, cũng có trừng phạt tử vong, chết một lần phải tạo lại nhân vật lần nữa.”

Lô Vượng Đạt nghe được câu cuối cùng ‘chết một lần phải tạo lại nhân vật lần nữa’ thì dứt khoát quyết định “Hình thức tử vong.”

“Điểm thuộc tính cơ bản của hình thức tử vong là 120 điểm, thỉnh người chơi bắt đầu tiến hành phối trí điểm thuộc tính mới.”

Lô Vượng Đạt trước mặt xuất hiện một cái bảng.

Nhân vật:

Chức nghiệp:?

Thể chất: 0 điểm

Trí lực: 0 điểm

Lực lượng: 0 điểm

Nhanh nhẹn: 0 điểm

May mắn: 0 điểm

Đặc thù thuộc tính

Thanh danh: 0 điểm

Vinh dự: 0 điểm

Mị lực: 0 điểm

Lô Vượng Đạt cái gì cũng chưa xem rõ ràng, liếc mắt một cái liền tập trung vào hai chữ “May mắn”: “120 điểm gia tăng hết vào may mắn.”

“Cáp?” Thanh âm kì ảo có điểm do dự, có nên nói cho hắn nơi này may mắn không phải đại biểu vận may hay không, mà là tỷ lệ bạo kích cùng tỷ lệ kỹ năng chống cự.

Nhưng đây là phần do người chơi tự chọn lựa, NPC không thể tham dự vào “Người chơi à……” Không cách quả nhiên không dễ xưng hô mà “Có thể tiến vào trò chơi.”

Quang cảnh một trận hỗn độn, tới khi rõ ràng trước mắt đã là cảnh người đến người đi hối hả

Ngẩng đầu, mây mù mở ảo nhẹ trôi ở trên đỉnh núi trắng tựa tuyết, quần sơn thần bí mà nguy nga, tân thủ thôn ở ngay tại chân núi. Nói là thôn nhưng cũng chỉ có năm tới sáu gian nhà tranh vách đất sơ sài mà thôi, tuy rằng giản đơn, nhưng cũng ngũ tạng câu toàn ( ý là chim sẻ tuy bé vẫn có đủ nội tạng, nhà bé nhưng vẫn đáp ứng những nhu cầu cơ bản)

Lô Vượng Đạt vươn tay sờ sờ lỗ tai trên đỉnh đầu, thực mềm mại lại còn có thể chuyển động, lại quay đầu nhìn xem cái đuôi của mình, có thể ở dưới sự khống chế của mình mà đung đưa

Lại nhìn người khác, tuy rằng đều là hồ ly, nhưng màu lông của lỗ tai NPC cùng cái đuôi không phải đỏ chính là trắng, chỉ có tất cả người chơi đều là màu vàng đỏ.

Như vậy thực dễ dàng phân rõ NPC cùng người chơi.

Vừa mới đi tới, Lô Vượng Đạt cũng không biết nên làm cái gì, ngồi xổm một mình ở xó tường mãi mới nhớ tới lời dặn của Bạo Hùng, nhưng liên hệ Bạo Hùng như thế nào đây?

Vừa định tra cứu cái ni chợt nghe đã có người kêu hắn “Lô Vượng Đạt?”

Là cái tên đầu bóng lưỡng vừa mới nãy nói với hắn thịt heo tăng giá nha.

Tên đầu bóng lưỡng chọn nhân tộc, cho nên không biến hóa nhiều lắm, nhưng cổ ngữ có câu, người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, thật chưa bao giờ nói sai. Tên đầu bóng lưỡng một thân phiếm ra hào quang ám sắc tím của pháp bào, thật có đôi chút phong thái của cao thủ nha.

“Ngươi sao lại ngồi đây?” Đầu bóng lưỡng hỏi hắn.

“Ta không biết kế tiếp nên làm cái gì?”

Sau khi được đầu bóng lưỡng văng cả đống nước bọt mưa xuân vào mặt, Lô Vượng Đạt đã hiểu sơ lược trò chơi này nên chơi thế nào.

Ở khi bọn họ nói chuyện, người chơi trong thôn tân thủ càng ngày càng nhiều, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, từ huy hiệu ở ngực là nhìn ra đều bất đồng bang hội, vì thế tranh chấp cùng xung đột dồn dập nảy ra, nhưng cũng coi như khắc chế không nháo đến mức tai nạn chết người.

“Làm sao vậy?” Lô Vượng Đạt hỏi.

“Trên diễn đàn có người nói ở Băng Phong nhai nhận được nhiệm vụ ẩn, cho nên đều chạy đến đây.” Đầu bóng lưỡng nhìn càng ngày càng nhiều người, sắc mặt cũng ngưng trọng không ít “Ngươi yên tâm, hệ thống đã thiết lập người chơi sau khi chuyển chức không thể công kích tân thủ dưới cấp mười chưa chuyển chức, cho nên cho dù bọn họ ở đây vung tay quá nặng cũng không thương tổn đến ngươi.” Nói xong bước đi.

Lô Vượng Đạt đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, đi từng bước từng bước tìm NPC nhận nhiệm vụ.

Hỏi lão thợ rèn ở tiệm rèn để nhận nhiệm vụ, lão thợ rèn vội vàng tu bổ trang bị cho người chơi, sau đó cho Lô Vượng Đạt một cái quyển trục nhiệm vụ, để cho chính hắn xem thử.

Lô Vượng Đạt nhận được nhiệm vụ là “Oạt tường cước”. ( Đục khoét chân tường)

Nhiệm vụ tân thủ rất là đơn giản, nhiệm vụ của Lô Vượng Đạt lại càng đơn giản, làm chân chạy việc giúp lão thợ rèn, làm tiểu tiểu nhị trông coi cửa hàng tới khi trở thành người học việc của tiệm rèn.

Nhưng Lô Vượng Đạt không đem nhiệm vụ xem hết, nhìn đến ba chữ oạt tường cước, liền thuận tay cầm lấy cái cuốc cũ kĩ dựa ở bên tường, hướng chân tường đi tới.

Gian nhà trong thôn vốn đã không nhiều, Lô Vượng Đạt tìm một chỗ có vẻ cũ nát nhất, xoay tròn cánh tay rồi lại vung vẩy cánh tay bắt đầu công việc khoét chân tường.

Khi đang cố sức vung cuốc xuống, trong tay lại chỉ còn lại có cây côn “Cái cuốc đâu?”

Ngẩng đầu chỉ thấy cái cuốc ở giữa không trung nhanh chóng xoay tròn bay thẳng tới hai người đang PK cách đó không xa.

Chỉ thấy một người thân xuyên pháp bào bị đối thủ chém một đao thật mạnh, sau đó tựa hồ cũng không việc gì, nhưng sau khi đầu sắc của cái cuốc đập vào trên cái ót người nọ, một cái 15 điểm bạo kích đỏ tươi nhẹ nhàng tăng lên, người nọ một đạo bạch quang liền tiêu thất.

Cùng lúc đó, cột điểm thuộc tính vinh dự của nhân vật Lô Vượng Đạt dài thêm một ít.

Cái chết của người nọ tựa như trở thành tín hiệu, đao quang kiếm ảnh, ma pháp loạn oanh, tân thủ thôn hoàn toàn thành tràng loạn đấu.