Cao thủ không cô đơn
Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh
Tiểu biệt thắng tân hôn
Sau cùng, hoạt động vung tiền mua vui kết thúc trong tình cảnh chú rể bị rớt mạng. Bởi vì tình huống về sau càng ngày càng mất khống chế, bất kể là có tham gia hôn lễ hay không tham gia hôn lễ, nghe nói có đồ nhặt thì đều chạy ào ạt tới giáo đường muốn chia phần, kết quả làm cho người ở giáo đường ngày càng nhiều, vượt qua tải trọng, người chơi nếu không bị lag bất động đậy thì là trực tiếp rớt mạng, đau đớn trong vui vẻ.
Ngày hôm sau update nguyên cả ngày, ngoại trừ một ít điều chỉnh về thành chiến và BUG, khiến người chơi chú ý nhất là lần update này sẽ mở phó bản đầu tiên của server chung —— thành Địa Ngục. Phó bản đại biểu cái gì? Là trang bị, là đạo cụ hiếm, là tiền!!! Vô luận chơi game gì, phó bản vĩnh viễn là thiên đường tất cả người chơi đổ xô vào! Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là bạn phải có năng lực chinh phục thiên đường.
Bởi vì update đến 0 giờ mới kết thúc nên La Tường có được một ngày trống, dĩ nhiên cậu chẳng rảnh rỗi chi, mẫu thân đại nhân đã chỉ thị cậu hôm nay phải đi dạy kèm cho đứa nhỏ hàng xóm của đồng nghiệp, còn miễn phí nữa. Đâu phải ai học ngành sư phạm cũng có năng khiếu làm giáo viên, huống chi cậu mới chỉ năm hai, đáng tiếc biện bạch không hiệu quả, giữa trưa ăn cơm xong, La Tường cầm địa chỉ bị mẫu thân đại nhân đạp ra khỏi nhà…
Đường đi vốn chỉ nửa giờ, không có gì bất ngờ, đồng chí La Tường phải mất gần 1 giờ, đây coi như là tiến triển cực lớn. Đội cái nắng chói chang, khi cậu tới nơi, nhìn thấy đối tượng phụ đạo thì, bất đắc dĩ… Khi ra cửa không hỏi đối phương bao nhiêu tuổi, dựa theo trình độ của cậu thì phụ đạo tiểu học cấp hai vẫn dư sức, nhưng thằng nhóc đứng trước mặt mình… NND (bà nội nó) chỉ nhỏ hơn mình có hai tuổi được không! Phụ đạo cấp ba rất áp lực đó có biết không!!! Huống chi, thằng nhóc đối diện vừa nhìn đã biết còn chưa thoát khỏi thời kỳ phản nghịch, tóc thì nhuộm đỏ, khuyên tai kia là sao? Tại sao chỉ mang một cái? La Tường xoi mói. Làm trạch nam quả thực đã lạc hậu rồi…
“Chào, anh là La Tường, đến làm gia sư.”
“Ừ, bà già có nhắc qua. Vào đi, chỉ có mình tôi. Bọn họ đi làm rồi.” Đối phương mặt không thay đổi ra hiệu La Tường vào nhà.
Bà già… Nếu mình mà gọi mẫu thân đại nhân như vậy, không biết có được toàn thây hay không! La Tường lại tìm thêm được một bằng chứng đối phương đang là ranh con phản nghịch. Vào cửa, nhà ở trang trí rất có phong cách cũng rất tinh xảo, quả nhiên là dân có tiền, vậy tại sao không trả tiền dạy kèm cho mình hả!!!
“Trước hết để anh xem sách giáo khoa của em đã, sau đó có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.”
“Ờ.” Đáp một tiếng, đối phương lấy vài cuốn sách đưa cho La Tường xong im lặng. Xem ra “Tiểu Hồng Mao” cũng thích ra vẻ lạnh lùng… Này này, ai cho cậu đặt biệt danh bậy bạ cho con người ta thế hả!
Lật sách, La Tường thật sự… đọc không hiểu nội dung, nhưng ít nhất đã khiến cậu nhớ lại năm tháng thanh xuân thời cấp ba của mình… Ngay vào lúc cậu đang hồi ức thì đối phương rốt cục lấy ra một đề toán học ‘thỉnh giáo’ cậu.
“Đề này, anh xem thử coi làm thế nào.”
Đang suy tư… Tiếp tục suy tư… Lặp lại suy tư… La Tường rốt cục có đáp án, “Tiểu Hồng… ờm, mà em còn chưa cho anh biết tên em…”
“Hồng Trung.”
“Phì…” La Tường đập bàn, hồng trung… Anh mày ra bạch bản này!!! (hổng trung, bạch bản đều là con bài trong mạt chược)
“Không được cười!!!” Đối phương đỏ mặt thẹn quá phát nộ, rốt cục đã có chút vẻ trẻ con, mặt than vừa rồi thật sự không thích hợp nó.
“Khụ, Hồng Trung à… Phì… Đề này…” La Tường thật sự không nhịn được, không thể trách cậu, có vài người trời sinh đã dễ cười.
“Gọi tôi Tiểu Trung.” Hồng Trung nhíu mày.
La Tường kiềm chế vẻ mặt của mình một chút, cố gắng khiến giọng nói của mình nghiêm túc hơn, “Tiểu Trung, đề này là làm như vầy…” Bô lô ba la 2, 3 phút, La Tường cảm thấy hơi khô miệng, Tiểu Hồng Mao này không biết rót cho mình chén nước à? “…Đại khái như vậy, hiểu chưa?”
Hồng Trung lại khôi phục mặt than, nhìn chằm chằm trình tự La Tường viết, nhìn hồi lâu, lại ghi ghi chép chép ra đáp án, “Đáp án theo cách của anh sao không giống đáp án mẫu vậy?”
“Ặc…” La Tường gãi gãi đầu, thật đúng là không lừa gạt được, cậu thở dài, “Để anh xem lại…”
Qua năm phút đồng hồ, Hồng Trung liếc mắt nhìn La Tường vẫn như cũ không giải ra đáp án, “Bỏ đi, tôi tự nghiên cứu vậy…”
La Tường khổ não rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng bậc thang này không hay ho lắm, nhưng coi như có thể đi xuống, bản thân thật sự không biết làm đề đó!
“Đề này, tại sao chọn A?”
“Ơ… Đại khái… như vậy, cho nên… như vậy chăng.”
La Tường nhìn đề tiếng Anh đối phương đưa cho mình, lại gãi đầu, tiếng Anh thật sự không phải thế mạnh của cậu!
Qua thêm nửa giờ, trong thời gian này đối phương lục tục hỏi mình rất nhiều vấn đề, La Tường thật sự hoài nghi Tiểu Hồng Mao kỳ thật có đề biết làm nhưng cố ý khó xử mình, hơn nữa nó thành công rồi, mình thật sự không biết làm…
Dường như buông tha mà cầm lấy đề vật lý hỏi La Tường vừa nãy, Hồng Trung ra kết luận: “Không có mũi kim cương thì đừng ôm đồ sứ…” (đồ sứ sau khi nung rất dễ vỡ, muốn đục lỗ thì cần phải có mũi khoan bằng kim cương)
Bị khinh bỉ!!! Bị học sinh trung học khinh bỉ !!! Quá mất mặt!!! La Tường rơi lệ trong lòng…
“Anh rốt cuộc giỏi môn gì?” Xem ra câu khinh bỉ vừa nãy vẫn chưa đủ, vì vậy ném thêm một câu.
“Máy tính…” La Tường nhìn trời, trạch nam đại khái sẽ giỏi máy tính…
“Phần mềm hay phần cứng? IT? Đa truyền thông? Cái nào?”
“…Game.”
“…Anh đang kể chuyện cười à?”
“Anh rất nghiêm túc…” La Tường cảm giác khí tràng của mình sắp bùng nổ.
“Anh có chơi game online không?”
“Ừ, có.”
“Chơi cái gì?”
“Vùng đất thứ hai, còn em?”
“Tôi cũng chơi trò đó.”
“Ồ, server nào?”
“Lưu Huỳnh Ảo Cảnh.”
“Anh là Quang Huy Thần Tinh, không chung một server rồi.”
“Bây giờ không phải có server chung sao?”
“Ừ nhỉ, có QQ không, lát nữa thêm bạn.”
“Ừ.”
Gặp được người cùng sở thích, La Tường đã quên luôn đối phương có phải là Hồng Mao có phải là phản nghịch có phải từng khinh bỉ mình hay không, còn cùng đối phương trò chuyện rất vui vẻ, trao đổi Khấu Khấu giao hẹn rảnh thì thêm bạn. Rốt cuộc cả hai không thèm học nữa, dù sao La Tường cũng không đủ trình độ dạy, trái lại còn hưng phấn tán dóc về trò chơi, nếu mẫu thân đại nhân biết được, mình chắc sẽ không toàn thây quá… Cuối cùng khi La Tường rời khỏi nhà Tiểu Hồng Mao, đến một giọt nước cũng không có! Quá kiệt xỉ! Mặc dù là người có cùng sở thích game, nhưng kiệt xỉ như thế nhất định phải phê bình! Nhất định phải nghiêm khắc khiển trách!
Về đến nhà, vừa kịp giờ ăn cơm chiều, còn mấy tiếng nữa đến lúc server mở. Vì vậy La Tường đi tắm rửa, mở Khấu Khấu, thêm ‘người bạn’ mới quen biết hôm nay. Nhập số QQ của đối phương, còn chưa nhấn xác định thì một cái chấn động nhảy ra, dọa cậu nhảy dựng.
Gió Thu: nương tử ~~~~~~~~~~~ em lên rồi ~~~~~~ vi phu rất nhớ em ~~~~~~~~~
La Đại Thiếu: … Biến!!!!!!!
La Tường nghiến răng trước màn hình, tên khốn này không thể bình thường chút ư???
Cao thủ không cô đơn –