Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 30: Đừng quyến rũ tôi nha, tôi là bông đã có chủ!




Thổ lộ xong còn được chấp nhận, Khổng Tây lâng lâng chạy đi làm nhiệm vụ tuần hoàn, kết quả lần đầu tiên đã nhận được nhiệm vụ đánh boss cấp 100 độ khó siêu cao.

Khổng Tây tự biết mình vẫn chưa lợi hại đến mức có thể dùng “trí khôn” xoay boss vòng vòng cho chóng mặt sau đó gõ chết, vậy nên rất chán nản hủy nhiệm vụ, nhận lại lần nữa, kết quả vẫn nhiệm vụ đánh con boss đó. Khổng Tây câm lặng, không tin ma quỷ lại hủy, nhận lại lần nữa, lần này không cần đánh boss, mà là bảo cậu tìm một thành trấn không có trên bản đồ.

Đây hẳn là cái người ta vẫn thường gọi: đỏ tình đen đời.

Khổng Tây nháy mắt có cảm giác bị hệ thống chà đạp, bất mãn từ bỏ nhiệm vụ, đứng tại chỗ mờ mịt không biết nên làm gì.

Lúc này cậu mới ý thức được, không có Lantis trò chơi cũng mất đi lực hấp dẫn vốn có của nó.

Nghiên cứu tất cả biểu tượng có trên giao diện game một lần, Khổng Tây mở danh sách bang hội, ba bà chị cũng không online.

Lúc đầu tuy nói các chị lừa cậu vào game, nhưng từ sau khi tiến vào thì không hề trông nom cậu, hoàn toàn để Lantis một tay tiếp quản.

Giờ đã định sẽ kết hôn với Lantis, dù thế nào cũng nên nói qua với các chị, nếu không đoán chừng khi về lại nói cậu không coi trọng các chị.

Có điều gần đây hình như không thấy các chị về, lần trước sau khi thấy chị hai và một cô gái ở trước nhà nói chuyện thì không thấy ai trong các chị xuất hiện nữa.

Mà gần đây cậu lại quá để tâm Lantis, hoàn toàn quên mất phải chú ý động tĩnh của các chị.

Khổng Tây càng bực bội, quăng treo máy chạy đi xem phim Mỹ.

Hôm nay, mãi đến nửa đêm 12 giờ, Lantis vẫn không online. Khổng Tây duy trì vẻ mặt bị tra công hiếp đáp, ngây ngốc bò lên giường, sau đó thuận lợi lăn lộn mất ngủ đến 2 giờ.

Hôm sau 6 giờ bị giáo sư gọi điện đánh thức, treo hai cái vành mắt đen thiệt đen chạy đến trường giúp ông dạy thay.

Khi cậu đứng trên lớp ngáp đến lần thứ 8, cộng thêm lần thứ 3 giới thiệu Thomas Hardy là người Mỹ, Khổng Tây buồn bực chết được.

Lantis tuyệt đối cố ý! Rành rành là trả đũa! Tên khốn〒▽〒

Thật vất vả sống qua một tiết, Khổng Tây thừa dịp giải lao tựa bên điều hòa xin chút gió cho tỉnh táo.

Hai nam sinh ngồi hàng đầu đang rất kích động bàn luận chuyện gì đó, có vài lần nhắc tới Sáu Ngày Sáu Đêm, thăng cấp bang hội. Khổng Tây quá mệt mỏi, làm gì cũng ngơ ngơ, tỉnh tỉnh mê mê nghe được đại khái, nhưng không cách nào nối liền thành một câu.

Đợi cậu cuối cùng chịu đựng hết 2 tiết buổi sáng, giáo sư lại gọi điện qua nói sau 3 giờ chiều còn có 2 tiết tự chọn nhờ cậu dạy thay luôn.

Thế là, vốn tưởng rằng có thể trở về ngủ bù, Khổng Tây thê thảm ăn trưa ở trường, rúc trên sô pha đơn trong văn phòng giáo sư ngủ một lát, rồi tiếp đó lên lớp cái tiết Đánh Giá Các Tác Phẩm Nổi Tiếng Nước Ngoài chết tiệt kia.

Cả một ngày đi dạy thay, Khổng Tây đã kiệt sức lại bị giáo sư bắt đi ăn với ông học giả mô phạm nào đó đối với văn học lịch sử Anh Mỹ rất có nghiên cứu.

Cậu không thể hiểu nổi, một tên khoa tiếng Trung như cậu vì cái gì nhất định phải thông đồng dây dưa không rõ với văn học a lịch sử a nước ngoài a chứ! QAQ

Nhưng giáo sư đã lên tiếng, cậu đành phải ngoan ngoãn đi theo làm nền.

Trong bàn tiệc, vì để hạ thấp sự tồn tại của mình, Khổng Tây một mực cúi đầu và cơm, không hề ngẩng lên, cố tình giáo sư lại không chịu buông tha cậu, cứ giới thiệu với học giảcậu là học trò tự hào của mình, khiến hứng thú của học giả với cậu từ từ thăng cao. Khổng Tây đành phải gồng mình nhìn ông cười ngu.

7 giờ ở trường học giả có một buổi tọa đàm, ông rất thắm thiết mời Khổng Tây tới nghe.

Khổng Tây không thể đắc tội giáo sư đang nháy mắt với mình, đành đồng ý.

Vì vậy 7 giờ 10 phút, Khổng Tây vốn nên ở tiệc tân gia ăn uống no say, ngồi trong hội trường trường học, vẻ mặt nhân sinh vô vọng mà ngẩn người.

Học giả xác thật xứng xưng là chuyên gia, giải giảng mạch lạc rõ ràng có đầu có đuôi, mặc dù có mấy chỗ còn cần xem xét, nhưng phần lớn vẫn rất hợp lý.

Bên cạnh Khổng Tây là một cậu nam sinh khá nhu thuận, gương mặt non nớt, đeo kính gọng đen giống cậu, hai mắt sáng trưng nhìn học giả. Khổng Tây vừa nghe tọa đàm vừa chống cằm trộm nhìn cậu ta, sau đó thần kỳ phát hiện lỗ tai nam sinh trộm đỏ, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt đỏ ửng theo.

Phát hiện ra biến hóa này, Khổng Tây rất kinh ngạc, cậu còn cho rằng mình rất hướng nội, vậy mà có người còn hướng nội hơn cậu, mới bị nhìn một chút đã đỏ mặt.

“Cậu…” rất dễ xấu hổ…

Cậu vừa mở miệng, lời chưa nói hết, cậu nam sinh kia đã vội vàng quay đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh đừng đuổi em đi, em không phải cố ý tới nghe lén, em thật sự rất thích giáo sư này QAQ.”

Lúc này Khổng Tây càng thêm kinh ngạc, có người thích đàn ông già như vậy sao!!

“Cậu…” ăn mặn gớm…

Đối phương lại ngắt lời cậu: “Em là sinh viên trường đại học XX gần đây, ở trên mạng nhìn thấy topic nói giáo sư có buổi tọa đàm tại đây, nên mới tới… Anh đừng bắt em đi QAQ.”

Hóa ra chỉ là vậy, cậu nói mà, làm sao có người ăn mặn vậy chứ.

“Tôi…”

Lại lần nữa bị ngắt lời: “Anh nhất định bắt em rời đi sao QAQ có thể đừng thế không, em vất vả lắm mới qua đây được một chuyến.”

Khổng Tây câm lặng nhìn trời, tên nhóc này nếu không mắc bệnh nhiều chuyện thì nhất định bị căng thẳng quá độ.

“Cậu ngắt lời tôi nữa tôi đá cậu nha~” Khổng Tây nỗ lực bày ra vẻ mặt hung tướng, uy hiếp nói.

Đối phương rất biết điều ngậm miệng.

Khổng Tây hỏi tiếp: “Cậu tên gì?”

“Tiêu Mặc Bạch, Tiêu của bộ Thảo, Mặc của mực nước, Bạch của màu trắng.”

“Ồ, tôi tên gọi Khổng Tây, Khổng Tước xòe đuôi về hướng Tây.”

“À…” Lại đỏ mặt.

Khổng Tây hơi hơi lấy chân trái đá đá chân phải, phát hiện hành vi hiện tại của mình rất giống bắt chuyện làm quen, liền có chút 囧 nói: “Khụ, cậu tiếp tục nghe giảng đi.”

Người kia lập tức quay đầu, thành thật giương mắt lên bục, cực kỳ giống vẻ mặt Khổng Tây khi lần đầu tiên nghe giáo sư giảng bài.

Nhìn cậu ta, Khổng Tây như thấy được mình của hai năm trước, không tự chủ sờ sờ mặt.

Có phải mình đã già rồi không, tại sao trong lòng lại tang thương thành như vậy.

Khi 9 giờ, tọa đàm kết thúc, Khổng Tây theo Mặc Bạch ra khỏi hội trường.

Đi đến bên ngoài, Mặc Bạch xoay người, nhìn Khổng Tây cười cười, nói: “Cám ơn.”

Khổng Tây cũng không biết cậu ta cảm ơn mình cái gì, tùy tiện khoát khoát tay.

Nơi xa xa dưới cột đèn, một người đàn ông đứng hút thuốc, Mặc Bạch chạy về phía người kia. Hắn tắt thuốc, rất thuận tay bắt qua vai cậu ta, hai người biến mất trong bóng đêm.

Khổng Tây nhìn bóng lưng một cao một thấp, cảm giác như thấy mình và Lantis, có chút hốt hoảng nghĩ: nếu Lantis cũng có thể đến đón cậu thì tốt quá. Sau đó lại nghĩ: thảo nào cậu lại bắt chuyện với Mặc Bạch, ra là cùng một loại người.

Khổng Tây không biết lái xe, nên mỗi lần đều đi bộ qua lại giữa trường và nhà.

Buổi tối trời rất tối, cậu đi suốt nửa tiếng mới đến khu nhà.

Lẹt xẹt bước trên con đường đã không còn ai, bóng của Khổng Tây bị đèn đường kéo dài thật dài, cậu không nén nổi nghĩ đến Lantis, trong lòng không hiểu sao có chút ngọt, khóe miệng cong cong.

Một người đàn ông đứng dưới cột đèn trước nhà, bên chân một đống tàn thuốc, tựa hồ đã đứng thật lâu.

Khổng Tây dừng bước, hơi ngây người nhìn anh.

Người kia vốn đang hút thuốc như cảm nhận được tầm mắt của cậu, ngẩng đầu lên.

Là anh hàng xóm đẹp trai của cậu.

Khổng Tây căng thẳng cúi thấp đầu, lấy chân trái chà chà chân phải, không biết có nên làm như không thấy đi thẳng qua không.

Đông Dã tiện tay ném tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, từng bước đi về phía cậu. Khổng Tây cả kinh, nhìn nhìn xung quanh, nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn, quả nhiên đi về phía mình, áp khí còn thấp như vậy!

Anh dừng lại cách Khổng Tây 3 bước, giọng nói mang theo một tia tức giận: “Cậu không tới.”

Khổng Tây không kịp phản ứng, ngơ ngác trả lời: “A?”

“Tiệc!” Giọng Đông Dã như nghiến răng nghiến lợi.

“A…” Khổng Tây đau đầu giật nhẹ tóc mình, “Bị giáo sư bắt đi làm lao công…”

Vừa nói xong, Khổng Tây liền 囧, tại sao cậu phải giải thích chuyện này với hàng xóm của mình = =

Đông Dã bước tới, đến gần Khổng Tây. Khổng Tây hoảng hốt lui về sau một bước, Đông Dã lại tiến tới, lần này bước liền hai bước. Hai người kề sát nhau.

Khổng Tây lập tức luống cuống: “Anh… anh đừng tới đây, đối tượng của tôi rất lợi hại nha, một kiếm có thể chém chết một con rồng!!”

Vừa nói xong, Khổng Tây lại 囧, bản chất động kinh của mình tại sao xông tới hiện thực rồi.

Đông Dã: “…”

Nhìn thần tình hắc tuyến của Đông Dã, Khổng Tây đỏ mặt, ngốc ngốc nói xin lỗi: “Xin… xin lỗi, dạo này chơi game nhiều quá.”

Tại sao cậu lại phải giải thích chuyện này với hàng xóm của mình QAQ

Cuối cùng, vì biểu đạt mình vô cùng áy náy, Khổng Tây mời Đông Dã vào nhà, làm bữa khuya cho anh ta.

Mì tôm thêmtrứng…

Khổng Tây quẫn bách đứng trước mặt Đông Dã, một hồi chà chà chân, một hồi ngó ngó Đông Dã.

Bữa khuya thế này thật sự quá bi thảm, nhưng đã là cực hạn của cậu, đây là thứ duy nhất cậu có thể nấu.

Đông Dã giương mắt nhìn mì tôm một hồi, lại nhìn Khổng Tây đang do dự, nhướng mày, thật nể tình nhấc đũa lên ăn. Khổng Tây lúc này mới miễn cưỡng ngồi cạnh, quay đầu nhìn anh.

Quả thật rất đẹp trai… Ăn mì tôm cũng có thể ăn đến đẹp trai như vậy…

Tuy đã có đối tượng, nhưng ngắm mấy anh đẹp trai hẳn là không sao. Khổng Tây hoảng hốt nghĩ, tiếp tục giương mắt hứng thú nhìn Đông Dã.

Đông Dã tựa hồ rất đói, không bao lâu đã xử hết tô mì tôm nhìn qua vô cùng tệ của Khổng Tây.

Vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, Khổng Tây lập tức nói: “Muốn uống gì không?”

Khổng Tây: “Có rất nhiều vị sữa, muốn uống không?”

Đông Dã: “Bia.”

Khổng Tây: “Ách… Nhà tôi không có bia, chỉ có sữa.”

Đông Dã thần kỳ nhìn Khổng Tây.

Ánh mắt đó, ánh mắt đó! Rõ ràng là đang nói cậu có phải đàn ông con trai không, cả bia cũng không uống!

Khổng Tây nhìn hiểu lập tức tức giận phồng hai gò má, phẫn nộ nói: “Uống nhiều bia cẩn thận bị bụng bia!”

Nói xong nhìn nhìn bụng dưới áo Đông Dã. Áo sơ mi rất vừa người, ẩn ẩn hiện ra cơ bụng bao quanh, Khổng Tây híp mắt đếm, 6 múi đấy.

Bình tĩnh quay đầu, Khổng Tây tiếp tục trợn mắt nói nhảm: “Cho dù giờ chưa có, sau này chắc chắn sẽ có!”

Đông Dã buồn cười nhìn Khổng Tây tức giận, cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu. Khổng Tây bị nhìn mà hai má hơi nóng lên, cấp bách hò hét đuổi người: “Anh ăn cũng ăn xong rồi, muốn uống bia thì về nhà uống!”

Người kia vẫn không nhúc nhích, Khổng Tây xoay người đối diện anh, không biết do tức giận hay xấu hổ, cả mặt hồng hồng. Cậu trừng Đông Dã, nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi đã có chủ, bớt nhìn tôi bằng ánh mắt đó đi, cẩn thận đối tượng của tôi đánh anh!”

“Đối tượng của cậu là ai?” Đông Dã ngồi trên sô pha, hai tay vòng trước ngực, nhàn nhã hỏi cậu.

“Ách…” Tên thật thì cậu không biết, Lantis vẫn chưa nói với cậu.

“Lantis! Người nước ngoài!!”

Vì thế cậu chỉ có thể nói quàng, Khổng Tây buồn bực đến mức sắp bật khóc.

Đông Dã không phòng bị, bật cười, khóe miệng cong lên một độ cong rất đẹp mắt, Khổng Tây nhìn mà hoảng hốt.

Thấy Khổng Tây bị sắc đẹp quyến rũ, Đông Dã tâm tình tốt đứng dậy, tao nhãliếc mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói: “Cám ơn tiếp đãi, ngủ ngon.”

Nói xong xoay người bước ra cửa, để lại cho Khổng Tây một bóng lưng phóng khoáng.

Khổng Tây ngây ngốc nhìn về phía cửa hơn nửa ngày, ngơ ngác nghĩ: không biết Lantis có vừa đẹp trai vừa phóng khoáng vậy không.