Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 97




Thái độ Văn mẹ nằm ngoài dự liệu của mọi người, mà Văn Tỉnh và Văn ba cũng không ngờ, mẹ/vợ trước có oán hậu sâu đậm đối chuyện năm đó như thế.

Giang Phong Nguyệt xem ra, phản ứng của Văn mẹ là hợp tình hợp lý, cho dù chồng của ai phản bội mình, trong lòng đều sẽ không cam. Mà Tiếu Ninh… Giang Phong Nguyệt không biết Tiếu Ninh đứng ở góc độ nào mà phê phán Văn mẹ, dù sao chú ấy mới là người phá hư gia đình bọn họ…

Sau đó Văn mẹ tâm tình kém cỏi cực kì rời khỏi Văn gia, Giang Phong Nguyệt càng cảm thấy bản thân vừa phạm phải đại tội.

Văn ba và thầy Tiếu an ủi hắn, như Văn mẹ chưa từng tới đây bao giờ, bảo hắn lưu lại ăn cơm, thảo luận về chuyện kết hôn, thuận tiện mời gặp mặt người nhà vân vân, Giang Phong Nguyệt dưới sự cảm hóa của hai vị trưởng bối, dần dần quên đi cảm giác khó chịu do Văn mẹ mang đến.

Sau đó, sau đó… Giang Phong Nguyệt bị mời lưu lại qua đêm.

Qua đêm!!!

Tiếu Ninh và Văn ba xuất môn, nghe nói đi tụ hội với lão bằng hữu, Vương quản gia cũng xin phép về nhà thăm cháu gái, kết quả là, biệt thự to như vậy, chỉ còn lại hai người Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh.

Vương quản gia chuẩn bị tốt cơm chiều rồi mới đi, lúc ăn cơm Giang Phong Nguyệt nhắc với chuyện Văn mẹ, động tác Văn Tỉnh dừng một chút, mắt rũ xuống, biểu tình cực kỳ bất đắc dĩ.

“Ngươi có phải cảm thấy thầy Tiếu quá phận?” Văn Tỉnh múc một chén canh, hỏi.

Giang Phong Nguyệt trầm mặc, sau khi Văn mẹ rời đi cảm xúc Văn Tỉnh có chút u sầu, hắn nhìn động tác nhỏ giữa Văn ba và Tiếu Ninh, bọn họ dành không gian cho hắn và Văn Tỉnh, chẳng phải không phải là trốn tránh?

“… Kỳ thật năm đó cha ta chủ động.” Văn Tỉnh nói, “Thầy Tiếu chỉ vô tình phá hư gia đình chúng ta thôi.”

“Sao lại như thế?” Giang Phong Nguyệt kinh ngạc.

“Cha hôm qua nói với ta,” Ngữ khí Văn Tỉnh thản nhiên, “Cha thích thầy Tiếu trước, sau đó nghĩ biện pháp khiến mẹ ta phát hiện. Nguyên bản cha muốn thẳng thắn với mẹ, nhưng thầy Tiếu lại đổ hết tội trạng lên người mình.”

“Cha ta rất áy náy với mẹ, nhưng cha càng áy náy với thầy Tiếu. Phỏng chừng nếu không phải thầy Tiếu nói những cái đó với mẹ ta, cha ta sẽ đem chuyện khi ấy nói cho mẹ biết…”

“Nói cách khác, thầy Tiếu vì không để mẹ ngươi ghi hận bác trai Văn, cho nên cố ý để bác gái hận chú ấy, dời đi lực chú ý của bà?” Giang Phong Nguyệt đánh một cái vòng đều hiểu rõ mọi chuyện.

Văn Tỉnh không lên tiếng, nhưng trầm mặc là câu trả lời tốt nhất.

Giang Phong Nguyệt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn một lát, đột nhiên mất hết khẩu vị.

“Mỹ nhân, ta gần đây học được cách chiên đồ ăn, ta chiên cho ngươi ăn được không?” Giang Phong Nguyệt quyết đoán dời đề tài.

Nghe vậy Văn Tỉnh sửng sốt, chiên?

Nhìn Giang Phong Nguyệt vẻ mặt chờ mong, Văn Tỉnh đặt đũa xuống, y cũng không hứng thú ăn cơm gì.

“Ừm.”

“Vậy ngươi đợi lát nữa, ta mua chút đồ.” Giang Phong Nguyệt vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra lên trang website mua sắm, chọn đồ vật, mua, mười phút có thể đến.

Chờ mô hình tới, Giang Phong Nguyệt xuống phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu khác, Văn Tỉnh theo bên cạnh hắn nhìn xem.

“Dùng cơm chiên?” Văn Tỉnh nhìn tài liệu của hắn, nhíu mày lại. Y trước kia cũng hay dùng cơm chiên, có điều hương vị không ngon lắm.

“Ân.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, lấy một cái bát đựng cơm, lại tìm thêm vài quả ớt và hành…

“Đây là phối liệu?” Văn Tỉnh nhìn động tác hắn rất ngạc nhiện.

“Ừ, thả vào chút phối liệu ăn mới ngon.” Giang Phong Nguyệt cầm quả ớt cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ bỏ vào trong cơm, lại đánh thêm một quả trứng gà, sau đó muối tương dấm chua vân vân…

Văn Tỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác, y thật tình hoài nghi loại cơm cháy chiên này làm xong sẽ ngon sao?

Giang Phong Nguyệt không chú ý tới nhãn thần hiềm ác của Văn Tỉnh, trù nghệ của hắn không cần nói, tuy hai tay rất linh hoạt, nhưng tuyệt đối vô duyên với chuyện làm bếp xúc nồi, hơn nữa, hứng thú của hắn cũng không đặt tại phương diện này.

Về phần hôm nay hắn nói chiên, là do hắn học được từ chỗ ông ngoại Khi còn bé, ông ngoại thường xuyên làm cho hắn ăn, hắn liền thích hương vị này. Lần này, vì để lấy lòng mỹ nhân, hắn đặc biệt tới nhà ông ngoại một chuyến, nhờ ông ngoại truyền thụ tay nghề này cho hắn.

Kỳ thật phối liệu linh tinh rất đơn giản, tuy rằng dùng khuôn cơm cháy có hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là không có.

Đồ ăn đưa tới cửa rửa sạch sẽ xong, Giang Phong Nguyệt lấy phần cơm đã quấy thật đều đặn đặt vào bên trong khuôn hình tròn.

Đun sôi dầu, chiên lên.

Văn Tỉnh một bên ngửi thấy mùi rất thơm, hương vị thành phẩm ra sao tạm thời không nói, nhìn bộ dáng Giang Phong Nguyệt nghiêm túc kia, cho dù đến lúc đó ăn không ngon thật, y cũng nên cấp chút mặt mũi mới được Dù sao người yêu mình làm thứ gì đó…

Giang Phong Nguyệt mua một bộ khuôn đổ, Văn Tỉnh không đứng nhìn nữa, học Giang Phong Nguyệt, đổ cơm lên khuôn hình, sau đó chiên lên.

Chiên cần phải chú ý thời gian, nếu thiếu thời gian thì miếng cháy không đều, thời gian quá dài thì sẽ cháy sém, cho nên Văn Tỉnh lựa chọn cùng chiên với Giang Phong Nguyệt, sau đó cùng nhau nâng lên.

Vượt ra khỏi dự kiến Văn Tỉnh chính là, miếng cơm cháy chiên hương vị thập phần mê người, hơn nữa Giang Phong Nguyệt có cho tương vào cơm, màu sắc miếng cơm cháy dĩ nhiên không phải màu vàng kim chính tông, mà là màu nâu nhạt, mặt trên có ớt đỏ làm đẹp, thoạt nhìn rất mê người.

Hương vị…

“Ăn ngon!” Chiên một cái sau, Văn Tỉnh bị Giang Phong Nguyệt gấp gáp bảo ăn thử, hương vị rất tốt.

“Thật sự?” Tay Giang Phong Nguyệt vẫn tiếp tục.

“Ngươi nếm thử chút xem…” Văn Tỉnh bẻ một khối nhỏ nhét vào miệng Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt cũng không để ý có bị Văn Tỉnh cắn qua rồi không, ăn rộp rộp rộp, rồi cau mày nói: “Có chút mặn.”

“Ưm, được rồi, ta thích vị này.” Văn Tỉnh xui xẻo cảm thấy thế, nói thật, y rất tò mò, dùng những tài liệu hiện có có thể chiên ra miếng cơm cháy mùi vị không tồi như thế, về sau rảnh rỗi có thể làm chút đồ ăn vặt.

“Về sau ngươi muốn ăn ta liền làm cho ngươi.” Giang Phong Nguyệt nói ngay.

“Được a.” Văn Tỉnh vừa trả lời xong liền ý thức bản thân nói sảng khoái nhanh chóng như vậy, về sau cái gì chứ…



Ăn cơm chiều một nửa, nửa khác bị lấp đầy bởi đống cơm cháy, hai người tản bước trong viện tử, tán gẫu các chuyện trời nam đất bắc. Dù sao không đề cập tới Văn ba, Văn mẹ và Tiếu Ninh, tâm tình Văn Tỉnh cũng thoải mái không ít.

“Mỹ nhân, đêm nay ta ngủ ở đâu?” Tắm rửa xong, Giang Phong Nguyệt đứng ở cửa phòng tắm hỏi Văn Tỉnh đang ngồi trên giường.

Văn Tỉnh miễn cưỡng nhìn hắn một cái, vừa liếc nhìn, y hung hăng co rút khóe miệng —— Giang Phong Nguyệt mặc áo ngủ màu trắng, ngực từng khối lớn đều hiện ra, bả vai cũng lộ hơn phân nửa, thậm chí viên đậu màu phấn hồng cũng nhìn thấy rõ ràng, còn biểu tình tự tiếu phi tiếu kia…

“Gấp rút hiến thân đến thế?” Văn Tỉnh muốn dời tầm mắt, nhưng tầm mắt lại như bị nhựa cao su bám dính, dời không ra được.

“Đúng vậy, vô cùng vô cùng vô cùng muốn hiến thân, mỹ nhân, có thu ta không?” Giang Phong Nguyệt bước từng bước đi về phía y, độ cung khóe miệng kia thấy thế nào đều là cười tà.

Cước bộ Giang Phong Nguyệt giẫm trên tấm thảm, không phát ra bất kì thanh âm gì, nhưng mỗi bước hắn đi, đều khiến tim Văn Tỉnh đập nhảy nhót. Hắn dần tới gần, hương vị nam tính trên người hắn làm y khó mà hô hấp.

Văn Tỉnh ngồi bên giường, Giang Phong Nguyệt đứng cạnh bên, hai người đối diện một lát, Giang Phong Nguyệt cúi người xuống, thấp giọng nói: “Mỹ nhân, ta chưa nói với ngươi, kỳ thật…”

Hắn nói một nửa lại không nói tiếp, Văn Tỉnh thuận theo hắn hỏi: “Kỳ thật cái gì?”

“Kỳ thật… Ta hôm nay vừa nhìn thấy ngươi rất muốn hôn ngươi.” Giang Phong Nguyệt cười nói hết lời, sau đó biến lời nói của mình thành hành động.

Hôm nay tốt xấu tới nhà cha vợ tương lại, Giang Phong Nguyệt luôn khắc chế bản thân, không có vừa nhìn thấy người liền xông tới hôn đến không thở nổi, chỉ sợ Văn Tỉnh ba ba nhìn manh mối gì, khiến ấn tượng của hắn đối trưởng bối giảm mạnh xuống.

Đến khi ăn cơm chiều, bọn họ bị lời Văn mẹ làm cho tâm tình không tốt. Mà hiện tại…trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hắn không dám muốn làm gì thì làm, nhưng đòi chút phúc lợi hắn vẫn có thể đòi được.

Giang Phong Nguyệt nắm hai tay Văn Tỉnh, đặt y trên giường.

Văn Tỉnh bị đè xuống cảm thấy không được tự nhiên lắm, hơn nữa động tác của Giang Phong Nguyệt quá lớn, dẫn tới dục bào trên người hắn bị kéo xuống, trên thân Giang Phong Nguyệt không còn gì, từ đó, hai người không khoảng cách da thịt và da thịt kề sát nhau.

Miệng lưỡi linh hoạt không hề kiêng nể càn quét trong miệng Văn Tỉnh, tinh tế liếm qua từng cái răng, hận không thể nuốt toàn bộ y vào trong bụng.

Văn Tỉnh dần dần mất đi khí lực, ánh mắt trở nên có chút mê mang, thân thể tại dần dần nóng lên, có chút sợ hãi, rồi lại thực chờ mong.



Hôm sau, khi Văn Tỉnh tỉnh lại đã 9 giờ.

Giang Phong Nguyệt lúc này đang ngồi trên giường, một tay nâng cằm, vẻ mặt buồn rầu.

Nhớ đến chuyện tối hôm qua… Trên mặt của y không hiểu sao liền nóng bừng, lại nhìn khắp người, màu hồng hồng lấm tấm bao trùm toàn thân, người này rốt cuộc thuộc giống chó hay là thuộc giống lang, cắn người như thế này?

“Ngươi phát ngốc cái gì?” Văn Tỉnh ngồi dậy, nhu nhu tóc, tối qua làm vận động có chút “kịch liệt”, ngủ rất thoải mái, cho nên đầu hơi nặng nề.

Giang Phong Nguyệt đang cầm di động, vẻ mặt ủy khuất nhìn y, “Mỹ nhân, mẹ ngươi hẹn ta gặp mặt bà một mình.”

“!!!” Văn Tỉnh vô cùng kinh ngạc.

“… Ta biết ngươi khẳng định cho là mình chưa tỉnh ngủ.” Giang Phong Nguyệt sâu kín nói.

Kỳ thật đâu chỉ Văn Tỉnh cảm thấy chưa tỉnh ngủ, bản thân hắn cũng cho rằng đang nằm mơ, mới sáng sớm tỉnh lại thấy một số điện thoại xa lạ phát tin nhắn tới, nội dung tin nhắn là hẹn gặp mặt hắn, phía dưới kí tên là Văn Tỉnh mụ mụ, hắn đây mới là người chân chính chịu kích thích đi?

Văn Tỉnh cầm điện thoại di động của hắn, nhìn dãy số, nhíu mày, sau đó lấy điện thoại của mình bấm số.

Tiếng chuông vang lên vài lần mới có người tiếp nhận, nghe thấy đối phương nói một chữ “Alo”, Văn Tỉnh liền mở miệng: “Mẹ, là con.”

“Ừ, mẹ biết.” Ngữ khí Văn mẹ thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ.

Bởi vậy, Văn Tỉnh trái lại càng thêm khẩn trương, Giang Phong Nguyệt cũng không dự đoán được phản ứng Văn Tỉnh nhanh lẹ như thế, lập tức đánh điện thoại cho mẹ của y…

“… Mẹ, mẹ muốn gặp mặt hắn?” Văn Tỉnh cho Giang Phong Nguyệt một ánh mắt an tâm đừng nóng nảy, nhưng vấn đề y hỏi mẹ có chút chột dạ.

“Con yên tâm, mẹ không phải lão hổ, ăn không hết nó.” Văn mẹ không nóng không lạnh nói một câu, không đợi Văn Tỉnh trả lời đã cúp máy.

Văn Tỉnh nhíu mày, Giang Phong Nguyệt vươn tay, ngón tay điểm giữa mày của y, vuốt vuốt lên nếp uốn. <ins class="adsbygoogle"