Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 87




Bù lỗ cho ngày hôm qua

Để Văn Tỉnh tổng kết cảm tưởng gặp mặt cha vợ mẹ vợ (cha chồng mẹ chồng), tuyệt đối rất có cảm tưởng!

Nói như thế nào đây, thứ nhất, cha mẹ Giang Phong Nguyệt không nghiêm túc như trong tưởng tượng của y —— trong ấn tượng gặp mặt với gia trưởng, gia trưởng đều rất nghiêm túc; thứ hai, Giang ba Giang mẹ phần lớn kể chuyện về Giang Phong Nguyệt cho y nghe, làm Giang Phong Nguyệt từ đầu đến cuối cùng la lên không đúng gì hết, sau đó còn nói cùng một chỗ phải bao dung bao nhiêu bao dung…

Trên bàn lẩu, Văn Tỉnh buồn bực nhất chính là phnghẹn cười đến thật vất vả, đặc biệt khi Giang ca kể Giang Phong Nguyệt hồi còn bé mãi cho đến bảy tuổi mới hết đái dầm trên giường, anh còn giữ lại ảnh chụp.

Trên bàn lẩu, buồn bực rối rắm nhất chính là bản nhân Giang Phong Nguyệt, hình tượng của hắn trong lòng mỹ nhân, lần này chỉ sợ hoàn toàn sụp đổ! (PS: kỳ thật hình tượng ngươi đã sớm không còn ←_←)

Giang ba Giang mẹ cũng rất biết rõ đạo lý, phá hủy hẹn hò của con trai, tự nhiên không thể tiếp tục cuộc sống vợ chồng sinh hoạt một mình, cho nên cơm nước xong liền chuẩn bị chạy lấy người, thuận tiện hỏi số điện thoại ông thông gia nhà Văn Tỉnh…

“Con trai à.” Giang ba kéo Giang Phong Nguyệt sang một bên, lén lút hề hề nói với hắn.

“Gì a?” Giang Phong Nguyệt tức giận hỏi, tâm tình của hắn đã ngã xuống vực sâu.

Giang ba không chút để ý đến thái độ con trai, một mực cười tủm tỉm nói: “Con với Tiểu Tỉnh còn chưa tới bước cuối cùng đi?”

Giang Phong Nguyệt nghe vậy nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Cha hỏi cái này để làm gì?”

“Hắc hắc, đừng lo lắng, cha không phải định xen vào cái gì.” Giang ba cười hai tiếng Giang Phong Nguyệt nghe thấy đáng khinh cực điểm, “Bất quá, cha thấy Tiểu Tỉnh là một đứa nhỏ không tồi, hai đứa nếu ở thời điểm ấy ấy, con không nên thô lỗ quá.”

Mặt Giang Phong Nguyệt nhất thời như lửa đốt, cố tính da mặt lão cha hắn quá dày, một chút xấu hổ thẹn thùng không thấy đâu.

“Không cần cha quan tâm, bản thân con có chừng mực.” Giang Phong Nguyệt không kiên nhẫn nói.

“Người trẻ tuổi tính tình đừng nóng nảy như thế!” Giang ba bộ dáng người từng trải, vỗ vỗ bả vai con trai, còn nói: “Có điều, con trai à, theo quan điểm của cha mẹ, hai con tốt nhất nên ấy ấy sau khi kết hôn, như thế sẽ danh ngôn chính thuận.”

Giang Phong Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Cha, con nhớ rõ thời điểm cha mẹ kết hôn đã có mang anh trai đi?”

“Này này, tại sao lại xả lên người anh?” Giang ca vẫn luôn sắm vai một nhân vật ẩn hình, kỳ thật chính là thờ ơ đứng ngoài thuận tiện tự hỏi “nhân sinh đại sự” bản thân, anh hiện tại đứng ngay chỗ Giang ba và Giang Phong Nguyệt nói chuyện, tuyệt đối là ngẫu nhiên.

“Không liên quan chuyện của anh, anh cứ tiếp tục tư xuân.” Giang Phong Nguyệt lành lạnh đáp.

“Cái gì? Tiểu Chiếu cũng có đối tượng?” Lời răn dạy Giang ba nguyên bản sắp ra miệng nghe thấy lời Giang Phong Nguyệt cứng rắn chuyển đường cong, mâu quang lợi hại rơi xuống trên người Giang ca.

“Gì, lão đại có đối tượng?” Giang mẹ đang hoan hỉ nói chuyện với Văn Tỉnh nghe được ngữ điệu không nhỏ của lão công, suy nghĩ ngay tức khắc bị kéo qua.

Vì thế, Văn Tỉnh được giải thoát.

“Này này, Tiểu Phong em đừng hãm hại anh chứ, anh làm gì có đối tượng nào?” Giang ca mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Giang Phong Nguyệt chuyện không liên quan tới mình nhún nhún vai, “Anh đem suy nghĩ của mình viết hết lên mặt.” Thân là em trai Giang ca, hắn làm sao không biết tâm tư Giang ca được, “Cha mẹ, con với mỹ nhân đi trước a!”

Cũng không chờ hai trưởng bối Giang ba Giang mẹ lên tiếng, Giang Phong Nguyệt trực tiếp kéo Văn Tỉnh đi.

Muốn hỏi Giang Phong Nguyệt sống hơn hai mươi năm nay ngày nghẹn khuất nhất là ngày nào, hắn tuyệt đối không chút do dự trả lời: hôm nay.

Tuy rất thành công khiến cha mẹ tiếp nhận con dâu tương lai, nhưng mà bọn họ xuất hiện quá mức đột nhiên, hắn và Văn Tỉnh hoàn toàn chưa chuẩn bị bất cứ cái gì cả, cha mẹ cứ vậy mà xuất hiện trước mặt Văn Tỉnh, Giang Phong Nguyệt thật tình sợ Văn Tỉnh bị dọa.



“Tại sao không nói gì?” Ngón tay Văn Tỉnh cấu cấu lòng bàn tay Giang Phong Nguyệt hai cái, cách một bao tay, y không thể cảm nhận được độ ấm bàn tay của Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt hút một hơi, bất quá một hơi này thiếu chút đông lạnh yết hầu hắn —— nhiệt độ Iceland thật sự quá thấp.

“Mỹ nhân, ta không biết bọn họ sẽ đánh bất ngờ, dọa đến ngươi sao?” Giang Phong Nguyệt thả chậm cước bộ, như những cặp tình nhân khác, dắt theo người yêu của mình bước đi chậm chậm ở trên đường.

“Lá gan của ta nhỏ như vậy sao?” Văn Tỉnh cười khẽ, “Ngay từ đầu là rất ngoài ý muốn, cũng rất khẩn trương, bất quá cha mẹ ngươi ở chung rất tốt, sau này không phải dễ nói hơn sao?”

Giang Phong Nguyệt cười khổ: “Bọn họ tới gặp ngươi, cũng sẽ không lộ mặt khủng bố ra cho ngươi xem.”

“Chẳng lẽ bọn họ còn biến thân thành quái vật?” Văn Tỉnh hỏi.

“Mỹ nhân, ngươi thật không trách ta?” Giang Phong Nguyệt có chút tự trách.

“Được rồi ngươi, không phải là gặp cha mẹ thôi sao, có cái gì đâu!” Văn Tỉnh nhéo nhéo ngón tay hắn một phen, lại tiếp tục nói: “Cha mẹ ngươi lựa chọn thời điểm ngươi gặp mặt ta đã là cho ngươi mặt mũi, nếu bọn họ muốn giấu ngươi mà đi gặp ta, ngươi nghĩ có thể ngăn cản bọn họ sao? Hiện tại ngươi lại tự trách, vậy nếu bọn họ gạt ngươi đi gặp ta, ngươi chắc không định mổ bụng đền tội đi?”

“… Ta nhiều nhất chỉ biết bán mình làm trâu làm ngựa đền tội cho ngươi thôi, tuyệt đối sẽ không mổ bụng.” Ta bệnh sao mà đi mổ bụng, ta sao có thể rời bỏ ngươi đi dược? Giang Phong Nguyệt yên lặng oán thầm.

Văn Tỉnh rất thích trạng thái tiểu tức phụ này của hắn, bất giác lại nghĩ tới cảnh tượng bảy tuổi đái dầm, ho khan hai tiếng che dấu ý cười của mình, lúc này mới nghiêm túc nói: “Nếu ta đã gặp cha mẹ của ngươi, lúc trở về ngươi cũng theo ta về nhà một chuyến đi, cha của ta mấy ngày xử lý xong công việc có thể về nhà, đi trước gặp mẹ ta đã.”

Trước khi Văn ba trở về, Văn Tỉnh đã kể đơn giản sự tình giữa ba ba y và thầy Tiếu Ninh cho Giang Phong Nguyệt nghe một lần, mà mẹ của y lại bên ngoài gia đình nhà chồng, giúp chuẩn bị hôn lễ cho anh họ.

Lại nói tiếp, so với Văn ba cùng Văn mẹ, tình cảm giữa Văn Tỉnh mẹ của y tại vài năm nay đã nhạt phai dần, mẹ y trừ bỏ vài năm đầu quay về thăm y, vài năm sau chỉ vào những ngày lễ ngày tết mới nhắn một câu chúc phúc. Mấy năm trước, y đi tham dự hôn lễ của mẹ y, sau đó liên hệ giữa y và mẹ cũng ngày càng ít đi.

Lần này khó có được mẹ y quay về, Văn Tỉnh nghĩ, loại đại sự dạng kết hôn này, vẫn phải nên nói cho mẹ một tiếng.

Giang Phong Nguyệt đột nhiên dừng cước bộ, ánh mắt sáng quắc nhìn Văn Tỉnh.

“Đi a?” Văn Tỉnh xoay người thúc giục, lại bị nụ cười trên mặt Giang Phong Nguyệt làm mù mắt người biến thành dở khóc dở cười.

“Mỹ nhân, chúng ta đi chụp hình kết hôn!” Giang Phong Nguyệt hưng trí bừng bừng đề nghị, không đợi Văn Tỉnh làm ra bất kì phản ứng gì, liền mạnh mẽ lôi người đi.



… …

Không biết là có phải do cùng một chỗ với Giang Phong Nguyệt hay không, hay là do Giang Phong Nguyệt mang thân phận người yêu, Văn Tỉnh cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng nhanh, phong phú tất nhiên là tuyệt đối phong phú.

Từ nhỏ đến lớn, y lần đầu tiên nhận ra nguyên lai dạo phố không phải không thú vị như thế, đương nhiên, mỹ thực quần áo độc đáo ở Iceand so với bình thường nhìn xem đều có chút chênh lệch, thu hút ánh mắt người khác cũng là một nguyên nhân.

Giang Phong Nguyệt tuy đã tới Iceland, nhưng cũng chỉ biết tới hai chỗ, lần này vì Văn Tỉnh, hắn đã nghiên cứu thật lâu, đáng tiếc không tìm hiểu nguyên cớ tới. Cuối cùng quyết định mở bản đồ ra, đi nơi nào chơi chỗ đó, về phần các hạng mục hoạt động công ty trò chơi tổ chức, hoàn toàn bị vứt ra sau đầu.

“Có người đi theo chúng ta.” Giang Phong Nguyệt vừa mới lấy vé đi xe cáp di động, Văn Tỉnh liền nói một câu.

Giang Phong Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn, bất quá bị Văn Tỉnh kéo lại, “Đừng quay đầu, tiếp tục đi.” Giang Phong Nguyệt vuốt cằm, dường như không có việc gì tiếp tục chạy lấy người.

Độ cao xe cáp di động cách Iceland cự ly mười thước, xe cáp dùng tài liệu đặc thù để chế tạo, người trong xe có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, nhưng lữ khách đi đường trên đảo sẽ không nhìn thấy xe cáp di động trên đỉnh đầu họ. Đơn giản mà nói, xe cáp ẩn hình.

Ngồi trên xe cáp, có thể nhìn toàn bộ phong cảnh Iceland một lần, trên đường đi tuy không thể xuống dưới, bất quá khi nhìn trúng thứ nào có thể đặt hàng thông qua menu điện tử. Hoặc là sau khi xuống xe cáp, có thể ngồi xe chuyên dụng tới mua.

Hai ngày nay, Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đã mua không ít thứ, đều là một ít ngoạn ý, bất quá giá cả tương đối cao —— ai bảo Iceland vốn chính là nơi tiêu phí cao đâu?

Người nghèo Giang Phong Nguyệt tỏ vẻ, về sau còn phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình mới được ╮(╯﹏╰)╭



Thiếu niên đội cái mũ che khuất hết nửa khuôn mặt lo lắng tìm kiếm cái gì đó, nhưng người đi qua thông đạo xe cáp tới lui vội vàng, đừng nói là tìm thấy mục tiêu của cậu ta, chỉ quần áo màu sắc rực rỡ đầy đường cũng đủ khiến cậu hoa hết cả mắt.

Thiếu niên tìm hai vòng, cũng không tìm thấy người cậu ta muốn tìm, có chút nhụt chí cúi đầu, xoay người rời đi.

“Ngươi đang tìm chúng ta sao?” Thanh âm trầm thấp lại tràn ngập lực mị hoặc vang trên đỉnh đầu cậu, làm cậu cảm thấy một cỗ hàn khí không hiểu từ lòng bàn chân lượn tới đầu.

Thiếu niên, không, phải nói là thành niên Quán Khanh diện mạo non nớt kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn hai người trước mặt tự tiếu phi tiếu, mồ hôi lạnh liền rớt rớt xuống.

“Giang, Giang thiếu…” Quán Khanh lắp ba lắp bắp hô một tiếng.

Giang Phong Nguyệt nghe xưng hô này nhíu nhíu mày, hắn không biết người trước mắt này, nhưng hiển nhiên, người này hướng về hắn mà tới?

Quán Khanh cũng ý thức được bản thân thất thố, vội vàng chỉnh lý quần áo lại, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi Giang thiếu, ta không phải có ý mạo phạm ngài…”

“Ngươi theo dõi hắn còn không tính mạo phạm?” Văn Tỉnh cười lạnh.

Quán Khanh sửng sốt, cơ hồ phản xạ có điều kiện không hữu hảo quay đầu, nhưng cuối cùng lý trí thắng phản xạ có điều kiện, không có làm ra hành động dọa người như vậy.

“Chúng ta gặp qua sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi.

Quán Khanh do dự lắc đầu, gặp trong trò chơi không hẳn tính là gặp qua.

Giang Phong Nguyệt nhướng mày, liếc qua Văn Tỉnh rồi hỏi: “Vậy ngươi có nên nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi theo dõi ta?”

Cho dù ngữ khí Giang Phong Nguyệt không chứa đựng ý tứ uy hiếp gì bên trong, nhưng Quán Khanh nghe xong vẫn không khỏi đánh cái rùng mình.

“Ta, ta, ta muốn nhờ Giang thiếu giúp đỡ…” Quán Khanh lắp bắp, sau đó nói lại sự tình sai lầm giết Dược Vương bằng thuốc độc cho Giang Phong Nguyệt nghe, tiếp theo là liên tục giải thích, nếu không do cậu, lúc trước Giang Phong Nguyệt vào trò chơi cũng sẽ không bị đuổi giết

“Nếu là sai lầm của ngươi, vì sao du hí không công bố sự thật?” Văn Tỉnh thản nhiên hỏi, công ty trò chơi khiến ngoạn gia chịu tiếng xấu thay cho…

Quán Khanh nói: “Kỳ thật tổng giám chuẩn bị công bố, nhưng sau đó lại biết thân phận Quân Lâm Thiên Hạ là Giang nhị thiếu… Tổng giám hạ mệnh lệnh bảo chúng ta không nên quấy nhiễu hưng trí Nhị thiếu chơi trò chơi, nên không công bố.”

Văn Tỉnh không nói gì, hôm qua Giang ba Giang mẹ đã nói, Giang Phong Nguyệt là trạch nam không thèm bước ra khỏi cửa nhà, để hắn chơi trò chơi là do rất vất vả cưỡng ép nhét vào, nếu ngay từ đầu làm hắn mất hưng trí chơi, quả thật đúng là thất bại trong gang tấc.

Khó trách sau nhiệm vụ Dược Vương cốc đuổi giết liền cứ vậy mà bình bình đạm đạm che lấp mất.

Văn Tỉnh không nói gì, Giang Phong Nguyệt càng nhìn trời, đây rõ ràng khi dễ hắn thái điểu đi!

“Ngươi bị lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sau đó, tổng giám sẽ không cứ thế mà đuổi việc ngươi đi?” Giang Phong Nguyệt lại hỏi.

Nói đến đây, biểu tình Quán Khanh trong nháy mắt quẫn bách, cậu ta ấp úng nói: “Ta hiện tại có phần công tác khác, là, là sắm vai nhân vật NPC…”

“Sắm vai ai?” Văn Tỉnh đột nhiên cảm thấy hứng thú, dựa theo thái độ của Quán Khanh, chắc chắn từng có tiếp xúc với bọn họ, NPC bọn họ đã từng tiếp xúc qua… Chẳng lẽ là Như Hoa? Văn Tỉnh tà ác nghĩ.

—-

Đố mọi người là ai nào ai nào ~~~! *Nhảy tưng tưng*

Ờm… làm hơi vội nên có lỗi type hay gì thì nói cho mình nhớ! <ins class="adsbygoogle"