Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 72




P.s: Ngày mai sẽ cố gắng làm quà Halloween tặng mọi người O v O

Giang Phong Nguyệt về nhà liền nhận được điện thoại không ngừng của cha mẹ, đều thúc giục hắn nhanh về thương nghị đại sự.

Trừ hôn sự mỹ nhân và hắn, còn có chuyện gì được cho “đại sự”?

Còn có, đại sự cả đời trong miệng Giang ca rốt cuộc là chuyện gì?

Cha mẹ hắn không phải là người bảo thủ cổ hủ, Giang ca là danh viên vọng tộc trong xã hội thượng lưu, sự tình đám hỏi trong danh viên vọng tộc không phải ít, chẳng lẽ… Cha mẹ hắn đầu óc đột nhiên bị lừa đá, cho hắn một tra như vậy? (Na nghĩ chữ tra này là trong tra công)

Giang ba & Giang mẹ: (Hắt xì!) Tên hỗn đản nào nói bậy sau lưng ta?

Hơn nữa, cha mẹ hắn cũng không phải không biết hắn đã có đối tượng, mặc dù quen biết trong trò chơi, nhưng trong hiện thực bọn hắn đã có liên hệ. Nếu cha mẹ hắn lấy cái lý do này, hắn tuyệt đối sẽ gọi điện cho mỹ nhân trước mặt bọn họ, đánh gãy tâm tư nào đó.

Giang ba & Giang mẹ: Chúng ta cái gì cũng chưa nói đã bắt đầu tính kế rồi?

Sự thật chứng minh, Giang Phong Nguyệt quả thật não bổ quá nhiều.

Giang ba Giang mẹ khi nhìn thấy Giang Phong Nguyệt câu nói đầu tiên chính là: “Tiểu Phong, con có muốn kết hôn với Văn Tỉnh không?”

Vừa hỏi, ngược lại làm Giang Phong Nguyệt lơ ngơ.

Hắn có muốn kết hôn cùng Văn Tỉnh? Đáp án vấn đề này còn phải nói sao, tất nhiên là khẳng định rồi.

“Cha, mẹ, cha mẹ hỏi cái này để làm gì?” Đáp hay không đáp thì tính sau, hắn kỳ quặc chính là cha mẹ hắn hỏi việc này để làm gì, chẳng lẽ hắn trả lời bọn họ xong là có thể buộc Văn Tỉnh đi kết hôn với hắn?

Lại nói, cha mẹ hắn làm sao biết tên thật của Văn Tỉnh?

“Tiểu Phong, cái này con đừng hỏi, trả lời ba ba, có muốn gặp mặt Văn Tỉnh trong hiện thực, có muốn cùng y kết hôn?” Gương mặt Giang ca tiến gần mặt Giang Phong Nguyệt, nghiêm túc mà chăm chú hỏi.

“… Muốn.” Giang Phong Nguyệt do dự trả lời.

“Vậy thì tốt!” Giang mẹ búng tay một cái, “Tiểu Phong, chờ con nói những lời này.”

“Cha mẹ, người định làm gì vậy?” Giang Phong Nguyệt thực hoang mang, ẩn ẩn có chút dự cảm bất hảo.

“Việc này một hồi sẽ nói cho con biết, ” Hai cánh tay Giang ba và ca đặt lên bả vai Giang Phong Nguyệt, trộm cười cười với hắn: “Tiểu Phong, cha nói cho con biết, tương lai gặp mặt con dâu tuyệt đối phải rèn sắt khi còn nóng đem người bắt đi, bằng không sẽ lãng phí khổ tâm của chúng ta!”

Cho nên nói, cha à, ngài có thể hay không trước nói cho con trai của ngài biết ngài tính toán làm cái gì đi chứ? Giang Phong Nguyệt yên lặng không nói gì.



… …

Ngày đầu tiên Giang Phong Nguyệt không ở du hý, Tiếu Khinh Trần thật sự nhàm chán.

Trước khi mãn cấp y là một người có nhiều thời gian, rất nhiều cao cấp phó bản đều là đơn xoát, nếu là phó bản đơn xoát, hệ thống sẽ thưởng thêm kinh nghiệm, đó cũng là nguyên nhân y thăng cấp nhanh hơn so với những người khác.

Sau khi mãn cấp thì ngao du khắp nơi, sưu tập một ít đồ vật thấy hứng thú, luyện luyện trù nghệ, giết người một chút, cơ bản là không còn việc khác để làm.

Sau khi Giang Phong Nguyệt xuất hiện, y liền tìm việc cho mình, coi như nhàm chán giết thời gian. Nhìn người nọ giết người kéo cừu hận, nhìn người nọ vẽ tranh… Sau đó bản thân bất tri bất giác đã dung nhập vào.

Kết quả, nhất khứ vô hồi. (đi không trở lại)

Y chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương cư nhiên lại cùng người luyến ái, hơn nữa còn là một nam nhân. Tuy y không để ý đối tượng là nam hay nữ, nhưng mà hai nam nhân cùng một chỗ… Y không khỏi nhớ tới phụ thân y và “người kia”, khi còn bé không chỉ một lần thấy qua trường hợp xấu hổ, làm tâm tình y có chút mâu thuẫn.

Nhưng mà, Giang Phong Nguyệt tới gần và chạm vào khiến y không cảm thấy có gì khó chịu cả, dần dà còn hình thành thói quen, thói quen ngọt ngào lại xoắn xuýt hôn chào buổi sáng vào mỗi ngày thượng tuyến.

Thói quen một khi hình thành, rất khó để từ bỏ. Có điều, thói quen Giang Phong Nguyệt này, y không muốn từ bỏ là được rồi…

Phòng bị không xong là một chuyện, nhưng đột nhiên chặt đứt cũng rất khó chịu được không?

Tiếu Khinh Trần một mình chậm rì rì tiêu sái ở sườn núi ngoại thành, phong cảnh nơi này không tồi, ngặt nỗi quái rất xấu.

Có lẽ bởi trên người Tiếu Khinh Trần tản ra mùi cao thủ, những con quái diện mạo quái dị căn bản không đem y trở thành mục tiêu, mấy ngoạn gia làm nhiệm vụ thành mục tiêu công kích của chúng nó —— bắt nạt kẻ yếu điển hình.

Cấp bậc Diệp Thanh Y một tuần trước trong phó bản bay lên hai cấp, tỷ lệ trúng mục tiêu đề cao hơn một chút, uy lực lớn hơn một chút. Bất quả, chỉ số thông minh vẫn không thay đổi, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt như thế —— thu hút Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.

Lúc này Diệp Thanh Y có thể rời Tiếu Khinh Trần năm trăm thước, cho nên Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và Diệp Thanh Y cùng một chỗ hoàn toàn không cần gặp mặt Tiếu Khinh Trần. Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đều mang tất cả các món ăn ngon hảo ngoạn đưa cho Diệp Thanh Y, bởi vậy Diệp Thanh Y càng thân mật với gã, một hơi một câu “Ta thích Tiểu Lâu nhất” làm Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tâm hoa nộ phóng, mặt đỏ tai hồng.

Tiếu Khinh Trần nằm gối lên hai tay trên một sườn núi nhỏ khắp nơi đều là cỏ xanh, thích ý nhàn nhã.

Nói thật, Giang Phong Nguyệt không lên trò chơi, y cũng không có hứng thú nhiều. Sở dĩ còn thượng, bất quá là do suy xét tới “cặp tình nhân” không giống người yêu Diệp Thanh Y và Nguyệt Hạ Tiểu Lâu. Có lẽ do mình có người yêu, cho nên đối mặt với đôi người yêu khác tương đối thoải mái. Y nếu không thượng tuyến, Diệp Thanh Y sẽ không thể đi ra… Không biết trò chơi có thể dời sủng vật qua cho người khác được hay không?

Cả buổi chiều, Tiếu Khinh Trần chuyện gì cũng không lâm, chỉ nhớ đến Giang Phong Nguyệt. Không chỉ nhớ tới hình ảnh khi bọn họ mới quen nhau, còn nhớ tới tình hình bọn họ kết giao hiện tại, thậm chí còn nghĩ tới kết hôn về sau…

Mãi cho đến khi bị người công kích, tư duy của y vẫn còn đắm chìm trong thế giới tuyệt vời.

Cho nên, khi trong đầu y đang vẽ phác thảo tương lai chung sống với Giang Phong Nguyệt nhưng bị người khác cắt đứt, y rất không cao hứng.

Đập vào tầm mắt chính là hai cái đầu vàng đang lắc lắc, đầu con nhím kim sắc, phía sau còn thả một mái tóc thật dài, một cái là con ngươi xanh lam, một cái là con ngươi màu tro xanh biếc, quần áo bình thường trong Giang Hồ, nhưng mà loại phối hợp này thoạt nhìn chẳng ra thẩm mỹ gì cả.

Người tới không chỉ hai người ngoại quốc, còn có một người Đông phương, vô luận là trang phục hay vẻ ngoài, không khác gì với người trong nước.

Tiếu Khinh Trần thật muốn mắng hai câu Giang Phong Nguyệt miệng quạ đen, có điều ngẫm lại cũng phải, gần đây mấy tên ngoạn gia bên Server Liệt quốc đều đi khiêu chiến với ngoạn gia đứng hàng thứ bảng, thực lực ngoạn gia giai đoạn sau còn mạnh hơn phía trên, cho nên người xếp hạng sau y cản trở được một đoạn thời gian, hiện tại tới phiên y, nhưng mấy tên Server Liệt quốc này không có năng lực lớn như thế.

Y thầm may mắn Giang Phong Nguyệt hiện tại không ở trò chơi, nếu không người mấy tên lông vàng Liệt quốc này tìm tới chính là hắn.

Hai tên lông vàng đều là kiếm khách, trang bị trên người đều thuộc dạng đứng đầu trong trò chơi, nhưng vẫn câu nói kia, lông vàng mặc trang phục cổ đại Hoa quốc chẳng ra cái gì cả, quả thực làm vấy bẩn văn hóa Hoa quốc.

Một gương mặt Đông phương khác, không, phải nói là ngoạn gia Hoa quốc, hắn ta là một đao khách, cây đao trong tay hắn ta dùng tơ lụa trắng quấn quanh, được ngoạn gia trên diễn đàn xưng là “Quỷ đao”.

Bọn họ đúng là bộ ba ngoạn gia Server Liệt quốc nhấc lên một làn sóng lớn tại Server Hoa quốc.

Hai lông vàng nhìn Tiếu Khinh Trần một chốc rồi dùng ngôn ngữ Liệt quốc thấp giọng đàm luận, có lẽ bọn họ nghĩ Tiếu Khinh Trần nghe không hiểu bọn họ nói gì, hoặc không thèm để ý đối phương nghe có hiểu hay không, tóm lại bọn họ không có chút ý tứ lảng tránh nào.

Tóm tắt ý lại một chút: Lin nói đúng, Tiếu Khinh Trần là một yêu tinh, yêu tinh câu người.

“Tiếu Khinh Trần, cửu ngưỡng đại danh. Ngươi biết ta là ai không?” Ngoạn gia Hoa quốc Server Liệt quốc không để ý tới biểu tình đàm luận đáng khinh đầy ám muội của hai lông vàng, tà cười đứng trước mặt Tiếu Khinh Trần, ngữ khí đường hoàng nói.

Tiếu Khinh Trần cong một chân, một tay chống đầu nhìn hắn ta một lúc lâu, nói: “Bộ dáng ngươi không vừa mắt, cho dù ta đã thấy thì cũng quên mất rồi.”

Người nọ cũng không sinh khí, cười nói: “Có thể vào mắt đệ nhất mỹ nhân, không có vài phần tư sắc tất nhiên không được. Không có biện pháp, gen bề ngoài ưu tú của cha mẹ ta không di truyền cho ta, không thể vào mắt mỹ nhân thật sự rất tiếc nuối!”

“Nếu biết mình chướng mắt, còn chưa cút?” Tiếu Khinh Trần lãnh đạm đáp.

“Mỹ nhân tính tình thật lớn a!” Lông vàng mắt xanh đến trước mắt Tiếu Khinh Trần, tiếng Trung phi thường tiêu chuẩn.

Tay Tiếu Khinh Trần vừa nhấc, chỉ nghe “ba” một tiếng, lông vàng mắt xanh đã bị đánh bay mấy thước, lông vàng mắt tro xanh biếc há hốc miệng, hơn nửa ngày không tìm được từ nói chuyện.

” “Mỹ nhân” là để ngươi kêu?” Tiếu Khinh Trần nguy hiểm nhìn tên lông vàng mắt xanh từ mặt đất đứng dậy.

Lông vàng mắt xanh không thương tích không đau đớn, nhưng dính phải một tát làm bay hết mặt mũi của gã, chửi thề một tiếng, ngón tay chỉ vào Tiếu Khinh Trần, phun ra hai chữ từng chữ từng chữ: “Tao, hóa!”

Lông vàng mắt xanh khi nói lời này đã chuẩn bị đánh trả, lông vàng mắt tro xanh biếc cũng đầy hưng trí, mục đích bọn họ tới đây lần này chỉ có một mà thôi —— giết Tiếu Khinh Trần.

“Thật xin lỗi, Hán ngữ của bằng hữu ta không tốt lắm.” Lâm Giang Nguyệt đứng trước mặt Tiếu Khinh Trần, không chút thành ý thay hai lông vàng nói chuyện.

Tiếu Khinh Trần nghe miêu tả nhẹ nhàng của hắn ta, không nhanh không chậm nói: “Ta hiểu được, chủng tộc khác biệt mà, trừ bỏ cổ họng lớn, còn đánh phong quyền phải không?”

“Phong quyền” là y học từ Giang Phong Nguyệt, tên đầy đủ “Cẩu phong quyền”. (võ chó điên)

Hai lông vàng nghe lời y nói nhíu nhíu mày, kỳ thật lời Tiếu Khinh Trần không có thâm ý gì, nhưng do chướng ngại ngôn ngữ, nghe không hiểu là chuyện đương nhiên.

Lâm Giang Nguyệt cũng không có giải thích lời Tiếu Khinh Trần cho hai vị bằng hữu lông vàng, hắn ta yêu thương vuốt vuốt đao của mình, tà cười nói: “Ta không nói lời vô nghĩa nữa, hôm nay tới là muốn thử sức với ngươi, thuận tiện giết ngươi một lần. Ngươi yên tâm, hôm nay ta không mang dược sư, sẽ không luân ngươi xuống mấy chục cấp.”

Tiếu Khinh Trần không lộ hỉ nộ, trên diễn dàn đã có người chứng minh mấy tên ngoạn gia Liệt quốc này mở treo (dạng như hack), có khả năng quan hệ với bên du hý, làm bốc lửa nóng trên khắp diễn đàn. Y không để ý kết quả ra sao, y chỉ suy nghĩ, cái “treo” này có thể mở đến mức độ nào.

“Sao thế, không muốn đánh sao?” Lâm Giang Nguyệt thấy y không nói lời nào, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Nếu ngươi đáp ứng ta một việc, ta có thể không giết ngươi, thế nào?”

Tiếu Khinh Trần nghĩ nghĩ, hỏi: “ID ngươi là Lâm Giang Nguyệt?”

“… Vậy thì sao?” Lâm Giang Nguyệt không rõ y vì sao đột nhiên chuyển đề tài.

“Ta nghĩ…” Tiếu Khinh Trần đã xuất cầm ra, bất ngờ tiến hành công kích Lâm Giang Nguyệt.

Lâm Giang Nguyệt đột ngột không kịp đề phòng, bị một kích của y đánh rớt 5% huyết, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải đê tiện bình thường đi!”

Tiếu Khinh Trần nhếch môi một cái, ghé sát bên lỗ tai Lâm Giang Nguyệt khẽ nói: “Hai cái tên pháo hôi Giang Chiếu Nguyệt cùng Giang Phong Nguyệt còn dễ nghe hơn ngươi, vả lại… tổ hợp gen di truyền của bọn họ tốt hơn ngươi nhiều lắm.” <ins class="adsbygoogle"