Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 48




Hoàng Triều.

“Phó bang, ngươi lần này thật là…” Cửu Nguyệt Vân Dã thuộc Hoàng Triều, hành tung khó đoán, là một siêu cấp thích khách thực lực không thể khinh thường, có một đặc điểm lớn: tham tiền.

Trong Giang Hồ, tất cả chức nghiệp có thể kiếm ra tiền hắn gần như đã làm cả, trò chơi cũng không hạn định ngoạn gia môn phái kiếm tiền, mặc dù có điểm như cướp sinh ý của ngoạn gia tự do, nhưng có được đền bù mong muốn hay không, phải nhìn bản thân ngoạn gia đồ. Dù sao, Giang Hồ rộng lớn, người kiếm tiền không ít, thiếu đi một người cũng không sao.

Làm một thời gian sau, Cửu Nguyệt Vân Dã biết được một nghề kiếm lời rất khá —— sát thủ.

Hắn rất có danh tiếng trong liên minh sát thủ, là một khách quen của bảng treo thưởng Giang Hồ, lần này trên bảng bắt gặp Nguyệt Hạ Tiểu Lâu treo thưởng hai người, hắn cực kỳ bó tay.

“Là gì?” Nhìn mặt Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, không khó nhìn thấy tầng oán khí màu đen xung quanh y.

“Ngươi muốn giết Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ thì treo ở liên minh sát thủ là được rồi, cần chi phải đăng lên nhật báo Giang Hồ, đây không phải cố tình kéo giá trị cừu hận sao?” Không ai tiếp nhận nhiệm vụ, ba vạn lượng kia như tát nước đi bay luôn a!

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Liên minh sát thủ ai dám tiếp nhận tờ Tiếu Khinh Trần?”

“Cho dù không dám tiếp y, tên kia cũng được a.” Cửu Nguyệt Vân Dã gãi gãi tóc, hắn đã xem qua tư liệu Quân Lâm Thiên Hạ, chỉ mới cấp 20 đã xuất đầu, tuy nói thời gian trước đã gây phong phong vũ vũ trong trò chơi, nhưng tóm lại là phía sau có Tiếu Khinh Trần làm chỗ dựa.

Hai vạn lượng hoàng kim a…

“Ngươi nếu giết hắn, ta cho ngươi thêm hai vạn, hoàng kim.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hừ lạnh.

“Thật không?” Cửu Nguyệt Vân Dã con mắt sáng ngời, bất quá rất nhanh phai nhạt đi, “Quân Lâm Thiên Hạ ta không để vào mắt, nhưng Tiếu Khinh Trần…”

“Ngươi sợ?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cười lạnh, nếu không phải kiêng kị Tiếu Khinh Trần, y cần gì phải treo thưởng cao như vậy? Muốn giết Quân Lâm Thiên Hạ, y có thể tự mình động thủ.

“Tiểu Lâu Lâu, ngươi thật muốn làm thịt tên kia?” Cửu Nguyệt Vân Dã chưa kịp nói, Đại bang chủ Cửu Triều Phong Hoa không biết đã trở lại khi nào còn đặt lên vấn đề.

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cùng Cửu Nguyệt Vân Dã vừa thấy Cửu Triều Phong Hoa đều kích động cả lên, Cửu Nguyệt Vân Dã thiếu chút ôm đùi kim quang lòe lòe của người nào đó, hai con mắt đều ký hiệu $$, lấy lòng nói: “Lão đại, ngươi mấy ngày nay sao không thượng tuyến, ta nhớ ngươi muốn chết.”

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu khóe miệng co rút: “Ngươi muốn hầu bao của lão đại đi?”

“Nói bậy, ngươi đừng oan uổng ta, ta rõ rãng là muốn bạc trong hầu bao lão đại!” Cửu Nguyệt Vân Dã nghiêm trang chững chạc sửa chữa sai lầm của Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.

“…”

Cửu Triều Phong Hoa đem ma trảo người nào đó dời đi, ngồi xuống ghế trên, “Gần đây bận rộn muốn chết, phải đi xã giao khắp nơi, vất vả lắm mới có thời gian rảnh lên trò chơi.”

“Lão đại, ngươi không phải có hai đệ đệ sao, sao chỉ có mình ngươi quản công ty?” Lúc trước Cửu Triều Phong Hoa không giấu diếm mình là thiếu gia của một đại công ty nào đó, hiện tại là trưởng quản lý, làm việc bận rộn là đương nhiên.

“Nếu để cho đệ đệ ta đi làm cái chuyện quản lý công ty phiền phức này, vậy ta làm ca ca làm gì?” Cửu Triều Phong Hoa trừng mắt liếc hắn một cái.

Cửu Nguyệt Vân Dã sờ sờ cái mũi, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cũng yên lặng thở dài: đệ khống đau lòng đệ đệ thực khó đỡ.

(Đệ khống: ý nói là tình yêu em trai quá mức)

“Đúng rồi Tiểu Lâu Lâu, tên Quân Lâm Thiên Hạ lần trước gì đó, hắn lại chọc tới ngươi sao?” Cửu Triều Phong Hoa không đề cập tiếp về đệ đệ của anh nữa, lại nói, anh cũng rất ảo não, như thế nào lại quên tra xét ID nhị đệ?

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu thuật lại tình huống ở Mê Thất Sơn Cốc từ đầu đến cuối cho hắn, Cửu Triều Phong Hoa nghe xong như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, “Xem ra, ta nên đi gặp hắn!”



… …

“Hồ ly, lại đi xoát lần nữa sao?” Ra khỏi Lang Quật, Yên Chi Triều Tuyết không hỏi ý kiến Giang Phong Nguyệt, bởi vì ai nấy cũng nhận ra, giữa hai người Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần, người làm chủ chính là Tiếu Khinh Trần.

Tiếu Khinh Trần rốt cục “cam lòng” dời tầm mắt trên người Giang Phong Nguyệt, dừng ở Yên Chi Triều Tuyết, nhếch môi, “Hôm nay vậy thôi, các ngươi về đi.”

“Tiếu Phó bang, ngươi đây cũng quá…” Bốn chữ “qua sông đoạn cầu” chưa kịp nói, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đã bị ánh mắt lạnh băng Tiếu Khinh Trần đông đá.

Thỏ Bảo Bảo nhìn ra, Tiếu Khinh Trần hiện tại tâm tình không tốt, phân nửa là có liên quan tới Quân Lâm Thiên Hạ, vì thế, nàng rất thức thời.

“Tiếu Phó bang, chúng ta đi trước, về sau có việc thì gọi, cúi chào.” Thỏ Bảo Bảo kéo Yên Chi Triều Tuyết, một bên đạp Tiểu Bạch Lang Cam Sắc một cước, ý bảo hắn đi.

Tiếu Khinh Trần cũng không để ý nàng, tầm mắt lạnh lẽo lần thứ hai rơi xuống người Giang Phong Nguyệt.

Rời phó bản, nên tính sổ rồi.

Tiếu Khinh Trần nhìn hắn chừng ba phút đồng hồ, khóe miệng nhếch lên như có như không, nụ cười này làm Giang Phong Nguyệt run run.

Lúc nãy hôn trộm hắn có dũng khí rất lớn, nhưng bây giờ…

“Như thế nào, không mở miệng được?” Tiếu Khinh Trần hai tay khoanh lại, chậm rì rì dạo vòng quanh Giang Phong Nguyệt, nhìn hắn từ đầu đến chân một phen.

Giang Phong Nguyệt cảm giác bị y nhìn đến chỗ nào chỗ đó đều nổi hột lên, tóc tai dựng đứng, đến khi Tiếu Khinh Trần lần thứ hai đứng trước mặt hắn, y và hắn đối mắt với nhau.

Thật lâu sau, Giang Phong Nguyệt mới cười khổ: “Mỹ nhân, ngươi đoán không ra sao? Ta thích ngươi …”

Tiếu Khinh Trần đã nghĩ hắn sẽ có nhiều cách giải thích, có lẽ có chút uyển chuyển, có lẽ trực tiếp phủ nhận, nhưng không nghĩ hắn cứ như vậy mà thừa nhận trắng trợn.

Trong lúc nhất thời không biết đáp lại cái gì.

Y không nói lời nào, Giang Phong Nguyệt cũng không mở miệng, kỳ thật hắn đã chuẩn bị tốt đi địa phủ ăn canh, nhưng ngẫm lại, nếu lập tức đi địa phủ ăn canh, thì không còn cơ hội nào nữa rồi.

Cho nên, hắn quyết định rèn sắt khi còn nóng.

“Tiếu Khinh Trần, ta thích ngươi, kết giao với ta đi!”

“…” Tiếu Khinh Trần đầu óc trống rỗng, nhưng thần kinh y phi thường hơn người, 10 giây sau đã khôi phục lại bình thường, “Ngươi thích ta? Ngươi thích ta cái gì, gương mặt ta hay do ta có tiền, hay là do ta là đệ nhất Giang Hồ…”

“Mỹ nhân!” Giang Phong Nguyệt nhịn không được đánh gãy lời y nói, “Dù sao ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta chính là coi trọng ngươi, đồng ý hay không ngươi suy nghĩ rồi trả lời đi!”

Nghe vậy, Tiếu Khinh Trần thật sự muốn moi đầu hắn ra xem bên trong có cái gì, theo như trình tự thì, hiện tại tên này đang theo đuổi y đi, sao luyên thuyên một hồi đến nỗi hắn thành đại gia rồi? Còn đồng ý hay không suy nghĩ rồi trả lời?

Tiếu Khinh Trần giận quá thành cười, “Nhìn tư thế này của ngươi, muốn bức ra tiếp nhận ngươi sao?”

“Sao có thể, ta không phải đang hỏi ý kiến ngươi à?” Giang Phong Nguyệt ý thức lời của mình có chút quá lố, nhanh chóng sửa chữa.

“Nhưng ngữ khí ngươi không giống như đang hỏi ý kiến ta” Tiếu Khinh Trần cười lạnh.

“… Được rồi, mỹ nhân, ngươi trực tiếp cho ta câu trả lời đi, ta chịu đựng được.” Cho dù bị cự tuyệt lần này, nhưng bọn họ còn ở chung trò chơi, hắn còn có cơ hội.

Tuy sớm thẳng thắn như vậy có khả năng làm cho Tiếu Khinh Trần cảnh giác hắn, nhưng hắn quyết định rồi, tuyệt đối phải làm, lũ chiến lũ bại [1], hắn lũ bại lũ chiến [2], nhất định phải lấy được tâm mỹ nhân!

“Xem ra ngươi đã có giác ngộ bị cự tuyệt?” Tiếu Khinh Trần châm chọc nhếch miệng.

“Bây giờ cự tuyệt, ta còn lần tiếp theo. Lần tiếp theo cự tuyệt, ta còn lần sau nữa, cho nên…” Giang Phong Nguyệt cười âm hiểm.

“… Nhìn tư thế của ngươi, là muốn ta trực tiếp giết ngươi khỏi trò chơi?”

“Giết khỏi trò chơi ta còn có thể lập một nick khác.”

“…”

Giang Phong Nguyệt thổ lộ rất đột ngột, may là Tiếu Khinh Trần đã sớm nhìn thấu đầu mối một chút, nhưng tốc độ nhanh chóng như vậy thật ngoài dự đoán của y. Y nghiêm trọng hoài nghi, Quân Lâm Thiên Hạ đã động kinh hay bị gì rồi.

Kỳ thật thổ lộ với Tiếu Khinh Trần đột ngột, Giang Phong Nguyệt mới càng khó tin, hiện tại hắn nghĩ mình đang nằm mơ, hắn lúc trước cũng chỉ tỏ tình với Tiếu Khinh Trần trong mộng, sau đó… tỉnh.

Hai người đứng ở đường cái, ngoạn gia ưa thích bát quái lui tới không ngừng đã chụp N tấm hình, ở đây chính là đường cái Phong Châu thành, ngoạn gia qua lại có hơn trăm ngàn a!

Quân Lâm Thiên Hạ cùng Tiếu Khinh Trần đối mặt đứng ở trung tâm đường cái, vẻ ngoài rất xuất sắc, đồng dạng một thân bạch y, nhưng vật liệu may kém xa ngàn dặm, cấp bậc cũng thế, nhưng độ nổi tiếng của Quân Lâm Thiên Hạ không kém xa gì.

Hai người này đang nói chuyện yêu đương giữa ban ngày ban mặt sao? Không giống.

Chuẩn bị rút đao chém giết nhau? Cũng không giống.

Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?

Thật lâu sau, Tiếu Khinh Trần mở miệng trước: “Nguyên nhân.”

“Nguyên nhân? Nguyên nhân vì sao thích ngươi à?” Giang Phong Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

Tiếu Khinh Trần hơi hơi hất cầm lên, giống như đang nói “Ngươi giả bộ, có bản lĩnh thì giả bộ tiếp a”.

Giang Phong Nguyệt sờ sờ chóp mũi, nói: “Ngươi xem như ta là M đi!”

Tiếu Khinh Trần nghe vậy sắc mặt phát lạnh, “Ý ngươi ta là S?”

“Không…” Giang Phong Nguyệt thấy không đúng vội vàng lắc đầu, “Mỹ nhân, nguyên nhân này ta không nói cho ngươi biết bay giờ, tóm lại ngươi tin tưởng ta, ta không phải chỉ coi trọng gương mặt ngươi, không phân biệt sắc đẹp là tốt rồi.”

“…” Tiếu Khinh Trần đỡ trán.

“Mỹ nhân, ngươi đáp ứng ta sao?” Tuy rất không thực tế, nhưng đời người luôn tràn ngập kỳ vọng.

“Đáp ứng ngươi…” Tiếu Khinh Trần chậm rãi mở miệng, “Cũng không phải không được.”

“Thật sự?” Giang Phong Nguyệt tươi cười.

“Ta có điều kiện, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành điều kiện ta nói, ta sẽ đáp ứng ngươi, thế nào?” Tiếu Khinh Trần không yên lòng, nhưng bảo y cự tuyệt hắn, y thừa nhận, y không nói nên lời.

“Được, ngươi nói, ta đáp ứng.” Giang Phong Nguyệt lập tức vỗ ngực.

Tiếu Khinh Trần câu môi mỉm cười, “Đừng đáp ứng sảng khoái như vậy, điều kiện của ta không phải đơn giản như ngươi nghĩ.”

“Ngươi nói, ta tuyệt đối có thể làm được.” Cho dù giết Hoàng Thái Tử thêm một lần, hắn tuyệt đối cũng phải thực hiện được.

Giang Phong Nguyệt đoán trúng phân nửa.

“Hoàng Triều bang chủ, Cửu Triều Phong Hoa, ngươi giết hắn chết, ta đáp ứng kết giao với ngươi, thế nào?”

“Giết hắn là được?”

“Còn có thời hạn, ngô… Trước khi trứng sủng vật ngươi ấp xong, hai mươi ngày, đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội.”

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ giết Cửu Triều Phong Hoa!” Giang Phong Nguyệt nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập kiên định.

Chú thích

[1] Lũ chiến lũ bại [屡战屡败,]: ý chỉ người vô năng, thất bại nhiều lần, để cho người khác sinh ra cảm giác không tín nhiệm với năng lực người đó

[2]Lũ bại lũ chiến [屡败屡战]: ý mang nghĩa dù thất bại nhưng vẫn còn có hy vọng, cho dù thất bại cũng không nản chí, không nổi giận, có tinh thần không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ qua, biểu hiện của một người cố chấp có ý chí bất khuất. <ins class="adsbygoogle"