Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 4




Giang Phong Nguyệt, Phương đại tẩu cùng Phương Nhị Ngưu vội vã chạy đến thôn khẩu, trông thấy Phương Đại Ngưu sắc mặt tái nhợt đang được vài người nâng lên.

Phương Đại Ngưu toàn thân đều là máu, nhất là vị trí xương bả vai, tựa như bị mở ra một lỗ máu, máu chảy ra liên tục.

“Đại Ngưu ——” Phương đại tẩu kinh hô một tiếng, bổ nhào tới.

“Đại ca…” Phương Nhị Ngưu sắc mặt trắng bệch.

Giang Phong Nguyệt chưa thấy việc này bao giờ, máu tươi chảy đầm đìa… Nếu bây giờ hắn còn tỉnh táo, tuyệt đối sẽ đi khiếu nại công ty trò chơi thiết kế hình ảnh huyết tinh đến như vậy!

Nhưng trước mắt không phải nói tới chuyện này, tình huống của Phương Đại Ngưu rất nghiêm trọng.

“Đại phu tới rồi, đại phu tới rồi, mau tránh ra.” Phía sau có người hô lên, liền thấy một lão đầu nhi tóc hoa râm, đi đường so với ốc sên còn chậm hơn, chậm rãi đi tới.

Giang Phong Nguyệt lo lắng hắn đi nhiều thêm vài bước sẽ choáng, cũng khó cho người thiết kế trò chơi thiết kế ra nhân vật dạng này, chỉ đi đường thôi mà lại tả thật như vậy…

Bất quá, tại phương diện cảm xúc, trò chơi vẫn chưa đào sâu vào nhiều, mặc dù Phương đại tẩu bọn họ sốt ruột nhưng không được thể hiện ra rõ ràng lắm.

“Kiếm thương, ta trước cầm máu cho hắn, có vấn đề gì lát sau hẳn nói.” Lão Đại phu tuy rằng đi đường khó khăn, nhưng lấy dược cấp cho Phương Đại Ngưu, xử lý miệng vết thương một chút cũng không hàm hồ, tay chân dị thường lưu loát.

Cầm máu xong, Phương Đại Ngưu bị đuổi về nhà, Giang Phong Nguyệt theo sau, không biết nên làm cái gì.

“Vũ khí đâm Đại Ngưu có tẩm độc, phải tìm giải dược.” Lão đại phu lộ ra thần sắc khẩn trương, “Có ai nhận thức được mục mỹ thảo không, ta cần có mục mỹ thảo.”

“Nhưng đại phu, mục mỹ thảo chỉ có ở mê thất sơn cốc…” Có người khó xử mở miệng.

[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Đại phu Long Khê thôn cần mục mỹ thảo để giải độc cho Phương Đại Ngưu, có hay không tiếp nhận nhiệm vụ “Tìm kiếm mục mỹ thảo”?

Giang Phong Nguyệt nhìn nhiệm vụ nhắc nhở, đầu óc có chút mơ màng, nhiệm vụ cũng có thể nhận như vậy sao?

Các thôn dân nghị luận sôi nổi, Phương đại tẩu vẫn còn khóc, tóm lại là không có ai tự nguyện đến mê thất sơn cốc. Thứ nhất, theo bọn họ, mê thất sơn cốc là một địa phương cực kỳ nguy hiểm, thứ hai, thôn dân không có mấy ai nhận thức được mục mỹ thảo.

Cuối cùng, trong lúc ồn ào, lão đại phu cắt đứt bọn họ tranh luận, cùng lúc đó, Giang Phong Nguyệt mở miệng: “Đại phu, ta nhận thức mục mỹ thảo, có thể đi tìm.”

“Tiểu Quân…” Phương đại tẩu có chút kinh ngạc, hô lên một tiếng.

Lão đại phu híp mắt đánh giá hắn một phen, thanh âm già nua khàn khàn nói: “Tiểu tử là dược sư Dược Vương cốc? Không ai nói cho ngươi biết, mê thất sơn cốc phía tây Dược Vương cốc là cấm địa sao?”

“… Đại phu sợ ta đi lạc trong mê thất sơn cốc sao?” Giang Phong Nguyệt không có trả lời vấn đề này.

Lão đại phu im lặng, tương đương cam chịu.

“Điểm ấy đại phu cứ yên tâm, ” Giang Phong Nguyệt thực tự tin mở miệng, “Không dám nói, ta biết đường đi, lúc trước ta từ mê thất sơn cốc tới Long Khê thôn. Trên đường trở ra, ta có thấy mục mỹ thảo, lộ trình không xa lắm, nửa canh giờ có thể trở về.”

“Cũng tốt, ngươi đi nhanh về nhanh.” Lão Đại phu không nói gì thêm, NPC cấp ngoạn gia nhiệm vụ, ngoạn gia chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ rồi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Giang Phong Nguyệt chọn tiếp nhận nhiệm vụ, Phương đại tẩu kéo hắn lại dặn dò vài câu, làm NPC, nàng đương nhiên không ngăn cản ngoạn gia hoàn thành nhiệm vụ.

Xuất ra bản đồ Dược Vương cho hắn, dựa theo ký ức hôm trước, hướng tới sơn cốc mà đi.

Sắc trời lúc này đã vào cuối thu, mặc dù là giờ Tỵ, ở hiện thực là mười giờ, mê thất sơn cốc còn có sương trắng mông mông lung lung, trên mặt đất cũng có không ít sương sớm.

Giang Phong Nguyệt vừa đi một lúc, trên người đã bị sương sớm ướt nhẹp. Cảm giác lạnh lẽo làm Giang Phong Nguyệt bất giác rùng mình một cái, quả nhiên, nhiệm vụ trong Giang Hồ đều thực biến thái a!

Hiện tại hắn còn không biết, tân thủ nhiệm vụ còn đơn giản, sau khi ra tân thủ thôn, gặp phải một vài nhiệm vụ đặc thù mới là biến thái = =

Tuy có bản đồ trên tay, nhưng Giang Phong Nguyệt đi rất cẩn thận. Mê thất sơn cốc trừ bỏ có nhiều dược thảo bên ngoài, còn có nhiều loại quái tân thủ vô pháp đối phó, ví dụ như: Thảo Xà.

Giang Phong Nguyệt không biết có phải do hai lần trước gặp phải vận cứt chó, lần này liền có tác dụng phụ.

—— Hai con Thảo Xà cấp 6 đang bò loanh quanh ở khu vực mục mỹ thảo.

Tiểu dược sư cấp 1 đối phó hai con Thảo Xà cấp 6, ngoại trừ muốn chết vẫn là muốn chết.

Giang Phong Nguyệt vũ khí hiện tại chỉ có một bao ngân châm, bao ngân châm này có thể cứu người, đương nhiên, y thuật của hắn không cần phải bàn tới, tiểu dược sư cấp 1 không có nửa điểm y thuật, ngược lại lực công kích thì có một chút.

Giang Phong Nguyệt nhìn thuộc tính Thảo Xà, so với con chuột con thỏ, Thảo Xà huyết lượng có 100. Nói cách khác, hắn nếu dùng ngân châm công kích thì phải liên tục công kích 100 lần, mà còn phải là trăm phát trăm trúng.

Có nên tìm địa phương khác lấy mục mỹ thảo?

Giang Phong Nguyệt do dự một chút, nhưng hắn có muốn cũng không thể do dự tiếp nữa.. Một con Thảo Xà đã phát hiện ra hắn, hướng hắn phát động công kích.

Quái cấp thấp khi có người chơi xâm nhập lãnh địa của nó sẽ tự chủ động công kích, bất quá không biết là có phải nơi này là mê thất sơn cốc, trường kỳ không có ai tiến vào, cho nên tiểu quái thực tịch mịch, hoặc là trình tự viên thiết kế thấy nơi này lâu rồi không ai tiến vào, liền sơ sót quản lý nơi này, mặc kệ tính bảo hộ lãnh địa của tiểu quái.

Cho nên, Giang Phong Nguyệt xui xẻo.

Thảo Xà công kích bình thường là cắn một phát, không có độc, bởi vậy, công kích cũng không cao lắm.

Nhưng, công kích so với Giang Phong Nguyệt thì rất cao.

Thảo Xà cắn xuống một ngụm, Giang Phong Nguyệt sinh mệnh mất 10 điểm. A đúng rồi, giá trị sinh mệnh của hắn hiện tại có 30 điểm.

Giang Phong Nguyệt quyết đoán, hắn cũng không phải là ngốc tử, bị rắn cắn còn tiếp tục đứng đó. Thảo Xà cần phải cắn trúng hắn mới được tính là tạo thành công kích, cho nên chỉ cần không bị cắn trúng mới có thể bảo trụ giá trị sinh mệnh.

Một bên chạy, một bên sử dụng ngân châm, chỉ cần không bị đuổi tới là được.

Kỳ thật hắn sử dụng ngân châm không nhiều, ngân châm là do hệ thắng đưa tặng khi gia nhập Dược Vương cốc, không có kỹ năng học tập gì, Giang Phong Nguyệt phóng ra thử vài cây không phát nào trúng.

Cũng may thử nghiệm hơn mười lần, tổn thất thêm 10 điểm sinh mệnh, hắn rốt cục nắm giữ được cách sử dụng ngân châm.

Mười lăm phút sau, Giang Phong Nguyệt rốt cục giết chết xong con Thảo Xà thứ nhất. Nguyên bản con Thảo Xà thứ hai không có ý định công kích, nhưng lúc giết chết con thứ nhất, hắn ngộ thương con kia một cái, vì vậy, hắn không thể nghỉ ngơi.

Trước khi thể lực hao hết, Giang Phong Nguyệt cuối cùng tại lần ném châm thứ 500 giết chết được hai con Thảo Xà, còn nhặt hai miếng da. Da Thảo Xà có thể làm thuốc, cũng có thể bán lấy tiền, Giang Phong Nguyệt thu vào trong túi trữ vật, dù sao chỗ trống còn nhiều.

Giang Phong Nguyệt lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, tiến đến thu thập mục mỹ thảo, nhiệm vụ không nói thu thập bao nhiêu, Giang Phong Nguyệt cảm thấy càng nhiều càng tốt, đều thu thập hết, chỉ chừa lại cây non mới mọc.

Không có nghỉ ngơi, hắn cầm bản đồ đi ra ngoài.

Giang Phong Nguyệt lúc xem TV về mấy cái địa phương “mê thất”, đại bộ phận chính là rừng cây. Khi còn bé, hắn thực vui vẻ cùng ca ca thảo luận, mê thất lâm có phải thần kỳ như vậy, đi một đoạn đường có thể trở lại chỗ cũ sao? Hơn nữa mặc kệ đi từ hướng nào, cuối cùng đều sẽ trở lại đúng chỗ đó?

Thời buổi hiện giờ có rất nhiều mê cung, Giang Phong Nguyệt cảm thấy mê cung thực nhàm chán, chưa bao giờ đi vào. Trong trò chơi gặp được mê thất sơn cốc… Nếu không phải thời gian hạn chế, hắn thật muốn chạy một lần nhìn xem, có phải thật vậy hay không đi một thời gian lại trở về địa điểm cũ.

Đáng tiếc, hắn có bản đồ, đại khái đã nhìn thấu một chút môn đạo. Cái này giống như có đáp án trước khi thi, cho dù nghiêm túc làm bài, gặp được sẽ không làm hoặc không dám chắc, vẫn viết câu trả lời xuống.

Giang Phong Nguyệt chỉ có thể cảm khái mất đi cơ hội trải nghiệm…

“Boong boong boong boong ——” Tiếng đánh nhau bén nhọn từ phía trước truyền tới, chim chóc trong rừng cả kinh bay tán loạn.

Giang Phong Nguyệt dừng lại cước bộ, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy phía trước cách đó hơn 20 thước, năm tên quần áo màu đen, trên đầu bao kín, vây công một nam nhân quần áo đỏ thẫm.

Hắc y phục chính là thích khách, đỏ thẫm sắc chính là kiếm khách.

Tình hình này, chính là đuổi giết trong truyền thuyết?

Không, không xui như vậy chứ!

“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, ngươi không cần khinh người quá đáng!” Một trong thích khách vây công kiếm khách hướng kiếm khách hô lên một tiếng, hổn hển.

Kiếm khách tên Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mỉm cười, “Đắc tội nguyên lão chúng ta, các ngươi nghĩ chạy như vậy, có phải hay không nghĩ chúng ta rất dễ chọc? Bất quá… Thích khách bên Dự Chiến Thiên Hạ cũng chỉ có như thế.”

“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, ngươi Hoàng Triều bang chủ cũng chỉ như thế, khi dễ tiểu hào chúng ta thì tính cái gì?” Một thích khách khác bị đá trở mình trên mặt đất che ngực lại, còn thực nhân tính hóa phối hợp ói ra hai ngụm huyết.

“Ai bảo các ngươi đụng vào họng súng ni?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hắc hắc cười, thanh âm thực trẻ, đương nhiên, người bộ dạng cũng trẻ.

Nhiều lời vô ích, tiếp tục, đánh.

Nói là đánh, kỳ thật chính là đơn phương chà đạp.

Lúc này Giang Phong Nguyệt còn không biết kiếm khách là ai, hắn chỉ nhìn thấy một kiếm khách cầm kiếm, chém đứt cổ năm kiếm khách. Tên cuối cùng muốn chạy trốn cũng bị một kiếm đâm xuyên qua lưng.

Cảm tạ cảm giác đau đớn trong trò chơi có thể giảm xuống 10%, nếu không sau này bị giết, nhất định sẽ có tâm lý bóng ma.

Là một ngoại nhân, Giang Phong Nguyệt nhìn một hồi Giang Hồ ân oán, sau lưng là một trận lạnh ý.

“Ai ở nơi đó?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu thu kiếm, liền quát lạnh một tiếng.

Giang Phong Nguyệt bị thanh âm này dọa sợ, giật mình một cái, tiểu thổ thằng khờ nhập du hý còn không có gặp qua Đại Thần, vừa thấy Đại Thần chính là cảnh tượng giết người, thời kì cuối Đại tổng quản tự động xem nhẹ.

“Nha, nguyên lai là một tân thủ tiểu dược sư, tới đây giết ta?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu kiêu ngạo nhếch môi một cái, liếm liếm khóe môi, cùng với gương mặt non nớt của hắn không những không tương xứng, ngược lại còn có vẻ thành thục, rất nguy hiểm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta nói, đây chính là kiếm khách bị Tiểu Phong Tử làm thịt, mọi người tin không? <ins class="adsbygoogle"