Lăng Quân Diệu gạt đi mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, ôn nhu nhìn ngắm khuôn mặt say rượu của cậu. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, khuôn mặt ửng đỏ tựa như quả táo chín vô cùng mị nhân, mà hai phiến môi mỏng hé mở lại càng tra tấn người nhìn, ghê gớm hơn nữa là Tô Bắc Bằng không hề biết tự giác là gì, chìa đầu lưỡi khẽ liếm liếm khóe môi, lập tức cánh môi bao phủ một lớp thủy quang lóng lánh. Rốt cục nhịn hết nổi, Lăng Quân Diệu cúi đầu đem môi của mình ấn xuống, nhưng chỉ lướt nhẹ qua, anh cũng chẳng muốn X thi…
Nhìn thấy cái tên ngủ trên giường vô ưu vô lo kia, Lăng Quân Diệu cúi đầu nhìn đũng quần của mình …”Ai~~…” Vô hạn mà thở dài, đành gánh chịu số phận bất hạnh mà lắc đầu cười bất đắc dĩ, sau đó đứng dậy đi đến phòng tắm mang nước ấm cùng khăn lông ra, nhẹ nhàng lau người cho tiểu yêu tinh kia. Dĩ nhiên không cần nghi ngờ, lại thêm một đợt tra tấn tinh thần nữa.
( Lưu ý *)
Sáng sớm chuông điện thoại reo vang, Tô Bắc Bằng buồn bực gãi gãi đầu, không tình nguyện thò tay mò mẫm tìm “tội nhân”, kết quả là mò được trên tủ đầu giường điện thoại di động của Lăng Quân Diệu. “Quân Diệu! ! Điện thoại!” Quay về phía cửa hét lên một tiếng, sau đó quay về giường, tiếp tục ngủ.
Lăng Quân Diệu lúc này đang bưng ly sữa, cầm thêm tờ báo chuẩn bị ra ban công xem tin tức, nghe được âm thanh tạc mao của tiệu thụ thụ nhà mình, mới dời bước vào phòng, nhìn thấy trên di động là một dãy số xa lạ, cảm thấy thật có chút kỳ quái. Đây là di động riêng của anh, có rất ít người biết số này.
“Alo, nhĩ hảo, xin hỏi ngài là … ?”
“Lăng tổng, tôi là Tô Bình.” Âm thanh phía bên kia vang lên, Lăng Quân Diệu càng thêm mê hoặc. Đầu óc tạm dừng ba giây mới kịp phản ứng, Tô Bình không phải là ba ba của Bằng tử sao? Ông tại sao có số di động của anh? Cho dù ông hiện đang làm việc ở công ty của anh, nhưng cũng không thể có số di động riêng của anh được.
Ngay cả khi trong lòng một mớ lộn xộn, thì Lăng Quân Diệu là nhân vật như thế nào? Bách chiến thương trường, mọi việc đều đã trải qua, tự nhiên sẽ biểu hiện thực bình thường.”Có chuyện gì không?”
“Mang theo con trai tôi, cùng đến đây, cùng nhau … ăn một bữa cơm đi.”
Lăng Quân Diệu thông minh như vậy, nghe thấy âm thanh run rẩy của Tô Bình nói ra những lời này, liền đoán được thất thất bát bát .”Được, vậy thì khi nào?” Anh nhanh nhẹn đáp ứng.
“Cứ tối nay đi. Sớm một chút lại đây, nhớ rõ kêu Bằng tử mặc nhiều chút. Bên này trời hơi lạnh.” Tô Bình sau khi nói xong liền cúp điện thoại,
“Bằng tử, ” Lăng Quân Diệu ôn nhu hạ thấp thanh âm, “Anh nghĩ, ba ba của em biết chuyện hai đứa mình rồi” .
“Ưm…” Tô Bắc Bằng đạm đạm mà trả lời, nhưng lúc cậu tiêu hóa xong những lời này, bộ dạng buồn ngủ phút chốc biến mất không còn tăm hơi tung tích.”Cái gì? ! Ba làm sao mà biết được?” Cậu thật ra chưa có chuẩn bị tốt tâm lý, tuy rằng quyết định cùng Lăng Quân Diệu ở cùng nhau, nhưng mà còn chưa dám đối mặt với gia đình.
Cậu biết khi mà cùng với Lăng Quân Diệu yêu nhau, thì nhất định phải come out, bởi vì cậu biết trong lòng đối phương có bao nhiêu là xem trọng cậu,tình cảm của đối phương là ngang hàng truy đuổi, cậu cũng biết đối phương luôn mong muốn được gia đình cậu chúc phúc cho hai người, bởi vì như vậy mới gọi là hạnh phúc vẹn toàn.
Nhưng là… Tất cả chuyện này tới quá là nhanh.
Đứng trước cửa nhà, Tô Bắc Bằng lòng chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương như bây giờ. Thật giống như một giây sau chính là tận thế. Lăng Quân Diệu nắm lấy tay phải của cậu, mười ngón đan xen lẫn nhau, gắt gao nắm chặt. Tô Bắc Bằng ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt ôn nhu kiên định của anh, đột nhiên cảm thấy không có việc gì phải sợ nữa, lòng cũng trở nên vững vàng hơn.
Là mẹ ra mở cửa, Tô Bắc Bằng nhìn thấy nước da của bà trở nên sáng láng hơn, có vẻ như đã khôi phục thần thái trước kia. Có thể là ba ba công tác càng ngày càng xuất sắc. Nhưng mà cậu nhìn thấy hốc mắt mẹ hình như đỏ lên …
“Mẹ…” Tô Bắc Bằng ôn nhu hạ thanh âm, chợt phát hiện ra sâu trong nội tâm nơi mềm mại nhất, có một cảm giác chua xót không ngừng trào lên, tranh nhau phóng đến trên hai mắt của cậu.
“Ôi chao, mau vào nhà ăn cơm.” Trần Ngọc Phượng gật đầu đáp lại, vươn tay muốn kéo nhi tử để cho nó vào nhà, phát hiện đã có người nhanh tay hơn bà một bước, gắt gao nắm chặt tay con bà. Tim bà đập mạnh và loạn nhịp một hồi, Tô Bắc Bằng lại đi tới nắm tay của bà, “Mẹ vào nhà thôi.”
Có thể nhìn ra kinh ngạc cùng ưu thương trong ánh mắt của mẹ, nhưng mà Tô Bắc Bằng cũng không vùng khỏi cái nắm tay của Lăng Quân Diệu. Bởi vì cậu biết, ba ba đã biết quan hệ của bọn cậu, mẹ khẳng định cũng biết, bằng không bà cũng sẽ không khóc, ánh mắt cũng sẽ không đỏ lên như vậy.
Ba người cùng nhau đi vào nhà ăn, nhìn thấy Tô Bình đang ngồi một mình trước bàn cơm phiền muộn, ánh mắt bao phủ bởi khói thuốc lá đã không còn thần thái như xưa nữa, thiếu đi một phần sắc bén, hơn thêm một phần bi thương. Thẳng đến khi mọi người đều ngồi xuống, ông mới dập tắt tàn thuốc, hít thở một hơi sâu ,nở nụ cười gượng gạo, giơ đũa lên hướng mọi người bảo, “Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn còn nóng.”
Giờ khắc này, Tô Bắc Bằng càng cảm thấy mắt nóng lên, càng cảm giác được ấm áp trong lòng. Nguyên lai trong tâm khảm của ba mẹ vẫn có cậu, bằng không cũng sẽ không bởi vì cậu mà cảm thấy lo lắng.
Không có nhìn thấy đệ đệ, đoán chừng là ngủ. Tô Bắc Bằng bình phục tâm tình, hướng Lăng Quân Diệu gật đầu ý bảo đối phương mau ăn cơm, mình cũng động đũa.
Bữa cơm này ăn xong, thực bình tĩnh, tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ chuyên tâm mà ăn.
Sau khi ăn xong, ba người nam nhân ra phòng khách ngồi, chờ Trần Ngọc Phượng đem dĩa trái cây bưng lên, lại là một trận trầm mặc quỷ dị.
Tô Bắc Bằng có chút chịu không nổi loại dày vò này, cậu không giống Lăng Quân Diệu tâm tính trầm ổn như vậy, ngồi mà trong lòng vẫn ổn định, một bộ dáng như đã định liệu trước. Cậu cảm thấy nếu cậu không tranh thủ chút gì đó, thì tình huống sẽ không thể vãn hồi.
“Cha, …”
“Trước đừng nói chuyện, ” Tô Bình ngăn lại Tô Bắc Bằng, sau đó châm một điếu thuốc, rầu rĩ mà hút, ánh mắt nhìn Lăng Quân Diệu, “Lăng tổng, cám ơn ngài đã nhận lời đến nhà của tôi dùng bữa cơm. Tô Bình này cả đời, không có cầu qua cái gì, nhưng mà hiện tại thỉnh cầu ngài có thể … buông tha con trai của tôi không?”
“…” Lăng Quân Diệu thế nhưng không biết phải trả lời như thế nào. Nói chuyện làm ăn, anh có thể đem trắng nói thành đen, nói năng khéo léo, thẳng đến đối phương ký hiệp ước mới thôi. Thế nhưng lần này, anh đối mặt chính là cha của người yêu, anh không dám mạo hiểm, vạn nhất đối phương đòi chết sống, vậy là anh đã tự tay đem tình yêu của mình ra mà chôn sống
“Cha! Con sẽ không cùng Quân Diệu tách ra, con trở về…”
“Câm miệng!” Tô Bình gầm lên giận dữ với Tô Bắc Bằng một tiếng, làm cậu sợ tới mức đem câu chuẩn bị nói ngậm lại. Đây là lần đầu tiên Tô Bắc Bằng nhìn thấy ba ba tức giận như vậy, nổi nóng như vậy. Lúc trước vừa về nhà nhìn thấy ba ba một bộ dáng sầu muộn ưu thương, nhưng mà bộ dáng hiện tại của ba ba, cậu thật sự … khiếp đảm.
Quả nhiên là chính mình ngây thơ quá rồi, nghĩ rằng ba ba gọi cậu cùng Lăng Quân Diệu trở về cùng nhau ăn cơm, có 70% là tiếp nhận bọn cậu, cậu rất lạc quan, đem hết thảy hiểu vô cùng đơn giản, lúc ăn cơm ba ba một câu cũng không đề cập tới, nguyên lai là nổi lên một hồi bão táp.
Tô Bình hít thở sâu một hơi, lại nhìn về phía Lăng Quân Diệu, “Tôi sẽ từ chức ở quý công ty, sẽ mang theo gia đình rời khỏi nơi này, cách xa thật xa, sẽ không lại xuất hiện cho trong tầm mắt của ngài. Không biết rằng cảm tình của ngài đối với Bằng tử là thật hay giả, là giả, vậy thì chơi đùa bao nhiêu đó cũng đủ rồi, nhóm tuổi trẻ kích thích tôi cũng biết, nhưng mà làm phụ thân của nó, tôi không thể không quản. Người có tiền thích nhất đùa giỡn một chút chuyện mới mẻ, Bằng tử nó không có gì tốt, ngài hoàn toàn có thể tìm được một cái hàng mới hơn nó nhiều…”
Nghe phụ thân nói một câu như vậy, Tô Bắc Bằng tay nắm chặt thì thả ra, “Ba ba!” Đến cuối cùng thì cậu nghe không nổi nữa, rống một tiếng, ngay cả Trần Ngọc Phượng cũng hoảng sợ. “Con đây không phải mặt hàng! Lăng Quân Diệu đối với con là thật hay là giả, có trái tim, có cảm giác, ừm , thì có thể nhìn thấy được! Nếu anh ấy là cặn bã, đùa bỡn cảm tình, chỉ là vì tìm kiếm cảm giác mới mẻ mà dây dưa , không cần phải nói một lời nào, con đã sớm cách ly anh ấy rất xa . Nhưng không phải, con có thể cảm nhận được tình cảm của anh ấy là sâu sắc vô cùng.
Trái lại, con từ trước cho tới bây giờ không hề đáp lại tình cảm của bất kỳ ai, thật vất vả mới có thể mở lòng mà đến với nhau, cũng thật vất vả mới quyết định là sẽ yêu thương anh ấy. Là con của mình, tìm được một tình cảm chân thực, sao cha không cao hứng giùm con, mà lại muốn bọn con tách ra?! Trữ sách mười chùa, chứ không hủy đi một đoạn tình duyên, cha chưa nghe qua sao?”
Tô Bắc Bằng đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng của mình đều nói ra hết , trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Cậu không biết cậu nói như vậy sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng mà cậu không cho phép người khác nghi ngờ tinh cảm của Lăng Quân Diệu đối với cậu, bởi vì không ai có tư cách, chỉ có anh mới có.
Lăng Quân Diệu sâu trong nội tâm giống như có một ngon lửa ấm áp len lỏi từ từ lan tỏa khắp thân, có lẽ rất khó mà nghe được lời trong lòng của Tô Bắc Bằng, cho nên lúc này nghe rõ được những lời mà cậu hét ra, làm cho anh thật sâu trong lòng rung động cùng cảm động.
Thấy Tô Bình không phản đối, Trần Ngọc Phượng mở miệng trước, “Bằng tử, phải biết rằng ba ba cũng là vì con mà thôi. Con đường này con đi không được, con phải biết rằng ánh mắt người đời có bao nhiêu cay độc, những lời đồn đãi kia có bao nhiêu hung ác. Bọn con không thể có con cái, không thể đi đăng ký kết hôn, không có cam đoan thì tình cảm của bọn con làm sao mà gắng bó lâu dài? Có lẽ bọn con tình cảm hiện tại là thật lòng, nhưng cuộc sống sau này còn dài, ai biết sẽ như thế nào?”
“Bọn con quý trọng chỉ có hiện tại.” Không hẹn mà cùng nói, Lăng Quân Diệu cùng Tô Bắc Bằng đồng thời mở miệng. Kinh ngạc khi cả hai ăn ý, hai mắt nhìn nhau, trao đổi kiên định trong ánh mắt.
Lăng Quân Diệu nới lỏng cà- vạt, “Sau này như thế nào bọn con không biết. Nhưng rất rõ ràng tình cảm của hiện tại, đã đến nỗi không thể buông tay. Đăng ký kết hôn, bọn con có thể đi ra nước ngoài, nếu như vậy có thể làm cho Bằng tử càng tin tưởng tình cảm của con, con không có ý kiến. Còn về con cái, cậu ấy có thể tìm một người phụ nữ sinh sản hộ, tuy rằng con sẽ có chút khó chịu trong lòng, nhưng không sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của bọn con. Dù sao cũng đã nhận nuôi một đứa bé.”
“Không buông cái chó má gì!” Tô Bình đã nhịn hết nổi, tức đến nói tục ,đoán chừng là chạm đến mấu chốt trong lòng của ông , ông đứng lên, bộ dạng hung thần ác sát, chỉ vào Lăng Quân Diệu liền mắng, “Hai thằng con trai mà đàm cái gì chân ái, lão tử một chút cũng không tin! Lăng gia các người có quyền có thế, là gia tộc phú quý, cho dù bị người đời chỉ trỏ, cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Chính là Tô gia chúng tôi thì sao? ! Sẽ bị người đời cười chê, Tô Bình sẽ bị chỉ chỏ nói là có một đứa con trai đồng tính, sẽ không thể ngẩng đầu làm người”
Tô Bắc Bằng nghe được câu cuối xong thì như thân rơi xuống hầm băng, từ thân đến tâm đều cảm thấy lạnh… Còn tưởng rằng… còn tưởng rằng ba ba thật lòng là vì thương yêu cậu, kết quả là vì mặt mũi của ông ấy mà thôi? Cười chua xót, cậu đứng lên, dắt tay Lăng Quân Diệu, mười ngón đan xen, gắt gao cầm, “Thôi đủ rồi , hai đứa con trai là tình cảm chân thực con sẽ từ từ chứng minh! Bọn con sẽ cứ nắm tay như vậy, luôn luôn như vậy!! Tô Bắc Bằng thực cảm kích hai người cho con có tên có họ, đem con từ cô nhi viện trở về, cho con mái ấm gia đình, hiện giờ con sẽ gạch tên khỏi hộ khẩu, hoàn toàn không phải là người Tô gia ! Sẽ không làm cảnh hưởng đến thanh danh, sẽ không làm vấy bẩn Tô gia!
Tô Bắc Bằng cùng Lăng Quân Diệu có thể yêu nhau cả đời như đã nói hay không thì con không chắc, nhưng ít ra hiện tại, buông tay là không thể! Nếu chúc phúc cho bọn con cũng tốt, nếu khi bọn con tuyên bố với người đời là ở cùng một chỗ, ít đi một ly rượu mừng của cha, chúng con cũng không sao, không thiếu!” Tô Bắc Bằng ngôn ngữ kiên định làm Tô Bình đánh tới sửng sốt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Lăng Quân Diệu cứ như vậy mà bị tiểu thụ nhà mình nắm tay đi khỏi Tô gia.
Trần Ngọc Phượng đè nén mà nức nở , “Đều là chúng ta không tốt… Có Hữu Hữu liền xem nhẹ bBằng tử, Ô ô … Nếu đối với nó yêu thương nhiều hơn một chút, có lẽ mọi chuyện cũng không … như vậy.”
Tô Bình mặt xám như tro tàn ngồi liệt trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trời vừa sập tối, Tô Bắc Bằng cùng Lăng Quân Diệu nắm tay đi khỏi, cũng không có vội vã trở về, mà là ở công viên phụ cận tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Lăng Quân Diệu còn bị dư âm của chuyện vừa rồi đè nặng trong lòng, khi tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽ của ghế đá, mới hồi phục lại tinh thần. Trong lòng dục niệm khởi động, bá đạo hai tay đè ép bả vai Tô Bắc Bằng, không nói hai lời hôn qua.
Đối phương hôn quá mức kịch liệt, tựa hồ nóng lòng chứng minh cái gì, đầu lưỡi vói vào miệng thì xong đi, lại còn dùng răng nanh cắn mạnh lên cánh môi của cậu, tuy vậy lại làm nụ hôn trở lên sâu sắc hơn. Tô Bắc Bằng có chút ăn không tiêu, muốn đẩy anh ra, miệng đã tràn ngập mùi máu tươi . Ngặt nỗi bản thân cậu lại không được cường tráng như đối phương, cho dù trong lòng không tình nguyện, cũng chỉ có thể vô lực đáp lại. Kháng cự lại càng đem lại cảm giác khó chịu hơn?
Học đem đầu lưỡi của mình quấn quanh lưỡi đối phương rồi cùng nhau nhảy múa, hai tay gắt gao nắm chạy lấy nhau, cậu đột nhiên cảm thấy muốn cho nụ hôn này kéo dài sâu thẳm sâu thẳm, thẳng đến tận thế cũng tốt. Dĩ nhiên lúc họ triền miên, trong công viên đã có mấy chục ánh mắt phóng về phía hai người mà mang nhiều loại cảm tình khác nhau, nhưng hai tên đang say sưa kia đã hồn nhiên quên mất, vẫn kịch liệt hôn môi, trao đổi lẫn nhau nùng tình mật ý…
Ánh mắt người đời có là cái gì? So sánh với tình yêu của bọn họ, quả thực không đáng một hào! Miệng với ánh mắt của họ dòm ngó vào người mình thì sao, bản thân mình sống ra sao có hạnh phúc không mới là chuyện quan trọng. Chuyện của bọn cậu, chính là quý trọng lẫn nhau, không hơn, vậy là đủ rồi.
Thẳng đến khi phát hiện song phương cùng nổi lên dục hỏa. Hạ thân nóng như lửa , mới không tình nguyện mà tách ra, hai mắt nhìn nhau, không cần ngôn ngữ đã có thể hiểu được trái tim đối phương.
Tô Bắc Bằng liếm liếm môi, lại cùng Lăng Quân Diệu mười ngón tay đan xen, cậu nhẹ nhàng mà tựa đầu vào bả vai rắn chắc anh, nhìn ngắm bầu trời đầy sao, “Em nghĩ hiện tại mọi người xung quanh đều chú ý đến chúng ta, có lẽ là khinh bỉ, có lẽ là phỉ nhổ, cũng có thể là phẫn hận, cảm thấy chúng ta đồi phong bại tục. Nhưng cứ như vậy, thì một ngày nào đó lòng của chúng ta sẽ trở nên cứng rắn, sẽ không còn quan tâm đến ánh mắt người khác nữa. Em tin tưởng ngày đó sẽ rất nhanh đến, tình cảm của em đối với anh không sâu đậm bằng anh đối với em, tình yêu không có cân bằng vĩnh viễn, nhưng mà em sẽ cố gắng để cho lòng em tràn đầy hình ảnh của anh. Không được gia đình thừa nhận, không trọng yếu, chúng ta có thể đến bên cạnh nhau, chính là lời chúc phúc chân thành nhất của nguyệt lão rồi.”
Lăng Quân Diệu nâng khóe miệng, nở nụ cười thật tươi, vuốt xuôi chóp mũi Tô Bắc Bằng, ôn nhu nói, “Tiểu thụ nhà anh sẽ không bao giờ có ngày nào đó mà ly khai anh. Anh rất tin tưởng, bởi vì anh quý trọng em đến mỗi một phút, thì sáu mươi giây là không ngừng nghỉ. Em có trái tim, sẽ chậm rãi bị tình yêu của anh hòa tan. Làm cho ánh mắt người đời không còn tồn tại, quên đi thời gian trôi qua, chỉ cần còn ở cùng nhau, thì cũng chỉ có một sự thật, đó là Lăng Quân Diệu yêu Tô Bắc Bằng.”
Tô Bắc Bằng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn anh, mím môi cười, cảm thấy lo lắng trong lòng bỗng dưng tan biến. Lại dựa vào bả vai anh, nhìn ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh, cảm thụ được độ ấm từ bàn tay dày rộng của anh, thỏa mãn tham vọng trong lòng.
Đêm, có chút lạnh, hai trái tim đang gắt gao dựa sát vào nhau lại cảm thấy ấm áp. Cả đời này, rất dài, bọn họ sẽ không buông tay. Giờ phút này, chỉ muốn đêm không gian nơi này, lưu lại, giữ mãi trong lòng, giữ mãi ấm áp này…
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Tô Bắc Bằng mở ra nhìn, “Mẹ chúc các con hạnh phúc.”
Hai người nhìn nhau cười, ôm chặt lấy nhau. Bầu trời đầy sao lấp lánh sáng ngời, giống như đang chân thành chúc phúc cho đôi tình nhân dưới này. Tình yêu không được người đời chấp nhận này đối với họ không có gì là xấu hổ, chỉ cần là chân ái, cho dù là hủy thiên diệt địa, cũng không là vấn đề, mãi không chia cắt. Thế tục không đáng sợ, bởi vì trong lòng chứa đựng tình yêu đích thực đủ để bọn họ vượt qua hết mọi chông gai.
Tô Bắc Bằng đem lòng bàn tay Quân Diệu mở ra, ngón trỏ mềm nhẹ vẽ lên trong lòng bàn tay của anh những nét chữ. Lăng Quân Diệu nhắm mắt lại, dùng trái tim cảm thụ tình yêu từ ngón tay cậu truyền đến, đúng là câu nói mà anh cả đời đều không dám tham lam: Cuộc đời này cùng Quân Diệu trải qua, cùng anh đi đến hết cuộc đời!
– chính văn hoàn –