Lúc về tới Tiểu Cầm
kinh ngạc “di” một tiếng, bởi vì Nam Nam lúc nào cũng dán mắt vào máy
tính nhưng hôm nay lại tắt máy tính và đang nằm trên giường.
Tiểu Cầm nói giọng trào phúng:
“Hôm nay logout sớm vậy.”
Nam Nam vẫn im lặng, Tiểu Cầm đi đến bên giường lay lay nhưng cô không phản ứng.
“Đang ngủ?” Tiểu Cầm nghiêng đầu hỏi Sinh vật số 1.
“Chắc vậy, hơn 9 giờ đã leo lên giường, có lẽ đang ngủ đi.”
“Ha, hôm nay con cú bị trúng gió sao ta?” Tiểu Cầm nói thầm vài tiếng liền
không tái quấy rầy Nam Nam nữa, đi làm chuyện của mình, vậy Nam Nam rốt
cục có ngủ hay không? Đáp án là không biết, cô không muốn lên tiếng hay
nhúc nhích, tựa hồ trải qua đả kích quá lớn, rung động quá lớn, cuộn
mình ở trong chăn, muốn cho đầu óc hỗn loạn trở nên bình tĩnh.
Chuyện Lưu Niên dùng acc nhỏ thử cô đã khiến cô bực mình và những ủy khuất
trong khi diễn ra bang chiến, cái người Vũ Phượng Hoàng thật là làm
người ta chán ghét, còn chuyện đại thần và Lưu Niên trong lúc đánh nhau
lại gửi cho cô một dòng mật ngữ sau.
【Tư tán gẫu】【Đoạn Kiếm Ẩm
Lệ】 hướng ngươi nói: tiểu quả táo, em thật sự có cố gắng, sự cố gắng của em, ca ca đã nhìn thấy rõ cho nên tâm vô cùng đau *trái tim*
Khi nhìn thấy dòng chữ này, cô đã đoán ra được tất cả, cho nên cô chọn
logout để trốn tránh. Ông trời đúng là hay trêu đùa con người, cô lại có cái mệnh đào hoa sao?
Thật loạn! Thật phiền toái!
Nam Nam vùi đầu vào chăn thật sâu, ngày mai phải đối mặt với mọi thứ bằng cách
nào đây? Rất muốn không chơi nữa! Nhưng làm sao bỏ tiểu mỹ nhân được,
đứa nhỏ này mang lại cho cô rất nhiều cảm xúc, mà ngay cả giọng nói cô
cũng chưa từng nghe qua.
Ai nha, lúc nãy vội quá YY còn chưa tắt, đã hẹn ngày mai cùng tiểu mỹ nhân nói chuyện, nên để lại một chút ấn
tượng cho nhau chứ nhỉ. Thực ra chơi game lâu vậy rồi mà cô chưa từng
thượng YY đâu, hậu quả là nhiều người cứ nghĩ cô là gay.
Hôm sau, cô thẳng thắng khai báo cho Tiểu Cầm biết, đương nhiên Tiểu Cầm cũng là dị thường khiếp sợ, không nghĩ tới «rác rưởi» lúc trước lại là đại
thần, ơ không đúng, nếu giống như lời anh ta nói thì đó chỉ là hiểu lầm, Nam Nam chẳng phải nên cùng anh ta làm lành sao?
“Nhưng anh ta tỏ tình với tớ! Cậu nói xem tớ nên đối xử với anh ta bằng thái độ gì.”
“Có sao nói vậy.” Tiểu Cầm nghiêm mặt nói: “Mặc kệ là Đoạn Kiếm Ẩm Lệ hay Mặc Tiểu Trư, cậu phải nhất kích tất sát.”
Vì thế đến buổi tối, Lí Nam Nam đúng giờ mở ra YY rồi tạo cái phòng, nhưng không có ol game. Này cũng là chủ ý Tiểu Cầm đưa ra, đừng đối phó với
hai người cùng một lúc, tiêu diệt từng bộ phận, trước hết nói chuyện với Mặc tiểu trư.
Vì thế Tiểu Cầm ol game hẹn em ấy ra, Lí Nam Nam
nắm chặt microphone, lòng bàn tay thì đổ đầy mồ hôi do quá khẩn trương. . . . . .
Đồng dạng khẩn trương còn có Mặc Vân.
Bang phái
đối Nhị Nam cảm giác nghi kỵ dần tiêu tán, dù sao cô là vợ của Mặc Vân,
ngay cả Vũ Phượng Hoàng cũng đang an phận, phỏng chừng là miêu tỷ nhắc
nhở cô ta đi. Bây giờ hắn rất muốn nói chuyện với Nam Nam, miễn cho
chính mình nghẹn khuất, tối thiểu cô ấy cũng phải giải thích lý do tối
qua logout đột ngột.
Chờ mãi chẳng thấy cô ol nhưng hắn nhận được tin nhắn của Tiểu Cầm:
“Mặc tiểu trư O(∩_∩)O ha ha ~”
Hắn rep lại: “Đêm nay không đi phụ bản với mấy người đâu, đang chờ vợ ol ^_^”
“Ờ, em nên nói chuyện với cậu ấy đi, chuyện tối hôm qua chị đã biết, cậu ấy bị ủy khuất nhiều lắm đó.”
Cô ấy ủy khuất còn mình đây thì đang nghẹn khuất đây này, nhưng thái độ reply rất bình tĩnh:
“Em sẽ giải thích mọi thứ, chị đừng nghĩ nhiều nữa, hai đứa em vẫn tốt lắm ^_^”
“Nha, em có nói chuyện qua YY với Đại Dũng không?”
“Đúng vậy, có một lần, chẳng lẽ chị muốn nghe giọng của em?”
“Vậy mau mau lên YY đi, vào phòng của Nhị Nam, sau đó muốn nói gì thì nói! Mà chị cũng muốn nghe giọng của em lắm (^o^)/~”
Tay Mặc Vân run run, nếu ngày hôm qua là hắn mời cô lên YY thì còn chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đây là chuyện bất ngờ, bất quá vẫn là rất hưng
phấn! Khi chưa biết tin này còn đối Nam Nam có chút oán giận nhưng sau
khi nghe xong liền tiêu tán, khẩn trương mở YY ra.
Sau khi báo
cho Tiểu Cầm biết ID thì bị kéo vào một cái phòng, lập tức nghe được
giọng nữ mềm mại, tinh tế ôn nhu, thục nữ vạn phần, đang kêu biệt hiệu
của hắn:
“Mặc. . . . . . Tiểu. . . . . . Trư!!!”
Đây là
Nam Nam? Nhưng có vẻ không phù hợp với hình tượng, giọng nói này nếu là
Tiểu Yêu luôn chanh chua tựa hồ lại càng không phù hợp – -///
Nhìn kỹ lại Tiểu Yêu Li Li đã ở, còn có nhị ca Ưng Chi Cao Tường.
“Hi, chào chị.” Mặc kệ như thế nào, kêu chị cho chắc.
Nghe được thanh âm của tiểu mỹ nhân, trong phút chốc Nam Nam hít mạnh một
hơi, hảo manh! Thanh âm trong sáng chỉ có ở tuổi thiếu niên, nhẹ nhàng
khoan khoái, hảo một thanh âm sạch sẽ.
“Ha ha, mặc tiểu trư! Nhị tẩu của em muốn anh vào cho thêm náo nhiệt.” Không hề nghi ngờ đây là thanh âm của Đại Dũng.
“Cho anh nói lại đó?” Tiểu Cầm ôn nhu nói.
Vậy đây đúng là Tiểu Yêu a, thực sự khác một trời một vực.
“Chị dâu, chị thật khác so với tượng tưởng của em.” Mặc Vân mang theo ý cười nói, trong lòng càng như con thỏ nhỏ loạn trảo, Nam Nam đâu, vợ mình
đâu, sao cô ấy còn chưa chịu lên tiếng.
“Tiểu trư hay quá!” Tiểu Cầm vui vẻ cười rộ lên: “Cao Tường lúc trước còn không có nhanh bằng em đâu, sao em khẳng định được?”
“Chắc do trực giác của em khá nhạy.”
“Giọng nói của vợ anh có dễ nghe không, lúc trước anh còn nghi mình xuyên về cổ đại nữa đó.” Đại Dũng đắc ý dào dạt.
“Được rồi, không đùa em nữa, vợ chồng chị xin rút, hai người nói chuyện đi.” Tiểu Cầm nói xong, Đại Dũng chỉ ngây ngốc kêu lên:
“Nam Nam, sao không nói gì đi, cũng chẳng chịu nói với tôi một câu?”
“Hử?”
Lấy bất biến ứng vạn biến, Lí Nam Nam chỉ có thể phát ra một âm tiết. Mặc
Vân lại nho nhỏ kích động một phen, nghe được rồi nghe được rồi a. . . . . .
“Ngu ngốc!” Tiểu Cầm gầm lên, làm cho Mặc Vân xấu hổ, thanh
âm ôn nhu như thế dùng để mắn chửi người quả là rất kích thích, nhưng
đối với nhị ca hẳn là một loại hưởng thụ đi.
“Câu cuối đây, tháng sau tôi đến thăm trường của hai người, nhớ tiếp đón tôi thật chu đáo!”
“Ha? Sao lại đến. . . . . .Trường cho nghỉ?”
“Nam Nam đừng để ý đến hắn, tụi tôi biến đây, mặc tiểu trư bye bye.”
“Ừm, nhị ca, nhị tẩu 88.”
Mặc Vân này giờ đang thưởng thức giọng vợ mình, cũng là ôn nhu nhưng thế
nào lại có chút quyến rũ?! Hắn bỗng cảm thấy quẫn bách còn có chút hâm
mộ với Đại Dũng.
Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Nam Nam
không biết mở miệng như thế nào, tiểu cầm giáo huấn đại dũng đi, xem ra
cũng không thể giúp nàng.
“Việc kia. . . . . . chị, buổi tối hảo.” Không có biện pháp, ai kêu Mặc Vân là nam sinh, vẫn là chủ động thì hơn.
Thật sự là rất manh, ước gì có thể cắn em ấy một ngụm! Nam Nam kiềm chế chảy máu mũi, tận lực làm cho giọng điệu bình tĩnh, mở miệng nói:
“Tiểu mỹ nhân, buổi tối hảo.”
Đầu bên kia Mặc Vân cũng muốn chảy máu mũi, không biết vì sao cảm thấy
giọng nói của cô rất gợi cảm, rất có cảm xúc hướng cô cọ cọ.
“Sao hôm nay không ol game?”
“Ừm, hơi mệt.” Kỳ thật chỉ muốn tâm sự riêng với em ấy thôi, nhưng lại muốn
trốn đại thần, nhưng ngượng ngùng mở miệng, đành tìm cách đánh trống
lãng: “Bang chiến thắng hay thua?”
“Thua, ha ha.”
“Ô, ngày hôm qua thực xin lỗi, lúc ấy đầu óc của chị có hơi rối loạn, cho nên không có thêm huyết cho em.”
Nghe cô nói như vậy, Mặc Vân không có chút bất mãn, tuy ít nhiều có thể đoán được nguyên do, nhưng lại cảm thấy mình quá nhỏ nhen:
“Nam Nam, là tôi nên giải thích mới đúng, ngày hôm qua khiến chị chịu nhiều ủy khuất, thực xin lỗi.”
Hai người đơn giản nói thực xin lỗi, lập tức thoải mái, kỳ thật có ai sai
đâu, đều là hiểu lầm, tựa hồ ngăn cách đã biến mất, hai trái tim cũng
gần hơn một ít.
Nam Nam cười rộ lên, lúc đầu còn khẩn trương nhưng bây giờ hai người đều nói chuyện rất thoải mái, thực thích!
Nhưng là, thoải mái thì thoải mái, nên nói rõ ràng mới đúng, Nam Nam liền gọn gàng dứt khoát:
“Sau khi bang chiến kết thúc, bọn họ khẳng định oán giận chị vì sao không chết? Có đúng không”
“Game thôi, đừng quan tâm.”
“Mặc tiểu trư, chị muốn làm rõ chuyện này.”
“Tốt, chị nói đi.” Mặc Vân nhắm mắt lại, chỉ chăm chú hưởng thụ thanh âm của
cô, thuận tiện hắn cũng muốn nghe rõ ràng mọi chuyện.
“Thứ nhất,
nếu Vũ Phượng Hoàng ở trong bang chị sẽ rời đi, chẳng muốn nhìn thấy cô
ta nữa, cũng không muốn nhớ những gì cô ta nói. . . . . .”
“Được, tôi và chị cùng đi, tôi cũng thực chán ghét cô ta.”
“Nhưng em cũng có công kiến bang.”
“Không có chị ở đó liền chẳng trọng yếu nữa. . . . . .”
Này có tính là thổ lộ không? Nam Nam trong lòng một trận rung động, kỳ thật mặt Mặc Vân cũng đang nóng lên, nếu mặt đối mặt hắn sẽ không dám nói
những lời này.
“Lưu Niên, cám ơn em.”
“Nghe chị kêu bằng tên thực nghe không quen ha ha, vậy chuyện thứ hai là?”
“Rồi, em nghĩ gì về quan hệ giữa chị và Đoạn Kiếm Ẩm Lệ?”
Hắn nhướng mày, vợ hắn thật sự quá thông minh, một kích đi thẳng vào vấn đề mấu chốt nhất. Vậy hắn sẽ thành thật nói ra:
“Khẳng định anh ta thích chị, mọi người đều nhìn ra được, hơn nữa lúc chị kết
hôn anh ta còn chưa buông tha, nói thực, ở dạ ngoại tôi đã bị anh ta
giết vài lần.”
“Vì sao em không nói với chị, chị còn nghĩ em với
anh ta quan hệ tốt lắm, ha ha, chị thật ngốc, chị thực sự xem anh ta như anh trai, xem ra là chị khiến em chịu nhiều ủy khuất đi. . . . . .” Nam Nam nói xin lỗi, sau đó tiếp tục: “Ngày hôm qua lúc thêm huyết anh ta
mật cho chị. . . . . là thổ lộ, cho nên lúc ấy khá loạn, Mặc tiểu trư,
thực xin lỗi.” Cô cố ý giản lược những chuyện râu ria, chỉ nói những gì
cần nói, thế là đủ.
“Chị à. . . . . .”
“Hử?”
“Chồng thích vợ. . . . . .”
“Chị cũng thực thích em. . . . . .”
Mặc Vân khẽ nhếch khóe miệng, hắn không thể khống chế không cho người khác thích cô, nhưng cô thích hắn là đủ rồi.
“Vậy, chị ơi, chị kêu em là chồng đi?”
Bên kia trầm mặc, lại trầm mặc, không sao, hắn rất nhẫn nại. Rốt cục, cô thì thào:
“Chồng. . . . . .”
Một tia gợi cảm, một tia mềm mại, rất dụ hoặc. Mặc Vân cảm thấy thực mất mặt, bởi vì, hạ thể cứng lên rồi. . . . . .