Tác giả có một câu nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~
- ----------------------------------------------------------------------------------
Một câu hỏi này của Quý An kéo Yến phu nhân ra khỏi mớ bòng bong cảm xúc.
Bà không hề biết Yến Hoài cùng Quý An sớm đã lưỡng tình tương duyệt, mới vừa nãy Quý An bỗng nhiên kêu lên, hành vi ấy trong tâm tưởng Yến phu nhân, giống như Quý An đột ngột bị ấn định là người trong mệnh của thiếu gia, thì không dám tin mà gấp gáp xác nhận.
Phải, bà không mong Yến gia cưới nam thê, huống hồ Quý An còn là hạ nhân, nghe quản gia kể sơ, cậu vốn từng là đứa trẻ nhà gia giáo, chữ đều nhận không ít, chỉ bởi vì tai ương mới nhập nô tịch, người như vậy, một nam nhân, chẳng lẽ nguyện ý ủy thân "gả" cho một nam nhân khác?
Yến phu nhân lập tức buông bỏ những khó chịu đó, hướng Quý An vẫy vẫy, gọi: "Hài tử ngoan, nào, qua đây.
”
Quý An thụ sủng nhược kinh, hoảng sợ nhìn Yến phu nhân, rơi vào mắt Yến phu nhân, lại trở thành dáng vẻ hoảng sợ sau khi Quý An đoán được bà muốn nói gì.
Nháy mắt, khao khát cứu mạng con trai vượt lên tất cả, Yến phu nhân thậm chí nghĩ đến, nếu Quý An không chấp nhận, hộ vệ mang theo đều là tâm phúc Yến gia, cho dù bà bất đắc dĩ đem Quý An trói gô, cũng nhất quyết phải đưa cậu nhét trên giường cưới của Yến Hoài.
Tuy thế, rốt cuộc vẫn là hạ sách, Yến phu nhân bản tâm cũng không hy vọng cưỡng ép làm khó người khác.
Bà mềm mỏng tâm sự: "Bình An, ta già rồi, nhưng mắt không mù, ta biết ngươi là trung thành hầu hạ Hoài nhi, hiện tại nó bệnh nặng quấn thân, mời bao đại phu cũng vô ích..."
Quý An ý thức được Yến phu nhân sẽ bày tỏ điều quan trọng với cậu, khẩn trương nắm tay run run.
Yến phu nhân chỉ cho rằng cậu là bởi sắp bị ép gả cho nam mà kinh hãi tới mức lẩy bẩy, bụng dạ hơi chút không đành, vỗ vỗ tay cậu trấn an, tiếp tục nói: "Ngươi vừa rồi cũng nghe đấy, ngươi cùng Hoài nhi là..."
Bốn chữ "Mệnh định nhân duyên" Yến phu nhân cất không nên lời, đến giữa chừng chững chút, thay đổi cách truyền đạt mờ ám hơn: "Giờ muốn nó có thể khỏe mạnh, có thể sống sót, chỉ còn duy nhất con đường nhờ cậy ngươi xung hỉ cho nó thôi.
”
Yến phu nhân dứt câu liền bi thương ngập ngụa, hốc mắt phiếm đỏ, giọng bà khàn đi: "Hài tử tốt, ngươi hãy cứu nó đi, phủ chúng ta thật sự không có cách nào khác cả.
”
Chịu đựng áp lực lâu thế, giày vò nhiều chuyện thế, cuối cùng cũng đợi đến câu nói mấu chốt, Quý An cảm giác lồng ngực nhảy thình thịch, luống cuống tay chân giúp Yến phu nhân lấy khăn tay đưa qua, khớp tay căn bản không khống chế nổi, tần suất cập rập tăng vọt.
Yến phu nhân trông cậu bị "dọa" thê thảm, thực khó xử, cầm khăn tay che mặt, bà tiều tụy: "Về trước vậy, ta không ép uổng ngươi...!Bình An, ngươi suy nghĩ kỹ lại nhé, được không? ”
Quý An làm sao còn cần suy nghĩ, chưa tính đến việc cậu vốn thích Yến Hoài, giả sử những chuyện diễn ra hiện giờ đều là thật, mặc cho cậu không có tâm tư với thiếu gia, thiếu gia đối tốt với cậu như vậy, cậu đều bằng lòng.
Cậu túm góc áo Yến phu nhân, quỳ thẳng tắp bên chân bà, một cái dập trang nghiêm dập xuống nền đất, trịnh trọng: "Phu nhân, nô tài nguyện ý ạ.
”
Quý An dập đầu một cái, lương duyên xem như đã kết.
Yến Hoài suốt ngày mơ màng nằm ì trên giường, không ai cùng hắn bàn chuyện, càng không ai thèm hỏi hắn có muốn hay không.
Trong mắt mọi người Yến phủ, trận hôn sự này là cọng rơm cứu mạng, Quý An chung quy giống một vị thuốc của Yến Hoài, có đắng đến mấy, Yến Hoài cũng chỉ có thể ăn.
Ngoại trừ Yến Hoài "bị lừa gạt", không ai biết, Quý An đương ngọt ngào chết mất.
Hôn sự chuẩn bị cực kỳ mau lẹ, ở thời điểm xảy ra vụ đề xuất "Xung Hỉ", Yến phu nhân đã liền sai hạ nhân bắt đầu lục tục gấp gáp mua sắm trọn gói.
Ban đầu chỉ do thoạt nhìn le lói tia hy vọng, hiện tại vậy nhưng thật cháy xém mông.
Khắp phủ chậm rãi giăng đèn lồng đỏ tươi, dán chữ “Hỉ” rực rỡ, đệm chăn xiêm y đồng dạng lụa đỏ thi nhau vận chuyển vào, dần dần cái loại nặng nề u ám từ khi Yến Hoài sinh bệnh mang đến, được luồng không khí vui mừng náo nhiệt quét sạch trơn.
Yến nhị gia và Yến phu nhân ngóng trông hôn sự của Yến Hoài hơn hai năm, hôm nay chờ tới, lại là một kết quả như vầy, thân làm cha mẹ ngũ vị tạp trần, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tuy nhiên theo bầu không khí trong phủ từng ngày một bừng sáng, nỗi buồn hai ông bà cũng được an ủi, lại từ từ cảm thấy, xung hỉ có lẽ thật sự hữu dụng, bây giờ cả phủ ít ra đã không còn mây đen mù sương nữa, bệnh tình Yến Hoài chắc sẽ tương tự, chậm rãi khởi sắc.
Chẳng qua rốt cuộc là xung hỉ, còn cưới nam thê, khắp phủ tuy bố trí phấn khởi long trọng, vẫn không kịp chọn ngày lành, cũng không kịp gửi thiếp cưới bày tiệc rượu, quá trình đón dâu của nhị thiếu gia Yến gia đơn giản hóa cực hạn —— bái thiên địa cao đường, sau dẫn cô dâu động phòng luôn.
Vì vậy, nội năm ngày ngắn ngủi, hết thảy liền trù bị xong xuôi.
Hôm trước thành thân, Quý An rốt cuộc được Yến phu nhân an bài nghỉ ngơi ở viện khác, không cho "tân nương tử" là cậu lại cùng Yến Hoài là "tân lang quan" gặp mặt.
Trái tim Quý An tưởng chừng không thể khống chế, tựa hồ muốn nhảy tung khỏi lồng ngực mỏng manh.
Cậu ráng nén không dám biểu hiện ra ngoài, từ tốn đi theo bà tử dẫn đường tiến vào một gian phòng treo đầy đèn lồng dán đầy chữ hỉ, đợi tới khi chỉ còn mỗi một mình, mới bung xỏa ngã ụp xuống giường, lăn vòng hai cái.
Bà tử kia đã đổi xưng hô với Quý An, gọi cậu là "Nhị thiếu phu nhân", đem hỉ phục Quý An ngày mai mặc đặt trong phòng, tỉ mỉ dặn dò những điều cần chú ý trong buổi lễ thành thân.
Cùng lúc đó, Yến Châu cũng đang ôm hỉ phục Yến Hoài phải thay hôm sau đưa sang phòng hắn, bị mùi thuốc nồng nặc trong phòng huân đến thở dài não nề.
Canh giờ không còn sớm, Yến Châu đoán Yến Hoài hẳn đang ngủ, rón rén vào cửa, buông quần áo xuống dự rón rén rời khỏi, chợt bị Yến Hoài lên tiếng gọi lại: "Huynh trưởng.
” Trong phòng không thắp đèn, Yến Châu nương ánh trăng bàng bạc ngó về phía giường, mơ hồ cảm giác khí sắc Yến Hoài dường như tốt hơn ban ngày, nhưng y không nghĩ nhiều, "Ừm" một tiếng, đáp: "Không có việc gì đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.
”
Yến Hoài nói tiếp: "Như thế nào không có việc gì, ngày mai ta sẽ thành thân rồi.
”
Hắn húng hắng, bổ sung: "Bình An vừa nói ta nghe.
”
Yến Châu không dấu hiệu nhíu lông mày, sợ Yến Hoài không đồng ý, hôn sự lại nảy sinh rắc rối, vội vàng giải thích: "Ngươi nghe ta nói, nương hành động cũng vì bất đắc dĩ..."
"Ca." Yến Hoài ngắt lửng Yến Châu, lỡ lớn giọng quá, ngứa họng ho hai tiếng: "Cưới Bình An không sao, nhưng...!Khụ khụ...!nhờ ca đừng để hắn mặc váy, vậy thực sự quá khinh miệt người ta..."
Yến Hoài đoán chính xác hỉ phục bên chỗ Quý An nhất định là váy, vô luận như thế nào hắn đều phải tìm biện pháp ngăn cản, hồi trước Quý An khoác làn váy đỏ thẫm nhào vào cửa Yến phủ, đối với kẻ khác khả ngăn chỉ dừng ở mức nhục nhã, nhưng đối với Quý An mà nói, đó là ác mộng.
Hắn sốt ruột, ho càng dữ dội, bất quá sức không đủ, vừa ho vừa gắt gao siết góc chăn, gân xanh trên trán căng phồng, khàn giọng tê liệt: "Ca, ca! Khụ khụ khụ khụ...!Bình An chân thành đối đãi ta, ta không mong muốn đạp hư hắn! ”
Yến Châu bị hắn khụ cho hoảng sợ, nhanh chân rót ly nước tiếp qua, thỏa hiệp: "Thôi được, ta hiểu rồi, ta đi thưa với cha nương, để người dựa theo vóc dáng Bình An đuổi suốt đêm may kịp một bộ hỉ phục tân lang nữa là được, ngươi gấp cái gì chứ.
”.