Tác giả có chuyện nói: Tình yêu lành mạnh sẽ làm người biến ngọt ngào, hy vọng mọi người đều có thể biến ngọt ngào! ….
.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm mới, vết thương trên chân Quý An đã khỏi hẳn.
Tất cả quầy sạp đều bắt đầu nườm nượp bán pháo hoa và đồ tết, người bán hàng rong càng ngày càng nhiều, quan phủ còn hạ lệnh tổ chức đại hội Tết Nguyên Tiêu, mọi con đường ngõ hẻm treo đủ loại đèn lồng sáng lung linh, chương trình kéo dài xuyên suốt đến rằm tháng giêng, không ít dân chúng đổ xô dạo phố thưởng đèn, nhất thời bầu không khí tết cực kỳ tưng bừng náo nhiệt.
Hoắc Hương không nín được phi trên đường, các nha hoàn tùy tùng khác trong viện bọn họ cũng muốn ra ngoài chơi, nhiệt tình xúi giục Hoắc Hương xin nghỉ với Yến Hoài, lúc y đến trước mặt Yến Hoài xin phép, vừa vặn Quý An ở bên, nghe y hình dung tự dưng tâm can ngọ nguậy, mắt trông mong ngóng Yến Hoài, ướm hỏi rằng cậu có thể hay không đi chơi chung cùng Hoắc Hương.
Yến Hoài trước thông qua thỉnh cầu của những hạ nhân trong viện, đem Hoắc Hương đá đi, mới quay đầu nhét cái lò sưởi tay vào lòng Quý An, cười bảo: “Ngươi là người có tướng công rồi, không thể cùng bọn họ quậy chung được.
”
Hoắc Hương tới ngạch cửa, đang tính giơ chân bước qua, nghe thế lảo đảo xém xíu bước hụt, ngã dập mặt vào đống tuyết.
Hội đèn lồng là phong tục cổ truyền, Yến Hoài từ nhỏ dạo đến lớn, thật ra không hề cảm thấy mới mẻ, nhưng mà Quý An là lần đầu tiên tham dự, chỉ cảm thấy loạn hoa mê mắt, nơi nào chỗ nào đều thú vị, cái gì cũng chưa từng gặp qua.
Cậu đi kề bên Yến Hoài, một đôi mắt bao khắp xung quanh, như động vật nhỏ vừa biết đi, đối thế giới này tràn ngập ngây thơ tò mò.
Lễ hội đèn chủ yếu ở hai bên bờ sông xuyên qua thành đường, không biết tiểu thư công tử nhà ai mua rất nhiều hà đèn, tinh tinh điểm điểm rải rác trên mặt sông, ánh đèn rực rỡ đem toàn bộ dòng chảy chiếu đến gần như không chân thật.
Quý An háo hức ngắm không kịp, Yến Hoài ở bên cạnh lại chỉ ngắm mình cậu, thỉnh thoảng thuận tiện giúp cậu ngăn đám người che chúc, hoặc là ở khi cậu suýt bị đẩy ngã, một tay đem cậu ôm lấy: “Cẩn thận nào.
”
Vừa vặn chính lúc này có đợt pháo hoa châm ngòi, Quý An lực chú ý đương toàn bộ đặt trên người thiếu gia của cậu bị tiếng nổ khai màn khiến cho hoảng sợ, trực tiếp dán chặt vào Yến Hoài, sau đó mới kinh hỉ la lên: “Thiếu gia, là pháo hoa kìa!”
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, lại hỏi cậu: “An An thích sao?”
Quý An ngửa đầu nhìn từng cụm pháo hoa trên trời bung tỏa, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ bừng, trong giọng nói dắt theo nhảy nhót: “Ừm! Thật xinh đẹp a……”
Pháo hoa đúng thực xinh đẹp, Yến Hoài nghĩ, nhưng pháo hoa rơi trong đồng tử Quý An càng lấp lánh hơn nhiều.
Yến Hoài tức cười giơ tay không nhẹ không nặng, nhéo nhéo thịt mềm gáy cậu: “ Ta nhớ có bán loại pháo hoa cầm tay, An An có muốn chơi không?”
Vật như vậy Quý An gặp qua rồi, ngũ tiểu thư Tân gia đã từng chơi, nhưng Tân Trì đối thứ đó chỉ khịt mũi coi thường, cho nên về sau, Quý An xem cũng không dám xem thêm một cái, sợ chọc Tân Trì không cao hứng.
Nhưng thích thì vẫn là thích, Quý An thành thật gật gật đầu, hỏi Yến Hoài: “Có phải thực đắt không ạ ……”
Yến gia nhị thiếu gia "tài đại khí thô", không cảm thấy đáng bao nhiêu tiền, Quý An ôm một đống pháo hoa trước giờ cậu chưa từng dám hy vọng xa vời, tâm tình tràn đầy hạnh phúc, đến nỗi khiến cậu cảm thấy bản thân như đang đi trong ảo cảnh vậy.
Cậu lớn lên ở một mảnh bùn đất dơ bẩn, chính Yến Hoài đã nâng cậu lên mây.
Cậu vốn cho rằng bồng bềnh trên mây chỉ biết lung lay sắp đổ, bởi vì có Yến Hoài cạnh bên, mây dù nhẹ hẫng cũng trở nên vững vàng.
Bọn họ hoa một khắc còn muốn nhiều thời giờ hơn, tại mảnh đất trống rời xa đám đông đem pháo hoa Yến Hoài mua đốt sạch sẽ, tay Quý An bị đông lạnh có chút cứng đờ, chóp mũi lại trái ngược thấm mồ hôi, là lúc cậu vui vẻ phóng pháo hoa ủ ra.
Còn dư lại mấy cái, Quý An một bàn tay cầm thanh pháo quay đầu gọi Yến Hoài, cậu luôn luôn ngoan ngoãn an tĩnh, khó có khi tươi tắn sinh động như bây giờ, mang theo ngây ngô hợp tuổi, la lên: “Thiếu gia, mau xem mau xem nè.
”
Bọn họ trở về hơi muộn, tụi Hoắc Hương đã sớm hồi phủ, lò sưởi phòng Yến Hoài đã thiêu vượng, Hoắc Hương ngồi ở trên ghế gian ngoài buồn ngủ gục gặc đầu lên xuống.
Yến Hoài chụp tỉnh y, bảo y nhanh chóng đi ngủ đi, Hoắc Hương mơ màng ngã trái ngã phải, ngáp dài đứng lên, cùng Yến Hoài thông báo: “Thiếu gia, vừa nãy đại thiếu gia có lại đây tìm ngài, nô tài nói ngài hẹn gặp thiếu gia Tần gia ôn chuyện rồi, có Bình An hầu hạ, bảo nô tài về trước, ngày mai ngài nhớ đừng đâm bang nhé.
”
Yến Hoài ứng “Đã biết”, tống cổ Hoắc Hương về phòng, thời điểm xoay đầu Quý An đã ngâm nóng khăn lông cho hắn lau tay lau mặt.
Đứa nhỏ phấn khởi chưa dứt, đi đường còn thường thường nhảy chân sáo hai cái, Yến Hoài xem buồn cười chết, một bên kéo người ta qua giúp cậu lau mặt một bên hỏi: “Vui đến thế?”
Đợi khô rồi, Quý An ngúng nguẩy đầu chui vào trong ngực hắn, đầu chôn ở vị trí xương quai xanh, duỗi tay ôm thắt lưng Yến Hoài, giọng nói đong đầy thỏa mãn: “Thiếu gia, đây là đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà ta từng trải qua.
”
Hiếm khi được cậu chủ động nhào vào lòng, Yến Hoài vắt khăn lông bên lưng ghế, vòng tay ôm lưng Quý An, khúc khích cười: “Về sau sẽ còn càng hạnh phúc hơn.
”
Tiếu ý thông qua chấn động lồng ngực truyền đến hai má Quý An, quần áo lạnh lẽo của Yến Hoài đã bị cậu sưởi ấm, Quý An dùng sức cọ cọ sườn ức Yến Hoài.
Trong phòng yên tĩnh một khắc, Yến Hoài ôm người trong ngực không nhúc nhích, hưởng thụ khoảnh khắc Quý An ỷ lại và làm nũng này.
Cảm giác như vầy thật sự quá thoải mái, Yến Hoài tùy ý Quý An ôm hồi lâu mới nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, bổn ý là Quý An nên thay quần áo đi ngủ thôi, nhưng giây phút Quý An ngửa đầu nhìn qua, Yến Hoài quyết định sửa chủ ý.
Hắn hơi hơi hạ thấp đầu, chạm nhẹ xuống đôi môi người trong lòng.
Đây là cái hôn ngoài ý liệu, Quý An vẫn nhớ kỹ lời Yến Hoài trêu cậu lần hôn trước kia trên xe ngựa, dịu dàng hé mở chút khe môi, còn rầm rì hô một câu “Thiếu gia”, bởi thế, nụ hôn liền dứt khoát trở nên càng không thể vãn hồi.
Quý An bị hôn run rẩy, não xoay vòng vòng, thậm chí quên cả thở dốc, thẳng đến khi nghẹn quá mới phát chút tiếng ấm ách “Ưm”, Yến Hoài từ trong miệng cậu rút ra một chút, rồi lại chậm rãi nhỏ vụn in dấu trên bờ má cậu, xoa đầu dỗ dành: “An An không sợ.
”
Quý An kỳ thật cũng không phải đang sợ, chỉ là cảm thấy cánh môi thiếu gia man mát, nhưng đầu lưỡi thực nóng bỏng, thời điểm cuốn lấy đầu lưỡi cậu lại trở nên thực mềm, làm cho cậu không có chỗ trốn, càng không biết nên hồi đáp thế nào.
Vì vậy, cậu chỉ có thể nỗ lực áp sát thân thể Yến Hoài, đỏ mặt vùi vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng khàn khàn: “Ta không có sợ ạ.
”
Nháy mắt tiếp theo, Quý An hai chân bỗng cách ly mặt đất, Yến Hoài đem người bế lên lui tới mép giường, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Bé con ngốc, thay quần áo ngủ.
”
Quý An không kịp nhìn thấy, sau Yến Hoài xoay sang chỗ khác, miệng cười kéo tận mang tai.
—— Yến Hoài cứ tưởng, rằng Tân Trì đối Quý An đã làm vô số chuyện đáng sợ, Quý An sẽ bài xích tiếp xúc thân mật, nhưng đánh giá tình huống hiện tại, hiển nhiên, tính cảnh giác của nhóc ngọc với hắn, có lẽ sớm bay sạch rồi.
.