Vong Ân

Chương 5: 5: Kẹo Ngọt





Tác giả có chuyện nói: An An: Kẹo hồ lô ăn thật sự rất ngon (???)?
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quý An ôm tờ giấy, mím môi suy nghĩ một hồi vẫn không biết viết thế nào, nghiêng lệch mà vẽ lại một lần, nhưng căn bản, bộ dáng vẫn hoài không được chỉn chu.

Cậu từ nhỏ đã quen quan sát sắc mặt, kỳ thật cũng không ngốc, Yến Hoài không viết tử tế cho cậu, tự nhiên có thể nhìn ra.

Vì thế cậu liền biết cái câu " Ngươi có thể hỏi ta" của Yến thiếu gia chắc chắn chỉ là lời khách sáo thôi.

Quý An lại nhìn chữ kia một lần, cẩn thận lau khô, gấp lại một chút rồi cất đi.

Vài ngày sau, khi Yến Hoài muốn nói chuyện với cậu, Quý An chỉ quy củ nghe, rũ đầu, không lên tiếng, hỏi một câu đáp hai chữ, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn lại cẩn thận chặt chẽ.

—— Đây là đang làm tròn bổn phận của hạ nhân.

Yến Hoài đoán được lý do lại giả bộ hồ đồ, tự biết đã dọa sợ người ta, vẫn cứ không chịu đàng hoàng viết hai chữ “Tân Trì” cho cậu.

Thay vào đó, mỗi ngày hắn mang một ít đồ vật nhỏ tới ghẹo Quý An, ăn hay chơi đều có, nguyên tuần Quý An đều có trò vui để xem.

Nhưng Quý An nhất quyết không chịu thu.


Tân Trì quay đầu lại thấy Yến Hoài cầm cầm thứ gì đó trong tay, không biết đang cùng Quý An nói cái gì.

Y nhíu mày, tiến lại: “Yến huynh, thư đồng nhà ta ăn nói vụng về, nếu là đắc tội, còn thỉnh bao dung.


Đến gần mới thấy rõ trong tay Yến Hoài là một cái túi thơm, Tân Trì lại hỏi: “ Túi thơm này thật tinh xảo, Yến huynh mua ở đâu thế?”.

Yến Hoài cười như không cười nhìn Quý An vẻ mặt đáng thương, liếc mắt một cái, nói: “Nơi nào là hắn đắc tội ta, là ta đắc tội hắn mới đúng, hiện giờ phụ thân đưa chút đồ chơi thú vị nên đến nhận lỗi, An An còn không chịu thu đây.


Quý An hết đường chối cãi, nhìn Tân Trì sốt ruột: “ Không phải, thiếu gia, nô tài không……”.

Tân Trì tiếp nhận cái túi thơm trong tay Yến Hoài, nhét vào trong lòng ngực Quý An, cắt ngang lời nói của cậu: “Yến huynh thưởng cho ngươi, cứ giữ đi.


Có thiếu gia nhà mình lên tiếng, Quý An lúc này mới dám thu.

Tân Trì cầm túi thơm kia ngửi thấy chút hương vị không giống mùi son phấn, thắc mắc: “Sao lại có mùi giống dược liệu vậy?”

Yến Hoài không thích kết giao với Tân Trì, cảm thấy trên người họ Tân một bộ dáng sống chết làm ra vẻ, rất khó chịu, nhưng lại không thể thẳng thừng bơ y, vì thế đi thu sách vở, nói: “ Bột thuốc nhà ta tự chế dùng đuổi muỗi ngăn ngứa, xem thư đồng nhà ngươi cổ cánh tay đều đầy nốt muỗi đốt, mới lấy tới tặng hắn một cái.


Tân Trì đem ngón tay đặt ở dưới mũi che che nghe thấy lời này, mỉm cười: “ Vậy không biết ngu đệ muốn hỏi Yến huynh có thể nhường một cái cho ta không, hiền huynh không biết đấy, ta sợ muỗi nhất, ngày mùa hè thật quá gian nan.


Yến Hoài liếc phần da lộ ra bên ngoài của y, một đốt muỗi cắn cũng mò không ra, so với tình cảnh thê thảm của Quý An, không hiểu nổi gian nan chỗ nào.

Hắn trong lòng chửi thầm, mặt ngoài lại nói “Là ta suy nghĩ không chu toàn, lát nữa ta sẽ phái người đưa tới trong phủ ngươi.

”.

Lời này chua rụng răng, mạch não hắn xoay cái vòng cung, liền kéo Tân Trì đi tửu lầu ăn cơm, nói rằng để bồi tội nhằm lấp liếm đi.

Yến gia có phương thức làm ăn buôn bán rất có trình tự, Tân lão gia ngày ấy cùng Yến nhị gia sau khi dùng bữa, liền dặn dò Tân Trì nên thường xuyên lui tới với Yến Hoài, nhưng ngày thường Yến Hoài đối với ai nhiều lắm cũng chỉ nói hai câu, ai hắn cũng lạnh lạnh lẽo lẽo.

Cho nên lúc này Tân Trì tự nhiên sẽ không tìm cớ trốn tránh, còn đề cử một quán ăn mới khai trương.

Nếu không về nhà ăn cơm, tự nhiên phải sai người trở về báo một tiếng.


Tiểu tư của Yến Hoài chờ sẵn bên ngoài, nghe lệnh liền đi thông truyền, lại bị Yến Hoài kêu dừng lại, được Yến Hoài trao một bao bạc vụn: “Ngươi cũng vừa tới, nơi này mới mẻ, báo tin rồi cũng không cần sốt ruột tới đón ta đâu, chính mình dạo dạo chơi đi.


Tiểu tư phấn khởi kích động, liên thanh “Đa tạ thiếu gia”, vừa định rời đi, lại bị kêu lai.

Yến Hoài cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Quý An quá mức ngoan, đối Tân Trì nói: “Hiền đệ, tên tùy tùng này của ta là đồ ngốc, sợ lạc đường, ta mượn thư đồng bên ngươi dùng dùng một chút, bồi hắn đi dạo xung quanh được không?”.

Tân Trì tất nhiên đáp ứng, cũng ném cho Quý An một bao bạc vụn, nói: “Đi đi.


Tùy tùng Yến Hoài gọi Hoắc Hương, là kẻ phục vụ cho sở thích quái gở của Yến Hoài, hắn thích y thuật thảo dược, vì thế tất cả tiểu tư người hầu dưới tay hắn, mỗi người đều bị lấy tên dược liệu làm tên cá nhân.

Hoắc Hương cùng lắm chỉ mười bốn mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi mê chơi, ra cửa liền nhanh nhảu: “Ngươi trước cùng ta trở về báo tin, rồi ta lại cùng ngươi đi chơi, bằng không lão gia nhà ta khẳng định nói ta lười biếng, không cho phép ta đi.


Quý An tâm tư còn đang trên người thiếu gia cậu, có chút đờ đẫn nhìn ngốc ngốc, người ta nói cái gì, cậu ậm ừ cái đó, mơ màng bị Hoắc Hương lôi lôi kéo kéo đến nhà mới Yến gia hồi báo, lại tiếp tục bị Hoắc Hương túm quay về Tân trạch.

Tới cửa phủ mình rồi, Quý An mới giật mình phản ứng, chỉnh đốn tinh thần đi thưa với Tân lão gia.

Một người ngày thường ăn nói vụng về vậy, bây giờ lại khá thông minh, cái gì mà phu tử ra đề bài rất khó, thiếu gia cùng yến công tử phải đi thảo luận, cái gì mà thiếu gia còn được phu tử khích lệ, nhất định sẽ không chậm trễ thành tích đâu, vân vân.


Nhưng mà cái thông minh này của cậu là thông minh ngốc, trên thực tế Tân lão gia vừa nghe Tân Trì ở cùng một chỗ với Yến Hoài, lập tức đồng ý rồi, cũng không cần Quý An dò dẫm cẩn thận nói nhiều điều tốt đẹp giúp Tân Trì như vậy.

Tiểu ngốc tử thấy chủ nhân không có biểu hiện không vui, lúc này mới thoáng yên tâm, cùng Hoắc Hương đi dạo phố.

Thời đại thái bình thịnh thế, cảnh đêm phồn hoa, thực sự sinh động náo nhiệt.

Hoắc Hương thấy mọi thứ đều mới mẻ thú vị, thay nha hoàn trong phủ mua hộ trâm hoa, sau lại lôi kéo Quý An đi mua kẹo đường kẹo hồ lô về ăn, cuối cùng mới chịu nán lại tại khu bán đèn lồng nghỉ một lúc, tấm tắc cảm khái: “Chúng ta bên kia, hoa đăng chỉ có ở lúc tết trừ tịch và tết nguyên tiêu thôi, nơi này của các người thật tốt.

” Thời gian không còn sớm nữa, Quý An nhớ thương thiếu gia nhà mình, miễn cưỡng cười cười, nhỏ giọng nói: “Giờ giấc không sai biệt lắm, chúng ta nên trở về rồi.


Hoắc Hương gãi gãi đầu: “Thiếu gia thưởng tiền như thế sao không tiêu? Ngươi thật quá cẩn thận, ngay cả kẹo hồ lô đều không mua xâu nào, Để ta nói cho ngươi biết, rất ngon nha!”
Thật ra Quý An cũng thèm, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ ăn thứ gì mới lạ, lúc đầu là không dám tiêu bạc Tân Trì cho, bị Hoắc Hương chèo kéo nửa ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm đi mua một xâu, bẽn lẽn cầm lấy như cầm vật gì rất tốt lành, thật cẩn thận cắn nửa viên sơn tra, vừa chua vừa ngọt, mỹ mãn khiến cậu híp cả mắt.

 
Quý An dùng sức gật đầu: “Ân ân ân!”
Hoắc Hương như con khỉ nhỏ, rủ rê bé ngoan Quý An xong còn chưa chịu ngừng, lại bắt đầu dụ dỗ: “ Kẹo đường ăn cũng rất ngon, ăn một que nhé?”
Lần này Quý An từ chối, lấy mấy mảnh tiền đồng ra tỉ mỉ đếm, cầm đi mua thêm một xâu kẹo hồ lô, chọn nửa ngày mới tìm thấy xâu kẹo nhiều đường nhất, sơn tra tròn đầy nhất, giữ gìn nó, vậy mà bản thân lại không ăn, lần thứ hai nhắc nhở: “Ta thật sự phải đi về.


Hoắc Hương thập phần vô ngữ, nhưng Quý An đáng yêu quá, cho nên y cũng không tức giận nổi, hai ba miếng ăn hết khối bánh trong tay, đáp: “nghe lời ngươi, đi thôi, trở về đón thiếu gia nhà ngươi!”.