Tác giả có chuyện nói: Yến Bách:???
- ---------------------------------------------------------------------------------------------
Treo cá nhỏ câu cá lớn, Yến phu nhân truyền Quý An qua, không ngờ thằng con út của bà cũng qua.
Yến phu nhân gạt gạt ly trà, sai sử hắn: “"Nhất nhất vừa mới ầm ĩ muốn tìm tiểu thúc, cơm cũng không chịu ăn, ngươi đi xem nó một chút đi.
”
Ý đồ đẩy đi quá rõ ràng, Yến Hoài liếc mắt nhìn huynh trưởng ngồi bên phải, điểm điểm ám chỉ, nhưng mà Yến Châu phảng phất mù, căn bản không thèm phản ứng hắn.
Yến phu nhân nhìn hắn bất động, lại thúc giục: "Đi a.
”
Không đi không được, Yến Hoài thở dài, tính toán trực tiếp quắp Yến Bách về luôn, lười biếng nói: “Đúng rồi ca, Nhất Nhất đến thời điểm nên tìm tiên sinh vỡ lòng rồi.
”
Yến Hoài bên này vừa đi, Yến phu nhân liền hướng phía Quý An vẫy vẫy tay, kêu cậu: “Ngươi kêu Quý Bình An? Qua đây ta hỏi chuyện.
”
Yến phu nhân thân hình hơi mập mạp, ngược lại có vẻ rất hòa ái, vào đông trời lạnh, bà cầm cái lò sưởi tay dựa nghiêng trên trường kỷ, ung dung nhàn nhã, tựu chung cũng không phải dáng vẻ chanh chua dọa người, nhưng vắng mặt Yến Hoài, Quý An lập tức căng thẳng, đi đường đều đồng thủ đồng cước, gập ghềnh quỳ xuống dập đầu: “Thỉnh an Phu nhân, thỉnh an đại thiếu gia.
”
Cậu khẩn trương quá mức, làm Yến phu nhân tự dưng không đành lòng, ôn thanh nói: “Đứng lên đi, chỉ là hỏi ngươi hai ba câu thôi, cứ trả lời đúng sự thật là được.
”
Yến phu nhân đánh mắt với Yến Châu ngồi ở sườn bên kia, sau đó mới hỏi Quý An: “Hoắc Hương nói mấy ngày nay đều là ngươi hầu hạ nhị thiếu gia, vậy ta hỏi ngươi, thiếu gia nhà ngươi có phải trộm cùng vị cô nương nào định hẹn chung thân hay không? ”
Quý An đầy đầu, tất cả đều là một đống nhân vật khổ mệnh uyên ương thoại bản nhắc tới, không phải tiểu thư nhà giàu yêu thư sinh nghèo kiết hủ lậu bị đánh chết, thì chính là nha hoàn yêu thiếu gia bị lão gia phu nhân đưa đi dằn vặt sống không bằng chết, không một cái nào không thê thảm cả.
cậu vốn chuẩn bị tốt tâm lý Yến phu nhân cũng sẽ xử trí cậu, kết quả vừa nghe lời này, đột nhiên che miệng: “A?”
Yến phu nhân lý giải sai rồi, còn tưởng rằng mình đã hỏi tới cái gì Quý An không dám tiết lộ, bà lại mềm mỏng: “Ngươi yên tâm, nhà chúng ta không nhất định phải môn đăng hộ đối, nếu là cô nương nhân phẩm đoan chính tính cách thiện lương, tự nhiên là mối nhân duyên tốt, cho nên ngươi không cần sợ, cứ nói ta nghe, Yến Hoài cũng không biết ngươi nói cho chúng ta đâu.
”
Nhưng mà Quý An còn rén, ăn ngay nói thật: “Không có ạ……”
Yến Châu bắt đầu cảm thấy không thích hợp, xen miệng truy vấn: “Không có? Vậy hắn có hay đi ra ngoài hẹn ai không? Hoặc là có thường xuyên nhắc tới cô nương nhà ai?”
Giả thiết này chắc chắn bằng không, Quý An tiếp tục lắc đầu: “Thiếu gia nếu đi ra ngoài thì là đi hiệu thuốc, nếu ở nhà thì chỉ thường đọc sách thôi ạ.
”
Yến phu nhân thở dài, không thể nói được trên mặt bà, biểu tình là cao hứng hay là phát sầu, chỉ một bộ “ y chóc”, bà vừa may mắn mình hiểu con trai vẫn rất đầy đủ, lại phát sầu Yến Hoài chậm chạp không chịu thành gia, đối Yến Châu thở ngắn than dài: “Ngươi xem, ta liền nói nó hù ngươi mà.
”
Yến Châu khó tin được tình huynh đệ yếu ớt đến thế, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Bình An, …… Vậy là do không ai thích thiếu gia của ngươi ư? Đúng thôi, người ta sao thích nổi cái dạng bản tính như nó!”
Cái này thì có, nhưng không phải không chịu gặp, thậm chí còn là ngày ngày dính như sam.
Quý An dù ngốc cũng biết điều này tuyệt đối không thể hớ miệng, chộn rộn quay đầu đi, không dám nhìn Yến Châu, nói: “Không…… Không có ạ.
”
Yến Châu hiểu rõ, nháy mắt Yến phu nhân, ý tứ là “Lão nhị không gạt ta, hắn chính là vì sĩ diện mới không nói, việc sang năm thành thân có thể tin được”.
Yến phu nhân vẫn một khuôn mặt dài thượt, nghĩ thầm cô nương người ta không muốn rồi, Yến gia làm không nổi sự tình ép dầu ép mỡ, sang năm thành cái gì thân đây.
Quý An nhìn Yến phu nhân sắc mặt dần trở nên khó coi, càng không dám ngẩng lên, rũ đầu tim đập như đánh trống, thở cũng chẳng dám thở mạnh, nhéo góc áo, nỗ lực kiềm chế bản thân phát run.
Đúng lúc này, Yến Hoài trở về.
Hắn không biết trong phòng vừa mới xảy ra cái ô long gì, xách theo Yến Bách đầy người cơm canh, ấn phát vào lòng Yến Châu: “Ca, ngươi mau đi giúp Nhất Nhất đổi quần áo đi.
”
Yến Châu nhìn con trai một thân lem luốc, bẩn không nỡ nhìn, lập tức đen mặt: “…… nhũ mẫu đâu?”
Yến Hoài vẩy vẩy tà áo bị nước canh dây vào, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta buổi sáng còn chưa kịp ăn cơm, bèn bảo nàng giúp ta lấy khối bánh lót bụng, kết quả nàng vừa đi, Nhất Nhất liền dương tay hất chén canh.
”
Yến Bách khóc đến ủy khuất: “Chén! Tự rớt mà!”
Ba bốn tuổi là giai đoạn nghịch ngợm nhất, Yến Bách gào khóc, Yến phu nhân chỉ có thể vội vàng dỗ cháu, sai nha hoàn bên người chạy nhanh lấy quần áo mới cho Yến Bách đổi, Yến Hoài mượn cơ hội kéo Quý An bỏ chạy: “Y phục ta hôm qua thu xếp chưa? Mau quay về thay, hôm nay còn cuộc hẹn, để vậy thực thất lễ.
”
Yến phu nhân trông con trai một thân dơ bẩn, phát sầu hắn khó khăn lắm mới thích một người, lại không hiểu sao người ta không thích hắn, mạc danh nhớ tới khi bà mang thai Yến Hoài, muốn vất vả bao nhiêu thì có bấy nhiêu, mọi người đều nói thai thứ hai so với thai đầu dễ sinh hơn, nhưng nàng hoài thai sau so với lần đầu ăn khổ rất nhiều, nôn nghén, choáng mặt, mệt mỏi, phù thủng, tất tần tật đều trải nghiệm một lần, trăm cay ngàn đắng mới sinh hạ Yến Hoài, thằng ranh này là tới đòi nợ phải không?.
Yến phu nhân một bên ôm Yến Bách dỗ dành, một bên ngao ngán, bà bảo: “Đi thôi đi thôi.
”
Hai người ra khỏi cửa rẽ phải, rẽ thêm cái nữa, Quý An bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Một hơi này vô cùng khoa trương, Yến Hoài dư quang ngó thấy bả vai người bên cạnh đang từ căng chặt trong giây phút liền thả lỏng suy sụp, động tác mím môi rốt cuộc cũng buông, phần thịt dưới đã bị cậu cắn đỏ bừng.
Yến Hoài nhìn một hồi, lúc sắp trở lại sân mình mới lên tiếng hỏi cậu: “Nương ta hỏi ngươi cái gì vậy?”
Kết quả trả lời hắn chính là tiếng kêu đau đớn —— đằng trước có bậc thang, cục đá đôi lên, có chút trơn trượt, Quý An mới qua bên đây còn chưa quen đường, vì thế không để ý dưới chân vấp ngã trên mặt đất.
Cậu bị té có chút ngốc, trả lời câu hỏi của Yến Hoài, từ trong miệng trượt ra: “…… Hỏi thiếu gia có người thích hay chưa ạ.
”
Yến Hoài thực dở khóc dở cười, chạy nhanh xoay thân đem người nâng dậy, hỏi: “Quăng ngã đau không?”
Cách lớp áo lạnh dày cộm, Quý An ngã chỉ có chút đau, cậu bám vào cánh tay hắn đứng lên, nhưng vừa di chuyển, mắt cá chân tức khắc một trận đau xuyên tim.
Cậu không động đậy nữa, càng không dám động, dựa hết trên chân lành lặn, túm tay Yến Hoài nhỏ giọng: “Thiếu gia, ta hình như trặc chân rồi.
”
Yến Hoài xem cái chân giơ giơ không chấm đất của cậu, ngồi xổm xuống, nắm phía sau mắt cá chân Quý An ấn nhẹ: “Chỗ này à?”
Hắn học y, huyệt vị khớp xương nắm rõ ràng, nhanh chóng sờ đến vị trí chấn thương, đau đến Quý An nhịn không được "tê" một tiếng, sợ hãi: “Thiếu gia…… Đừng chạm vào đó……”
Yến Hoài vì muốn xác nhận chỗ trặc, không thể không ấn, lại thay đổi cái địa phương khác ấn một chút: “Đau không?”
Địa phương này càng đau hơn, Quý An nước mắt lưng tròng nhìn Yến Hoài: “Thiếu gia…… Đau……”
Có chút trầm trọng, Yến Hoài đơn giản trực tiếp đem người chặn ngang ôm lên, xem nhóc con trong ngực vành mắt phiếm hồng do đau, hắn nhịn không được đau lòng, dỗ ngọt: “Nào, nhịn xíu thôi, một lát sẽ không đau.
”
Quý An cả mặt khổ sở, ánh mắt lại vẫn bất an bốn phương tám hướng dè chừng rủi có ai thấy bọn họ, chờ xác nhận thực sự không có người, cậu mới tựa đầu vào cổ Yến Hoài, như đứa trẻ nhận sai mà cùng Yến Hoài thẳng thắn: “Hồi nãy ta nói với phu nhân rằng thiếu gia không có người thích, ta nói dối, hiện tại quả nhiên gặp báo ứng rồi……”.