Vong Ân

Chương 42: 42: Tưởng Niệm





Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~ An An cùng Yến Yến thực mau trở về quê, rời đi tra nam, mở ra thế giới hai người không ai có thể quấy rầy rồi!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quý An mông lung cái hiểu cái không, nhưng cậu vẫn bất chợt có một loại cảm thụ thực rõ ràng—— vừa mới nãy thiếu gia cũng sợ.

Này phi thường vớ vẩn, trong mắt Quý An, Yến Hoài luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, có thể lợi hại phát hiện bất an của cậu, càng có thể lợi hại dăm ba câu thôi đã khiến cậu không còn lo lắng.

Tuy vậy, trực giác thường thường không thích nói đạo lý, mặc dù cậu không biết Yến Hoài vì cái gì sẽ sợ, nhưng Quý An nghĩ hẳn là do cậu, cho nên vâng theo bản năng, cách áo bông dày cộm, cậu đem gương mặt ấn sâu ở ngực Yến Hoài.

Bên ngoài gió đông lanh lẽo quét qua hàng cây trụi lá, phát ra một ít âm thanh xạc xào, trong phòng ngoại lệ thực an tĩnh, lò sưởi than lửa đốt rực hồng, đem tất cả hàn khí trời đông đều chắn cách bên ngoài, mùi hương an thần huân đến người thoải mái muốn thiếp đi.

Hai người lặng lẽ ôm nhau hồi lâu, Quý An toàn bộ khuôn mặt nhỏ bởi vì tư thế ôm, bị ấm đến đỏ bừng, mới rốt cuộc lưu luyến tách ra.

Quý An da mặt mỏng, bịt tai trộm chuông bay nhanh chộp lấy một quyển sách trên bàn, làm bộ không có việc gì phát sinh cả.

Gian ngoài mơ hồ có ít động tĩnh, người gác cổng cuốn theo khí lạnh chạy tới truyền lời, một vị bằng hữu cùng trường đệ thiếp mời cho Yến Hoài, mời hắn đi nấu rượu thưởng mai.

Loại hoạt động này Yến Hoài hiểu, trước kia còn chưa qua bên này cũng có bạn tốt mời hắn qua, bất quá khi đó hắn chỉ làm màu, rốt cuộc ngày thường thứ có thể gây hứng thú cho hắn đều chỉ có y thuật, bảo hắn tới báo hàng đống tên thảo dược còn sẵn sàng, chứ bảo hắn ngâm thơ đối câu chữ, thực thất lễ, hắn khất, cho nên lúc sau tới đây liền rất ít tham gia những việc này, sợ Yến nhị gia mắng hắn mất mặt.

Tuy nhiên lần này là người ta chính thức đưa thiếp, không đi thật sự có chút không nể thể diện, để cha hắn mà biết, không thiếu được lải nhải một trận, qua mấy ngày nữa trở về nhà chính, nương hắn lại đến lải nhải lần nữa, huynh trưởng cùng tẩu tử hắn khả năng cũng muốn răn hắn không hiểu chuyện, thật sự là câm nín, vì thế Yến Hoài chỉ còn cách gật đầu.


Thiếp mời là năm ngày sau, mấy ngày kế, Yến Hoài bọn họ lập tức khởi hành hồi bổn gia, đã nhiều hôm trong phủ đều tất bật thu thập hành lý, Yến Hoài thẳng thắn quăng Hoắc Hương lại kiểm ta sách và đồ đạc sắp xếp bữa rầy, dẫn theo Quý An đến điểm hẹn.

Đúng dịp, buổi tối trước ngày hẹn hạ tràng tuyết nhỏ.

Tuyết hiện tại còn chưa tan, điểm điểm tích tích đọng trên cánh hoa mai, một sân hồng mai tuyết trắng quả thực một phen cảnh đẹp ý vui, chỉ tiếc Tân Trì ngồi tại đài ngắm cảnh lại chẳng có tâm tình thưởng.

Yến Hoài cuối cùng minh bạch, hắn rõ ràng rất ít tham dự tụ hội như vậy, tại sao lần này, vì cái gì cố ý đệ một phong thiếp mời cho hắn.

Tân gia có ai mà không kiêng kị, có ai sẽ không nghĩ cách nịnh bợ, hiện giờ còn cùng Vân gia liên hôn, Tân thiếu gia tùy tiện đề một câu nên thỉnh thiếu gia Yến gia tới, liền tính nghe đồn Tân Trì đã mất hết người, cũng vẫn sẽ có người ba ba thay y đi an bài.

Y ngụ ý cái gì, Yến Hoài đương nhiên hiểu.

Yến Hoài thật sự không nghĩ đến, Tân Trì nói lý bằng thừa, thế nhưng ra nông nỗi vầy, không khỏi cười ra tiếng, dẫn đầu chào hỏi: “Tân thiếu gia cũng ở đây.


Hắn kéo tay Quý An, nhéo nhéo ngón tay rồi mới buông.

Gia chủ còn tưởng rằng Yến Hoài và Tân Trì quan hệ thực tốt, đặc biệt để dành vị trí bên cạnh Tân Trì cho Yến Hoài, thấy hắn tới lập tức mời hắn nhập tòa: “Yến huynh, thỉnh.



Tân Trì so với suy nghĩ chính y cho rằng không xong, càng không xong.

Trận gia pháp kia cha y thi hành là thật sự hạ tử thủ, thương thế phía sau thảm không nỡ nhìn, y vài ngày đều không thể ngủ ngon, nằm bò cũng vô tác dụng, hơi động chút liền sẽ chạm vết thương đau tỉnh.

Thúy Hòa mang thai, đứa bé lập tức thành bảo bối của cả nhà, mẫu thân phái hai tiểu nha hoàn tới đi theo hầu hạ, Vân Túc nàng tự mình gọi thẳng một vị nữ y quan trực tiếp vào thường trực trong phủ, cha y càng quá hơn, một ngày ba bữa đều phải phái người cố ý nấu riêng cho Thúy Hòa, y ngược lại không người nào để tâm.

Người dùng quen chỉ còn mỗi Tề Tam, nhưng Tề Tam ban đêm ngủ như chết, y đau tỉnh gọi người, thường xuyên kêu không tỉnh Tề Tam.

Ngày mùa đông, Tân Trì nhức nhối toàn thân mồ hôi lạnh, mơ hồ nghe thấy thanh âm Quý An: “Thiếu gia.


Quý An lại khóc, Tân Trì biết, y bị cha đánh thành như vậy, Quý An khẳng định sẽ đau lòng mà khóc, dĩ vãng y ỷ vào Quý An, lòng tràn đầy là y, thường xuyên tùy ý tức giận, đau không chịu nổi thì hướng Quý An cộc cằn, y biết chính mình sai rồi, cho nên giờ đây, y chịu đựng cơn buốt nhức đối Quý An vươn tay, cực nhọc nặn cái cười: “An An lại đây nào, không khóc, thiếu gia không đau.


Quý An thực ngoan đi tới, nước mắt treo trên mặt.

Tân Trì giãy giụa nâng dậy nửa người trên, duỗi tay giúp Quý An lau đi nước mắt, da mặt Quý An thực mềm, cùng tưởng niệm trong trí nhớ y giống nhau như đúc, khi Tân Trì đụng tới nước mắt cậu, nháy mắt chính y cũng thiếu chút lệ lăn, nhẫn nại xót xa, y thì thầm: “An An, trở về đi, trở về được không? Ta thật sự rất nhớ ngươi.



Nhưng Quý An lộ ra biểu tình không hiểu: “Thiếu gia, nô tài không có đi đâu hết, vì cái gì phải về?” Tân Trì ngốc: “Ngươi không có đi? Vậy Yến Hoài……”
Quý An nét mặt mờ mịt, lắc lắc đầu: “Yến Hoài nào ạ, nô tài không quen …… Thiếu gia, nô tài dù đã chết, vẫn sẽ luôn lưu lại nơi này, sẽ không rời khỏi thiếu gia.


Tân Trì giờ mới ý thức được Quý An mặc chính là một thân váy đỏ, là…… Là một thân hỷ phục y mua.

Tấm hỷ phục kia nát bươm, dơ bẩn, Quý An ôm lấy ngón tay Tân Trì vuốt nước mắt, nước mắt lại càng rớt càng nhiều: “Thiếu gia, ngươi không đau, chính là ta đau quá a…… Đau……”
Tân Trì cảm giác trên tay dính nhớp, mắt xem qua, da đầu tức khắc nổ tung, giật mình choàng tỉnh.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Tân Trì nằm tại chỗ há mồm thở dốc, rõ ràng là đầu giường của y, nhưng y chỉ nhìn thấy đó là một mảnh đỏ lòm, là máu trong mộng Quý An chảy trên tay y.

Y nhớ đến lời Yến Hoài nói —— không có ta, An An ba tháng trước cũng đã bị ngươi hại chết.

Đêm hôm đó y rốt cuộc không thể ngủ tiếp được nữa, sáng sớm thức liền sai người suy nghĩ biện pháp trù tính buổi tụ hội này, y muốn gặp Quý An, y muốn sắp điên rồi.

Hiện tại Quý An tới, y thấy, lại chỉ thẳng tắp cứng đờ.

Y không dám nhúc nhích, cũng không biết phải bắt chuyện với Quý An như thế nào, hẹt như đồ ngốc, dường như chẳng nhìn thấy ai, ánh mắt lăng lăng dừng ở Quý An.

Không gặp nhau cũng đâu tính lâu, thế mà y cảm thấy chính mình đã cùng Quý An tách ra thật dài.


Quý An tựa hồ tròn trịa hơn chút, không mặc quần áo hạ nhân Yến gia, trên áo bông vòng một vòng lông, sấn lên khuôn mặt cậu đã nhỏ nhắn lại còn đáng yêu, thực ngoan theo sau đuôi Yến Hoài.

Sau đó, y thấy Yến Hoài dắt tay Quý An.

Trong khoảnh khắc kia, y ghen ghét đến mức gần muốn phát cuồng, rõ ràng, rõ ràng nửa năm trước, Quý An vẫn là như vậy đi theo phía sau y, y cũng có thể dắt lấy Quý An.

Nhưng y cái gì đều không thể làm, chỉ còn cách trơ mắt nhìn Quý An né tránh, súc sau bên sườn Yến Hoài.

Có tỳ nữ tiến lên dâng rượu đã hâm ấm, gia chủ lần lượt mời khách, thời điểm đến Yến Hoài, bỗng nhiên dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Ai đây? Này không phải tiểu thư đồng lúc trước của Tân huynh sao?”
Tân Trì nghe tới đó, mới chợt từ trạng thái cứng ngắc bình phục, nỗ lực đem ánh mắt từ chỗ Quý An xé xuống, cố tỏ ra bình tĩnh, trái tim thì lơ lửng trên cao.

Nhưng Yến Hoài cứ bình chân như vại, đạm đạm hóa giải: “Đúng không? An An, ngươi có phải hay không gạt thiếu gia, còn có huynh đệ nào khác, đi làm thư đồng cho Tân thiếu gia?”
Người nọ ngắm nghía Quý An trong chốc lát, lại nói: “Là ta nhìn lầm rồi, có điểm giống, nhưng người này so với thư đồng kia của Tân huynh mập mạp hơn, hình như cũng trắng hơn.


Yến Hoài cười uống mấy khẩu rượu, đặt lò sưởi tay gia chủ chuẩn bị cho hắn nhét vào ngực Quý An, thoải mái: “Còn phải khen, là ta dưỡng tốt.


Tân Trì một câu cũng không thể cắm vào, chỉ cảm thấy bị hung hăng tát mấy bạt tai —— Đó rành rành là cùng một người, khác biệt, chỉ bởi vì, y đã không đối đãi tử tế với Quý An.

.