Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~~
- ------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời tiết quang đãng, gió thu lồng lộng, người ra cửa rất nhiều, một biển người rộn rang, ồn ào náo nhiệt.
Quý An đã vài ngày không ra khỏi nhà, đột nhiên bị chen chúc trong đám người, thập phần không có cảm giác an toàn, theo bản năng dựa vào bên người Yến Hoài, sợ mình sẽ bị lạc.
Yến Hoài liếc thấy bé ngoan nhất nhất không rời mình nửa bước, cầm túi tiền móc ra mấy đồng ném cho Hoắc Hương, nói: “Đằng trước kẹo hồ lô nhà ai ngon nhất? Ngươi đi mua hai xâu đi.”
Hoắc Hương ở trên đường nơi nào có đồ ăn vặt, đồ ăn vặt chỗ nào ngon nhất đã sớm thám thính nằm lòng.
Yến Hoài khá tin tưởng năng lực tên nhóc tinh quái từ nhỏ theo hầu hắn này.
Chờ Hoắc Hương mua trở về, liền nhận lấy một chuỗi đưa cho Quý An: “Nếm thử xem.”
Chua chua ngọt ngọt, Quý An từ lần ăn qua lúc trước liền nhớ rất rõ ràng, đáng tiếc không có cơ hội tự mua cho mình một xâu nếm đỡ thèm.
Cậu e dè nhìn Yến Hoài, do dự chút mới ngoan ngoãn vươn tay tiếp, lại quay sang thấy Hoắc Hương đã vung vẩy xâu của y bắt đầu ăn thì nâng cao cánh tay ngang môi Yến Hoài, đối hắn nói: “Thiếu gia ăn trước đi.”
Hoắc Hương đang nhai một viên sơn tra, nhìn Quý An ngốc ngốc mời Yến Hoài kẹo hồ lô, y ấp úng: “Thiếu gia không thích……”
Nói còn chưa xong, thì đã trơ mắt nhìn thiếu gia vốn dĩ không thích sơn tra nhà y bình tĩnh, tự nhiên cúi đầu cắn đị một viên kẹo trên tay Quý An, y đành phải đem ba chữ “Kẹo hồ lô” cùng kẹo hồ lô đồng thời nuốt vào trong bụng.
Yến Hoài thật ra hơi ngại chua, kẹo hồ lô dù dính lại nhiều đường, sơn tra ẩn bên trong vẫn là chua, nhưng hôm nay nhóc con đem thứ không mới mẻ gì biến thành vật quý hiến cho hắn, mắt trông mong giơ đến trước mặt hắn, Yến Hoài liền kiềm chế không được ăn một viên.
Hắn ăn cái gì đều luôn luôn nhai kỹ nuốt chậm, ở ánh mắt khiếp sợ của Hoắc hương kéo viên sơn tra đầu tiên ra, mới đẩy đẩy tay Quý An: “Được rồi, ta ăn rồi, ngươi ăn đi.”
Quý An lúc này mới đem kẹo hồ lô kề bên miệng mình, hé miệng thật cẩn thận cắn nửa viên.
Chờ khi Quý An ý thức được bọn họ đây là muốn đi đâu thì cả bọn đã ra khỏi thành.
Tuy rằng từ năm tám tuổi cậu đã tới nơi này rồi, nhưng đi theo Tân Trì mấy năm nay kỳ thật rất ít có cơ hội ra ngoài chơi.
Tân Trì bị Tân lão gia quản thúc nghiêm khắc không có tinh lực nô đùa gì hết, cậu là thư đồng theo hầu, mỗi ngày không bị bó ở thư phòng thì cũng là ở phòng thu chi.
Chỉ có nơi này, Tân Trì đã dẫn cậu đến rất nhiều lần.
Tiếp tục đi phía trước một ít, sẽ gặp một ngôi thiền viện nghi ngút khói hương nằm khuất lưng chừng núi, người dân đồn đãi vô cùng kì diệu, nói phương trượng ở đây là đệ tử đích truyền đã được Thần Phật điểm hóa.
Lão phu nhân Tân gia cùng chủ trì có chút giao tình, tại thời điểm chùa miếu hương khói điêu tàn cũng từng quyên qua một bút công quả.
Có một năm lão phu nhân bệnh thật sự nặng, đại phu đều bó tay không biện pháp, Tân gia vốn đã âm thầm trù bị tang sự, nhưng không nghĩ tới lão phu nhân ở chỗ này tĩnh dưỡng nửa năm hơn, thế mà bà dần dần hồi phục.
Từ dạo đó về sau, Tân phủ mỗi năm cả nhà đều quy định tới ngôi chùa này dâng hương cầu phúc, thi cháo bố thiện.
Tân Trì làm trưởng tử tự nhiên hằng năm đều phải đến, Quý An hồi hồi sẽ đi theo y.
Bất quá lúc ấy, trong đầu Quý An tất cả suy nghĩ đều là thiếu gia phải lạy Bồ Tát đầu gối có bị đau hay không, trở về còn sao chép kinh thư lại phải thức đêm hao tổn tinh thần.
Trong khoảnh khắc cậu lơ đễnh, loáng thoáng nghe thấy Hoắc Hương hình như nói “Cầu nhân duyên” gì gì đó, liền theo đà nhỏ giọng chêm một câu: “Nơi này Bồ Tát rất linh.”
Yến Hoài đối với mấy chuyện quỷ thần vốn nửa tin nửa ngờ, hắn thích đọc y thư, luôn cảm thấy trị bệnh cứu người chính là lang trung đại phu, muốn bái cũng nên bái Dược Vương y thánh, giờ nghe Quý An nói, hắn tự dưng muốn thử xem một lần: “Vậy vào xem thử nào.”
Hắn không tin, nhưng có người khác tin.
Tục ngữ dặn tâm thành tắc linh, mẫu thân và đại tẩu trong nhà rất thành tín.
Hiện giờ đại tẩu có thai, hắn thân làm thúc thúc, cũng nên chuẩn bị chút lễ chào đón cho cháu trai nhỏ cùng cháu gái nhỏ chưa ra đời của hắn, cầu cái phúc bình an trở về, đại tẩu cùng mẫu thân nhất định cao hứng.
Hoắc Hương tên nhóc này mấy bữa nay cả ngày chạy ra bên ngoài, còn tưởng là hắn không biết, đây rõ ràng là yêu thích tiểu nha đầu nhà đại nương bán bánh bao.
Khó trách, Hoắc Hương cũng tới tuổi có thể cưới vợ rồi, hắn làm thiếu gia cũng nên thay y sắp xếp phân sính lễ, tiền nhang đèn hôm nay tiện thể tính bên trong đó luôn đi.
Còn về phần Quý An……
Quý An thì thôi.
Cậu thành thành thật thật chờ ở cạnh hắn là được, thần phật bận quá, nhóc ngốc vẫn nên là hắn tự mình chăm sóc sẽ thỏa đáng hơn.
Lại không nghĩ rằng, tới chùa chiền xong, quyên công đức xong, bái Bồ Tát xong, thời điểm Yến Hoài muốn cùng phương trượng cầu phúc bình an thì bị báo cho hôm nay có khách quý, bọn họ trước cần phải từ từ.
Ngươi xem, nói Phật pháp phổ động chúng sinh, nhưng cũng có phân đắt rẻ sang hèn đấy.
Yến Hoài bất động thanh sắc mà cười cười.
Hắn mặc kệ, tới đâu hay tới đó.
Đi theo hướng dẫn của tiểu hòa thượng đến khách đường uống nước nghỉ ngơi vậy.
Trung tâm khách đường châm đàn hương, là mùi hương chùa miếu bình thường, Yến Hoài lại cảm thấy có chút khang khác, tựa hồ ngôi chùa này có thể có chút linh tính, từ lúc tiến vào chỗ này, bỗng cảm thấy an yên tinh thần, tiếng chuông ngoài sân cũng có vẻ vọng lại chút hồn hậu sâu xa. Quý An thì trái ngược hắn.
Cậu không cách nào bình tĩnh nổi, không hiểu tại sao cậu vô cớ nhớ lại có một năm trời vào đông, bọn họ bị đại tuyết vây ở trên ngọn núi này, Tân Trì kiều quý ngủ không quen, còn ngại lạnh, cậu mỗi ngày đều phải đi cầu tiểu sư phụ xin thêm chút than hồng, nhiều hơn cái chăn bông cho y.
Chỗ dừng chân khi ấy cũng giống hiện giờ là một gian khách đường.
Chỉ vừa vào thu mà Quý An có thể từng hồi từng hồi cảm nhận cái giá lạnh ngày đông, cả người bất giác rùng mình.
Quý An cảm thấy cậu giống như lại sắp rớt vào ác mộng liên quan tới Tân Trì, cuối cơn ác mộng lúc nào cũng xoáy tới xoáy lui khung cảnh Tân Trì bị cậu đánh vào đầu, sau đó là vô số người hò hét ép cậu đền mạng.
Nhưng…… Nhưng cơn ác mộng lần này sẽ khác, ác mộng trong quá khứ cậu không có Yến Hoài ở bên.
Quý An lén lút cọ cọ về phía Yến Hoài một chút, thật rón rén mà bắt lấy góc áo Yến Hoài, cố gắng trấn tĩnh bản thân vượt qua nỗi ám ảnh đen tối kia.
Giống nhau mèo con mới học trộm cá, trái tim thịch thịch thịch nhảy thành đoàn.
Đợi hơn nửa cái canh giờ, tiểu hòa thượng vừa rồi tiếp đãi bọn họ mới lại tới, tiểu hòa thượng nói: “Thí chủ, sư phụ sai ta thỉnh các ngươi qua bên kia.”
Quý An nhanh chóng thả góc áo nhéo trong tay ra, không ngờ do khẩn trương quá mức, lòng bàn tay ẩm ướt thế nhưng đem mảnh vải kia nhiễm mướt mồ hôi, so với màu sắc xung quanh đậm hơn chút ít.
Quý An bị dọa rồi, quả thực không thể tin được thứ mình đã làm.
Yến Hoài lại chẳng xíu nào để ý, ngược lại khuôn mặt Quý An khờ khờ càng hấp dẫn hắn hơn, vươn tay lên trấn an vỗ vỗ đầu nhỏ Quý An.
Hoắc Hương nóng ruột chuyện nhân duyên, nhất thời không có lưu ý thấy thiếu gia nắm lấy tay Quý An, cũng không nghe thấy thiếu gia nói chuyện với cậu: “An An trước kia đã tới rồi? Vậy lát nhớ dẫn ta dạo dạo nhé, không cần thiết phiền toái tiểu sư phụ nữa.”
Quý An bị Yến Hoài dắt tay, vành tai đỏ ửng. Hắn thực nhẹ thực nhẹ gật đầu, nhỏ giọng ngoan ngoãn ứng: “Trong viện chùa có một gốc cổ thụ cầu phúc, vĩ đại lắm ạ.”
Yến Hoài trước nay chưa từng nghe qua có người sẽ dùng “vĩ đại” hình dung một thân cây, không khỏi bị cậu chọc cười, khiến lỗ tai Quý An càng thêm đỏ.
Nhưng mà, gốc cổ thụ đích xác “vĩ đại”, mặc kệ xét khía cạnh tuổi tác, hay là thể tích.
Không thể biết cây cổ thụ này mọc ở đây từ bao giờ, hiện tại đã phát triển đến mức phải ba bốn nam tử thành niên lực lưỡng, dùng sức giang hết cỡ hai cánh tay mới có thể khó khăn lắm mà ôm trụ.
Chạc cây lan tràn, tự do sinh trưởng, một nhánh cây thậm chí còn đỉnh sang một đỉnh nhỏ gian phòng gần bên, thản nhiên từ nóc nhà kia xỏ xuyên qua, hình thành cho ngôi chùa một phong cảnh độc nhất vô nhị.
Trên cây treo rất nhiều dải dây lụa đỏ, dưới dây lụa buộc theo vô số mộc bài hình dạng lớn nhỏ khác nhau, dùng để hứa nguyện.
Phật tự quảng kết thiện duyên, sẽ không đem người khổ sở thất ý từ chối bên ngoài.
Người sang quý có thể nhờ phương trượng sư phụ vì họ giảng một bài kinh kệ, người khốn khó lại chỉ có thể cầu một phương mộc bài treo ở đây, còn có những người càng nghèo hơn, ngay cả mộc bài đều do chính tay họ tự đẽo tự gọt.
Quý An chỉ thoáng so những khách hành hương nghèo nhất đó nhỉnh hơn cái lóng tay, cậu tích cóp hai năm tiền lương, trân trọng mà cầu một phương mộc bài lặng lẽ treo trên cổ thụ, kỳ nguyện lại rất đơn giản mộc mạc, chỉ hy vọng Tân Trì mọi chuyện như ý, lúc nào cũng chảy trôi suôn sẻ thôi.
Cậu nhớ chính mình lúc ấy, khi biết rốt cuộc cũng tích cóp đủ bạc đã hân hoan nhảy nhót cỡ nào.
Giờ chỉ còn lại có một miệng đắng cay, cùng với nỗi đau từ bắp đùi truyền đến, khao khát xóa bỏ chúng như thế nào đều không được.
Quanh họ tới tới lui lui thật nhiều người, có phu thê trẻ tuổi tới cầu con nối dõi, có tú tài tới cầu công danh đỗ đạt, cũng có người lòng tràn đầy sầu khổ tới cầu cho bản thân hoặc cho thân nhân bệnh tình mau thuyên giảm.
Chỉ có một vị phu nhân, lúc Yến Hoài cùng Quý An bọn họ đến đã đứng ở dưới tàng cây rồi.
Nàng ngửa đầu, không biết đang ngắm cái gì, ở chớp mắt Yến Hoài bọn họ bước qua bỗng nhiên giơ tay, giật mạnh xuống một khối mộc bài từ trên cây, ném cho tỳ nữ bên cạnh: “Đốt đi.”
Tỳ nữ đứng ở một bên run rẩy nhìn nàng, nhỏ giọng khuyên: “Phu nhân……”
Yến Hoài nhận ra đây là vị ái thiếp kia của tri phủ, giờ hắn mới vỡ lẽ mới nãy vì sao ở thiền phòng phương trượng ngửi thấy mùi son phấn nữ tử hay dùng, xem ra canh giờ trước thí chủ phương trượng đóng cửa tiếp đãi, chính là vị quý nhân kia.
Chương Hoa không trông thấy Yến Hoài, chỉ thu lấy ống tay áo, nở nụ cười khó coi: “Hồi phủ lão gia hỏi, cứ nói hôm nay bồi ta đi coi châu thoa, không cần đề chuyện tới đây.”
Tỳ nữ cầm khối mộc bài, như cầm củ khoai lang nóng cháy vừa gắp khỏi lửa, phỏng tay vô cùng.
Đây là lão gia tự tay treo lên, nguyện cùng phu nhân hòa thuận ân ái, nàng nào dám thật sự đem nó đi đốt, nhưng nàng hầu hạ phu nhân hai năm dư, biết rõ phu nhân tính tình ngang ngược nên thực sự không dám trái ý nàng.
Chương Hoa đã cất bước đi ra ngoài, đi thong thả không chút do dự, dáng vẻ đầy tiêu sái hào sảng.
Mặc cho một thân váy trang thoa hoàn, lại mơ hồ bóng dáng khí phách hăng hái của một Trạng Nguyên lang.
Quý An học theo, cũng ngửa đầu đi xem gốc cổ thụ, thừa dịp Yến Hoài cùng Hoắc Hương không chú ý, đem mảnh mộc bài chính cậu đã treo lên kéo xuống dưới, nắm chặt giấu vào trong tay áo.
—— Cậu cũng muốn đem cái mộc bài này đập nát rồi đốt trụi, sau đó lại nỗ lực để dành bạc, vì Yến Hoài cầu một khối phúc bài khác càng quý giá hơn, càng linh nghiệm hơn.
Yến Hoài mới là thiếu gia, là chủ tử của Quý An, xa xa hơn nữa là như cha cậu, lão sư, huynh trưởng, giống hết thảy tất cả những người, trong hiểu biết kém cỏi của cậu, sẽ luôn đứng bên cạnh bảo vệ cậu..