Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 57




Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

#13.03.2022

Yến Từ tìm cách mua chuộc nhân viên quản lý diễn đàn trường, nhờ đối phương hack số phiếu bầu của Dư Thính lên đầu bảng.

Vốn dĩ gương mặt Dư Thính rất xinh đẹp, hơn nữa gia thế hiển hách, dù có ai phát hiện ra cô gian lận phiếu bầu cũng không dám lớn tiếng phản kháng, chỉ có thể nhỏ giọng lên án chủ nghĩa tư bản tàn ác.

Vũ hội yêu cầu các học sinh tự chuẩn bị lễ phục, các học sinh nam thì đều diện tây trang đeo cà vạt giống như nhau. Suy xét đến tình huống riêng biệt của Yến Từ, Dư Thính quyết định đưa cho cậu một bộ tây trang được định chế độc quyền.

Mà muốn định chế thì phải có số đo của Yến Từ, nhưng Dư Thính lại không biết số đo của Yến Từ là bao nhiêu.

Suy nghĩ một hồi, cô cầm lấy thước đo chạy qua gõ cửa nhà Yến Từ.

Yến Từ đang làm bài tập của lớp 12, thấy cô qua nhà thì nghiêng người né qua cho cô vào.

Tiểu cô nương với ánh mắt lấp lánh, hỏi: “Yến Từ, cậu có rảnh không?”

Yến Từ hơi suy nghĩ một lát, gật đầu: “Có thể có.”

Có thể có?

Câu trả lời lạ lùng gì vậy nè?

Dư Thính vô cùng vui vẻ quơ quơ cuộn thước dây trong tay: “Tớ có thể lấy số đo của cậu được không?”

Yến Từ nhíu mày.

Nhớ đến chuyện cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, Dư Thính lập tức sửa lại câu hỏi, “Tự cậu đo cũng được.”

Yến Từ không trả lời, yên lặng dang hai tay ra.

Câu trả lời vô cùng rõ ràng.

“Vậy cậu đứng yên nha ~”

Dư Thính dặn dò một câu, cầm thước bắt đầu lấy số đo, đầu tiên là độ rộng của vai.

Cậu đứng yên trong nhúc nhích, cằm hơi nâng lên, nhưng ánh mắt không nhịn được nhìn xuống phía dưới.

Dư Thính vừa đo vừa lẩm bẩm lại con số đo được, đợi não ghi nhớ rồi chuyển sang đo ngực.

Ừm, sờ lên rất rắn chắc. Một suy nghĩ kỳ quái nhảy lên trong đầu, cô không chú ý tới hầu kết thiếu niên hơi chuyển động, cúi đầu tiếp tục đo vòng eo.

Vòng thước dây bao hết vòng eo cậu, đến khi nhìn thấy số đo, Dư Thính xém chút nữa văng tục ——

Mẹ nó, eo chuẩn!

Cô không thắng nổi sự cám dỗ này, ngón tay nhéo nhéo sườn eo của thiếu niên.

Rất rắn chắc, một chút mỡ thừa cũng không có.

Nhìn Yến Từ cũng không giống như ngày nào cũng tập thể dục nhỉ…?

“Mỗi ngày tôi đều chạy bộ lúc 5 giờ sáng.”

Một giọng nói bất chợt vang lên trên đỉnh đầu.

“?”

“Trả lời cho thắc mắc trong lòng cậu.”

Dư Thính ngẩng đầu, ngây thơ vô tội nhìn cậu.

Trên mặt Yến Từ có chút ý cười, kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì thần kinh vận động không nhạy, để tránh không đạt môn giáo dục thể chất nên mỗi ngày đều kiên trì tập luyện.”

So sánh với những người khác, hệ thần kinh vận động của cậu có thể dùng từ “đồ bỏ đi” để nói đến.

Mặc kệ là chạy bộ hay là chơi bóng, đến tư thế khiêng bình nước cũng rất quái dị,Yến Từ không muốn bị người khác cười nhạo, cũng không muốn vì vấn đề này là bị mọi người chú ý đến, cho nên sáng sớm nào cũng sẽ dành chút thời gian rèn luyện, cố gắng bắt chước tư thế của những người khác để không bị coi là khác người.

Qua một thời gian dài, hiệu quả cực kỳ tốt, không những chỉnh sửa được tư thế mà còn có cơ bắp.

Hình như Dư Thính cũng rất thích….

Ánh mắt Yến Từ lấp lánh, nói: “Tôi sẽ luôn kiên trì.”

Sẽ, sẽ luôn kiên trì?

Kiên trì cái gì? Tập luyện cơ bắp?

Không biết là thế lực đen tối nào xuất hiện điều khiển Dư Thính giơ tay sờ soạng bụng cậu một chút.

Ối ồi ôi, có cơ bụng thật nè!!

Hơi kinh ngạc một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì chợt nhận ra hành vi lưu manh của mình, vội vàng cúi đầu, bàn tay giả vờ như đang phủi bụi trên áo cậu.

“Thính Thính.”

“Hả?”

Thiếu niên hơi rũ mắt, “Tôi không thu tiền.” Cậu nói, “Cậu không cần phải lén lút làm chuyện lưu manh như vậy.”

“.....”

“..........”

A a a a a, không còn thiết tha gì nữa!

Cầu xin ông trời lập tức rơi xuống đè chết cô đi!!

Dư Thính thấy cơ thể nóng lên, vội vội vàng vàng lấy xong số đo, xong việc mới phát hiện là đến một con số cô cũng không nhớ gì hết!

Cô đúng là đồ bỏ mà, huhu.

Dư Thính quấn quấn thước đo, khóc không ra nước mắt, “Yến Từ, tớ quên hết số đo rồi.”

Yến Từ: “...”

Dư Thính nhẹ giọng thuyết phục cậu, “Cậu để tớ đo lại một lần nữa nha?”

Yến Từ thở dài, xé một tờ giấy rồi ghi ghi lên đó, ghi xong thì đưa cho cô.

Dư Thính khó hiểu: “Cái gì vậy?”

Yến Từ: “Số đo.”

Dư Thính lập tức trừng mắt, “Vậy tại sao hồi nãy cậu không nói?” Làm cô cực khổ như thế, kết quả là cậu nhớ được số đo của mình? Vậy nãy giờ cô lãng phí thời gian như vậy làm gì chứ?

Ánh mắt Yến Từ bình tĩnh, “Cậu không hỏi.”

“...”

Được rồi.

Cô cũng được sờ cơ bụng, nhìn đi nhìn lại cũng không chịu thiệt bao nhiêu.

Dư Thính cất giữ tờ giấy cẩn thận, vẫy tay tạm biệt Yến Từ.

Còn hai ngày nữa là đến buổi vũ hội, Dư Thính sẽ sớm kêu người đem lễ phục định chế qua cho Yến Từ, âm thầm chờ mong nhìn thấy Yến Từ mặc vào.

Chắc chắn là rất đẹp trai.

Cô lựa chọn rất lâu mới chọn ra được kiểu dáng phù hợp với cậu, cũng không biết Yến Từ có thích không….

Dư Thính nằm ườn trên giường vò đầu bứt tóc, cuối cùng không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Yến Từ.

‘Dư Thính: Đã nhận được tây trang chưa?’

‘Yến Từ: Rồi.’

Dư Thính cong mắt: ‘Không biết là cậu mặc vào có đẹp hay không, nếu cảm thấy không hợp thì nói với tớ, tớ cho người sửa lại.’

Vài phút trôi qua Yến Từ vẫn chưa trả lời.

Đúng lúc Dư Thính đang chuẩn bị dẹp điện thoại qua một bên đi làm chuyện khác thì Yến Từ lại gửi một tấm ảnh tới.

Cậu đứng trước nền tường màu trắng, rất nghiêm túc, dáng người cao thẳng, hai tay buông lỏng hai bên đùi, nhìn cứ như là quân nhân ấy.

Yến Từ đang mặc bộ tây trang định chế mà Dư Thính đưa qua, so với bộ ở tiệc sinh nhật lần trước thì bộ này càng đẹp hơn nhiều.

Màu sắc thì vẫn là màu đen truyền thống,nhưng nghĩ đến  Yến Từ vẫn là một thanh thiếu niên, kiểu dáng của trang phục cũng không phải quá truyền thống, ngay cả cà vạt cũng không đeo.

Cậu nghiêm túc nhìn máy ảnh làm Dư Thính không nhịn được cười khúc khích.

Sau khi cười xong, cô mới phát hiện nền tường có màu rất lạ, không giống với nhà Yến Từ lắm.

‘Dư Thính: Cậu nhờ ai đó chụp hình sao?’

‘Yến Từ: Ừm, nhờ bà nội Cố ở nhà kế bên.’

‘Dư Thính: Oa, Yến Từ nay đã làm quen được với hàng xóm rồi nha.’

Cậu thong thả gửi qua một câu: ‘Bởi vì cậu muốn nhìn.’

—— Bởi vì cậu muốn nhìn.

Dư Thính đột nhiên bị năm chữ này làm cho thất thần.

Trước kia, cô muốn Quý Thời Ngộ làm cái gì thì cậu ta càng làm trái ngược lại, ngay cả trang phục cô đưa cho, cậu ta cũng lười chụp cho cô coi.

Dư Thính vốn tưởng rằng toàn bộ con trai đều giống như thế, đều không có kiên nhẫn với con gái, cảm thấy con gái làm nũng là đang gây sự, nhưng mà… Dường như Yến Từ luôn dung túng cô, mặc kệ cô có làm cái gì nữa, không cần biết đúng sai, cậu sẽ luôn đứng về phía cô, bênh vực cô đầu tiên.

Có phải… Yến Từ cũng thích cô một chút?

Dư Thính không dám hỏi.

Cô phát hiện, mỗi khi đối mặt với Yến Từ, cô đều không có dũng khí như khi đối mặt với Quý Thời Ngộ.

Có lẽ là để ý, nên mới băn khoăn. Bởi vì băn khoăn quá nhiều, nên tiểu cô nương trước giờ luôn ngang tàng hống hách, lại đột nhiên trở nên cẩn thận từng chút một.

‘Đẹp.’ Dư Thính gõ chữ, một lát sau lại gửi thêm một câu, ‘Tớ thích.’

Cô ôm điện thoại, ngón tay vô thức vuốt ve màn hình.

Lát sau, Yến Từ trả lời: ‘Tôi cũng thích.’

Dư Thính ngồi đơ ra.

Chờ đến khi màn hình điện thoại tối nay, trên đó hiện ra một gương mặt đang cười ngây ngô.

Cô xoa xoa gương mặt tươi rói, cuối cùng cũng không khống chế được, ôm chăn lăn lóc như một con dòi.

….

Thời gian hai ngày đã hết, lễ kỷ niệm ở trường đã đến.

Hôm nay học sinh toàn trường có thể tự do hoạt động, chỉ cần không quá lố lăng thì nhà trường sẽ không can thiệp.

Dư Thính không chút hứng thú, cô chỉ mong đợi đến vũ hội tối nay thôi.

Nhưng thật ra cô có chút chột dạ.

Nhìn vào kết quả bầu chọn cuối cùng, sợ là gặp bạn học sinh nào tính tình nóng nảy, không chừng sẽ trực tiếp xách cổ áo cô lên, quát mắng cô tại sao dám gian lận phiếu bầu…

Đi qua đi lại, cuối cùng cũng đến buổi tối, vũ hội vườn trường chính thức bắt đầu.

Người chủ trì đang đứng trên đài đọc diễn văn, cặp đôi phụ trách nhảy mở màn đang ở trong hậu đài đợi gọi tên.

Ánh đèn trong hậu đài mờ ảo, Dư Thính đứng bên cạnh Yến Từ, len lén liếc nhìn cậu.

Người thật so với ảnh càng đẹp hơn, lớp trang điểm mỏng càng làm cho cậu thêm lạnh lùng, nhìn qua thấy khó mà tiếp cận được.

Dư Thính quan sát vẻ mặt Yến Từ, đôi mắt cậu bình tĩnh không chút dao động.

“Yến Từ, cậu có căng thẳng lắm không?”

Đây hẳn là lần đầu tiên Yến Từ khiêu vũ trong trường hợp trọng đại như hôm nay.

Lúc sinh nhật cô thì không có bao nhiêu người, cậu có thể thích ứng được, nhưng lần này không giống, cũng không biết là có làm sao không.

“Nếu không…”

“Có phải cậu nên khoát tay tôi không?”

Dư Thính ngẩn người, tự nhiên đặt tay lên khuỷu tay thiếu niên.

Người chủ trì đã gọi tên hai người, màn che mở ra, tất cả ánh đèn đều tụ hội lại đây, Yến Từ bình tĩnh dắt Dư Thính đi lên đối diện với vô số ánh mắt.

Cô rất xinh đẹp.

Bộ lễ phục màu hồng bồng bềnh ôm lấy thân hình nhỏ xinh, ánh đèn chiếu vào, cô cứ như một bông hồng diễm lệ nở rộ rực rỡ giữa nhân gian.

Thời khắc âm nhạc vang lên, lòng bàn tay Yến Từ dính sát vào vòng eo nhỏ của cô.

Yến Từ đã khiêu vũ tiến bộ hơn lúc ở tiệc sinh nhật Dư Thính

Cậu cứ khiêu vũ theo nhạc, nhìn qua làm người ta không thể nào nghĩ đến, người này xuất thân là một tiểu đáng thương nghèo khó.

“Thính Thính, thật ra tôi rất căng thẳng.”

Khi ánh đèn tối dần, cậu đột nhiên nói một câu như vậy.

Dư Thính không nhịn được nhìn về phía cậu.

Ánh mắt Yến Từ gắt gao nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt như có hàng ngàn vì sao lấp lánh, “Nhưng mà…”

Không chờ cậu nói hết lời, chân Dư Thính bỗng nhiên nhói lên một cái.

Sắc mặt cô thay đổi, dừng lại điệu nhảy, lí nhí lẩm bẩm: “Yến Từ, tớ thấy hơi đau chân…”

Yến Từ: “...”

Vẻ mặt Dư Thính như đưa đám: “Chắc chắn là ông trời đang trừng phạt hành vi thiếu đạo đức của tớ.”

Yến Từ: “...”

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, việc khiêu vũ chắc chắn không thể tiếp tục tham gia.

Yến Tư dìu tay Dư Thính, khập khiễng đi đến phòng y tế.

Trời đã tối, hầu hết mọi người đều tham gia vũ hội, cho nên sân thể dục có vẻ hơi vắng lặng.

Dư Thính đi được vài bước liền mệt muốn chết, nắm tay Yến Từ tỏ ý dừng lại, “Mệt, tớ muốn ngồi nghỉ một chút.”

Yến Từ chịu thương chịu khó đỡ cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.

Cậu cuốn tay áo lên, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Dư Thính, muốn cởi giày cao gót của cô ra.

Dư Thính vội vàng rụt chân lại, ánh mắt cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

“Xem coi có phải bị thương đến xương hay không.”

Ánh mắt Dư Thính trốn tránh, không tình nguyện đem chân duỗi ra.

Cậu cẩn thận tháo chiếc giày cao gót lấp lánh xuống, sau đó đặt chân cô lên đầu gối của chính mình, ngón tay nhẹ nhàng đè lên mắt cá chân, “Đau không?”

Dư Thính đáng thương nói, “Đau ~”

Yến Từ cụp mắt, những ngón tay thon dài mềm nhẹ xoa bóp chỗ đau.

Thủ pháp mát xa của cậu rất thành thục, lực đạo cũng rất thoải mái, gióng nói dịu dàng vang lên trong màn đêm tối: “Có thể là bị trật cổ chân (?) rồi, ấn một cái là đỡ rồi.”

(?) Nguyên gốc convert là “vặn vẹo đến da thịt”, vì không biết chính xác không nên editor tạm để dấu chấm hỏi.

Dư Thính không nói lời nào, mí mắt nâng lên lại rũ xuống, rũ xuống rồi nâng lên, cuối cùng cũng không thắng nổi lòng hiếu kỳ, lén lút nâng mắt nhìn gương mặt Yến Từ.

Đèn đường kéo bóng dưới chân cậu ra rất dài.

Ánh mắt lạnh lẽo làm khí chất của cậu trở nên cô quạnh, mặc dù gương mặt rất lạnh lùng như động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng.

Dư Thính lại dời tầm mắt xuống cổ chân mình.

Trắng trắng, nhỏ nhỏ, trước khi đến đây còn cố ý xịt nước hoa mùi hoa anh đào, nhưng mang giày cao gót mũi nhọn thì không có thoáng khí, còn khiêu vũ lâu như vậy, không biết có mùi gì không…

“Yến Từ, có mùi hôi không?” Dư Thính nắm chặt làn váy, nín thở một chút, lấy hết can đảm hỏi một câu.

Động tác của Yến Từ không dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên, nghiêm túc trả lời: “Có một chút.”

Dư Thính: “.....”

Dư Thính: “.........”

Tác giả có lời muốn nói:

Thính Thính: Tiên nữ không có bị hôi chân, tiên nữ không có bị hôi chân, Thính Thính là người trong sách, người trong sách sẽ không bị hôi chân.