Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)


#19.08.2021


Dư Thính phát hiện cô đụng phải phiền phức lớn rồi.


Mồ hôi lạnh thoát ra từ từng lỗ chân lông, rất nhanh lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, áo ngủ ren màu bạc dính sát vào người, hơi lạnh, y hệt nhiệt độ trên đầu ngón tay.


Tay Dư Thính run rẩy nhấn chụp màn hình, muốn hỏi Cố Song Song chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng mà sau khi nhấn chụp, màn hình điện thoại không có chút động tĩnh nào.


Ngay sau đó, một thông báo nhắc nhở nhảy ra


Hệ thống: ‘App hạn chế chỉ Dư Thính được sử dụng.’


Đây không phải trò đùa.


Cô gặp quỷ rồi?


Dư Thính sợ tới mức khoé mắt đỏ bừng, không từ bỏ mà vào wechat, chỉ cần là những nội dung liên quan đến app truyện tranh đều không gửi được, cô nhìn dấu chấm than đỏ, ngơ ra vài giây, hồi lâu mới tiếp thu sự thật này.


Dư Dung đúng là chị cả của cô, đúng là cô được chị cả nuôi lớn sau khi cha mẹ qua đời, nếu như đây không phải trò đùa cũng không phải cô gặp quỷ, vậy rất có thể cô… Sẽ không sống quá 20 tuổi?


Dư Thính hoảng sợ.


Hiện tại không đủ tiền để đọc tiếp nội dung của quyển truyện, cô càng thêm lo sợ mà cắn chặt môi, khẩn trương click vào mục ‘nhiệm vụ kiếm tiền’.


‘1: Chuyện nhỏ không tốn sức, đều vì truyền thống mỹ đức của ông cha ta, tiện tay làm chút chuyện tốti. (Khen thưởng: 3 tệ)’


‘2: Được người khác chân thành cảm ơn, đối với bạn mà nói là thù lao tâm linh tốt nhất. (Khen thưởng: 2 tệ)’


‘3: Giúp đỡ một người đang gặp khó khăn cấp 1, hơn nữa phải làm cho đối phương cảm thấy hạnh phúc viên mãn (Khen thưởng: 5 tệ)’


‘Nhắc nhở: Người mới lần đầu click mở ‘nhiệm vụ kiếm tiền’, tặng miễn phí 10 tệ.’


Phải biết rằng: ‘1: App nhân sinh được tạo ra là để học Lôi Phong làm chuyện tốt, trong lúc người dùng sử dụng app, thông qua nhiệm vụ giúp đỡ những người khó khăn để nhận được tiền, mỗi ngày nhận tối đa 10 tệ.’


‘2: Nhân vật khó khăn chia làm 6 cấp bậc, cấp 1-2 tuỳ ý kích hoạt, cấp 3 trở lên phải dùng thẻ bài nhân vật để kích hoạt, trợ giúp nhân vật cấp bậc càng cao, đạt được khen thưởng càng lớn.’


“...”


Sao lại khó khăn như thế…


Dư Thính tuyệt vọng nâng mắt, từ lúc sinh ra đến giờ cô toàn học thói ỷ thế hiếp người, chưa bao giờ học Lôi Phong làm chuyện tốt, cô rất rất muốn biết rốt cuộc cái app này muốn làm gì.


Nếu muốn biết cốt truyện của một quyển sách, phần tóm tắt chính là lựa chọn tốt nhất.


Dư Thính nhịn đau bỏ 10 tệ mua phần tóm tắt, những dòng chữ nhỏ từ từ xuất hiện: ‘Quý Thời Ngộ cả đời đau khổ, cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu, tại Dư gia bị chèn ép, thậm chí bị con gái út Dư gia đối xử giống như chó, hét lên hét xuống. Lúc 30 tuổi vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà Quý Thời Ngộ trọng sinh về lúc 17 tuổi, mở mắt ra, là thời điểm hắn đang sốt cao bị nhốt dưới tầng hầm…


Lúc này đây, Quý Thời Nộ thề phải để Dư gia nợ máu trả bằng máu!


Chàng rể trọng sinh, làm bá thương giới!’


A?


A??


A??!!!


Dư Thính đọc đi đọc lại văn án nhiều lần, cả người choáng váng.


Cô không khỏi nghĩ đến câu nói đầu tiên lúc mới vào app, nếu cái app này thật sự biết trước tương lai… Vậy cô chính là vai phụ trong truyện tranh, còn Quý Thời Ngộ chính là lão đại truyền kỳ của thương giới?


Vậy chẳng phải cô sẽ hưởng thọ tuổi 20 thật sao!!!


Dư Thính không ngồi yên được, thay quần áo chạy nhanh ra khỏi phòng.


Dư gia rất lớn, có ba tầng sinh hoạt, hai tầng ngầm, tính thêm gác mái là tổng cộng sáu tầng.


Những người phụ trách giúp việc chỉ có 2-3 người, trong không gian rộng lớn như thế, vào ban đêm hoàn toàn không có âm thanh nào.


Quý Thời Ngộ bị nhốt ở tầng hầm 1.


Nơi đó chứa hơn 30 hầm rượu, sau đó lại vứt hầm rượu này đi, làm nhà kho chứa đồ linh tinh, ngày thường nếu Dư Thính không hài lòng, sẽ đem Quý Thời Ngộ nhốt vào đó, cho nên tầng hầm đã trở thành nơi ở của Quý Thời Ngộ.


Dư Thính vào thang máy đi xuống tầng hầm.


Cửa thang máy mở ra, không khí lạnh lẽo ập vào, cô gắt gao xoa cánh tay, bàn tay nắm điện thoại chợt dùng sức.


Trước mắt là một thông đạo thẳng tắp kéo dài, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, trên vách tường hai bên có treo mấy bức tranh, đều là tác phẩm danh giá nhưng lại giống như rác rưởi không có chỗ dùng.


Dư Thính trong lòng có quỷ, nhìn gì cũng thấy sợ.


Cô lo lắng lời của app nhân sinh là thật, cũng sợ Quý Thời Ngộ 30 tuổi trọng sinh về tìm cô báo thù.


Cô thừa nhận bản thân cô rất kiêu ngạo.


Nhưng cô có tiền nha! Có tiền thì dựa vào cái gì mà không được kiêu ngạo!


Nhưng mà….


Dư Thính xin thề, cô không hề đối xử với Quý Thời Ngộ giống chó, nếu cô thật sự xem cậu ta là chó, thì cô có cần dùng mấy chục vạn để mua một cái nhẫn tỏ tình với cậu ta không? Cô thật sự đặt cậu ta ở trong tim mà!


Nghĩ đến đây, Dư Thính càng uy khuất.


Cuối cùng cũng đến nơi, nhìn hai gã bảo tiêu đứng gác trước cửa tầng hầm, đều là người được tuyển từ bên Italy về, diện một thân tây trang màu đen nhìn không giống với kẻ hào hoa phong nhã, mà càng làm lộ rõ cơ bắp cùng khí thế kinh người hơn.


Dư Thính: “Mở cửa.”


Bảo tiêu mở cửa ra, Dư Thính chuẩn bị bước vào, đột nhiên căng thẳng.


Cửa nhỏ trước mắt mở ra xua tan đi bóng tối trong phòng, bên trong phòng rất yên tĩnh, không thấy động tĩnh gì hết, thậm chí là không nghe rõ tiếng hô hấp của Quý Thời Ngộ.


Dư Thính khẩn trương cắn môi, tim đập loạn.


Nếu Quý Thời Ngộ thật sự trọng sinh, vậy cô…


Dư Thính hít sâu, dẹp đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cố tích đủ dũng khí bước vào trong.


Trong bóng tối âm u, một thiếu niên gầy yếu cuộn tròn ở một góc.


Cậu ta còn mặc đồng phục ở trường, quần áo to rộng càng làm cho cơ thể cậu thêm gầy yếu.


Dư Thính đi đến trước mặt cậu, dùng mũi chân cẩn thận đụng vào ống quần cậu, giọng nói trầm thấp hỏi: “Quý Thời Ngộ?”


Quý Thời Ngộ không phản ứng.


Dư Thính hoảng hốt, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng túm lấy cậu, một thiếu niên 1m85 trực tiếp ngã xuống trước mặt cô.


Mái tóc màu đen lộc cộc dính vào trán, gương mặt tuấn tú đỏ ửng bất thường, mày nhăn lại rất sâu, cho dù đang hôn mê nhưng đôi môi vẫn cố chấp mím chặt.


Dư Thính duỗi tay sờ, rất nóng, nóng như cái bánh bao vừa ra lò.


Cô nhớ lại phần tóm tắt, giật mình một cái.


Xong đời.


Quý Thời Ngộ sắp trọng sinh!!!


Không, không được, không thể để Quý Thời Ngộ trọng sinh, cô còn muốn sống đến 21 tuổi mà!!


“Nhanh, nhanh đem cậu ta lên lầu!” Dư Thính lập tức kêu bảo tiêu cõng Quý Thời Ngooh lên, sau đó sốt ruột gọi điện cho dì Tô.


Chuông điện thoại vang hồi lâu mới có người bắt máy.


Hốc mắt Dư Thính hồng hồng, “Dì Tô, dì mau kêu bác sĩ Vương đến đây đi, Quý Thời Ngộ bị sốt rất nghiêm trọng.”


Dì Tô nghe thấy cô bất thường, không dám chậm trễ, trấn an hai câu sau đó đi gọi điện cho bác sĩ gia đình.


Thân thể Dư Thính không tốt.


Dư Dung sợ cô ở nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố ý mời hai vị bác sĩ đến làm bác sĩ gia đình, thường ngày nếu bị bệnh vặt hay va chạm nhỏ thì có trực tiếp giải quyết tại nhà.


Cô vừa mới cúp điện thoại, liền cảm giác có một luồng khí lạnh truyền đến.


Dư Thính nhìn lại, đụng phải tròng mắt không chút tình cảm của đối phương.


Đôi mắt kia rất lạnh, giống hệt băng sương trên mặt hồ, u ám, lạnh nhạt, không có một tia sáng ấm áp.


Cậu ta nhìn cô giống như kẻ thù, cũng giống như nhìn một con kiến nhỏ nhoi.


Dư Thính run rẩy, điện thoại suýt bị rơi xuống đất.


“A… A Ngộ.” Dư Thính hơi há mồm, âm thanh nhỏ xíu.


Cô chớp chớp mắt, tròng mắt có chút ánh sáng nhợt nhạt, biểu cảm bất an, nhưng tầm mắt lại không di chuyển.


Quý Thời Ngộ không nói chuyện, giãy giụa từ trên lưng bảo tiêu nhảy xuống.


Cậu còn chưa khỏi bệnh, cơ thể mềm nhũn, còn chưa kịp đứng vững đã lảo đảo ngã sang bên cạnh.


Dư Thính đưa tay muốn đỡ cậu, nhưng bị Quý Thời Ngộ né tránh.


Cậu dựa vào tường thở dốc, nâng mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người cô, ánh mắt kia giống như đang nghi ngờ gì đó.


Dư Thính dám chắc, Quý Thời Ngộ đã trọng sinh.


App nhân sinh.. Thật sự biết trước tương lai.


Dư Thính không biết Quý Thời Ngộ đang nghĩ cái gì, cũng không biết trước khi trọng sinh, trong tương lai cậu đã gặp phải chuyện gì khiến cậu quyết tâm trả thù cô đến thế, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, dù gì thì cô cũng không phải người tốt lành gì hết.


“A Ngộ, tớ kêu bọn họ đưa cậu về phòng, sau đó đợi bác sĩ Vương đến khám bệnh cho cậu được không?”


Quý Thời Ngộ tránh đi ánh mắt của cô, im lặng lảo đảo đi ra ngoài, nhưng chưa đi được hai bước thì thân thể cao gầy ngã về phía trước. Dư Thính gọi người cõng Quý Thời Ngộ về phòng, bác sĩ Vương cũng kịp thời chạy đến.


Bệnh tình của Quý Thời Ngộ không nghiêm trọng lắm, nguyên nhân là do để bụng đói ở trong tầng hầm lạnh lẽo, đói khát cùng lạnh lẽo thay phiên tra tấn, vì thế liền bị bệnh.


Bác sĩ Vương đang kiểm tra cho cậu, cô không dám đi vào, bực bội đi dạo ngoài hành lang.


Trong tóm tắt có nói, Quý Thời Ngộ muốn để Dư gia bọn họ nợ máu trả bằng máu, cậu ta nói như vậy nghĩa là Dư gia đã làm gì cậu ta, hoặc cô đã làm gì cậu ta.


Aiz…


Hiện tại chuyển sang đối xử tốt với Quý Thời Ngộ còn kịp không?


Nhưng mà thường ngày cô cũng không đối xử tệ lắm mà…


Dư Thính uỷ khuất muốn khóc, quyết định sẽ nhìn đi nhìn lại cốt truyện tiếp theo, thật sự muốn đuổi Quý Thời Ngộ đi, không chỉ là đuổi ra khỏi nhà, mà là đuổi ra khỏi Giang thành!


Cô ấn mở điện thoại.


10 tệ miễn phí hệ thống cho đã dùng hết, muốn biết cốt truyện tiếp theo thì chỉ có cách làm nhiệm vụ, vấn đề là làm sao để làm chuyện tốt đây?


Dư Thính sầu não thở dài thở ngắn.


Hôm nay cô chưa có ăn gì hết, bị những chuyện phiền phức làm cho bực bội không thôi, bụng đói không chịu được, bây giờ đứng ở đây tốn công suy nghĩ, chi bằng đi kiếm gì ăn no trước đã.


Nghĩ đến đây, Dư Thính dứt khoát xuống lầu vào phòng bếp kiếm ăn.


Phòng khách ban đêm càng thêm cô quạnh, đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng mèo kêu bên tai.


m thanh ‘meo meo’ ngắn ngửi, đứt quãng truyền đến tai, trong không gian yên ắng trở nên cực kỳ quỷ dị.


Dưới ánh đèn, mèo béo màu lông trắng cam bị vòng treo cổ treo lên giá đặt đồ trang trí trên vách tường, cơ thể mèo bị treo hoàn toàn trên giá, bốn chân đong đưa giữa không trung, bất lực kêu meo meo, sự thật là nó nhảy loạn khắp nơi, không may vòng cổ bị vướng vào giá, thế là mắc kẹt ở đó.


—— đây là mèo của Quý Thời Ngộ.


Dư Thính nhớ rõ một tháng trước, Quý Thời Ngộ nhặt về một con mèo đi lạc, cô không thích, yêu cầu cậu ta đuổi mèo đi.


Đương nhiên Quý Thời Ngộ không chịu nghe theo, sau đó trộm nuôi mèo dưới tầng hầm.


Dư Thính cũng không phải người có tính cách bá đạo, chỉ cần nó không lảng vảng ở trước mặt cô, thì cô liền mắt nhắm mắt mở cho nó vào nhà.


Lúc này, Dư Thính phát hiện trên đỉnh đầu con mèo có một ngôi sao năm cánh lập loè trống rỗng.


App nói chỉ cần là nhân vật khó khăn dưới cấp 1-2 sẽ tuỳ ý kích hoạt, vậy con mèo này chính là đối tượng khó khăn cần sự giúp đỡ?


Nghi ngờ, cô thong thả đi lại gần.


Thấy có người, mắt mèo màu hổ phách tràn ngập vẻ cầu xin, tiếng kêu càng nhỏ lại.


Dư Thính có chút thói quen ở sạch, không thích động vật có lông như chó mèo, hiện tại là vì nhiệm vụ, Dư Thính đành phải căng da đầu giải cứu mèo béo.


“Mi, mi không được cắn ta có biết chưa.”


Dư Thính cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của nó, sợ nó giãy giụa nên khi giải cứu động tác cực kỳ cẩn thận.


Mèo kêu nhỏ, không có dấu hiệu muốn lộ móng vuốt.


Dư Thính cởi bỏ vòng cổ bị vướng trên giá treo, nhan chóng ôm mèo đặt xuống đất, ngay sau đó xem xét cổ nó có bị thương không.


Vẫn ổn, chỉ bị cạ nên hơi đỏ một chút, không bị trầy da.


Có lẽ do thành công thoát khỏi nguy hiểm, ngôi sao trên đỉnh đầu chậm rãi biến mất, biến thành năm viên đá tình yêu màu đỏ.


Dư Thính nhớ tới nhắc nhở của hệ thống, sao năm cánh là yêu cầu giúp đỡ, màu đỏ là độ hạnh phúc, còn năm viên đá màu đỏ đại diện cho đối tượng cảm thấy hạnh phúc viên mãn, cô không nhịn được cười ra tiếng, “Mi thật dễ dàng hạnh phúc nha.”


Mèo đong đưa cái đuôi, thậm chí cả gan vươn lưỡi liếm đầu ngón tay của cô.


Dư Thính không kịp né tránh, cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến làm cho lông tơ dựng thẳng lên, vội vàng buông tay đem mèo thả xuống đất.


“Dư Thính, cậu thật sự ác độc đến mức một con mèo cũng không tha.”


Giọng nói vô cảm của thiếu niên bất ngờ truyền tới.


Lưng Dư Thính cứng đờ, ngoái đầu nhìn về phía sau.


Quý Thời Ngộ vịn cầu thang đứng cách đây không xa, dáng người thẳng tắp.


Ánh sáng của đèn không chiếu tới chỗ cậu đứng, biểu cảm so với khi nãy càng lạnh lẽo hơn.


Dư Thính hơi há mồm, á khẩu không trả lời được.


Quý Thời Ngộ đi đến ôm mèo lên, ngón tay vuốt ve lưng mèo, đến khi nhìn thấy vết hồng hofnh trên cổ mèo, động tác dừng lại trong chớp mắt.


Dư Thính biết cậu nghĩ gì, tức giận: “Quý Thời Ngộ, cậu đừng ngậm máu phun người! Tớ đang cứu nó!”


“Cứu?” Quý Thời Ngộ nhìn qua, “Cứu nó thoát khỏi hình dạng mèo, đầu thai làm người? Vậy thì tôi phải thay nó cảm ơn cậu rồi.”


Dư Thính suy nghĩ một chút, “Nếu cậu thành tâm cảm ơn, thì cũng không thể không được.”


Quý Thời Ngộ cười, cười lạnh.


Dư Thính không chịu được bị oan uổng, lập