Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 18-2




Khương Tri được Tống Duẫn Hành dắt đi thẳng, nhân viên lướt ngang qua nhìn thấy đại Boss có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô gái bên cạnh anh đều mang theo ý đánh giá âm thầm.

Lần đầu tiên Khương Tri đi tới nơi thế này, không thể không nói, những câu lạc bộ xa hoa kiểu này nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng càng đi vào bên trong thì mỗi đồ trang trí đều lộ ra vẻ quý giá xa xỉ.

Đến phòng riêng, Tống Duẫn Hành đẩy cửa, từ bên trong truyền ra tiếng nhạc Heavy Metal đinh tai nhức óc, cùng với đó là tiếng nam nữ gào thét chói tai. Cảnh tượng bên trong hỗn loạn, trên bục cao vũ nữ mặc quần áo hở hang bám lấy ống thép, bên dưới một đám đàn ông đang vây lại xem quần áo cũng xộc xệch, hình ảnh thối nát không thể tả nổi.

Khương Tri ngước mắt lên chậm hơn nửa nhịp, còn chưa kịp thấy rõ những người bên trong phòng là ai thì một giây sau, bàn tay ấm áp của anh đã đặt lên đôi mắt cô, kéo cả người cô vào trong lồng ngực.

Lòng bàn tay của anh dán lên làn da cô, thay cô che đi tất cả mọi thứ trước mắt.

"Đừng nhìn." Anh đè thấp giọng, ngữ điệu có chút lạnh lùng.

Khương Tri nhắm mắt lại, mím môi, vâng một tiếng.

Đôi môi mỏng của Tống Duẫn Hành nhếch lên, cặp mắt đào hoa tối sầm lại nhìn vào bên trong, người trong phòng cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, nhìn thấy trong vòng tay anh hình như còn ôm một cô gái.

Thấy Tống thiếu xuất hiện, ánh mắt mọi người sáng lên, có người đã định bước tới nhưng bị gương mặt lạnh tanh của Tống Duẫn Hành làm cho khiếp sợ, ánh mắt anh lạnh lùng, giống như muốn ăn thịt người.

Bảo là liên hoan nghiêm túc, không ngờ hai tên Vu Tử Kính và Tiêu Diệc lại dám vượt mặt anh bày ra trò này.

Người có mắt vừa thấy anh liền vội vàng chạy ra đón, chân chó chạy tới bên cạnh anh: "Tống thiếu, ngài đến rồi."

"Chúng tôi đã làm nóng không khí cho ngài trước rồi."

Nói chưa dứt lời, Tống Duẫn Hành đã vứt một ánh mắt lạnh nhạt qua, đôi mắt thâm sâu như ngâm trong băng giá, khiến người ta phải lạnh từ đầu tới chân.

"Ai bảo bọn họ tới?"

Một đám người trong phòng nhìn thấy ánh mắt của Tống thiếu từ từ lạnh đi, ý cười ngả ngớn trên mặt dần dần biến mất. Trên bục, vũ nữ ôm lấy ống thép vẫn đang thể hiện động tác không thể miêu tả nổi, nhìn thấy Tống thiếu xuất hiện, cô ta càng nhảy hăng hái hơn, dùng tay nâng ngực, gửi cho anh một nụ hôn gió.

Tống Duẫn Hành nghiến răng kèn kẹt, lông mày nhíu thành một đường thẳng tắp, đè nén lửa giận trong lòng xuống, nói với đám người bên cạnh: "Ra ngoài hết đi!"

Người chủ trì bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi giật mình, tới lúc phản ứng lại mới vội vội vàng vàng phất tay với mấy vũ nữ bên trong: "Mau mau ra cả đi."

Một đám người trong phòng lúc này mới nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, động tác của vũ nữ đang nhảy múa trên bục dừng lại, có chút mơ hồ nhìn về phía Tống thiếu. Đáng tiếc người đàn ông ở phía xa mặt mũi sa sầm, một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho cô ta.

Nghe thấy người chủ trì thúc giục, cô ta mới nhặt quần áo đang rơi trên mặt đất lên, che đi cơ thể lõa lồ.

-

Lúc Vu Tử Kính và Tiêu Diệc vội vã chạy tới, nhìn thấy vũ nữ rút lui khỏi sàn nhảy, ra hiệu không ổn, quả nhiên chú Tống đã dắt Khương Tri vào bên trong trước, lúc này đang dùng lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng giải thích với cô gái nhỏ tình huống bất ngờ vừa xảy ra.

Thật ra trong một khắc Tống Duẫn Hành buông tay ra, Khương Tri đã nhìn thấy một cô gái quần áo hở hang chật vật rời khỏi phòng, mà tất cả nam nữ trong phòng dường như cũng trong tình trạng đó. Tuy rằng không biết bọn họ đã làm gì nhưng Khương Tri vẫn có thể đoán được.

Tống Duẫn Hành sợ Khương Tri hiểu lầm, lúc này chỉ lo giải thích không rõ ràng: "Vừa rồi là chuyện ngoài dự tính, anh cũng không biết bọn họ sẽ sắp xếp như vậy."

Khương Tri hơi ngạc nhiên, không kìm được mà nghĩ, trước đây có phải Tống Duẫn Hành cũng tham gia những buổi tiệc tùng như thế này không?

Nghĩ tới khả năng xác thực, trái tim Khương Tri buồn bã, như bị nhét vào một cục bông, ngứa ngáy khó chịu.

Trầm mặc một lát, cô khẽ hỏi: "Trước đây anh cũng như vậy phải không?

Ánh mắt Tống Duẫn Hành hơi khựng lại, giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ sầu não, anh nhẹ nhàng nói: "Trừ em ra, anh chưa từng chủ động với bất kỳ người phụ nữ nào."

Anh nói nghiêm túc, ánh mắt đen sâu không thấy đáy nhìn cô chằm chằm, lẳng lặng quan sát biến hóa trên khuôn mặt cô.

Đối diện với ánh mắt của anh, Khương Tri mím môi, hai gò má nóng bừng, cô giả vờ vô tình nhìn ra phía xa, hơi nghiêng đầu, hai vành tai nhuốm sắc hồng.

Trầm mặc, Vu Tử Kính và Tiêu Diệc vội vội vàng chạy tới chỗ hai người, Y Y cũng nối gót theo sau bọn họ.

Vu Tử Kính thấy hai người đang nói chuyện, có vẻ tâm trạng của Tống thiếu không tệ, lúc này mới đẩy Tiêu Diệc tới gần xua bớt sự lúng túng.

Tiêu Diệc vừa áy náy tiến tới, xoay về phía Khương Tri nhận tội: "Chị dâu, việc hôm nay là do tôi sắp xếp, không hề có chút nào liên quan tới lão tam."

"Anh ấy là người đàn ông năm tốt, không uống rượu, không hút thuốc, không gần nữ sắc, chính là một kim cương Vương Lão Ngũ chuẩn mực."

Khương Tri bị một tiếng chị dâu của anh ta làm cho đỏ mặt tía tai, cô hoảng hốt nhìn sang Tống Duẫn Hành. Đôi mắt đào hoa hẹp dài của người nào đó mang theo ý cười nhàn nhạt, biểu cảm hòa hoãn hơn so với vừa nãy, nghe Tiêu Diệc nói đỡ giúp anh, trong mũi hừ nhẹ một tiếng.

-

Sau khi thoát khỏi trò khôi hài, Vu Tử Kính dẫn người đổi sang một căn phòng khác, vừa đuổi bớt một đám người đi.

Vừa nãy lúc Tống Duẫn Hành xuất hiện, ôm một cô gái trong lòng, cả đám người sửa sang lại quần áo, lại trở về bộ dạng áo mũ chỉnh tề dáng vẻ lịch thiệp. Lúc này nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cạnh Tống thiếu, ánh mắt đánh giá đổ dồn tới không chút kiêng dè.

Trong giới đều biết, tam công tử của Tống gia nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, coi phụ nữ như đồ vật, là người kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Lúc này nhìn thấy rõ khuôn mặt của Khương Tri, nữ sinh thanh thuần, cả đám mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Tống thiếu thích kiểu này.

Những cô bạn gái đi theo bên cạnh mấy người đàn ông kia đều trang điểm rất đậm, cô gái ngồi yên lặng giữa một đám người tuy rằng rất xinh đẹp nhưng cũng quá giản dị.

Bởi gì Y Y và Khương Tri cùng đến, nên rượu nồng độ cao trên bàn được đổi thành bia, còn lại là nước trái cây.

Tiêu Diệc dẫn theo cô diễn viên thanh thuần làm bạn gái, dáng vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, tính tình lại hoạt bát, thỉnh thoảng hai người họ chơi đoán số uống rượu, cầm chai rượu trực tiếp rót, cô ta cởi quần áo, bên trong chỉ còn chiếc váy mỏng manh, thân hình đẹp đẽ thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Diệc nhìn chằm chằm người phụ nữ thành thục từ đầu tới cuối này, đầu lưỡi khẽ liếm môi, cười mờ ám. Chợt thấy có gió lạnh quét qua đâu đây, anh ta liếc mắt nhìn sang, quả nhiên thấy chú Tống đang âm thầm lườm mình, ánh mắt u ám thâm sâu rất có tính uy hiếp.

Tiêu Diệc giật mình một cái ngồi trở lại ghế sô pha, ánh mắt chuyển sang phía cô bạn gái đang làm điệu làm bộ, anh ta cởi áo khoác vứt lên người cô diễn viên, đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Mau mau mặc vào cho tôi!"

Cô diễn viên kia vẫn còn đang lắc mông ghé sát về phía anh ta, không ngờ lại bị người ta thẳng tay ném quần áo lên mặt, ý cười trên mặt cô ta cứng đờ, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể lúng túng mặc quần áo lại cho tử tế.

Những người trong căn phòng này hôm nay, không phú thì cũng quý, bao nhiêu người chạy theo nịnh bợ.

Hôm nay hiếm khi Tống thiếu lộ diện trước mặt bọn họ, mà trong đám công tử ở thành phố này, cả một đám người đều muốn bám theo Tống thiếu. Người này không chỉ đẹp trai, mà quan trọng hơn là cực kỳ nhiều tiền. Rất nhiều nữ diễn viên mới ra mắt đều chăm chăm muốn quyến rũ anh, nhưng không một ai có thể chân chính biến thành phượng hoàng. Bây giờ nhìn thấy vị tai to mặt lớn này dẫn theo phụ nữ bên cạnh, mọi người có chút giật mình, không kìm được suy đoán về thân phận của cô bé kia.

Thấy Tống thiếu cầm tay chỉ cho cô bé cách đánh bi-a, xem ra quan hệ của hai người cũng không hề bình thường.

Trước kia Tống Duẫn Hành từng tham gia một chương trình phỏng vấn tài chính và kinh tế, lúc chương trình kết thúc, MC có thay mặt toàn bộ phái nữ, hỏi anh có yêu cầu gì đối với nửa kia. Tống Duẫn Hành cười nhẹ như mây gió, nói là mình kiên định với chủ nghĩa không kết hôn.

Anh nói rất nghiêm túc, giọng điệu lạnh nhạt khiến MC cũng phải sững sờ, bầu không khí rơi vào trạng thái lúng túng.

Hôm nay nhìn thấy, chuyện có vẻ không thấy như vậy.

Tống thiếu không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn gì đó, bọn họ cũng đều nghe thấy vừa nãy anh còn gọi cô gái nhỏ kia là vợ nữa cơ.

Lời editor: Chương 18 còn khoảng hơn 2 ngàn chữ nữa cơ =)) Bà tác giả ác ôn thật sự =))))