Đi một quãng đường xa đến vậy, cuối cùng chuyến bus nào cũng đều phải dừng lại. Và Ansa nhận ra, nơi nó có thể về sau khi rong ruổi cả ngày bên ngoài vẫn mãi là nhà của nó.
Một nơi mà dù muốn hay không nó vẫn phải trở về, dù cho nó từng trải qua bao nhiêu biến cố ở đó thì chỉ cần kí ức ấy vẫn vẹn nguyên, nó vẫn phải trở về…
Chạm tay lên những tấm giấy khen đã hoen ố thời trung học, cả những tấm ảnh được cắt ra từ các trang báo thời trang nước ngoài năm đó, Ansa mỉm cười, cố lục lại từng mảng kí ức vui vẻ, khi Ansa còn là một đứa bé con, Ansa đã rất thích vẽ trang phục: những bộ đầm công chúa, những bộ vest chỉ dành riêng cho hoàng tử tuxedo mặt nạ,...
Và Ansa cũng nhận ra Kook từ trước tới giờ chưa từng là mơ ước của nó. Nó chưa từng giống Jisoo, dán ảnh cậu trên tường để hàng đêm ngắm nhìn, chưa từng vì cậu ra một bản cover mà mê mải nghe đi nghe lại, giúp cậu tăng view hay hashtag những điều tích cực về cậu để đẩy lùi dư luận tiêu cực,... chưa, trước đây nó chưa từng làm những điều ấy.
Nó chỉ đơn thuần yêu một Jeon Jungkook mà nó tận mắt gặp gỡ. Cậu đơn giản, hay cười, những điều có thể làm để nuôi dưỡng ước mơ, như nhảy múa, ca hát cậu đều cố làm hết mình, những đau đớn, những tủi hổ xung quanh, cậu đều giữ cho mình để rồi khiến chúng trở thành động lực.
Để đọc vị Jeon Jungkook cũng rất dễ, nhất là khi cậu ấy có tình yêu vào. Bởi lẽ Jeon Jungkook lúc ấy chỉ là Jeon Kookie mà thôi, một anh chàng yêu ghét rõ ràng và vô cùng mang nặng tính chiếm hữu. Jeon Jungkook có thể vì Ansa mà đêm đêm đến bệnh viện hát ru nó ngủ, có thể chiều chiều đứng dưới sảnh cty đợi nó tan làm, có thể đặt vào tay nó hộp sữa dâu man mát lúc nó đói và có thể hôn vào trán nó dịu dàng khi nó bảo nó mệt.
Và Ansa đã dần yêu một Jeon Jungkook như vậy. Yêu những điều ngọt ngào Kook làm cho nó mỗi ngày, yêu sự yên bình chỉ có cậu mới có thể mang lại, yêu những quan tâm nhỏ bé, những cái ôm ấp áp khi gió lạnh về, tình cảm ấy là cả quá trình tích lũy dần dần chứ chẳng phải xảy đến chốc lát để nói rằng có thể từ bỏ. Và nó đã quyết định sẽ không từ bỏ.
Nhưng liệu Kook có thể đợi nó không? Cậu liệu có thể dành cho nó thêm khoảng thời gian vừa đủ để nó lần nữa tìm thấy chính mình, bay đến khoảng trời nó ước mong sau đó sẽ mãn nguyện trở về bên cậu? Liệu Kook có thể làm những điều cao cả ấy vì nó không? Chỉ cần cậu có thể, nó nguyện sẽ cố gắng vì cậu, chỉ vì cậu mà thôi…
-
"Em sẽ không gọi điện cho cô ấy đâu!"
Từ lúc ở cty trở về Kook đã rất lạ, cậu ít nói hẳn, ánh mắt nhìn mọi thứ mơ hồ như thể đã thấm mệt vì điều gì. Nghe Jin hỏi về Ansa, Kook thậm chí còn chẳng chút chần chừ, chỉ buông lại một câu như thế rồi bỏ về phòng khiến ai nấy trong nhóm đều lấy làm khó hiểu. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
"Nghe điện thoại đi Ansa!" - đứng ngồi không yên, anh cả Jin sau đó quyết định gọi cho nó xem thế nào trong khi các thành viên khác thì nhắn tin liên tục, nhưng tình hình vẫn vậy, Ansa đã tắt máy từ lúc ra ngoài cùng Rei đến giờ nên tổng đài cứ mãi báo bận, mà với Jin, cách duy nhất để liên lạc với nó chỉ có vậy.
"Nếu Ansa không về luôn thì sao hyung?"
Ngồi cạnh Hoseok đang thở dài, Jimin mặt mũi cũng chẳng khá khẩm hơn. Nhìn dòng tin nhắn chưa được seen của mình, cả Yoongi và Taehyung phía đối diện cũng thế khiến Jimin không tài nào an tâm nổi.
Jimin thật không hiểu Ansa đã nghĩ gì khi rời đi, vừa nãy anh đã hỏi Rei, cuộc nói chuyện giữa họ xảy ra vốn rất bình thường, hoàn toàn không thể vì như vậy mà Ansa trở nên bốc đồng rồi làm điều gì dại dột được.
Hơn nữa, Jimin càng không hiểu nổi, rốt cuộc ở Ansa có cái gì mà ngay cả bản thân anh, mọi người và Jungkook đều trở nên náo loạn thế này. Chẳng phải cũng chỉ là một cô gái thôi sao?
(Jimin từ trước chỉ cho rằng tình cảm mọi người trong nhà dành cho Ansa không giống các staff khác, họ thực sự quan tâm nó, dành tình cảm cho nó, mà nó cũng thể hiện điều tương tư vậy. Jimin chỉ nghĩ Ansa giống như cô em gái nhỏ xứng đáng được yêu thương, vì Bangtan trước giờ chỉ có nhau, bỗng một ngày Ansa xuất hiện, từng ngày dùng sự hiện diện của mình thuyết phục Bangtan rằng nó thật lòng đối tốt với họ, thế nên Bangtan cũng đáp trả lại theo một cách đơn thuần thôi?
Nhưng điều Jimin chưa hề nghĩ tới là tình cảm giữa Ansa và Kookie. Cả hai đã yêu nhau sao? Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có lẽ Jimin đã nghĩ quá đơn giản về vai trò của Ansa với Bangtan rồi.)
"Nếu Ansa không về luôn thì sao hyung?"
Jimin hỏi, anh nhìn sang Yoongi, thấy anh ý đang chau mày vào điện thoại nhắn thêm một tin khác.
Yoongi là thế đấy, tuy mọi khi trông anh có vẻ dửng dưng không màng thế sự, cơ mà với anh em đồng chí trong nhà anh lại chẳng khác nào ông anh lớn, sẽ hết mực quan tâm.
Tất nhiên nếu tính luôn cả Jin…
"Nếu Ansa không về, nếu em ấy thực sự bỏ Jungkook như thế, anh sẽ không bao giờ tha thứ!"
Bằng giọng nói đanh thép, Min Yoongi ngước cặp mắt sắt như dao găm nhìn Jimin mà nói, sau đó liền đứng dậy bỏ về phòng. Các thành viên còn lại, ngoài chờ đợi hồi âm từ nó ra cũng chẳng thể làm gì hơn.
Rồi bỗng nhiên…
Ting!
Điện thoại Jin hiện lên thông báo tin nhắn mới. Là số lạ nhưng anh biết, chỉ có thể là Ansa.
"Em không sao, em về thăm nhà một hôm rồi sẽ về ktx, các anh đừng lo lắng cho em quá nha!
Với cả điện thoại em hết pin rồi, em đang dùng máy bàn nên không đọc được tin nhắn Kakaotalk, anh bảo các anh ấy đừng nhắn nữa,
Giữ gìn sức khỏe, chuẩn bị cho comeback thật tốt!
Em sẽ về mà!" - Min Ansa
Gửi đi tin nhắn ấy là lúc nó đã thực sự trở về nhà. Nó không nói dối các anh, nó đã thực sự trở về,
Nhưng điều nó nói dối chính là, nó bảo không đọc được tin nhắn các anh gửi tới trong khi thật sự từng câu từng chữ các anh viết nó đều đọc không sót một chữ. Mọi người yêu thương nó bao nhiêu nó đều cảm nhận được hết, mọi người lo lắng khi nó gặp nguy hiểm hay ngay bây giờ khi nó rời khỏi ktx mà chẳng nói với ai tiếng nào. Không một lời trách móc, không một câu dọa nạt, mọi người đơn giản chỉ cần nó bên mình - điều chưa từng có ai thật lòng làm với nó.
Nhưng dần dà, nó lại cảm thấy bản thân dường như đã cướp lấy quá nhiều tin tưởng từ họ. Chuyện nó rời đi cũng thế, tuy chỉ mới xảy ra đã khiến họ nháo nhào lên khiến nó tự hỏi sau này, khi nó thực sự quay lưng với lòng tin ấy, họ sẽ cảm thấy hụt hẫng thế nào?
Liệu họ có ghét bỏ nó không? Liệu họ có nghĩ dường như chính họ đã tin lầm người rồi không?
Một đứa con gái ích kỷ chỉ biết nghĩ tới đau khổ của mình, mơ ước của mình?
Một đứa con gái chỉ vừa kết thúc mối tình đơn phương kéo dài mười năm đã quay sang chơi trò yêu đương bí mật với em trai họ, để rồi sau đó còn định giễu cợt cậu ấy rằng mọi thứ sẽ kết thúc, vì đứa con gái đó còn phải ra đi tìm ước mơ của mình?
Thật nực cười, làm gì có lại rộng lượng đến thế đúng không? Ansa đáng lẽ phải biết cái giá ấy nặng nề tới mức nào để từ lúc bắt đầu đã không vướng phải, nhưng nó biết, tuy nó biết nhưng nó vẫn làm, điều này nghe còn nực cười hơn…
"Ansa, em ổn chứ?"
Bên đầu dây là giọng nói trầm ấm dịu dàng của Jin. Ngay khi nhìn thấy tin nhắn của Ansa anh đã gọi lại, biết nó đang bối rối nên anh chẳng hỏi gì nhiều, chỉ đơn thuần muốn nghe đâu đó là tiếng thở dài của nó.. thế đã đủ rồi.
Ansa có lẽ đã trải qua một ngày cực kì mệt mỏi nhỉ? Dù nó chẳng nói ra nhưng anh biết thật không dễ dàng gì đâu. Vì tình yêu ấy mà, không cần biết ai là kẻ bắt đầu nhưng thiệt thòi nhiều hơn vẫn sẽ là người con gái, đã thế, người nó yêu còn là một idol thì thiệt thòi hẳn sẽ còn nhiều gấp bội.
Jin biết có lẽ không nên hi vọng quá nhiều vào vấn đề này khi mà thái độ của Rei đối với Ansa đang ngày càng gay gắt, nhưng chẳng hiểu sao chỉ cần đối phương là Ansa thì anh vẫn rất hi vọng.
Vì ngay từ những ngày đầu làm việc cùng, ấn tượng của Jin về Ansa đã là một cô bé hết sức mạnh mẽ. Nó có thể tự mình cáng đáng hàng tá thứ mà không than thở, nó có thể quên ăn quên ngủ để theo đuổi mục tiêu bản thân đề ra, là cuộc thi thiết kế, và thậm chí, khi bị đàn chị Hyejin bắt nạt, điều duy nhất nó làm là chứng minh bằng thực lực cho họ thấy chứ chẳng phải ngồi run rẩy sợ hãi không dám bước tiếp nữa.
Jin có thể nhìn thấy ở Ansa tồn tại rất nhiều điểm giống Jungkook, và có lẽ chính cậu nhóc cũng nhìn thấy điều đó, rất rõ là đằng khác…
Jin biết Rei cũng vì nghĩ cho Kook mới ngăn cản tình cảm này thôi, chị biết rõ Ansa độc lập như vậy, nên chị mới sợ đến một ngày Ansa rời đi, người tổn thương sẽ là Kook chăng?
Vì ai chẳng nhìn ra được Kook yêu Ansa nhiều hơn?
"Em ổn!" - giọng nói bên đầu dây khàn đặc đầy khác lạ. Nó đã khóc ư? - "Ở ktx vẫn ổn chứ anh?"
"Không ổn tí nào cả, thế nào mau về đi Ansa?"
Nhớ tới căn phòng trên lầu đang khóa kín tối tăm, Jin chợt thở dài mà nói.
…
Ít phút trước.
Lướt đi lướt lại hàng tá tin nhắn gửi tới, cuối cùng nó cũng tìm thấy, lọt thỏm giữa đó là tin nhắn duy nhất của Kook. Cậu đang giận nó, rất giận là đằng khác. Cậu hỏi nó tại sao lại bỏ đi một cách thiếu suy nghĩ như vậy, có biết chỉ vì mỗi mình mình khiến cho bao nhiêu người lo sốt vó lên không? Cậu hỏi nó nghĩ mối quan hệ này là gì, là trò đùa chắc? Hay nó cho rằng vì cậu yêu nó nhiều đến thế cũng đồng nghĩa với việc dù nó có làm gì quá đáng đến đâu cậu cũng sẽ tha thứ hết thảy?
Không, nó thậm chí còn chưa từng nghĩ như vậy cơ mà? Nó yêu cậu, cảm thấy hạnh phúc khi cậu tình nguyện dành cho nó thứ tình cảm quý giá ấy. Nó thậm chí từng nghĩ bản thân thật chẳng xứng đáng có được những điều tốt đẹp, là cậu chứng minh cho nó thấy, nó đã sai.
Thế mà Kook lúc ấy lạ lắm, những điều cậu nói cứ như thể đó không phải là cậu thật sự vậy.
Vì Kook hiểu nhất Ansa nhạy cảm thế nào, từ lúc yêu nhau cậu gần như chưa từng nặng lời với nó, nếu có tức giận, điều cậu làm là im lặng quay đi một góc, nhưng sau đó sẽ lại chạy đến ôm nó vào lòng, bĩu môi dọa nó sau này đừng nói những lời khiến cả hai xa nhau.
Nó hiểu Kookie như vậy, càng tin tưởng vào trực giác của bản thân. Thế nên sau khi nhìn thấy tin nhắn ấy, nó đã gọi lại cho Kookie trước nhất, vờ như không biết gì mà hỏi cậu:
"Tin nhắn là anh gửi sao Kookie?"
Đầu dây chợt im lặng rất lâu, dường như đến cả tiếng thở nặng nhọc cũng có thể truyền đi rõ ràng.
"Phải!"
Kook đáp lại, vỏn vẹn, dường như đến việc nói thêm một lời với nó cũng khiến cậu tiêu hao quá nhiều sức lực chẳng cần thiết. Mà nó thì chưa tin, ngả lưng ra mặt grap với cặp mắt nặng trĩu nhắm hờ, nó dùng chất giọng cố che giấu sự mệt mỏi mà hỏi Kook: "Anh biết không, hôm nay em đã một mình đi đến rất nhiều nơi, là những nơi trước đây em từng ghé qua hàng trăm lần, thế mà vẫn cảm thấy xa lạ!"
"Anh biết không, Hàn quốc đối với em trước giờ đều gắn liền với những kí ức buồn. Em luôn một mình, từng ngày trải qua những thứ vô vị, cho tới khi em gặp được anh và Bangtan!"
"Là các anh cho em cảm giác được yêu thương, được trân trọng, cảm giác ấy đặc biệt đến nỗi, em luôn cảm thấy chỉ khi ở cạnh các anh em mới trở thành ai đó hữu hình, hoàn toàn không bị thế giới này quay lưng!"
"Và anh, Kookie, anh thực sự đã cho em cảm giác bản thân xứng đáng được yêu,
Không phải điên cuồng chạy theo ai đó cả đời, mà yên bình ở cạnh ai đó cả đời! Anh có nghĩ giống em không?"
"Đừng nói nữa, anh không muốn nghe!"
Giọng nói ấy lãnh đạm đến cùng cực, chỉ cần gián tiếp nghe qua điện thoại mà Ansa đã lo sợ rằng Jungkook sẽ nghe thấy, là tiếng tim nó vỡ tan rơi loảng xoảng.
Nó biết Kook đã gặp chuyện gì đó hoặc chí ít đã nghe thấy điều không nên nghe mà hiểu lầm nó chăng, dù biết thế nhưng nó vẫn đau. Cố gắng bình thản hết mức có thể qua tông giọng, nó ngẩng mặt nhìn tấm gương phản chiếu ánh đèn màu lấp lánh treo trên tường, chợt mỉm cười nó hỏi, "Kookie, em mệt lắm, có thể hát ru em ngủ được không?
Là bài anh học gần đây ấy? 2U?"
"Không được, hôm nay anh cũng mệt lắm, chẳng hát nổi đâu! Em ngủ sớm giữ gìn sức khỏe đi thì hơn, mai về ktx!"
Kook nói, cậu nhanh chóng cúp máy, cứ như thể việc kéo dài thêm vài phút nghe Ansa giải bày cũng khiến cậu chán ngán.
Rốt cuộc Kook sao vậy? Tại sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy dù Ansa rời đi chỉ vỏn vẹn hơn nửa ngày?
Có điều gì khiến cậu sợ hãi chăng? Ansa thật không dám đoán lí do lại là vì mình…